Phần 31
Ngài X sau khi nói chuyện với Thùy Linh thì tắt máy, Ngài thầm chửi: “Mẹ con dâm phụ này”, chuyện ngài bực mình cũng dễ hiểu thôi vì hiện giờ ngài hết quân rồi, thằng hiệu trưởng ăn hại kia nó vẫn im lặng chẳng biết nó đang làm gì, giờ chỉ còn biết nhờ đến mỗi con dâm phụ đấy. Mà thêm nữa, lần nào Ngài X gọi điện tới cũng thấy nó đang làm tình, giọng nấc cụt lại còn kêu la ngay trong lúc ngài nói chuyện nữa, lần nào cũng thế… Ngài X cũng phải thừa nhận rằng Thùy Linh ngon thật, làm tình với nó rất là sướng nhưng lần nào cũng mệt tưởng chết đi được, lại còn bị ăn đòn nhừ tử nữa, ả cào cấu trong lúc lên đỉnh hoang dã quá nên với tuổi của ngài thì đã không chịu nổi được nữa. Không biết cái tính của con dâm phụ Thùy Linh ấy nó ở đâu ra nữa, nhưng hồi trước, sau khi làm tình với nhau như một đôi tình nhân ngay tại nhà chồng của cô nàng, nằm tâm sự với nhau ngài có nhớ nó có nói rằng: “Đời em chỉ mong tìm được 1 người đàn ông có cái dương vật vừa khít với lồn của em, vừa khít theo cả nghĩa đen ấy, để em không bao giờ có cảm giác hụt hẫng khi làm tình nữa. Nếu gặp được người đó, có lẽ cái tính hay đánh người của em bớt được đi cũng nên hihihi”. Lúc đó ngài X đã thầm chửi:
“Con mẹ nhà nó, lồn cô như cái ổ khoá ấy nhỉ mà phải tìm đúng chìa. Sao không tìm một thằng da đen mà lấy làm chồng, giờ tây đen ở Việt Nam thiếu gì…”
Cứ như đọc được suy nghĩ của ngài, Thùy Linh đang mân mê khắp người ngài X thở dài rồi than vãn:
– Em cũng đã từng thử với tây rồi, cả đen lẫn trắng, nhưng bọn đấy làm tình vô văn hóa lắm. Có thằng to và dài quá làm em thốn và đau không chịu được, còn có thằng thì chym lại không vừa. Thêm nữa là không tình cảm, khó nói chuyện với nhau lắm, em chẳng thích được… Ít nhất phải tình cảm mới được… hì hì…
Nhưng mặc kệ cái tính dâm đó của cô nàng Thùy Linh thì hiện giờ ngài phải cảm thấy thật may mắn khi có cô ả. Nguyên nhân là thế nào? Thực là cái số mệnh cực kỳ trêu người, bất ngờ và cũng tình cờ Thùy Linh cùng lớp với Dương Huyền hồi còn cấp 3, không những thế mà hồi trước còn chơi với nhau khá thân…
– Chú à, tình hình là 2 hôm nữa mới lắp được camera nhé.
Anh giáo tin sau khi từ phòng hiệu trưởng về thông báo với ông bảo vệ như thế. Không ngờ ông hiệu trưởng còn nhiệt tình ủng hộ chuyện này, nhìn bản mặt ông ta lúc đó anh giáo tin biết rõ ông này cũng mong chờ chuyện gì đó từ vụ lắp camera này.
– Ối, 2 ngày nữa thì tôi sống thế nào được…
Ông bảo vệ lo sợ hãi hùng, ông không chịu được cái cảnh cứ ngủ dậy là thấy đang nằm trong căn phòng nhỏ bé hôi hám và ẩm uớt đó nữa, quá kinh dị.
Thấy ông bảo vệ như vậy, một phần vì tò mò cũng một phần vì lòng tốt nữa, anh giáo tin nói:
– Chú này, nhân thể cháu cũng đang rảnh, hay là tối nay cháu qua chơi với chú nhé, cháu cũng tò mò xem có chuyện gì mà ghê gớm thế. Tiện thể kiểm tra luôn biết đâu chú mộng du thật không chừng?
