Phần 204
Công ty ông Mạnh đăng trên báo Tuổi trẻ tuyển thư ký riêng, Phượng nộp đơn dự tuyển. Vẻ xinh đẹp, quyến rũ cùng với sự thông minh, sắc sảo của Phượng đã tạo được cảm tình nơi ông Mạnh ngay khi mới tiếp xúc… Phượng đã được ông Mạnh nhận vào làm ngay, với thời gian thử việc là 2 tháng. Sau 2 tháng nếu ok sẽ ký hợp đồng chính thức…
Và thế là Phượng bắt đầu trở thành thư ký riêng của ông Mạnh. Phượng rất mừng với công việc này. Vì nó phù hợp với chuyên môn của cô, vả lại lương rất cao, lương thử việc đã là 1.000 Đô chứ ít gì. Trong tháng đầu tiên làm việc với ông Mạnh, vì chưa quen việc nên Phượng cũng hết sức vất vả, suốt cả ngày cô cứ xoay như chong chóng với cả núi giấy tờ công việc ùn lên…
Tổng giám đốc Mạnh trông thì có vẻ sáng sủa trí thức, nhưng Phượng thấy ông ta không được nhạy bén lắm với công việc, và rõ ràng là ông ta thua xa những người nước ngoài trẻ tuổi mà cô đã từng làm việc về khả năng quản lý, điều hành công việc. Điều đó cũng phải thôi, đó là mẫu số chung của những “lão thành cách mạng” ở Việt Nam, họ có được đào tạo về chuyên môn, bài bản gì đâu. Giải phóng xong, dựa vào lý lịch, công trạng, số huy chương mà họ có được, cấp trên cất nhắc họ vào những vị trí lãnh đạo cao cấp. Ông Mạnh cũng thuộc trường hợp đó.
Ở công ty, ông Mạnh trông thì có vẻ nghiêm túc, ông không ăn chơi như những tay giám đốc trẻ thời nay, từ ngày về làm thư ký của ông ta đến giờ Phượng chưa từng thấy ông ta đi nhậu nhẹt, hay hát hò gì cả… Nhưng vốn đã tiếp xúc với đàn ông nhiều, nên chỉ tiếp xúc là Phượng đã cảm nhận được ngay ôngmạnh là người như thế nào. Ông ta đang che dấu bản chất thật của con người ông ta.
Mặc dù lúc nào ông Mạnh cũng tỏ ra đạo mạo, nhất là ở những chỗ đông người, nhưng những lúc chỉ có một mình cô với ông ta thì ông ta thường giả vờ vô tình để đụng chạm vào người cô, và nhiều lần ông ta không dấu nổi ánh mắt thèm thuồng nhìn vào cơ thể cô như muốn lột truồng cô ra vậy. Không chỉ với cô mà có lần Phượng còn tình cờ bắt gặp ông Mạnh đang có cử chỉ không được đứng đắn lắm với Thủy – một cô sinh viên trẻ tuổi, xinh đẹp đang thực tập ở công ty, thấy cô vào phòng ông Mạnh mới giật mình bỏ tay đang sờ ở mông cô sinh viên ra.
Nghe mọi người ở công ty chuyện trò, Phượng mới biết là ông Mạnh có 1 bà vợ là Hiệu trưởng ở 1 trường rất nổi tiếng và cực kỳ xinh đẹp. Họ cũng bảo ông Mạnh là 1 người đàn ông rất đứng đắn, và nghiêm túc với nhân viên nữ. Nhưng Phượng biết tất cả chỉ là giả tạo, vẻ đẹp hấp dẫn của cô đã đánh thức cơn thèm khát dâm dục của ông Mạnh dậy nhưng có lẽ vẻ bề ngoài đoan trang của cô khiến cho ông ta còn ngại, không dám quá sỗ sàng đối với cô. Phượng nghĩ:
– Giá mà ông ta biết được quá khứ 1 thời của mình thì chắc ông ta đã nhảy xổ vào mình ngay trong lần đầu tiên mình vào phòng ông ta rồi.
Từ khi 2 vợ chồng về nước, anh Nguyên chồng cô rất yêu thương cô. Phượng cũng cảm thấy hối hận về những gì cô đã làm trong quá khứ và cô tự hứa với lòng mình rằng:
– Mình sẽ không phản bội chồng nữa!
