– Em vừa mới đi chưa được ba chục phút mà anh bị đéo nào thế?
Đéo trả lời câu hỏi của nó, tôi hỏi lại nó chính câu mà mấy chục phút trước tôi bị hỏi:
– Mày có biết Hương Tràm không?
Thằng bạn tôi đứng nghệt mặt ra rồi lại hỏi ngược lại tôi:
– Hương Tràm là đứa đéo nào? Mà dép anh đâu…
– Đm. Đèo anh ra quảng trường tìm.
– Tìm được cứt. Chắc thằng đéo nào chả lấy cụ rồi.
– ĐM. Tìm thằng đánh tao. Mày nghĩ tìm cái gì?
– Em tưởng tìm dép… hehe.
Thằng bạn tôi nhăn nhở cười rồi cũng nhanh chóng trèo lên con xe tay ga đắt tiền phóng vù đi.
Ra đến quảng trường thì bọn kia đã đi mất con mẹ hàng lươn từ lâu, chỉ còn đôi dép của tôi nằm lăn lóc ở lại.
– Này Nhung, vừa này thằng nào đánh anh tao?
Thằng Dũng hất mặt gọi con bé bán nước góc quảng trường hỏi.
Con bé tên Nhung khá xinh, nói le te:
– Em biết đâu. Em không để ý lắm.
– ĐM, mày có nói ra ngay không? Đéo đùa nhé.
Cái bản mặt đẹp trai của thằng Trung trố trợn lên trông tợn vãi, đến tôi cũng phải rùng mình, chả tránh con bé tí tè ra quần, lắp bắp nói:
– Thằng Cường, thằng Cường “eleven”… Đừng bảo em nói nhé…
– ĐM, nói luôn phải nhanh không.
Thằng Dũng vằn lên rồi quay sang bảo tôi.
– Thằng đánh anh là thằng Cường, em biết thằng này. Ở huyện X đang lên học C3 chuyên Hóa trường anh đấy.
– Đm, sao nó đánh tao.
– Em biết đâu. Để em gọi nó hỏi.
– Này, mày có số thằng Cường không, cho tao nhanh. – Thằng Dũng lại quay sang bắt nạt con Nhung.
– Em không có?
– Có đưa đây không? – Dũng trố lại quát tướng lên.
– Thôi, chắc nó không có thật đâu. Tính tôi vốn galang với các chị em nên dù đang tức cũng phải nhắc thằng bạn đừng có bắt nạt quá đà.
Khổ, con bé sợ sệt nhìn về phía đường. Rồi nói như reo:
– Em không biết thật. Anh Minh nhà em ra kia, có gì anh hỏi anh ý nhé.
Tiến lại là 1 thanh niên cao lớn, cắt cua, nhìn thẳng vào mặt Dũng trố nhưng lại quát con Nhung:
– Thu hàng nhanh rồi về.
Lúc này tôi nhận ra, hóa ra là Minh “lác”, hơn tôi với Dũng trố mấy tuổi, gọi là cũng có quen biết. Lúc này hắn cũng nhận ra tôi, bắt tay nói chuyện với tôi mà cứ nhìn chằm chằm vào thằng Dũng (khổ – lác mà: D):
– A. Trung à. Lâu quá không gặp em. Học song chưa?
– Em học song rồi.
– Ừ, giờ làm ở đâu? Mà sao quần áo rách hết thế này.
Hắn chọc chọc tay vào cái áo sơ mi đứt cúc của tôi mà mắt cứ soi tuốt vào đũng quần thằng bên cạnh. Đang nín cười thì Dũng trố bên cạnh nói:
– Đm, xô xát với bọn thằng Cường 11. Anh có số nó không, để em gọi hỏi thằng ôn con đó.
– Anh không có, nhưng làm sao?
– Em đéo biết. Tự nhiên đến hỏi em có biết con Hương Tràm không? Em bảo đéo biết thế là lao vào.
– Hương Tràm là con đéo nào?
Đm, Minh lác lại hỏi cái câu hỏi không có câu trả lời đã được lặp lại mấy lần trong đêm nay.
Phần 3
Đêm đấy Hương Tràm là con nào chúng tôi cũng chẳng biết, mà thằng Cường Eleven ở đâu chúng tôi cũng chịu. Thu hoạch lại được đôi dép suýt đứt quai lăn lóc ở góc quảng trường, tôi với Dũng trố đành về nằm ôm nhau ngủ. Hôm sau Dũng trố đi làm sớm nhưng tôi vẫn giao cho nhiệm vụ phải tìm được số điện thoại thằng Cường cho tôi ngay trong buổi sáng. Đêm thì khó, chứ ban ngày thì quá đơn giản. Chẳng đến 10h tôi đã có trong tay số thằng em dại.
