Phần 6
Tôi không phải là một đứa con trai thích nghĩ nhiều, nói nhiều, chỉ cần hành động được như lời mình nói là chuẩn men rồi. Nhưng những lời hôm nay cái thằng khốn nạn đó nói thật như dao cứa vào tâm can các bác ạ. Nó bảo tôi xài hàng secondhand… thực ra thời đại này rồi mà thằng con trai còn nghĩ tới cái chuyện đấy thì còn phong kiến lắm (nói đụng chạm tới bác nào thì tha cho em)…
Thằng nào yêu cũng đòi hỏi, không cho thì bảo yêu không thật lòng. Yêu một người, lấy một người. Sau này về lại đòi hỏi vợ mình còn zin. Mà con trai mà có cái màng ấy thì em hỏi thật các bác là 100 thằng thì được mấy thằng còn? Thế nên chuyện này không định kiến.
Em là em chỉ buồn, buồn cho Phương Vy, trao thân gửi phận không đúng nơi chốn. Hôm nay nàng mà nghe được những lời nó nói thì chắc nàng phải mất ăn mất ngủ mấy tháng, mất thêm mấy lít nước mắt chứ chẳng đùa được.
Tự nhiên thấy thương nàng quá, muốn gọi cho nàng nhưng chắc giờ này nàng đang ngủ trưa. Nằm ngắm tạm bức ảnh của nàng vậy.
Điện thoại đổ chuông, con bạn gọi:
– Êu.
– Gì?
– Mày làm cái khỉ gì mà bị đánh tả tơi thế?
– Nó xóc tao…
– Cần quái gì chấp cái đồ tiểu nhân ấy. Mày anh hùng quá cơ. Hôm nay nghe chuyện mà bọn tao điên với mày… bọn thằng Đức Vẹm với cả hội đang bàn nhau tẩn lại cho thằng kia một trận, mày xem thế nào mà giải quyết nhanh gọn lẹ. Có đứa con gái mà phiền hà ông bà già nhiều đau đầu lắm.
– Tao biết rồi, tha cho nó đi, chấp nó mình bằng con chó…
– Mày nghĩ được vậy thì tốt. Tối có tụ tập đấy, chắc mày không đi được.
– Đang bị nhốt đây. – tôi thở dài.
– Thôi ráng ở nhà ít hôm tụng kinh niệm phật cho ông bà già vui. Vậy nhé.
– Ok bye mày.
Tôi cứ nằm thượt cả ngày vậy… mấy thằng bạn gọi tới hỏi chuyện linh tinh… thở dài miết. Chuyện không đáng nghiêm trọng, trước giờ tôi cũng va vấp mấy lần rồi. Chỉ là đang nghĩ không biết tiếp theo phải làm gì nữa? Mấy ngày không được ra ngoài ức chế chịu sao nổi.
Chắc nàng cũng chẳng biết chuyện tôi đánh nhau với thằng người yêu cũ của nàng. Hi vọng sau chuyện hôm qua thằng kia nó sẽ biết điều và làm những gì nó biết là nên làm.
Tôi bấm máy gọi cho nàng…
– Em nghe.
– Em đang làm gì đấy?
– Buồn buồn ngồi xách đồ thêu ra thêu chơi.
– Hả? Em biết thêu nữa cơ hả?
– Biết chớ.
– Vậy thêu cho anh cái khăn tay.
– Làm gì zị?
– Làm gì kệ anh.
– Không thích.
– Hôm trước hứa trả công rồi?
– Có hứa đâu, chỉ nhớ cái công thôi mà.
– Em thiệt tình…
– Làm sao?
– Không có gì… ừm… Bây giờ em thích làm gì không?
– Không gì cả.
Hôm nay nàng nói chuyện nhạt thế nhỉ? Chả hiểu làm sao nữa… Hay là lâu không thấy mình ghé nên nàng giận nhỉ? Rõ ràng là hôm qua mới gặp, con gái thật chúa rắc rối chịu không nổi. Nói luyên thuyên một hồi thì nàng cúp máy cái rụp bảo bận. Tình hình rất ư là tình hình, chắc tối nay phải hâm nóng tình cảm lại chút đây.
