Phần 42
Ỉu xìu cái mặt, tôi bước vô toilet nam rồi cởi áo sơ mi ra, sau đó mặc áo khoác của cô vào, không quên kéo dây kéo lên tận cổ. Mà áo này nó nhỏ quá, thẳng người phát là lòi da lòi thịt ra hết, bất đắc dĩ phải đi khom khom lại.
Bắt gặp ánh mắt của cô khi bước ra, tôi theo thói quen lại đưa tay lên gãi đầu rồi đi theo cô về cái bộ bàn ghế khi nãy.
Hầy, chắc sẽ bị cười cho xem.
Nhưng thách ai dám cười khi tôi đang đi sau cái bà bác hắc ám này chứ.
Và thế là gần cả tiếng tám chuyện nữa thì mấy cô rủ qua bên nhà rông xem giao lưu với các dân tộc thiểu số. Tôi thì cứ nhìn cô mà chỉ chỉ vô áo, trong khi cô cứ cái điệu như mặc vậy là đẹp rồi, vào đi. Lạy chúa, lỡ tụi nó dòm thấy tôi mặt áo khoác trắng viền hồng sao ta?
Tôi chợt nhớ đến cái câu:
90% Phụ nữ không thích đàn ông mặc áo hồng,
Và 90% đàn ông mặc áo hồng không thích phụ nữ.
Đại loại là vậy, nhưng bà bác này đang ép tôi mặc áo hồng, và tôi thì lại rất khoái bả. Là sao đây?
Vậy là màn giao lưu văn nghệ cũng hết, ngồi kế bên cô mà tôi xém ngủ gục mấy lần. Đứng lên sau hơn 1 tiếng ngồi vật vờ, tôi đứng dậy vươn vai một cái cho khỏe rồi bắt đầu ra xe theo hướng dẫn của cô Hương.
Đúng 4h30, từng đoàn học sinh hướng về phía bãi đậu và lên xe trong những tiếng chí chóe không ngừng. Thiết nghĩ tụi nó đi bằng chân hay bằng miệng vậy nhỉ?
Ngồi ịch xuống cái ghế, cuối cùng một ngày dài đã trôi qua, và chắc rằng cái ngày này sẽ đáng ghi vào sử sách của cuộc đời Trần Hoàng Nguyên. Nhưng chưa hết, còn một chuyện nữa.
Xe dời bánh đi cỡ 5 phút thì chợt ngó qua thấy 2 nhỏ Duyên với Nguyệt đang nhìn tôi chỉ trỏ. Bờ mờ chúng nó, chắc đang muốn chọc vụ cái áo đây mà. Tôi nhướng mày phát tỏ vẻ “Đây ếu quan tâm”. Gì chứ tôi cũng muốn thay lại cái áo khoác của tôi lắm, nhưng mà khi nãy cô giáo thách tôi cởi áo khoe body giữa đám đông. Nghĩ lại cũng mang nhục, thôi thì mặc cái áo này rồi về trường chui vô toilet thay lại vậy.
Ngồi nghĩ nghĩ chợt thấy cái gì nó nằng nặng ở vai, quay lại thì thấy cô giáo đang dựa đầu vào tôi mà đánh giấc ngon lành. Mợ, giữa thanh thiên bạch nhật mà cô tình tứ thế là chết em rồi.. Nhưng mà.. Sướng quá, vừa mặc áo cô này, nghe mùi hương từ tóc cô này… Có chết cũng được.. Hế hế.
Nước!
70% Trái Đất được bao phủ bởi nước, và trong câu chuyện này chủ đề về nước chiếm 0, … 7%.
Quá khứ của tôi không màu mè gì, ừ thì tuy không có tiền án vì bất cứ tệ nạn gì hay ngồi bóc lịch cải tạo năm nào, nhưng nó có được coi là dữ dội không nhỉ?
Năm lên 5 tuổi, khi mà tôi đã có nhận thức tốt về xã hội loài người thì cũng là lúc biết đâu là bạn đâu là thù, nhưng lại không có khái niệm về tuổi tác. Mẹ tôi có một cô bạn thân tên Ngọc Anh, cô ấy cũng có thằng nhóc con bằng y tuổi tôi, có điều nó sinh trước tôi 3 tháng, đó không là vấn đề với ai nhưng với tôi thì khác. Vì ngay từ nhỏ mẹ tôi đã “dạy” tôi gọi nó là “anh”. Tôi ngô nghê nghe lời mẹ và cho đến tận bây giờ, trong tâm thức tôi cũng gọi nó là anh. Bờ mờ, ngoan vỡi.