Nghe thấy anh giáo tin nói thế thì ông bảo vệ mừng quýnh lên như bắt được vàng, luôn mồm kêu cảm ơn rối rít…
Tối hôm đó, theo như hẹn trước với ông bảo vệ. 10h tối anh giáo tin có mặt ở trường. Mới vào đầu hè nên buổi đêm trời vẫn còn có gió mát lạnh, kèm theo trời hôm nay lại có mây, khả năng sẽ có mưa giông vào nửa đêm. Thời tiết như vậy, ngôi trường cấp 3 vào ban đêm trông quỷ dị và lạ lẫm vô cùng. Vì chính sách tiết kiệm của Uỷ ban thành phố nên nhà trường hạn chế để điện sáng ở trường vào ban đêm, thành thử ngôi trường tối đen nhu hũ nút, trừ có căn phòng bảo vệ có ánh sáng leo lét và tiếng tivi kêu nho nhỏ lọt thỏm giữa không gian rộng lớn đen ngòm này…
– A, cậu đây rồi, vào ngồi uống nước đã nào…
Tiếng ông bảo vệ vui mừng gọi từ cổng trường. Anh giáo tin khoan thai phóng con xe đạp vào tới tận cửa phòng bảo vệ, dựng nó vào một chỗ rồi đi vào trong phòng. Hiện tại chỉ có 1 mình ông bảo vệ già, còn thằng cha bảo vệ trẻ kia hôm trước thua bạc đã trốn mất tăm đằng nào rồi.
– Tình hình thế nào hả chú? – Anh giáo tin vươn vai làm vài động tác thể dục cho giãn cơ bắp mặc dù anh này chẳng có gì nhiều cái gọi là cơ bắp cho lắm hoặc có thể nói là không có.
– À, từ tối đến giờ vẫn chưa có gì cả, mọi thứ vẫn tốt, nhưng sắp tới thế nào thì chẳng biết…
Tiếng ông bảo vệ trả lời u ám làm không khí trong phòng vốn chỉ có 2 người lại bắt đầu trầm xuống… Hôm nay anh giáo tin mặc đồ gọn nhẹ, áo phông quần thể thao, chân đi giày Thượng Đình, không quên mang theo cái camera quen thuộc hiện giờ có cả chức năng quay ban đêm. Dụng cụ phòng thân thì không có vì vốn ở phòng bảo vệ đã thủ sẵn rồi, ở trường cấp 3 thỉnh thoảng cũng xảy ra xung đột mà cần tới vũ khí thì mới yên được.
Thế là ngồi tán chuyện, uống nước mãi cho tới 11h đêm vẫn chưa thấy chuyện gì xảy ra cả, ông bảo vệ thì hôm nay lại không thấy buồn ngủ như mọi khi. Thấy thế anh giáo tin nói:
– Thế là thế nào hả bác?
– Ấy, thỉnh thoảng vẫn có nhưng hôm bình thường không có chuyện gì xảy ra cả, có lẽ hôm nay may mắn cho tôi rồi.
Nghe thấy thế thì anh giáo tin bỗng thấy hơi thất vọng, mặc dù sợ ma thật nhưng cái tính tò mò với những hiện tượng kỳ lạ thế này mà không được thấy thì đáng tiếc thay. Thế là không cam lòng, anh giáo tin đề nghị:
– Chú à, uống xong chén nước này, chú cháu mình đi kiểm tra vòng quanh trường xem chút nhé. Đằng nào cũng phải mất công đến đây rồi.
– Ừ được, xong chén này ta đi luôn – Nói rồi ông bảo vệ với tay lấy cái đèn pin, tiện thể cúi xuống gầm giường lôi ra 2 cái gậy gỗ khá cứng chắc.
