Trong suốt những ngày sau, quả thực trong lòng tôi cứ có chút sóng lăn tăn gờn gợn khi thấy Huyền. Cái thứ cảm xúc khó tả nửa muốn lại gần nửa muốn trốn tránh khỏi em. Cái thứ cảm giác không khác gì khi bản ballad nhẹ nhàng du dương lại phải trộn nghe cùng với thứ Rock metal đầy tiếng trống mạnh bạo với những cú drift dài của những tay chơi guitar điện. Thứ âm nhạc, cảm xúc lệch tông, một nhẹ một mạnh cứ vằn vện, xoắn xít lấy tôi mỗi khi gặp em, chưa một lần dứt ra được.
Một buổi tối, sau một ngày mệt nhoài đi thực tế rồi tiệc tùng tại cơ sở, trở lại khách sạn cũng gần 9h tối. Thấy đói, muốn ăn thêm gì đó, tôi mò xuống dưới khách sạn, cánh cửa thang máy mở ra, bên trong có một người con gái. Chẳng nhẽ trốn tránh quay đầu lại, tôi bước vào đối diện với em.
Tôi im lặng, bóp mạnh chiếc thẻ từ khách sạn trong túi áo gió. Không gian chật hẹp, với sự ngượng ngùng của tôi càng làm không khí trở nên ngột ngạt. Tôi nghe rõ cả tiếng tim đập bình bịch trong lồng ngực mình. Hồi hộp tôi liếc nhìn em, lén lút như cậu nhóc học sinh thầm yêu trộm nhớ, nửa mong chiếc thang máy đi xuống thật nhanh, giải thoát cho tôi khỏi sự ngượng ngùng, nửa lại muốn thời gian kéo dài thêm 1 chút để tôi thu đủ dũng khí đối mặt với em.
Trái với vẻ ngượng nghịu của tôi, em rất tươi với nụ cười thường trực trên môi. Ánh đèn thang máy hắt xuống bóng em đổ nghiêng. Nét nhìn nghiêng kém hoàn hảo hơn nhưng nhìn em vẫn vô cùng xinh đẹp. Tôi có thể thấy rõ cái cổ trắng xanh với mạch đập trên đó. Đột nhiên tôi nhớ đến vị mặn trên làn da, nuốt khan cái dư vị đó xuống cổ, cố đẩy trôi cái ngượng ngùng xuống theo, tôi lào khào nói:
– Lâu quá rồi nhỉ.
– Vâng, cũng mấy năm rồi mình mới lại gặp lại nhau, anh vẫn khỏe chứ?
– Ừ, a vẫn khỏe. Còn em?
– Anh ra ngoài à?
Lảng tránh câu hỏi của tôi, e trả lời bằng một câu khác.
– Ừ, tự nhiên hơi đói nên định ra ăn chút gì đấy.
– Hihi. E cũng vậy, e bám càng với nhé.
Tôi cùng em rảo bước ra phía bên ngoài khách sạn. Đêm tháng 12, trời rất lạnh nhưng thành phố công nghiệp vẫn rực rỡ ánh đèn. Sắp tới Noel, các biển hiệu xúng xính trong màu áo mới, tuy không náo nhiệt như ở Hà Nội nhưng sắc đỏ vẫn rực phố phường. Khu vực chúng tôi ở ngay trung tâm thành phố nên rất nhộn nhịp, các quán xá vẫn nô nức tiếng cười đùa của các thực khách chơi đêm.
Hai bát cháo lươn nghi ngút khói bưng ra, tôi và em vừa sì sụp ăn vừa trò chuyện. Câu chuyện dần dần trở nên cởi mở hơn, xoay quanh về những đứa bạn cũ mà cả tôi và em đều biết. Em tinh tế không nhắc gì đến chuyện của tôi và em trước kia, cũng không nhắc gì đến Ngọc. Ở em vẫn toát ra thứ gì đó dịu dàng, một nét dịu dàng rất riêng.
Lúc đó và trước đây tôi vẫn không biết phải gọi tên phần tính cách đó là gì nhưng về sau tôi đã biết, đó là 1 sự cam chịu, chấp nhận để cuộc sống cuốn đi, nhẫn nại chấp nhận và thích nghi, thứ tính cách có lẽ in dấu của những người mẹ người bà đậm chất Việt Nam.
Còn ở bên em lúc này, ngoài đôi mắt biết cười cùng hàm răng trắng tôi không còn biết gì cả, gần như tôi đắm chìm vào đó, đắm chìm vào những ký ức xưa, chìm đắm trong vẻ đẹp của em. E vẫn đẹp, giờ có chồng em càng đẹp hơn, nét mặn mòi càng tô đượm thêm đôi môi và hai má em, một bông hoa của núi rừng tây bắc.