Tính tôi vốn hay thương người, biết thằng em đang học sinh cấp 3 nên tôi cũng ráng chờ đến 12h, khi thằng em tan trường tôi mới gọi cho nó. Bắt máy là giọng con gái, ngọt như mía lùi. Tôi phải nhìn lại xem có đúng số điện thoại vừa lưu hay không mới dám cất tiếng hỏi, cũng nhẹ nhàng không kém:
– Alo. Cho hỏi đây phải số của anh Cường không ạ?
– Đúng rồi em.
Giọng tôi dễ thương thì dễ thương thật, nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng thật, nhưng chắc chắn đéo thể trẻ hơn cái giọng nữ đang phát ra từ cái loa trên con Nokia thần thánh của tôi được. Thấy mình hô anh Cường con ôn cũng gọi tôi là em ngay được.
Nhưng như các bạn đã biết, tính tôi là luôn luôn nhẹ nhàng với phụ nữ, chẳng bao giờ đánh họ dù chỉ bằng một cành hoa nên tôi vẫn từ tốn đáp lại:
– Anh Cường đâu chị. Chị cho em gặp anh Cường chút.
– Anh Cường đang đánh bài. Mà em là ai?
Ô, tuy thời tôi đi học cũng có nghịch ngợm, bài bạc thật nhưng 12h trưa thế này còn ngồi sòng để cho gái nghe điện thoại thế này tôi cũng ạ. Mà còn là học sinh của trường điểm của tỉnh, việc này thực sự thế hệ chúng tôi không có. Mới có mấy năm mà đã thay đổi nhiều thế này sao?
Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nhỏ nhẹ.
– Chị bảo anh Cường là cái thằng anh đấy đánh hôm qua muốn nói chuyện với anh đấy một chút.
Em bé có vẻ hơi hẫng khi nghe thấy câu nói của tôi. Vài giây sau đã là cái giọng không say rượu của cái thằng tên là Cường eleven tối hôm trước:
– Sao ông anh? Hôm qua chưa chi đã chạy nhanh thế.
– Mày đang ở đâu?
Chẳng cần dài dòng với thằng ôn con, tôi sẵng giọng hỏi luôn.
– Ở đâu ông hỏi làm gì?
Vẫn cái giọng nhơn nhơn. Tôi cũng đến buồn cho một thế hệ trẻ của tỉnh nhà như nó. Chẳng nhẽ nó không nghĩ tôi tìm được số của nó thì việc lôi cổ nó ra chỉ là thích hay không thích thôi sao?
– Chú ở đâu, anh em gặp nói chuyện tháo gỡ hiểu lầm thôi.
Bên kia rộ lên 1 tràng cười của thằng Cường. Chắc nó nghĩ tôi muốn gặp nó để cầu xin sự tha thứ chắc.
– Được, ông anh đến đây. Tôi đang ở quán cafe Hương Chồn trên đường XYZ, ông anh biết không.
– Được, mày chờ đấy.
Quán cafe đấy tôi lạ gì, trước thời tôi tụ tập toàn thành phần ăn chơi bất hảo, giờ chắc cũng thế. Nó dám gọi tôi ra đấy là cũng kinh đấy, học sinh lớp 11 mà vây cánh được ra đấy thì cũng không phải đùa.
Nghĩ thế tôi lại gọi cho Dũng trố, mua ngay cho mình một cái dây bảo hiểm:
– Này, tao gọi được nó rồi.
– Sao đấy anh?
– Thằng kia hẹn tao ra gặp ở Hương Chồn.
– Có cần e về không?
– Không cần, để tao rủ thằng Thìn, mày cứ ở lại làm cán bộ mẫn cán đi.
Dũng trố bạn tôi quên không kể cho mọi người, hiện đang làm cán bộ cấp ngành của tỉnh, lúc đó thì cũng nhân viên trên sở, còn là Đảng viên gương mẫu của cơ quan, cũng đúng thôi, tuy nó học trường làng nhàng nhưng lại là con cốp, việc sắp xếp công việc ngon lành là chuyện trong tầm tay của bố nó. Miễn là bằng đại học, còn đại học gì cũng được, kể cả gốc Mít.