À, quay lại chủ đề chính đã. Nói riết có khi tôi bàn về bà bán cá ngoài chợ không chừng.
Vì hai gia đình khá thân thiết nên chuyện cùng nhau đi ăn nó trở nên rất bình thường. Tôi còn nhớ buổi chiều hôm ấy khi mẹ tôi bảo rằng dì Chi cùng chồng là cậu Phú, bạn mẹ vừa về thăm quê sau hơn 5 năm sang Pháp (2 người là vợ chồng và đều là bạn thời phổ thông của mẹ) và có nhà dì Ngọc Anh cùng đi, tôi đã mừng đến thế nào khi tối nay được đi ăn với “anh” Hải. Not gay nhé, chỉ là thích chơi chung thôi.
Rồi địa điểm được chọn là khu du lịch Dìn Ký ở Bình Nhâm. Tôi cùng “anh” Hải cứ chốc chốc lại chạy đi chơi, giống mấy thằng thừa năng lượng mà người ta nói giảm nói tránh là “hiếu động”.
Tôi vẫn nhớ như in có 2 bàn đặt dưới một gốc cây, chúng tôi ngồi 1 bàn, bàn kia để trống và mấy anh chị phục vụ tận dụng để bỏ một số chén dĩa thừa bên bàn của bên này qua. Vì cái tật hiếu động nên tôi tay cầm một lon coca, tay kia cầm con tôm luộc mẹ vừa bóc cho rồi chạy theo “anh” Hải, 2 thằng cứ cà rỡn thế cho đến khi phát hiện một địa điểm chơi mới ngay phía bên trái cái bàn mà bậc phụ mẫu đang ngồi. Chắc cách tầm 5m.
Nơi đó khá thấp các bác ạ, tôi còn tấm tắc khen trong dạ là: “Sao người ta dọn sạch dữ mà không để bàn ở chỗ này cho tiện”. Mà hay nhỉ, cái sàn dưới cách mặt đất một bậc, tức là phải bước xuống mới chạy trên cái sàn được. Và tôi vinh dự là người khai phá cái chốn hoang vu đẹp đẽ này. Cứ như Cô – lôm – bô phát hiện ra châu Mĩ sau một vòng cà nhỏng quanh Trái Đất vậy. Oai hết biết.
Thế là…
Ùm
Như một viên đạn bạc, tôi lao xuống cái sàn trong tưởng tượng và chìm luôn. Hết biết gì nữa hết các bác ạ!
Và để tăng tính rõ ràng thì tôi xin kể lại những gì mẹ tôi đã kể trong suốt 15 năm qua (tất nhiên là đi kể với bà con họ hàng rồi, tôi nghe đến mức tủi cmn thân luôn).
Lúc đó tự nhiên mẹ tôi nghe một cái ùm, bất giác quay lại thì thấy lon coca đang phỡn trên mặt nước. Tất nhiên mẹ tôi biết sau lưng là cái hồ rồi, chứ đâu có như tôi. Nhưng hỡi ơi, lúc đó tưởng chỉ là cái gì đó nó vô tình rớt xuống chứ đời nào nghĩ thằng quý tử nhà mình nó đang ngoi ngóp dưới kia.
Ung dung tiếp tục quay lại tán chuyện với mọi người thì 5s sau, trong đầu xẹt qua ý nghĩ “Sao cái lon coca đó quen quen”. Đứng bật lên quay lại nhìn kỹ thì thấy trên mặt nước vẫn còn bong bóng nổi thấy mà mê mới quáng quàng la lói xem tôi ở đâu. Thế là mọi người tá hoả dòm dáo dác chỉ thấy ông Hải còn tôi thì mất hút. Và rồi ai cũng tiến lại cái hồ dòm xuống.
Các bác đừng thắc mắc là cái “ông anh” kết nghĩa của tôi lại không la làng lên, vì chắc khi nhìn thấy cảnh đó ổng đơ cmn ra rồi, chẳng còn sức mà ú ớ gì đâu.
Thế là gần như ngay lập tức khi đã xác định đối tượng, cậu Phú bạn mẹ tôi đã phóng như tên lửa xuống hồ, và 1s sau đó ba tôi cũng bay xuống luôn, mặc dù không biết bơi. Nên ngoài dự tính cậu Phú phải cứu tới 2 người là 2 cha con nhà tôi.