Mà quả thật, từ khi về nước thì ngoài thằng Minh ra cô đâu còn quan hệ với ai khác nữa, cô quan hệ với thằng Minh bởi vì ngoài vẻ đẹp trai của nó ra, trong “chuyện đó” nó cũng là 1 tay cự phách, vả lại nó cũng rất hào phóng với cô khi cô đang khó khăn, chiếc xe cô đang đi cũng là nó mua cho cô…
Vì vậy mà khi thấy ông Mạnh mặc dù thèm muốn mình nhưng không làm gì quá đáng, Phượng cũng thấy mừng và cô cố né tránh những lúc phải ở một mình với ông ta.
Công việc và cuộc sống của Phượng cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc mà Phượng đã ở vị trí thư ký Tổng giám đốc được gần 2 tháng – sắp hết thời gian thử việc. Đã nhiều lần ông Mạnh tán tỉnh Phượng nhưng cô đều tìm được cách lảng tránh một cách khôn khéo, kể cả những lần cô phải đi công tác riêng với ông ta. Ông Mạnh tưởng Phượng là một người vợ đức hạnh nên ông ta cũng có vẻ dè dặt, hơn nữa ông cũng sợ tai tiếng ở công ty.
Dạo này công ty của Phượng đang tuyển thêm nhân viên mới. Vừa mới đăng báo một cái là hồ sơ xin việc đã đến ầm ầm. Vì đây không phải là công việc do cô phụ trách nên Phượng cũng không quan tâm lắm. Cho đến một hôm đến công ty, Phượng thấy trước cửa phòng ông Mạnh là một dàn mấy cô gái trẻ đang ngồi chờ đợi đến lượt được mình phỏng vấn. Hỏi ra cô mới biết đấy là mấy cô sinh viên mới tốt nghiệp ra trường của các trường Đại học Ngoại ngữ, Ngoại thương…
Nhìn cô nào cũng cao ráo trẻ trung, trang điểm xinh đẹp. Tự nhiên Phượng thấy lo lo một điều gì đó. Cô đi sang phòng tổ chức hỏi thì mới được biết đó là ông Mạnh đang trực tiếp phỏng vấn để tuyển trợ lý cho mình. Phượng đi về phòng mình ngồi đánh mấy tờ hợp đồng mà đầu óc cô không sao tập trung được vào công việc. Cô thầm nghĩ:
– Chắc là ông ta thấy tán tỉnh mình mãi không được nên chán và định thay mình bằng một cô thư ký khác trẻ trung xinh đẹp hơn, và đặc biệt là dễ dãi hơn. Mà cái tụi con gái trẻ trung đang bằng mọi giá có được một việc làm kia thì điều gì mà tụi nó không dám làm.
Suy nghĩ mãi, nghĩ tới bản thân Phượng lại giật mình thầm nhủ:
– Thế này thì gay cho mình rồi đây, mình mà bị mất vị trí thư ký này thì không biết làm việc gì khác cả. Thời buổi này dễ gì kiếm được 1 công việc phù hợp với chuyên môn của mình mà lương lại cao.
Thời gian thử việc của Phượng thì đã sắp hết. Trong công ty thì các vị trí ở các phòng ban đều có người làm rõ ràng cả rồi, còn bây giờ mà bảo Phượng phải làm công việc của một cô nhân viên thông thường thì chắc là cô không thể chịu nổi. Ngồi ngẫm nghĩ mãi mà Phượng không biết phải làm thế nào…
Mấy ngày nay, Phượng để ý thái độ của ông Mạnh đối với cô, cô định bụng:
– Nếu ông ta còn có hành động sàm sỡ với mình thì mình cũng… im lặng cho ông ta sàm sỡ…
Nhưng ông ta vẫn bình thường như mọi ngày và thậm chí còn có vẻ hơi vui vui. Chuyện tuyển dụng nhân viên mới thì cô biết phải sang tuần sau mới bắt đầu tiến hành. Phượng thấy khó xử quá và cô biết là từ giờ đến đó cô phải có một cách nào đó để xoay chuyển tình hình…
Tình cờ buổi chiều, ông Mạnh hỏi cô:
– Mai em có bận việc nhà không Phượng?
