– Vâng em nghe theo lời lãnh đạo, lãnh đạo chỉ chỗ nào, thì em liền đánh chỗ đó.
– Ừ…Giờ cũng không cần lo lắng gì về TP Bạch Sơn nữa…
– Em không có lo nữa đâu, từ khi lãnh đạo ra đi, chính em ở lại Bạch Sơn làm cũng là không có gì hay, cho nên chỉ cần lãnh đạo nguyện ý mang theo em, lãnh đạo đi ở đâu, em theo chỗ đó.
– Được, để tôi đi trước dàn xếp chuyện của cậu rồi tính, đưa tôi về nhà đi, mẹ kiếp đêm nay lại uống nhiều quá.
Trọng Hải ở phía sau sắp xếp xong chuyện rồi tự lẩm bẩm, chỉ trong chốc lát đã vang tiếng ngáy.
…
Đinh Nhị Cẩu không có nghĩ tới là La Hương Nguyệt cùng La Gia Nghi sẽ cùng nhau đến tỉnh thành một lượt, hơn nữa còn là vì tìm đến chính mình, khi chứng kiến hai người trong nháy mắt đó, Đinh Nhị Cẩu nhớ tới câu nói “người hợp tác khó có thể trở thành bạn..”.
– Em không nhìn lầm chứ, hai chị thật sự là tới tìm em à, không phải là đến tỉnh thành mua quần áo thuận tiện ghé thăm em một chút chứ ?
– Đinh Trường Sin, vì cái gì mà em cứ đem tâm tư của mình, muốn trở thành tâm tư của người khác, hừ…lòng dạ tiểu nhân.
La Hương Nguyệt phản bác.
– Đúng đấy, chúng ta đi xe hết mấy giờ mới tới đây, liền đổi lấy một câu nói như vậy của em như vậy? Ai, thật là khiến người thương tâm ah.
La Gia Nghi ở bên cạnh hùa theo nói.
– Được rồi… được rồi, em là tiểu nhân, hai chị có uống chút gì không, đây là quán cafe, không thể gọi món ăn, hay là chúng ta tìm quán cơm nào đó ăn một chút gì đi, em cũng hơi đói rồi, sáng giờ chưa có ăn cơm.
Đinh Nhị Cẩu bị điện thoại gọi hẹn tới nơi này, lúc nhận điện thoại là thời điểm đang ở trong trường đại học Luật nghe giảng bài.
– Chuyện ăn cơm chờ chút đã, chúng ta nói chính sự trước đi, em đi lần này ngay cả điện thoại cũng không có, bí thư Lâm rất tức giận, Đinh Trường Sinh, em cũng không phải là lần đầu tiên đi làm nhân viên nhà nước, như thế nào mà một ít điểm độ lượng đều không có, bí thư Lâm làm như vậy cũng là vì tốt cho em, chẳng lẽ em không biết sao? Em cứ đi thẳng một mạch như vậy thì coi như xong chuyện rồi?
La Hương Nguyệt hạ thấp giọng hỏi, La Gia Nghi hầu như không quan tâm đến chuyện này, nàng tự mình uống vào cà phê, với lấy trong tay tờ tạp chí…
– Chị La sao lại nói em vậy chứ, em đối với bí thư Lâm không có nửa câu oán hận, bởi vì bí thư xử lý rất tốt, rất công chính, hơn nữa, em cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, do đó cũng biết nặng nhẹ chuyện trong này, em cũng biết bí thư Lâm khó xử, cũng bởi vì em không có hậu đài, thật tình là không có gì cả, em có thể oán ai bây giờ? Đúng không, cha mẹ em chết sớm, cho nên không có bằng ai … à nếu mà cha mẹ em còn sống, thì cũng vậy, không đụng nổi đến người ta đâu, đúng không?
Mới đầu, thanh âm Đinh Nhị Cẩu rất là kích động, nhưng càng nói về sau, giọng nói trở nên trầm thấp, cả người đều để lộ ra sự thương cảm vô hạn.