Lên thì 3 người ướt mem, 2 người lớn thì chỉ biết cởi áo ra khoe body cho đến khi về đến tận nhà. Còn người có thành tích khai phá cái hồ thì run lẩy bẩy. Được cô trông coi đồ bơi thương tình cho một bộ đồ của con trai cô ấy cũng khoảng tuổi tôi và tiễn Phật đến Tây Thiên khi cho luôn cái khăn lông màu trắng. Thế là tôi ấm cúng trên đường về không quan tâm đến việc ba tôi đang răng môi lẫn lộn đánh lô tô với nhau khi đang chạy xe.
Và sau tối ấy, 2 cha con cùng lăn ra bệnh gần cả tuần.
(Câu ngụy biện: Thực ra nước trong hồ quá sạch, lại không gợn sóng nên tôi mới nghĩ nó là cái sàn chứ bộ, bác nào đồng ý giơ tay )
Kể từ hôm ấy mẹ tôi đã quyết định cho tôi học bơi với sự nửa đồng tình nửa ngăn cản của bà nội.
Nói một tí về chuyện này: Số là bà nội tôi rất sợ chốn sông nước, rất hay tưởng tượng đến mấy lúc chết đuối ấy. Thời đó người ta cũng nói về tình trạng ấy nhiều nên dù được một người con dâu tài giỏi về mọi mặt như mẹ tôi, nhưng lại ở miền sông nước thì tự dưng bà đổi ý, ba tôi phải năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn thì bà mới chịu. Nói gì nói cũng kị nước lắm.
Thế đấy, nên khi tôi đi về ngoại để mẹ dạy thì bà cứ dặn tùm lum, tôi cứ gật đầu rồi dạ dù chẳng để trong óc được là bao, chỉ nghĩ đến cái cảnh tí nữa sẽ được nhảy xuống sông tắm xả láng là sướng như tiên rồi.
3 Tháng hè qua đi và tôi coi như đã biết bơi lủm bủm, tức là nếu quăng xuống nước thì sẽ nổi lên sau 30s chứ không phải 3 ngày sau mới nổi.
Vài chuyện tào lao tiếp theo.
Chẳng là khi nhỏ tôi rất ngây thơ và ít khi nào chịu hỏi người khác. Cái gì tự biết thì không nói, chờ cho người ta thương tình chỉ mình chứ chẳng đời nào tôi đi hỏi người ta cả. Vì như thế tôi cho rằng rất mất mặt.
Nhớ lúc xưa ba mẹ hay chở tôi đi chơi lắm, mới cưới thì năm sau là sinh tôi nên vợ chồng còn son chán. Lên 5 tuổi rồi mà tuần nào cũng được dắt đi đến tận tối 3 người mới mò về. Và..
– Nguyên, người ta mỗi khi qua ngã 3 hay ngã 4 thì mình giơ tay ra làm gì vậy? – Mẹ tôi hỏi khi tôi hãy còn ngồi dựa trong lòng mẹ. Lúc đó là vừa đi ngang qua ngã 3 và tôi cũng thấy bà làm cử chỉ đó.
Không một giây suy nghĩ, tôi đáp cái rụp:
– Cho mát!
Và tôi đã lưu 2 từ đó vào lịch sử đời tôi. Chưa hết, nói chung tôi hiếm khi hỏi người khác nhưng lại rất hay hỏi mẹ tôi. Vào năm lớp 5:
– Mẹ! Có phải ăn bí đỏ là sẽ phát triển phải không mẹ?! – Tôi hỏi lại câu mà mẹ tôi vẫn thường nói.
– Ừ – Bà ra chiều hài lòng lắm, còn xoa đầu con trai cưng.
– Mà phát triển là gì vậy mẹ?!
Vâng, tôi đã tự táng vỡ mồm mình qua câu hỏi củ chuối đó. Rồi lần khác khi học lớp 8, gia đình tôi đang ngồi ăn, mẹ đút cơm cho thằng Kha mới vào lớp 1. Tôi thì ôm chén cơm, nhìn mấy con tôm khô đã ngán đến tận cổ. Lần nào ăn canh mẹ cũng vớt cho mấy con vào chén tôi cả.
– Ủa mẹ, tôm khô được làm từ con gì vậy mẹ?!
Xong, 3 chuyện mém kinh điển mà tôi vẫn còn nhớ vì mẹ tôi cứ đem kể hoài với người ta để chứng tỏ con trai mẹ rất cùi bắp. Không lâu sau đó tôi lập nick facebook là Cùi Bắp Tiên Sinh thừa nhận luôn (giờ thì đổi rồi).
Để lại một bình luận