Phần 30
– Nếu… em lại từ chối, anh vẫn sẽ đợi em chứ?
Nghe em nói mà cảm giác i chang tự mình trèo lên ngọn cây rồi tự thả tay cho mình tự rơi xuống ấy. Trình độ tán gái đã đạt đến level này rồi mà tỏ tình bị từ chối không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng là râu nó còn đâm thủng được cả da cơ mà, đâu đến nỗi dày lắm đâu. Điên cmnr!
– Không được, lần này dứt khoát không được từ chối nữa – tôi hậm hực.
– Sao lại không? – nhìn cái mặt thấy ghét, muốn đấm cho một phát quá.
– Chứ hồi nào anh tỏ tình em cũng từ chối là thế nào?
– Ô hay, em đã bảo là em từ chối đâu? Em chỉ bảo nếu thôi mà.
– Dứt khoát không có nếu, vậy gì hết á.
– Chứ phải làm thế nào?
– Gật đầu đồng ý, nếu không…
– Thì làm sao?
– Anh đâm đầu xuống cầu chơi với cá mà coi – dọa thôi, thằng nào tự tử vì thất tình là thằng đấy ngu (quan điểm của em, ai ném đá em sẽ cắn răng chịu đựng)
– Anh vô lý quá.
– Không vô lý.
– Có.
– Không.
– Ờ, vậy thì không.
– Không gì? Không vô lý hả?
– Không, không đồng ý đó.
– Này… ya…
Ôi giật mình, hết cả hồn.
– Dỗi rồi – tôi vòng tay trước ngực, mặt xị như cái bị,
– Dỗi thì người ta đi về trước đây.
Ô hay, người đâu lì lợm thế nhỉ? Làm gì có cái thể loại nào như thế? Có không? Nói là làm thật, bà ta vác cái giỏ đeo lên vai, nện giày lộp cộp xuống nền nhà, con bé này dễ khiến người ta cáu tiết thật đấy. Tôi thanh toán tiền cà phê rồi đuổi theo:
– Này…
– Gì?
– Thế không đồng ý thật à?
Cười cười.
– Thế tại làm sao? Cũng phải cho người ta biết lý do chứ?
Lại cười. Con gái gì hở tí cười, hở tí là cười. Vô duyên. Người ta thì đang nói chuyện nghiêm túc. Ít nhất thì cũng phải “anh làm em cảm động quá! Em chờ đợi giây phút này đã từ lâu lắm rồi…” nước mắt nước mũi chảy lòng thong, sụt sùi, nức nở… hoặc là ngượng ngùng quay mặt đi rồi gật đầu cái rụp “em đồng ý”…bla..bla… đằng này… grừ
Chẳng nói chẳng rằng gì, cứ bước tưng tưng đi lại bến xe bus. Còn tôi thì cứ bước theo, kéo áo, kéo tay như thằng dở người ấy. Em út gì là dễ bị ăn đấm rồi mà coi.
– Anh ghét em rồi đấy.
– Nãy mới bảo thương xong, giờ lại ghét. Nói chuyện tráo trở quá – tôi mà tráo trở á?
– Sao em độc ác với anh như vậy hả? Chứ làm thế nào em mới đồng ý?
– Anh lộn xộn thật đấy. Anh đang viết kịch bản phim Hàn Quốc hả?
Chúa xá tội, lũ con gái là thứ rắc rối nhất trên Quả Đất này, sinh ra lũ đàn bà làm khổ cánh đàn ông. Chứ trường hợp này mà thằng nào không chạy theo thì làm cái gì?
Xe bus chạy tới đúng lúc quá cơ. Thôi bỏ bu rồi. Tôi xịu mặt xuống, thế là không đồng ý thật à?
Xe bus mở cửa ra. Đột nhiên em quay lại.
Nhún chân hôn cái chụt vào…má… rồi thì thầm vào tai:
– Ngốc… em đồng ý!
Dứt câu rồi chạy vội lên xe, vẫn không quên khoe hai cái lúm má đồng tiền.