Lúc đó, trong cái không khí lạnh của mùa đông, tôi thèm em, thèm được hôn lên cái cổ trắng ngần, thèm được cưng nựng đôi bầu vú săn chắc ẩn hiện sau mỗi nhịp thở, thèm được tan trong em. Tôi nhớ vô cùng vị mằn mặn của làn da đang run rẩy, vị ngọt đầy mê say của nước bọt trên môi, tôi nhớ những cảm xúc đầy mãnh liệt của sự ái ân. Thèm cảm giác khít khao, ấm sực khi thân thể chạm vào nhau. Tuy nhiên tôi cố dằn cái thứ cảm xúc rất người đó xuống để trò chuyện cùng em.
Những câu chuyện về những người xưa được chuyển dần về cuộc sống hiện tại của cả hai. E tránh nhắc đến gia đình em, chủ yếu hỏi và nói về tôi. Đã lâu không được tâm sự, tôi chia sẻ khá nhiều về những suy nghĩ tình cảm hiện tại của mình, kể cả chuyện với Hiền, người yêu tôi. Ở bên em, giống như trước đây, tôi rất dễ trải lòng. E yên lặng lắng nghe, đôi lúc khẽ nhướng mày mỗi khi nhắc đến suy nghĩ của tôi về tình cảm hiện tại. Kết thúc câu chuyện em yên lặng, tôi cũng không nói gì nữa. Đôi khi, im lặng lại là cảnh giới cao nhất của sự đồng cảm và sẻ chia.
Lúc trở về, trên đường, em nói gì đó về sự mất mát đổi thay, về sự chờ đợi và đức hy sinh. Những câu nói của em tôi cũng không còn nhớ nữa, nhưng không hiểu sao tôi biết, biết rất rõ, có lẽ biết bằng sự nhạy cảm của mình, trong em, tôi vẫn có một vị trí bất biến và khó thay thế.
Thề!
Phần 7
Sau hôm đó, tôi hay nói chuyện với em hơn, ít thôi, nhưng đã không còn ngại ngần nữa. Nhiều lúc chỉ là những câu hỏi thăm khi gặp trên đường, trong phòng ăn. Hay nhiều hơn là những tin nhắn hỏi thăm, thân thiết hơn nhưng bên ngoài tuyệt nhiên chúng tôi không hề để lộ ra sự thân quen của hai người.
Thoáng cái đã hết 1 tuần tập trung hội thảo, năm đó Noel trùng với cuối tuần, lại trùng với kỳ nghỉ cuối tuần của đợt tập trung nên mọi người về gần hết. Luồng lưu thông trên quốc lộ 3 rất nhanh nhưng tôi vẫn không thể tránh khỏi bồn chồn gõ nhịp ngón tay lên bề mặt của tay nắm ghế, thả hồn tới những người còn ở lại Thái Nguyên.
Ở đó, Huyền ở lại nhưng tôi thì không, tôi về nhà với những dự định cho riêng mình. Vẫn biết ở lại có thể có một cơ hội cho tôi, nhưng cơ hội đó là gì? Nó quá mơ hồ và tôi mong muốn được nắm chặt hơn những thứ mình đang có, mặc dù dường như nó cũng đang dần tuột khỏi tay.
Về quê gặp thằng Dũng, qua lời kể của nó tôi biết hiện trên tỉnh đang đấu đá nhau rất ác, hai cánh đang bắt đầu tính dần đến những chiếc ghế cho nhân sự dây của mình. Bên phía mấy ông cụ nhà tôi không tranh được thêm một ghế trong thường vụ nhưng bù lại sẽ có thêm mấy suất khác từ thấp đến cao ở các sở ban ngành. Do đó mọi người đều đang cố hết sức để đẩy con cháu hay vây cánh của mình ngồi vào các vị trí thơm ngon màu mỡ.
Bữa cơm tối ngoài các vấn đề liên quan đến công việc và việc học tập bồi dưỡng, bố tôi có hỏi về Hiền:
– Bạn con học ngành gì?
– Bạn nào bố? Chưa biết ông già hỏi ai nên tôi hỏi lại.
Mẹ tôi ở bên cạnh đỡ lời:
– Con bé đấy học cùng trường, khác khoa, học ngành xxx.
Nhắc đến đó tôi hơi giật mình, hai ông bà đang nói về Hiền.