Vậy là 2 người, 2 cái đèn pin cùng 2 cái gậy phòng thân, kèm thêm cái camera của anh giáo tin đã bật chế độ Record đeo trước ngực, họ bắt đầu lần mò trong ánh trăng quái dị bao phủ trong ngôi trường…
Ngôi trường cấp 3 này là ngôi trường đã có bề dày truyền thống, đã thành lập từ nhiều năm trước, hồi đấy đất còn nhiều thành thử ngôi trường rất rộng, dạo này được vốn nước ngoài đâu tư cơ sở vật chất nên đã xây thêm 2 dãy nhà 4 tầng to đùng. Khu phòng thí nghiệm cũ nằm thu gọn trong 1 góc phía cuối trường, đằng sau sân thể dục. Đó là 1 khu nhà 2 tầng khá rộng với 1 gian phòng to như phòng hội đồng trường, và 2 bên là 2 dãy phòng nhỏ đựng đồ thí nghiệm, đồ hóa học và đồ vật lặt vặt khác như bàn, ghế, trống, chiêng, cờ quạt, vân vân… Đằng sau khu nhà lại là một khoảng vườn ươm khá rộng của sở nông nghiệp dựng lên, thành thử xung quanh cực kỳ vắng lặng và tối, kể cả buổi sáng nó cũng được bóng râm của các cây to xung quanh che lấp, thêm một phần nữa là cỏ dại mọc đầy xung quanh. Họa hoằn lắm mới có người tới để sử dụng, phần lớn dụng cụ hóa học dành cho học sinh được mấy ông giáo dạy hóa lười biếng cất ngay ở phòng giáo viên và phòng Đoàn rồi, nên khi nào cần lắm mới mò xuống dưới đó. Vì thế trông nó u ám vô cùng, lâu ngày học sinh tò mò đồn thổi là ở đấy có ma, có người chết, có giáo viên treo cổ tự tử ở đó… vv… vv… Vì thế khu nhà càng thêm sắc màu huyền bí. Ông bảo vệ làm việc ở đây đã lâu, nhưng khu nhà thí nghiệm đó đã tồn tại từ trước khi ông này về làm, nên nhiều lời đồn đại cũng làm ông run sợ, ít khi bén mảng tới đây.
Anh giáo tin và ông bảo vệ đã lần đi được 1 nửa vòng quanh trường. Với cái cơ thể mới ra viện hom hem của anh giáo tin thì hiện giờ anh này đã thấy mệt rồi, mồ hôi vã ra. Nhưng gió âm thổi ban đêm làm mồ hôi tuôn ra của anh càng thêm phần rét lạnh.
– Trường mình rộng quá bác nhỉ? Đi mãi mới được có nữa vòng… – Anh giáo tin cười gượng phá tan bầu không khí im lặng căng thẳng.
Ông bảo vệ thì đang hết sức cảnh giác, ông ngó nghiêng xung quanh, lắng nghe từng tiếng động một trong đêm, nhưng hôm nay thực chất là kinh dị vô cùng khi ông chỉ nghe thấy tiếng gió hú, tiếng gió thốc hun hút từ những dãy nhà nghe như tiếng ma kêu quỷ khóc. Ánh trăng lúc nãy vẫn còn sáng chiếu nhưng hiện giờ đã bị những đám mây giông nặng nề che khuất trên bầu trời…
– Trời có vẻ sắp mưa. – Anh giáo tin nhìn lên trời đoán, rồi sau đó anh cúi xuống lôi cái camera lên chiếu thẳng vào mặt mình rồi tự nói vào ống kính:
“Ngày x tháng xx năm 201x, tôi là Giang, giáo viên dạy tin, hiện nay tôi đang cùng chú bảo vệ (nói rồi lia ông kính sang phía ông bảo vệ). 2 chúng tôi đang điều tra hiện tượng kỳ dị ở trong chính ngôi trường mà tôi đang công tác, hiện nay 2 người chúng tôi đang tiến tới gần khu nhà thí nghiệm, nơi có nhiều nghi vấn…”
“Hề hề, rốt cục thì mình cũng có được 1 lần làm như trong phim thế này” – Anh giáo tin sung sướng thầm nghĩ, bên cạnh thì ông bảo vệ thấy mình được lên video thì cũng ra vẻ tự hào và đắc ý lắm, đâm ra trong tình huống này lại bớt sợ đi và khi thế hơn lúc nãy nhiều.