Thìn Phệ bạn tôi lại khác, tôi với thằng Dũng thằng Thìn là con của 3 ông bạn già chơi với nhau từ thời để chỏm, bố tôi và bố thằng Dũng là cán bộ nhưng bố thằng Thìn thì không. Bố nó trước làm cưa xẻ nhưng sau 1 vụ tai nạn thì nghỉ ở nhà bán nước, mẹ có sạp vải ở chợ Trung tâm, cả nhà trông vào đấy. Nhiều lần 2 ông cụ muốn giúp đỡ nhưng bố thằng Thìn không nhận, bảo nếu vẫn coi ông là bạn thì đừng làm thế. Thìn cũng không học lên thêm sau khi tốt nghiệp cấp 3, làm lăn lộn đủ thứ nghề rồi cuối cùng cũng làm 1 chân trong ban quản trị chợ Trung tâm, vị trí mà thằng Dũng có kể với tôi là mỡ lắm nhưng phải ra ngoài lăn lộn mấy năm như thằng Thìn thì mới vào ngồi được.
Thìn đến ngay sau khi tôi gọi.
– Thấy thằng Dũng bảo hôm qua mày bị đánh ở quảng trường à. Già đầu rồi còn đi đánh nhau, có ngày công an bắt cho thì bỏ mẹ.
Vừa gặp tôi nó đã nói thế, câu đó phát ra từ cái bộ mặt nhâng nháo, đã từng rất đẹp trai trước khi có vết sẹo ở má chẳng hợp tí nào cả.
– Ừ, giờ nó bảo tao đến Hương Chồn để gặp nó.
– Ừ thì đi, tao chở mày đến xin lỗi nó.
Thìn cười hềnh hệch vỗ vỗ lên vai tôi.
Nó cho tôi đèo còn ở sau gọi điện cho thằng cha nào đó, trao đổi 1 thôi một hồi rồi thôi. Lại gọi điện cho 1 thằng cha nữa, rủ rì mấy câu như buôn bạc giả, rồi cúp máy. Sau đó lại điện thoại, cái thằng như nguyên thủ quốc gia, điện thoại liên tục, tôi đèo mà điếc cả tai.
Đến nơi thì giống hệt như các bạn đã nghĩ, tôi cũng chẳng phải kể thêm. Thằng Cường ngồi im trên ghế, mặt hơi thảng thốt. Bên cạnh là ông chủ quán, tầm hơn 30, nhận là anh thằng Cường cười với tôi và thằng Thìn rồi nói to.
– Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Có anh ở đây xí xóa hết nhé.
Thằng Thìn sầm mặt lại khi thấy ông này:
– Nó đánh thằng bạn em.
– Đánh đâu, nó đánh em thì có. – Thằng Cường khẽ kêu lên.
Ông kia lừ mắt nhìn nó rồi nói:
– Ai đánh ai thì mọi người đều rõ, nghe a, xí xóa hết, Thìn nhé, coi như anh nhờ chú. Thằng CƯờng đây là con bác Hà, chắc chú cũng biết.
Nghe thấy tên bác Hà nào đó, thằng Cường càng sầm mặt. Nó khẽ kéo tôi lại 1 góc, tôi vừa đi vừa nhìn thằng Cường, thấy nhắc đến tên phụ huynh lại thấy mặt vênh lên đến tận nóc nhà.
Phần 4
Qua lời vắn tắt của thằng Thìn tôi hiểu ông Hà bố thằng Cường là 1 quan to ở Huyện – đang được cơ cấu vào thường vụ rồi Phó chủ tịch Tỉnh, rất to và rất chiều cậu con trai độc nhất. Tay chủ quán có vợ đang làm nhân viên dưới Huyện nên nịnh bố thằng kia. Nếu tôi với thằng Thìn có đánh thằng Cường sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến bọn tôi hay phụ huynh cả nhưng chắc chắn tay chủ quán sẽ không để thế. Nhưng để thằng kia còn dám láo với tôi thì hôm nay có thằng Thìn ở đây thì cũng không bao giờ dám. Thực sự là trước lúc đến đây cũng định thoi nó mấy quả cho đỡ tức, nhưng thấy thằng bạn khó xử tôi cũng đành thôi, tuy nhiên mặt ngắn tũn.
Kéo tôi lại gần thằng Cường, mặt thằng Thìn tối sầm nhưng vết sẹo nhỏ ở mặt nó đỏ chót và giật giật:
– ĐM, hôm nay nể anh Huy ở đây bố không đánh mày nhưng từ giờ tránh xa bọn bố ra nghe không.
Thấy quả mặt hung thần của thằng Thìn cu cậu cũng sợ sệt, liếc mặt về phía tay chủ quán gật gật.
Thằng Thin định kéo tôi đi thì tôi bỗng sực nhớ ra việc quan trọng nhất, việc mà tôi đang rất thắc mắc. Tôi quay lại hỏi thằng Cường:
– Mà Hương Tràm là con nào?