Cái mẹt của mình lúc này nhìn ngu không tả được. Chảy dài như cái bánh đúc. Thiếu điều nước dãi nhễu thành dòng thôi. 2, 3s gì sau câu nói đấy, mạch máu bị ngưng tụ lại đông cứng hết cơ thể, sau đó thêm 2, 3s nữa lại chảy rần rật như đến mùa nước lũ tràn về mà vỡ đê. Thề với các bác, nói điêu em không phải Khánh.
Xe bus chạy được một đoạn khá xa rồi. Lúc đấy mới chụp được hồn trở lại. Cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa lúc nào nhận được lời chấp nhận tỏ tình kiểu đấy. Nhỏ này bị mắc chứng nghiện phim Hàn xẻng à? Hay là tôi bị mắc chứng bệnh hoang tưởng từ lúc đâm đầu vào gầm taxi nhỉ?
Tôi quay sang đập vai ông anh đứng chờ xe bus cùng tôi nãy giờ:
– Này, lúc nãy anh có nghe con bé đứng cùng em nói gì không?
– Anh không – ông ngó tôi kinh dị giống như là tôi vừa dưới đất chui lên hay trên trời rớt xuống vậy đó.
– Ờ, em cảm ơn.
Chóng mặt quá, cái gì cũng phải rõ ràng rành mạch. Kiểu này tối về nhà suy nghĩ lại không nên trao thân gửi phận cho mình, rồi lại đổ lỗi cho mình nghe nhầm cũng nên. Nhắn tin cho nàng phát đã:
– Em ơi!
– Hử?
– Nãy em bảo gì anh đấy? Anh nghe không có rõ.
– Ngốc, không rõ thôi, không nói lại – tôi mà là ngốc thì thế giới này khó có người thông minh à nha.
– Đi mà… năn nỉ đấy… Phương Vy xinh đẹp, đáng yêu…
– Ngốc, em nói là… em đồng ý!
– Đồng ý làm gì? Tự nhiên bảo em đồng ý?
– Đồng ý… làm người yêu anh.
“Tạch” tôi búng tay một phát. Yeh! Chung lại thì đời cơ bản là rất vui, nó chỉ buồn những lúc ăn uống nhiều thì buồn đi, thức nhiều thì buồn ngủ, học nhiều thì buồn chán, vui vẻ thì buồn cười… niềm vui nhân đôi, khoảnh khắc thăng hoa chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết mình đang hạnh phúc, rất rất hạnh phúc…
Em cũng ác thật đấy, yêu thì bảo là yêu, yêu không dám nói là giống như đói không dám ăn vậy đó. Mà cuối cùng gì thì cũng phải ăn, ăn trước hay ăn sau, thế sao không nói luôn cho đỡ chịu khổ chứ. Tự nhiên, một ý nghĩ trả thù ngọt ngào thoáng qua. Có đi thì có lại thôi tình yêu bé nhỏ của anh à. Trở lại quán cà phê lấy xe, không quên nhắn tin lại cho em:
– Xin lỗi em, anh không còn muốn em làm người yêu anh nữa…
Tình yêu phải công bằng, cho em hiểu cái cảm giác bị từ chối là như thế nào nhé?
Em nó không ý kiến ý cò gì nữa. Đứa nào mà yêu theo kiểu lâm li bi đát, đọc xong tin nhắn ấy có khi vào viện không chừng chứ chả đùa được. Giờ em đang ngồi trước mắt mà bảo thế thì tỷ lệ bị ăn tát phải lên đến 90% là cái chắc. Không biết cái mặt em giờ nó như thế nào nhỉ? Sư tử dù có được thuần hóa thì vẫn là sư tử thôi.
Tôi chạy xe đuổi theo chiếc xe bus chở tình yêu của mình về nhà. Lòng ngập tràn hạnh phúc vô bờ bến. Không phải chỉ lúc đấm vào mặt nhau mới thấy sao chạy loanh quanh trên đầu, bây giờ tôi cũng đang thấy sao sáng lung linh, chói lòa cả mắt rồi đây.
Dừng xe cách điểm đỗ của em một đoạn đứng đấy chờ đợi. Thấp thoáng dáng em bước xuống, tôi vội vàng phi xe qua đấy, thắng xe cái kẹt trước mặt em, không quên nở nụ cười sát gái đúng điệu.
