Phần 5
Người đời có câu: “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò” đố có sai. Ít nhất với tụi lớp tôi. Trong tiết Toán Hình sau 3 tuần đầu tiên, khi cô Phương gọi một số đứa lên bảng làm bài tập.
– Cô, cô có dạy thêm ở nhà không cô? – Nhỏ Hoa, ngồi bàn đầu “hỏi thăm”.
– À, ừ, cô cũng chưa nghĩ đến việc đó nữa. – Cô giáo trẻ ngồi ở bàn giáo viên trả lời trong vô số ánh mắt quan tâm.
– Vậy học đi cô, Toán lớp 10 em thấy khó quá cô ơi! – Thằng Việt bắt đầu giở giọng than vãn.
– Nhưng mà trường thì… – Cô nói lấp lửng
– Lo gì cô, cô mở lớp kèm những bạn cảm thấy yếu thôi mà cô!!
– Nha cô!
– Cô dạy đi mà cô.
Không những lũ con trai hùa vô mà bắt đầu đến những bạn nữ cũng ra chiều thích thú với việc đi học thêm. Cũng phải, cô Phương dạy dễ hiểu vậy mà chúng nó không thích sao được.
– Cô ơi cho em đăng kí nha cô! – Thằng Cẩn giơ tay, thề là cái bản mặt của nó bây giờ phỡn lắm.
– Em nữa cô ơi! – Nhỏ Tiên ngồi kế bên “giơ theo”.
Ôi lạy chúa, xin đi học như xin đi trẩy hội xuân ấy các bác ạ. Tôi cũng không ngờ cái lớp dòm mặt tiền có vẻ hiền lành thế mà bá đạo dễ sợ. Nhất là cái con.. Lớp trưởng!
– Em lên danh sách nha cô – Khiếp! Chúng nó rào trước đón sau gớm thiệt chớ.
– À, ừ, em cứ cho các bạn đăng kí đi. Để cô sắp xếp thời gian rồi báo cho lớp sớm nhất có thể. – Cô giáo của chúng tôi khá là bối rối rồi đó.
Mà tôi có nên xin không nhỉ? Đáng quan tâm à nha. Hế hế.
Sau một cuộc đối thoại ngắn ngay chiều tối hôm ấy:
– Mẹ, cho con đi học Toán nhé!
– Đi học thêm ấy hả? – Mẹ tôi hỏi khi đang dán mắt vào tấm trang thêu chữ thập.
– Dạ! Chắc học vào mấy buổi tối đó mẹ – Tôi hớn hở.
– Vậy thì vụ Anh văn trung tâm thì sao? – Mẹ tôi nhắc làm tôi cũng thấy chột dạ vì quên bén đi mất vụ này.
– Thì chắc hy vọng là cô sẽ xếp lớp vào 3, 5, 7 cho khỏi trùng, hê. (Vì tôi đăng kí học ở trung tâm là thứ 2, 4 và 6)
– Vậy con có học hành được không đó? Cả tuần đi học suốt rồi còn gì?
– Không sao đâu mẹ, còn mấy buổi sáng mà, vô tư – Tôi làm mặt tỉnh nói ra chiều chắc như đinh đóng cột, chừng nào cột mục mới xúc đinh.
– Ừ, đi học đi. Mà học xong rồi về chứ đừng la cà ở đâu đó.
– Biết rồi mà, mẹ yên tâm, hề hề.
Thế là thông qua, gì chứ mẹ tôi thì dễ tính mấy vụ học thêm học bớt lắm. Miễn là có thời gian học mấy môn khác là vô tư.
Nhưng không như tôi cầu khẩn, cô Mai Phương xếp lớp vào thứ 2, 3 và 6, khiến tôi muốn té ghế khi nghe nhỏ Hạnh thông báo. Ầy, vầy sao học đây, học 3 buổi dính hết 2 rồi.
Chờ đợi thêm một tuần nữa để cô giáo sắp xếp, buổi học thứ 2 thì tôi mới mon men vào nhà cô do sự chỉ dẫn của thằng Cẩn. Nhà cô giáo nằm trong con đường YS, nơi được coi là địa điểm mua sắm của nơi chúng tôi sống. Mà lạ một điểm là con đường này giá đất khá mắc, nếu không muốn nói là đắt đỏ cũng bật nhất chứ đâu có vừa. Thế mà cô cũng xây được nhà ở đây, lại ở một mình nữa chứ. Thật ra những điều đó toàn là thằng Cẩn đặt nghi vấn, chứ tôi ít ra khỏi nhà, biết quái gì mà đánh giá đường này đường kia.
– Dạ, dạ cô, cô.. Cho em đăng kí học.. Toán cô nha cô – Hết biết tôi, lúc vào thì hiên ngang lắm, đến hồi đến gần xin cô thì lí nhí từng chữ.
– Em cũng không giỏi Toán sao? Theo cô thấy em làm rất tốt các bài mà. – Cô giáo nheo mắt nghi vấn hỏi làm tôi ngại chết được.
– Dạ, thì em cũng.. Cũng muốn nắm kiến thức vững.. Vững hơn mà cô – Tôi lại lắp bắp.
– Ừ, thôi em vào chỗ đi – Dường như thấy được sự đuối lí của tôi, cô Phương chẳng buồn bắt bẻ nữa.
– À mà cô ơi – Tôi quay lại cười cầu tài.
– Sao Nguyên? – Cô nhướng mày.
Ợ, nhớ tên tôi luôn, hê hê.
– Cô.. Cho em vô trễ hôm thứ 2 với thứ 6 nha cô, tại em lỡ đăng kí lớp Anh văn rồi – Tôi nói như mếu. Không biết cô có cho hay không chứ mà tôi chưa học buổi nào, giờ lại đòi vô trễ, có khi bị tức lên đá văng ra khỏi cái chốn này ngay và luôn cũng không chừng.
– Hay nhỉ, mới vào đã xin đi trễ là sao? – Cô Phương nheo mắt lại, đệch! Càng xinh gấp bội các bác ạ.
– Dạ…. Thì….. ! – Tôi cúi đầu xuống vân vê tà áo sơ mi (Em có thói quen như thế mỗi khi bối rối các bác ạ, có bảo em giống bọn con gái cũng chịu ).
– Thôi được rồi, về chỗ đi, mà học sau phải về sau đó nhé!
– DẠ!!!
Được tha sau màn chất vấn lại còn khuyến mãi thêm màn học một mình (quá đã), tôi “tung tăng” lại kết chỗ thằng Cẩn đang chừa một ghế, bất giác dòm qua kế bên là.. Nhỏ Hạnh.
– Mày làm qué gì ở đây?!!?
– Đi học, không thấy à? Chẳng lẽ vụ gì cũng phải khai? – Nhỏ đáp tỉnh rụi.
– Ớ, được lắm – Tôi nhếch mép nhưng chợt thở dài, ừ thì có còn gần nhà nữa đâu mà biết được chứ.
Cũng như tôi từng kể, tôi chuyển nhà hai lần, vào giữa hai lần đó tôi sống cạnh nhà nhỏ Hạnh. Còn giờ thì 2 đứa cách nhau cũng hơn hai số nên lúc đầu tôi có “cố gắng” về thăm nhưng sau thì lười nên chỉ khi nào nhóc Kha, em tôi đòi vô chơi với nhóc Tuấn, em nhỏ Hạnh thì tôi mới chở nó vào, sẵn tiện 2 đứa tán chuyện một chút. Lúc đầu thấy bình thường nhưng sau thì chẳng có gì nói nên cả trên lớp tôi cũng ít khi nào chủ động nói chuyện.
Để lại một bình luận