Phần 4
Tôi ra trường không đi xin việc ở đâu cả.
Bố mẹ tôi bảo:
“Về làng mà làm gì theo nghề học thì làm. Không thì theo việc nhà nông chứ bố mẹ già cả rồi, sống nay chết mai biết thế nào. Vả lại còn nhà cửa, vườn tược, mồ mả còn đó với lại còn phải giúp chị Hòa chứ hai đứa trẻ còn nhỏ…”
Hòa thì nói riêng với tôi:
– Tùy anh. Nhưng đừng xa em và hai con.
Còn khi có mặt bố mẹ tôi thì Hòa nói:
– Ông bà đừng ép chú Chiến phải về quê. Làm ở đâu cũng được miễn sao phải gần nhà. Còn việc nhà ông bà đừng lo. Con làm được.
Riêng Bình thì nói bâng quơ:
– Anh Chiến làm gì, ở đâu cho em làm cùng. Em không học tiếp nữa đâu.
Thế là tôi quyết về nhà.
Tôi mở xưởng cơ khí nhỏ ven đường tỉnh lộ đi qua làng.
Công việc cũng thuận lợi, có của ăn của để. Bao nhiêu tiền có được tôi đưa cho bố mẹ giữ. Bố tôi bảo:
– Con cứ tự quản tiền nong mà chủ động làm ăn. Hay cứ đưa cho chị mày giữ cho.
Thế là Hòa như quản gia, như bà chủ ngân khố trong nhà.
Bình 18 tuổi thì bố mẹ tôi và Hòa đều muốn tôi cưới Bình làm vợ.
Tôi chần chừ…
Hòa giục:
– Anh cứ lấy nó làm vợ đi. Đừng ngại. Em đã kể cho nó chuyện của em với anh rồi. Nó bảo thế càng thích.
Một bữa, khi tôi chỉ có một mình ngoài xưởng. Bình ra gọi tôi về ăn cơm. Bình nhìn tôi đăm đăm. Tôi thấy Bình đẹp. Người con gái nông thôn nở nang rắn chắc. Đôi mắt to tròn, đen láy với ánh lẳng lơ nhìn tôi như đốt. Tôi không kìm nổi lòng mình và tiến lại gần. Hình như chỉ chờ có vậy, Bình lao vào tôi…
Việc gì xảy ra sau đó thì không cần nói ai cũng mường tượng ra. Bình dâng hiến trinh tiết và tuổi thanh xuân cho tôi. Tôi ngấu nghiến cùng sự hăm hở hứng tình của cô gái. Da thịt Bình nõn nà, mịn màng quá. Bình mím môi nén đau khi tôi thúc mạnh buồi trong khe Ɩồŋ hẹp. Mấy ngày nay chưa địŧ nhau với Hòa nên sức và tinh trùng tôi dư dả. Bình cũng dâm thật. Dù đau đớn lần đầu, mặc cho máu Ɩồŋ bị địŧ lần đầu còn ri rỉ nơi khe Ɩồŋ, Bình giục tôi:
– Nữa đi anh Chiến ơi! Em muốn…
Trưa đó tôi và Bình địŧ nhau ba lần đầy nhục duc, hưng phấn và đắm đuối.
– Anh có lấy em không? Anh mà không lấy em là em bỏ làng đi đấy.
– Nhưng…
– Không nhưng gì sất. Em biết và thấy anh và chị Hòa địŧ nhau mấy lần rồi. Chị ấy cũng bảo hai đứa là con của anh đấy. Em mừng cho chị gái. Lấy em đi, hai chị em em chung chồng càng tốt.
Vậy là tôi quyết định cưới Bình. Bố mẹ tôi và Hòa mừng lắm. Đám cưới của tôi dân làng dự đông vui và đều chúc phúc cho chúng tôi.
Bình có chửa ngay sau đó.
Tôi nói với Hòa khi vừa địŧ nhau hùng hục trong sự thèm khát chưa hề vơi của cả hai:
– Hay là mình công khai với bố mẹ chuyện chúng mình đi. Chứ giữ mãi trong lòng anh thấy day dứt…
– Việc này để em thưa chuyện với bố mẹ cho. Anh không phải nói gì cả.
Mấy hôm sau, trong bữa ăn. Mỗi đứa trẻ ngồi trong lòng ông và bà để được ông bà bón cơm như mọi khi. Bố tôi bảo:
– Bố mẹ đã nghe Hòa nhận lỗi về chuyện của các con. Nhưng bố nghĩ không ai có lỗi cả. Âu cũng là cái duyên, cái phúc nhà mình. Có điều anh Chiến phải gánh vác vất vả đấy nhưng phải với tình yêu thương và trách nhiệm thực thụ của người đàn ông. Đừng để vợ, à hai vợ chứ và các con, cháu nội của ông bà chịu khổ sở.
Cả nhà đều vui lắm. Tôi như trút được gánh nặng trong lòng.
Bình đẻ cho tôi đứa con trai đầu lòng. Sau đó Hòa đẻ thêm một cô công chúa cho tôi nữa. Rồi lần lượt Bình đẻ tiếp 3 đứa con nữa cho tôi.
Nay tôi – Người đàn ông 60 tuổi còn sung sức với hai bà vợ, hai chị em ruột là Hòa 72 và Bình 56 tuổi.
Chúng tôi vần ân ái nhau như ngày nào.
— Hết —
Để lại một bình luận