– Dạ không, có chuyện gì không anh?
– Vậy em sắp xếp đi công tác cùng anh ở Vũng Tàu, mình nghỉ lại dưới đó 2 đêm, xong việc mới về. Được không em?
– Dạ được anh.
– Em không sợ chồng em ghen à? Mấy ông chồng hay ngại vợ mình đi công tác xa với xếp lắm – Ông Mạnh cười hỏi.
– Dạ, không sao đâu anh, công việc mà anh. – Phượng nhoẻn miệng cười.
Trưa nay ở Vũng Tàu, ăn cơm với bên đối tác xong, mấy người bên đối tác rủ ông Mạnh và Phượng đi hát karaoke đến gần 3 giờ mới về… Khi về khách sạn, lên đến phòng (Phượng và ông Mạnh ở hai phòng cạnh nhau), Phượng đã định bụng rằng:
– Nếu ông ta lại giở trò tán tỉnh với mình như mọi khi thì mình sẽ chấp thuận “cho” ông ta.
Nhưng trái với suy nghĩ của Phượng, khi đến cửa phòng của mình, ông Mạnh quay Phượng nói:
– Chúc nghỉ đi nha!
– Dạ, chào anh!
Rồi ông Mạnh mở cửa đi vào phòng của ông ta luôn. Phượng đã suy nghĩ mấy ngày hôm nay rồi:
– Đằng nào thì mình cũng đâu còn “nguyên vẹn” với chồng, mình cũng từng có 1 thời… thôi thì mình ang chịu đựng thêm một chút nữa vậy, mà mình cũng có mất mát gì đâu… ông ta được vui vẻ thì mình cũng được vui lây…
Với lại cô cũng thấy thương thương ông Mạnh lúc nào cũng khổ sở thèm khát cô. Phượng đã quyết định là sẽ cho ông Mạnh cái mà ông ấy muốn… nếu như ông ấy làm tới…
– Nhưng mà bây giờ sao ông ấy lại dửng dưng với mình như vậy nhỉ, chắc là thấy mình “đứng đắn” quá nên ông ấy đã hết hy vọng chăng, hoặc là ông ấy đã chấm được một cô sinh viên trẻ trung xinh đẹp sẽ thay mình làm thư ký nên bây giờ mới thôi không tán tỉnh mình nữa.
Về phòng Phượng ngồi ngẫm nghĩ, lòng cô rối như tơ vò không biết phải làm sao đây, rồi Phượng tặc lưỡi ra quyết định:
– Thôi thì đằng nào cũng thế! Ổng không dám chủ động thì mình chủ động vậy.
Phượng đứng dậy vào phòng tắm rửa sạch sẽ, xức chút nước hoa, chải chuốt kỹ lưỡng rồi mặc bộ váy ngủ ở nhà màu trắng ngà. Xong xuôi rồi cô mới nhấc điện thoại gọi sang phòng ông Mạnh, sau mấy hồi chuông, ở đầu dây bên kia là giọng của ông Mạnh:
– Alô… ai đấy?
Phượng ngập ngừng một lát rồi nhỏ nhẹ nói:
– Dạ… em ạ… anh đang làm gì vậy?
– Chưa… anh vừa mới tắm xong… cũng đang định chợp mắt 1 tí. Có gì không em?
– Dạ… anh… anh có mỏi lưng không…
– Ừm… ngồi nhiều cũng hơi mỏi.
– Vậy em xin phép sang đấm lưng cho anh một lát nhé.
Phượng cố làm giọng cười đùa vẻ tự nhiên. Nghe thấy cô nói vậy, ở đầu dây bên kia ông Mạnh hơi sững lại một chút trước khi nói với giọng khe khẽ nhanh nhanh vẻ hồi hộp:
– Ừ… em sang đi… thế thì còn gì bằng.
– Dạ!
Một tiếng nhẹ nhàng vẻ ngoan ngoãn, Phượng đứng dậy nhìn lại mình một lần nữa trong gương, rồi tặc lưỡi:
– Thôi đành vậy, lại đành phải có lỗi với chồng một lần nữa thôi, dù sao em hứa với anh ông ta sẽ là người đàn ông “cuối cùng” đó…
Để lại một bình luận