Cả 2 người vừa đi vừa nói chuyện cho tới khi cái bóng đen của tòa nhà thí nghiệm to lớn sừng sững trước mặt, phía trên là ánh trăng đã bị lu mờ dần dần…
– Chỗ này… – tiếng ông bảo vệ nói – Đây là chỗ lần đầu tiên tôi thấy bóng người và dấu giày lạ…
Anh giáo tin ngồi xuống xem xét mặt đất phía dưới, rồi lại ngó bao quát xung quanh, từ chỗ này nếu bóng đen muốn biến mất, chỉ có cách là nằm rạp xuống bãi cây cỏ dại mọc cao vút này để mà bò đi, hoặc là chạy vào lùm cây mà luồn vào trong khu nhà thí nghiệm. Cái trò nằm bò xuống đất mà trườn đi thì có vẻ ngu ngốc quá, cho nên chỉ còn trường hợp còn lại, nghĩa là chạy vào khu nhà thí nghiệm. Nhưng chạy vào để làm cái quái gì? Anh giáo tin vẫn còn nhiều thắc mắc. Đang mải đứng tại chỗ suy tư thì thấy ông bảo vệ run run hốt hoảng giật ống tay áo anh giáo tin thì thầm nói:
– Anh… Anh… xem… xem… kìa… có bóng người…
Giật mình tỉnh lại trong suy tư, anh giáo tin quay sang nhìn thấy bộ dạng mặt tái đi không còn giọt máu của ông bảo vệ, ông này kéo anh ngồi thụp ngay xuống chỗ lùm cây, tắt luôn đèn pin đi vì sợ quá, rồi run run chỉ tay về phía nhà thí nghiệm nói:
– Ma… ma… có ma… thật… hừ… hừ…
– Gì vậy chú, chú nhìn thấy cái gì? – Anh giáo tin nhíu mày thì thầm hỏi, trong lòng cũng hoảng sợ vì trông thấy cái thái độ của ông bảo vệ nhát cáy này.
– Có, chú có nhìn thấy 2… 2 cái bóng người… trắng trắng…
– Thật không chú?
– Không tin, cậu… cậu cứ xem thử…
Anh giáo tin liền nghểnh cổ lên khỏi bụi cây, nhìn về phía nhà thí nghiệm thì đúng là thấy có 2 cái bóng trắng hình dáng như người, đang đung đưa, đung đưa chỗ hành lang lầu một. Sợ toát mồ hôi, anh giáo tin ngồi thụt nhanh xuống, 2 chú cháu quay sang nhìn nhau, miệng run ru, anh giáo tin nói.
– Cháu… cháu… cũng nhìn thấy… thấy thật… 2 cái bóng…
Thế rồi lặng yên nhìn nhau 1 hồi như khích lệ, 2 người này lại cùng lúc nhỏm người lên để xem tiếp, nhưng 2 cái bóng đó không còn ở đấy nữa. Anh giáo tin quay sang nói với ông bảo vệ:
– Chú cháu mình hoa mắt à? Hay là sợ quá nhìn gà hóa cuốc?
– Hoa mắt cái gì, đều thấy cả mà – Ông bảo vệ gay gắt nói…
– Vậy?
Lúc này, 2 chú cháu nhìn nhau, trong 2 người bắt đầu có sự đấu tranh giữa nỗi sợ ma và cái sĩ diện của người đàn ông. Lúc này ông bảo vệ già tuổi, đang nghĩ rằng, bằng này tuổi rồi, chẳng nhẽ lại bảo nó là mình sợ ma lắm, thôi hay về đi. Anh giáo tin thì khẳng định rằng, mình người lớn rồi, mà giờ bảo sợ ma thì ông già sau này coi thường mình mất. Sau một khoảng thời gian im lặng đấu tranh, ông bảo vệ rụt rè lên tiếng quên cả xưng hô chú cháu:
– Này, thế này nhé, Chú già rồi, phản xạ kém… hay là chú mày vào xem thế nào, còn anh già cả rồi, ở ngoài đề phòng bất trắc có gì còn cứu được…
– Ấy, bác là bảo vệ ở đây đã lâu năm, cháu thì gầy yếu thế này, nhỡ kẻ trộm thì sức đâu mà đánh lại… thôi thì bác vào trước, cháu đứng ở ngoài này đề phòng cho, có gì cháu còn hô hoán được… – Anh giáo tin không chịu kém miếng đốp lại…
Thôi thì 2 cái anh nhát gan này ngồi nhìn nhau một lúc, không ai chịu thua ai. Cuối cùng, ông bảo vệ bèn xuống nước:
– Thôi, 2 chú cháu mình cùng vào, có gì còn giúp đỡ nhau…
– Vâng… Chú… đi trước đi…
Thế rồi 2 người gan bé này dò dẫm đi vào gần tới căn nhà thí nghiệm. Con mẹ nó quả là rùng rợn. Tầng phía dưới rêu xanh bám đầy ở chân tường, mùi mốc meo bốc lên làm căn nhà trông như lạ lẫm khác hẳn ban ngày.
Có tiếng động lạch cạch trên tầng 2.
Để lại một bình luận