– Ừ, hiện phòng chú Thuận đang cần một nhân viên tổng hợp đấy, hợp đồng trước sau đó sẽ vào biên chế.
Phòng đó thì tôi biết, phù hợp với ngành học của Hiền luôn. Tôi nghe thấy mà khấp khởi mừng. Có lẽ ông bà đang muốn tác hợp cho tôi.
– Mai còn cũng có việc xuống Hà Nội, có gì con nói chuyện luôn.
– Ừ, đi sớm về sớm.
Song bữa cơm, không nén được lòng, tôi lao ngay lên phòng gọi cho Hiền. Trước đây cũng có lần em đề cập đến việc sẽ theo tôi về công tác. Giờ cơ hội đến, tôi khấp khởi mừng. Tuy dạo này tình cảm của cả hai có vẻ xuống dốc nhưng tôi nghĩ nó chỉ là những nốt thăng trầm trên khuông nhạc tình cảm, có thăng có trầm.
Tôi tin nó chỉ là nút giáng bất ngờ, và dần dần sẽ trôi qua nhanh. Lúc này tâm trí tôi tràn ngập hình ảnh Hiền, cô người yêu bé nhỏ của tôi, tràn ngập hình ảnh về một khung cảnh gia đình êm ấm với những đứa con thơ trong tương lai không xa của hai đứa.
Chuyến xe khách từ quê tôi xuống Hà Nội không quá ồn ã vào những ngày cuối tuần này. Đến Mỹ Đình tôi qua nhà thằng Huy ở Hoàng Quốc Việt mượn xe. Hà Nội đón tôi trong buổi sáng mùa đông có hửng chút nắng vàng, phố xá nhộn nhịp đông vui, bức tranh Hà Nội trong tôi vẫn nguyên vẹn với đầy đủ những gam màu vốn có của nó.
Hoàng Quốc Việt lên Xuân Thủy, Cầu Giấy, qua rặng xà cừ đã trơ trụi lá trên đường Láng rồi Nguyễn Trãi, Hà Nội hiện lên với tôi đầy thân thương. Mới xa Hà Nội có mấy tháng mà tôi đã thấy như nửa đời người, cái cảm xúc bồi hồi đang dần dần chiếm lĩnh lấy con người tôi qua mỗi cung đường, mỗi con người. Cảm xúc phơi phới, cảnh sắc thân thương, quen thuộc, tất cả quá đủ đối với tôi trong một sớm đông với biết bao dự định.
Hôm qua hẹn với Hiền chiều mới xuống nhưng ở nhà không có việc gì nên tôi đi sớm. Tôi nhớ Hà Nội, nhớ em điên cuồng. Tôi nhớ những sớm mùa đông cùng em hít hà thổi từng làn hơi nóng hổi trong màn sương lạnh, nhớ những đêm đông líu ríu uống cafe vỉa hè trên đường Nguyễn Du hứng những cơn gió lạnh buốt từ hồ Hale, nhớ bát phở Lý Quốc Sư, hay nhớ những que kem bờ hồ vừa ăn vừa xuýt xoa vì lạnh.
Tôi nhớ hết, nhớ hết những kỷ niệm cùng em trong mấy năm qua. Tôi muốn được gần em, được đan những ngón tay vào tay em, được hôn môi em dịu dàng, được ôm em trên từng con phố. Tôi muốn được yêu em, được thả hồn vào em…
Chẳng trách người ta vẫn nói mùa đông là mùa yêu thương. Tôi nhớ và yêu em điên cuồng.
Loanh quanh trên phố, rồi rẽ vào ngõ nhà em, cảnh vật vẫn thân thương như vậy. Tôi đứng chờ ở khoảnh sân khu tập thể tôi và em vẫn ngồi, mùi hoa sữa đã thôi nồng nàn nơi ngõ, cành lá khẳng khiu đang mùa thay áo. Có nắng nhưng những cơn gió vẫn mang cái rét khô rang thấm vào da thịt.
Ấy vậy nhưng tôi không hề cảm thấy lạnh, cái ấm trong lòng như tỏa ra cả cảnh vật xung quanh. Màu đỏ của hoa hồng, của túi quà nhỏ tôi mua tặng em chẳng khác nào ngọn lửa bập bùng, bập bùng cháy sưởi ấm cho tôi. Tôi đang đứng chờ em, chờ em ở nơi góc sân tập thể, chờ em ở góc hai đứa đã từng hò hẹn. Tôi chờ em…
Hơn 11h Hiền gọi điện cho tôi:
– Anh à, anh chuẩn bị đi chưa? – Giọng em đầy vui vẻ và hứng khởi, có lẽ em cũng đang mong chờ từng phút để được gặp tôi.