Ngồi ăn cơm tối mà cả nhà ngồi như tụng kinh, chỉ có tiếng đũa gõ vào bát leng keng… tôi ăn xong thì chuồn nhanh lên gác vờ tắt đèn đi ngủ, không thì ông già lại gọi lại ca cẩm. Chắc là ông nghĩ tôi vừa bị đánh xong đang đau nên không ý kiến gì nhiều. Nằm chơi game một lát đợi ông bà đi ngủ, tôi trèo ban công nhảy xuống nhà. Trèo cổng chuyền êm ru. Tối nay đi tán gái bằng ô tô vậy. Bắt taxi đến chỗ thằng bạn đang chờ, nhận hàng họ xong thì phi thẳng tới cổng nhà nàng. Hóng mãi chờ cho tới khi đèn dưới nhà tắt còn mỗi đèn trên phòng nàng thì tôi bắt đầu… bắn pháo hoa. Nhờ thằng bạn đặt mua 3 ống pháo hoa, chưa tới tết nên đi lùng mệt nghỉ. May mà còn có…
Nửa đêm nửa hôm mang pháo hoa đến trước cổng nhà người ta bắn ầm ầm lên thế. Mấy nhà hàng xóm xung quanh nghe pháo nổ lại tưởng mấy thằng trẻ trâu ăn rồi lại nghịch phá cái gì mở cửa hét ầm lên, nhưng thấy pháo hoa bay loạn xạ thì lại đứng hóng, tụi con nít vỗ tay quá trời, vui như tết. Theo chú ý xem có ông bảo vệ nào đang muốn chụp mình không, tôi còn không thèm chú ý tới cái mục tiêu quan trọng nhất của tối nay. Bắn hết quả thứ 3 mới giật mình nhìn lên nãy giờ không thấy nàng mở cửa sổ. Ơ hay, thế là thế nào nhỉ?
– Đẹp không? – tôi nhắn tin hỏi nàng, lòng thấp thỏm .
– Cái gì đẹp?
– Pháo hoa!!!
– Đâu ra?
Ặc, thôi chết rồi.
– Nãy giờ em làm gì thế?
– Mang phone, nghe nhạc.
Thế có chết tôi không chứ lị, 500k tiền pháo hoa chứ có phải vỏ ốc đâu mà lại ngồi đeo phone không biết chứ. Thất vọng thì tràn trề các bác ạ.
– Lần sau mà nghe nhạc thì nghe nhỏ nhỏ thôi, full hết cỡ nhanh điếc lắm đấy.
– Sao biết em nghe full?
– Pháo hoa nổ ầm ầm ngoài nhà em mà không nghe thấy thì anh cũng biết em nghe tới cỡ nào rồi.
– Đừng có nói anh bắn pháo hoa nãy giờ nha?
– Chứ không à? Muốn cho em xem… hự…
– Bảo sao… nãy giờ bố em hét ầm lên không biết thằng dở hơi nào làm cái gì ầm ầm trước cổng nhà mình, trích nguyên văn lời bố em đấy.
Chơi kiểu này công nhận mạo hiểm thật đấy. Đua đòi theo thằng bạn của tôi, ngày trước tán con nhỏ người yêu nó bây giờ, nó cũng chơi trò bắn pháo hoa. Lần thứ nhất, nó gửi quán trà sữa cạnh nhà nàng cho tiện, ai ngờ tối đến lấy thì chuột gặm gần hết, lần thứ hai đang soạn sửa bắn thì em nó bận nên về lúc nào không hay, mình nó ngồi bắn bùm bùm dưới bên này sông, bên kia sông reo ầm lên. Cứ đinh ninh mình số đỏ, ai ngờ cũng chẳng khá hơn được. Em nói cũng đúng, khuya hôm mang pháo hoa đến cổng nhà người ta nổ bùm bùm lên như thế, người ta không vác gậy ra đập cho là may rồi. Thôi lui. Về nhà đi ngủ cho đời nó lành. Cái gì chứ mấy cái trò ăn hôi không đú được các bác ạ.
Để lại một bình luận