Em lặng thinh, đứng nhìn tôi. Ánh mắt lạnh lùng. Tự nhiên thấy mình ngu dã man. Đường thẳng không đi lại đâm đầu vào đi đường vòng, mặt hồ phẳng lặng không muốn lại thích song gió nổi lên. Âu cũng đã muộn màng. Em nó nhìn tôi cái kiểu i như em nhìn thấy thứ đồ ăn em rất ghét trong khi cái bụng em đang rất no ấy. Giận hơn những gì tôi tượng tượng. Tắt ngay nụ cười, tôi xuề xòa. Nàng không thèm ngó ngàng tới thái độ muốn làm hòa của tôi, không nói gì. Bước đi (cái kiểu như mấy thằng con trai khinh nhau không thèm chấp ấy ợ)
Tôi nắm tay kéo lại.
– Này – em giật phắt ra.
– Gì?
– Gì mà dỗi anh ghê thế?
– Anh vui không? – nàng chì chiết, thấy tội lỗi quá.
– Anh làm gì tự nhiên giận anh thế?
– Anh đùa cợt với tình cảm của người khác, coi người khác là trò đùa, thú tiêu khiển của anh, hạnh phúc lắm hả anh? Thế mà giờ anh còn hỏi, anh làm gì? Anh làm gì à? Anh biến đi.
Ợ… cái gì zợ?
– Anh đùa cợt gì? Em hiểu sai ý anh đấy chứ? Anh nói không muốn em làm người yêu anh nữa vì bây giờ muốn em làm vợ anh hơn, còn dấu ba chấm kìa. Chưa đọc kỹ, hỏi kỹ đã mắng người ta vậy rồi. Em cũng hay vậy đó (cười).
Bình thường thì 100% con gái, có đến 98% nhìn tôi cười phát là yêu được luôn. Hình như người yêu mình thuộc 2% còn lại thì phải.
– Đi về mà nói với con mèo nhà anh ở nhà đấy.
– Nhưng nhà anh không nuôi mèo.
Em giận dỗi rồi vùng vằng bỏ đi.
Thật là mệt với mấy cái trò ngu ngốc của mình quá đi.
– Này này, thôi giờ không làm vợ thì làm người yêu đã vậy nha? Đừng có dỗi nữa mà.
– Không biết.
– Biết mà. Anh xin lỗi, anh sai rồi. Tại em toàn chơi kiểu hù anh đứng tim đấy, chả biết thương người ta gì cả. Giờ người ta là của em rồi đó – ngượng thế.
– Không thèm.
– Rõ ràng là thèm chảy nước dãi kìa. Vậy cho người ta vào chào nhạc phụ, nhạc mẫu cái luôn.
– Mơ đi. Đi về đi.
– Nói hết giận rồi mới về.
– Chỉ được thế là giỏi – em cười mỉm mỉm, thế là hết rồi, phù, hú hồn. Nghịch dại chưa.
– Thế là hết nhá?
– Được rồi. Về đi, đừng bám theo người ta nữa.
– Nhưng cũng phải cho người ta biết lịch hẹn hò bắt đầu từ lúc nào chứ?
– Ngày mai nhé! – em nói xong rồi cắm đầu chạy miết.
Ô hay, thế là yêu rồi à? Cứ tưởng tỏ tình – nhận lời xong thì được ôm hôn thắm thiết chứ nhỉ?
Tôi mỉm cười suốt cả chặng đường về. Cuộc đời đã bước sang trang mới, chính thức rồi.
Tình yêu là khởi nguồn của hạnh phúc và nổi đau. Kết thúc ra sao? Điều tôi có thể nói được bây giờ chỉ là, những chuỗi ngày tháng sau này là những chuỗi ngày đầy song gió. Sẽ có nụ cười và niềm vui, nhưng cũng sẽ có rất nhiều nỗi buồn, thậm chí còn có cả máu và nước mắt. Những nổi đau nuôi tôi khôn lớn và trưởng thành!
Để lại một bình luận