– Anh chuẩn đang bị đi đây. Em về chưa. – Để tạo bất ngờ cho em, tôi không nói với em rằng tôi đã xuống, tôi sẽ chờ ở đây, sẽ trông thấy em về và tạo bất ngờ cho em. Cái ý nghĩ nho nhỏ đấy càng làm tôi thấy yêu đời hơn.
– Em sắp về rồi, lúc nào xuống đến nơi thì bảo em nhé.
– Ừ. Yêu em.
Với tâm trạng lâng lâng, tôi ngồi yên trên ghế đá ngắm lại những bức ảnh chụp tôi và em trong điện thoại, vừa ngóng ra góc nhà em, chỉ cần em về qua là tôi sẽ biết ngay. Càng gần 12h tôi càng nhấp nhổm, sao trưa nay em về muộn thế, đồng hồ điểm qua 12h, rồi 12 giờ hơn vẫn chưa thấy em về. Tôi hơi sốt ruột và lo lắng. Em bảo là sắp về, đánh lý ra giờ này phải về rồi chứ, hay em còn tạt qua đâu nữa, hay em làm sao? 12 rưỡi tôi gọi lại cho em:
– Alo. – Tiếng em bình yên vang lên trong điện thoại làm tôi dịu lòng.
– Về chưa em? Sao ồn thế? Em vẫn chưa về à?
– À em đang ngoài đường? Em đang đi với cái Huệ một tẹo.
– Không ăn trưa à em?
– Có chứ. Em về gần đến nhà rồi mà? Anh đã đi chưa?
– Anh vừa lên xe rồi. Thế em về đi nhé, về nhà thì gọi anh.
Nói chuyện với em song tôi hí hửng lắm. Huệ thì tôi biết thừa, bạn hàng xóm với em, giờ làm chủ shop to lắm. Chắc đi cùng Huệ để mua quà Noel cho tôi chứ gì. Ai lại dấu đầu lòi đuôi thế chứ, tôi cười thầm trong bụng về sự ngây thơ của em. Không nói với tôi là đi đâu nhưng lại bảo đi với Huệ thì tôi chả biết thừa. Hehe. Khấp khởi mừng tâm trạng của tôi lúc đó rất là vui.
Ơ, nhưng rồi tôi thấy cái Huệ đi bộ từ trong ngõ ra cùng mẹ. Sao lại thế? Huệ đi cùng em cơ mà? Ngạc nhiên pha lẫn chút bất ngờ, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ được nhiều lúc đó, chỉ biết đi đi lại lại, ngóng hình bóng em nơi đầu ngõ.
Những cơn gió lạnh bây giờ lại làm tôi rùng mình, nắng sớm đã mất, trời giữa trưa mà trở nên xám xịt vô cùng. Gió gào thét trong ngõ nhỏ hút gió, tôi đi đi lại lại nơi đầu ngõ, sốt ruột vô cùng. Nhìn thấy Huệ làm tôi thấy chột dạ, bụng quặn lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
Và rồi, hình bóng thân thương của em cũng hiện lên đầu ngõ, tuy vẫn ở xa nhưng tôi vẫn nhận ra em, đi bộ. Tôi luống cuống đi lại gần, nhưng…
Nhưng bước chân tôi bỗng dừng lại, khuất sau hàng cây hoa sữa trơ trụi lá trong ngõ nhỏ, khi tôi thấy một bóng người đang chạy lại từ phía sau em.
Bóng người con trai chạy đến, ôm em từ sau, hôn nhẹ lên gáy em. Tôi ngỡ ngàng, từ một góc ngõ nhỏ, xuyên qua hốc cây sữa già, xuyên qua mái hiên của hàng bún ốc tôi và em đã từng ngồi ăn, xuyên qua hàng phở nơi bác em vẫn ngồi bán, tới nơi đầu ngõ kia một cậu trai, không phải là tôi, đang ôm em…
Con tim tôi như vỡ nát, cơ thể như tan ra từng mảnh nhỏ. Sự yếu đuối của cả trái tim và tâm hồn như chực vỡ òa ra cùng lúc.
Hai bàn tay nắm chặt, tôi cố ghìm cảm xúc của mình lại, cố gắng để không ngồi sụp xuống đất. Trước mắt chỉ là một màn tối, đất trời như ngả nghiêng dưới chân và trên đầu. Không gian thời gian trôi vùn vụt, đảo điên.
Để lại một bình luận