Phần 7
– Thôi chết rồi nồi thịt kho.
– Đã nói để yên cho người ta nấu rồi mà cứ sấn sổ vào, cháy mất nồi thịt rồi.
Nó quay ra định mắng tiếp thì thấy cái mặt dâm dê của mình.
Nhận ra trên người còn mỗi cái quần lót, nó vơ vội quần áo.
– Chỉ tụt quần con gái nhà người ta là giỏi – vừa mặc nó vừa lườm nguýt
Gì chứ nó nói câu đấy mình im luôn, không phủ nhận.
11h trưa hai đứa vẫy taxi mang cơm vào bệnh viện, nó mua thêm nửa con vịt quay, còn nồi thịt nó bảo để …cho mình ăn tối.
Vợ với chả con.
Mang vào thì nhạc mẫu bảo hai đứa tiêu hoang, mẹ chỉ cần miếng thịt hay quả trứng là xong bữa rồi….
Chả biết bình thường bà có “miếng thịt hay quả trứng” không mà mình thấy bà gầy lắm…
Mình hỏi y tá bảo bệnh lao này nếu không ăn uống đủ chất thì thuốc mấy cũng không đẩy được bệnh …
Ăn uống xong xuôi thì bà ngủ thiếp đi, con bé ngồi chăm mẹ còn mình lôi điện thoại ra nghịch…
Đâu chừng được nửa tiếng quay ra thấy con bé sờ nắn tay mẹ nó, nước mắt đầm đìa.
Người gì đâu khóc giỏi thế, mà khóc không thành tiếng mới sợ chứ …
Mình đưa tay lên lau nước mắt cho con bé, nó gục đầu vào vai mình, mím môi mím lợi cố giấu tiếng nấc…
– Nín đi không người ta cười cho, mẹ dậy nhìn thấy con gái khóc nhè không vui đâu
Nói xong mình dắt con bé ra sân ngồi, ra đây nó mới òa lên…
Nó bảo mỗi lần về nhìn thấy mẹ ngày càng gày yếu nó không kìm được nước mắt…
Từ ngày nó sinh ra chưa bao giờ thấy mẹ nó sung sướng, vui vẻ được ngày nào…
Nó kể hồi bé mỗi khi bố về xin tiền mà mẹ không đưa là lôi 2 mẹ con ra đánh…
Mỗi lần như thế mẹ nó gào lên: “Mày đánh tao thì đánh chứ đừng đánh con bé”
Có lần mẹ nó đi làm về thấy bố nó đang cầm vòi nước vụt con bé mặc cho nó quằn quại kêu khóc. Chẳng nghĩ được nhiều bà vớ cái ghế gỗ đập vào đầu ông ta rồi chạy lại ôm con bé vào lòng…
Bố nó khâu gần chục mũi…
Mấy bà cô kéo sang đòi đánh mẹ nó, may mà có hàng xóm can ngăn…
Ngày bố nó mất, nó buồn vui lẫn lộn…
Vui vì mẹ nó thoát khỏi những trận đòn như quân thù… buồn vì nó mất 1 người nó gọi là bố từ khi lọt lòng…
Nó chính thức không có bố…
Rồi với cái xe đạp lúc sáng mình chê ỏng chê eo, mẹ nó còng cọc khắp Điện Biên nhặt nhạnh từng cái chai cái lọ nuôi nó ăn học…
Cho đến khi mẹ nó đổ bệnh…
Nước mắt mình rơi lã chã theo nó từ bao giờ
Dẫu biết thằng đàn ông không được khóc, nhưng quay mặt đi không cho nó biết chắc không sao đâu
Kể xong con bé ôm chầm lấy mình, nước mắt nước mũi nhoe nhoét hết cả cái áo mồi
Lau mặt lau mũi cho nó xong thì mình dúi vào tay 2 triệu:
– Tiền gì đây anh?
– Em thêm vào lo cho mẹ!
– Thôi em không cầm của anh đâu! Nhà em nghèo, mẹ lại đang bệnh biết bao giờ trả được?
– Không trả được lấy thân ra trả
– Anh nói thế là có ý gì đấy?
– Ý anh là bắt em về làm osin…à nhầm…làm dâu trừ nợ…thế em hỏi thế là có ý gì đấy?