Cả lũ bất ngờ với câu hỏi của tôi ngơ ngác nhìn nhau hết nhìn tôi lại nhìn thằng CƯờng. Thằng Thìn hỏi tôi:
– Hương Tràm nào?
– Dm, tao chịu, thằng này hôm qua nói thế?
Thằng Thìn lừ mắt nhìn, gặp ánh mắt sát thủ bên dưới cái đầu húi cua làm thằng trẻ con lớp 11 cũng tè ra quần:
– Hương Tràm là… chị Hương, người yêu em… hôm trước e thấy…
Lại là ông Huy chủ quán nhanh mồm nhanh miệng tiếp lời.
– À, là con Hương, không biết có vết bớt nào ở mông không mà gọi là Hương “Tràm”. Thằng CƯờng đang tán, chắc chú em này cũng đang cưa nên hiểu nhầm chút thôi.
– Mày biết con nào tên là Hương không? Thìn quay sang hỏi tôi.
– K – tôi ngơ ngác nhìn nó rồi quay sang bảo thằng Cường. – ĐM, bố không quen con nào là Hương hay bất cứ con nào có bớt ở mông nhé, đm.
Rồi đéo thèm nghe nó giải thích tôi lượn thằng ra ngoài. Không biết rằng cái khúc mắc nhỏ này không giải quyết triệt để đã ảnh hưởng rất lớn đến tương lai tôi sau này.
Lúc thằng Thìn đèo tôi về đến nhà thì thằng Dũng đã ngồi chễm chệ trong nhà tôi rồi. Bố trưa nay không về còn mẹ tôi đã ăn cơm trước, toàn chỗ thân quen nên 2 thằng tự nhiên như ở nhà, đàng hoàng vào trong nhà tôi ăn cơm như thật. Nghe thằng Thìn kể lại mà Dũng trố cười bò ra bàn:
– Thế anh có đang tán em nào tên là Hương có bớt ở mông không thế?
– Không mà – tôi hơi gắt với thằng bạn – mới về nhà được mấy ngày, gặp đéo ai mà tán.
Hai thằng cười lăn cười bò, sự xung động đã qua tôi thì lại trầm tư.
Lúc này tôi nhớ Hiền quá. Đầu tuần đi làm rồi, bước sang một trang mới e tôi nghĩ sao?
Cái thành phố đang công nghiệp hóa dần dần chỗ tôi mang đến cho mọi người tiền bạc nhưng cũng lấy đi nhiều sức khỏe bởi khói bụi của các nhà máy và chất thải vào nguồn nước. Mọi người đời sống vật chất được nâng cao thì nhu cầu làm đẹp và chăm sóc sức khỏe cũng tăng lên. Trung tâm thể hình Yoga tôi đi tập buổi chiều cũng vậy, đông nghịt các bà các mẹ, các em xinh tươi cùng các anh cơ bắp. Bà già tôi về hưu cũng không có nhiều việc phải làm, lại mắc cái bệnh thoái hóa cột sống do phải ngồi nhiều nên đi tập, tôi thì chán đời nên cũng đi theo.
Cứ xen kẽ ngày tập tạ ngày tập yoga, tính đến thời điểm tôi kể trong truyện cũng được khoảng hơn 1 tuần. Và chiều hôm đó là buổi chiều thứ 2 tính từ buổi sáng tôi đi cùng Thìn phệ. Hôm nay là lịch tập Yoga của tôi.
Uốn éo một lúc gần hết giờ là tiết mục ngồi tĩnh tâm nghe nhạc thiền. Lần nào đến lúc này tôi cũng ngủ gật 1 lúc, cứ bà già gọi về tôi mới dậy. Hôm nay cũng thế, vừa nghe nhạc tĩnh tâm được 1 lúc tôi đã díu cả mắt, ngủ sâu trong tiếng nhạc thiền thật sảng khoái, đến khi có người vỗ vai tôi mới dậy. Nhưng hôm nay không phải bà già gọi tôi mà là 1 em xinh, tôi vẫn hay trao đổi chém gió cùng trong khi tập, chỉ gặp nhau trong phòng tập, lại mới nên tôi chưa thân lắm.
– Này, dậy, dậy anh ơi.
Vì không thân nên em nó không biết tên tôi mà tôi cũng chẳng biết tên em nó. Lấy tay quệt nước nhãi đang nhảy đầy mép do mơ ngủ, tôi ú ớ trả lời. Bà già tôi đang nói chuyện với mấy bà bạn thấy tôi dậy nên vẫy vẫy.
Để lại một bình luận