Phần 12: Ngoại truyện
Đợt ấy mình về thấy mặt con bé cứ rầu rầu, đêm quay sang thấy nó không ngủ, cứ nhìn chong chong lên trần nhà…
Hỏi thì kêu mất ngủ …
Tối đi hóng gió mà con bé cứ dụi dụi đầu vào cổ mình, thở dài thườn thượt…
Hỏi thì kêu mệt …
Nó cứ im ỉm như mèo giấu cứt, bướng không chịu được, gặng hỏi thế nào nó cũng không nói, mình nổi khùng lên quát cho một trận mới chịu hé răng.
Nó bảo mẹ nó nằm viện mấy tháng rồi mà bệnh tình chẳng tiến triển, bà càng ngày càng gày, ho khạc ra đờm xanh lè kèm máu…
Đợt vừa rồi nó về thăm thì được một bác nằm cùng phòng mách cho phải đến nhà bác sĩ trưởng khoa mua thuốc riêng của ông ấy, chứ thuốc của bệnh viện cấp cho miễn phí chỉ cầm cự chứ không khỏi được…
Và vấn đề ở chỗ thuốc đấy 5 – 7tr/tháng, uống 3-4 tháng mới khỏi hẳn…
Lương nó đủ ăn uống viện phí là may…
Bạn bè thì toàn học sinh, nó chẳng biết vay mượn ai số tiền lớn thế…
Mình thì nó ngại, ngại vì cái gì chắc ai cũng hiểu…
Mình bảo nó cứ yên tâm, để mình lo. Con bé chẳng còn cách nào nên cũng phải xuôi theo mình…
Nói cứng thế chứ mình cũng làm gì có, ví cũng chỉ có vài ba triệu, phải rút tạm tiền hàng ra chứ biết sao giờ…Mấy tháng sau ăn tiêu tiết kiệm chắc cũng đủ…
Trút được nỗi lo con bé tươi tỉnh hẳn, ăn no ngủ kĩ hơn…
Nó bảo: “Không có chồng chắc em không sống nổi”
Mẹ con bé cũng coi mình như rể rồi…
…
Bẵng cái gần đến sinh nhật con bé, tiền thì thuốc men cho nhạc mẫu nên chẳng có nhiều…
Mình xuống Hải Phòng mua cho nó con mèo con, nó đặt tên là Lin.
– Lin ăn ngoan mày, ăn nhanh không con dê già nó ăn hết bây giờ.
Từ hôm có con mèo nó cưng còn hơn cưng mình, ít gọi điện cho mình hơn, quần áo lúc nào cũng dính lông mèo…
Cứt mèo thì bắt mình dọn …
Tối ngủ nó ôm mèo chứ không ôm mình …
Nó cứ dụi dụi đầu vào vếu vợ mình.
Sai lầm khi mua cái con ôn dịch này về.
Chiều hôm sinh nhật 2 đứa dung dăng dung dẻ xuống Lạng Sơn chơi
– Chồng ơiii… – nó níu tay mình, mặt phụng phịu nhìn vào tiệm bánh kem…
Hiểu rồi …
Giở ví ra đếm còn gần 300k – tiền nhà nghỉ tối nay với mai về Tân Thanh nữa …
Chỉ mua được cho nó cái bánh kem nho nhỏ, 35k to cỡ 4 bao vina gộp lại.
Mua xong nó bắt mình cõng ra công viên chơi, ngồi trên lưng nó vừa ăn bánh vừa lấy kem trát vào mũi mình…
Đi đường bao nhiêu người nhìn, có đứa đi qua huýt huýt…mình ngượng chín mặt, con bé cười sằng sặc, nó bảo chưa bao giờ ăn cái bánh ngon thế.
Công viên buổi tối đông vãi…
Tìm mãi mới được một góc vắng người…
Nụ hôn toàn mùi vị bánh kem…
Đang phê thì mưa cái ào…
Chạy toán loạn như vịt…
Ướt sũng …
Dưới ánh đèn đường hiu hắt…
Một cái bóng lầm lũi đi trong mưa…
Một người cõng…một người cầm ô…
Nụ cười không ngớt …
Để lại một bình luận