– Anh cố tình gài em – nó vừa phì cười vừa đấm mình, tự nhiên được mat xa, sướng vãi
– Thôi em loằng ngoằng quá, lo cho mẹ khỏi bệnh trước đi, đừng để ý mấy cái tiểu tiết, m…mẹ… – đang nói nó quay sang lấy môi bịt mồm mình…
– Cám ơn anh…chồng ạ – giọng nó thoang thoảng…
Rồi nó kéo mình vào phòng…
– Đừng nói với mẹ là anh cho tiền nhé
– Em biết rồi!
2 đứa đối thoại mà chẳng cần nhìn nhau…
Vào phòng thì thấy mẹ con bé dậy từ bao giờ, mình giữ ý giả vờ ra ngoài mua bao thuốc để con bé đưa tiền cho mẹ…
Một lúc sau mình vào thì bà sai con bé đi chợ bảo mình ngồi lại nói chuyện cho vui…không biết vui hay buồn đây, thấy rét rét rồi đấy
– Cô ít học không biết rào đón nên nói thẳng luôn: tiền này cháu đưa con bé Linh cho cô hả? – bà chìa ra 2 triệu.
Lộ cmnr, con vợ làm ăn như cứt…
– Dạ cháu lên thăm cô không biết mua cái gì, biếu tiền sợ cô không nhận nên nhờ em cầm lo cho cô. Cháu biết nhà mình cũng đang khó khăn, cô đừng phụ lòng cháu!
– Hôm qua trước khi lên đây em nó có gọi điện cho cô, kể về cháu nhiều lắm. Cô biết hai đứa có tình cảm với nhau, cô cũng mừng vì nó quen được người như cháu. Nhân đây cô có lời cảm ơn cháu thời gian qua đã giúp đỡ, bảo bọc em nó…nhưng…chuyện gì ra chuyện đó…cháu lặn lội lên đây với con bé là cô biết cháu có lòng rồi, còn số tiền này… cô cầm thấy ngượng lắm. Cháu là người có hiểu biết chắc hiểu ý cô đúng không?
– Dạ cháu hiểu! Nhưng cháu yêu Linh và nhân đây cháu cũng xin phép cô cho cháu qua lại với em. Giờ gia đình mình đang khó khăn cháu tự thấy mình phải có một phần trách nhiệm! Cô làm thế này cháu nghĩ ngợi lắm!
Đại loại là vòng vo một hồi bà cũng nhất quyết không nhận, mình hiểu là bà muốn giữ cho con gái bà chút giá, nhưng mình có ý coi thường con gái bà đâu cơ chứ. Nếu xác định chơi bời mình theo nó lên đây làm gì?…
Cuối cùng mình dắt con bé ra siêu thị mua hết 2 triệu sữa bột cho mẹ nó tẩm bổ, bà chả từ chối được
Thế mới biết muốn lấy lòng mà để vừa ý các cụ cũng chả đơn giản…
Con bé cầm sữa về nó còn dọa lần sau về bà chưa uống hết nó giận…
Bà lại cằn nhằn hai đứa tiêu hoang …
Chiều hôm ấy bà lại đuổi khéo con bé đi để nói chuyện riêng với mình…
Lần này bà khóc…
Bà bảo cuộc đời bà lỡ dở làm khổ sang đời con…
Đang yên đang lành bệnh tật làm con bé phải bỏ học đi làm thuê làm mướn cho người ta. Chịu bao tủi nhục… lắm lúc bị người ta đánh con bé gọi điện về mách mẹ…
Nó đâu biết rằng nó đau 1 thì mẹ đau 10…
“Đứa con gái của cô… bề ngoài thì rắn rỏi nhưng thực chất nó chỉ là con bé mới lớn… yếu đuối và khờ khạo lắm! Con thương nó thì ráng bảo bọc nó trong thời gian cô nằm viện nhé con! Khỏi bệnh cô lại đi làm nuôi nó ăn học…” – nghe bà nói mình không cầm được nước mắt…
Dẫu biết thằng đàn ông thì không được khóc, nhưng cúi mặt xuống không cho bà biết thì chắc không sao đâu
Mình quyết định rồi: phải cho con bé đi học…
Tối hôm ấy 2 đứa ăn với nhạc mẫu bữa cuối, mai còn về Tân Thanh…
Mẹ mình gọi điện mắng xơi xơi vì đang công việc mà tếch đi chơi
Kệ, lần sau con bé rủ vẫn đi.
Bà không muốn có cháu bế hay sao mà cản trở đường tình duyên của con.
Lúc về con bé cứ ôm mẹ khóc.
Người gì đâu mà lắm nước mắt thế mẹ nó nói đúng: rốt cuộc nó chỉ là đứa con gái mới lớn – yếu đuối và mong manh…
Để lại một bình luận