La Hương Nguyệt thật không ngờ Đinh Nhị Cẩu cảm xúc lại lớn như vậy, cho nên nàng có chút không biết làm sao, nhìn thoáng qua La Gia Nghi, ý là để cho La Gia Nghi giải vây, nhưng La Gia Nghi chỉ nhún nhún vai, biểu thị chính mình cũng không nói, ai cho nhóm của bọn ngươi làm ra chuyện không công bằng như vậy, đối với việc quyết định của cha mình cùng với Lâm Xuân Hiểu trong chuyện của Đinh Nhị Cẩu, La Gia Nghi là rất khinh thường đấy.
– Chúng ta hôm nay tới, một là muốn nhìn qua em một chút, dù sao chúng ta đã từng là đồng sự, hơn nữa em đã giúp cho chị không ít việc, nhưng lúc này đây chị không có thể đến giúp em được chuyện gì, cho nên, chị thật là xin lỗi.
La Hương Nguyệt trầm mặc một hồi nói ra.
– Chị La, việc này cùng chị thật đúng là không có liên quan đến vấn đề gì cả, hảo ý của chị, em tâm lĩnh, nhờ chị trở về nói cho lãnh đạo biết, em vẫn rất tốt.
– Trường Sinh, còn có một việc, trường Đảng tỉnh ủy sắp tới có một lớp huấn luyện, bí thư Lâm giúp em có một chỗ, đi đến trường Đảng huấn luyện đi, đề cao lý luận rèn luyện hàng ngày của mình, chuyện này đối với em về sau cũng là rất có ích lợi đấy.
La Gia Nghi đem công lao của mình nhường cho bí thư Lâm Xuân Hiểu ….
– Không cần, em đang đăng ký học lại khoa chính quy tự khảo thi, em có cảm giác hình như là sân trường đại học dường như thích hợp hơn, còn huấn luyện ở trường Đảng, em nghĩ về sau còn có rất nhiều cơ hội, sau này hãy nói đi, bất quá, trở về thay em cám ơn bí thư Lâm, về chuyện này, em rất nhớ kỹ.
Đinh Nhị Cẩu nói.
La Gia Nghi cùng La Hương Nguyệt hai mặt nhìn nhau, cái gì gọi là “Chuyện này, em rất nhớ kỹ.” chẳng lẽ……?
– Đinh Trường Sinh, có phải em muốn rời khỏi huyện Hải Dương?
La Hương Nguyệt vội hỏi.
– Không có đâu chị La, làm sao chị lại nghĩ như vậy a, người như em, không có bối cảnh, không có hậu đài, thì em có thể đi đến nơi nào, ở đâu lại chịu muốn nhận em…em chỉ muốn nghỉ ngơi đoạn thời gian cho khỏe, thừa cơ hội này bản thân tự khảo thi khoa chính quy ra, những thứ khác đến lúc đó rồi tính sau, em hiện tại cũng không có tâm tư nghĩ đến những sự tình kia nữa.
– Trường Sinh, trường Đảng tỉnh ủy có danh sách dành cho em không dễ dàng tranh thủ có được đâu, em suy tính lại đi, không đi rất là đáng tiếc.
La Hương Nguyệt khuyên nhủ.
– Hắc hắc, nếu chị cảm thấy đáng tiếc, vậy chị xin đi, bồi dưỡng ở trường Đảng xong, sau khi trở về dễ được đề bạt hơn.
– Hừ.. em cứ ngồi một chỗ nói châm chọc đi, không biết em suy nghĩ như thế nào nữa đây, em là người Hải Dương, mọi người đối với em cũng không tệ, em cứ như vậy cam lòng ly khai sao? Hơn nữa, em đi rồi, những tình nhân kia của em thì làm sao bây giờ?
Thừa dịp La Gia Nghi đi toilet, La Hương Nguyệt lại một lần nữa hỏi lại Đinh Nhị Cẩu.
– Chị La, em lúc nào nói phải ly khai Hải Dương hả? Chị đừng nên nói lung tung, chứ nếu sau này em thật sự trở về không được, đến lúc đó em tìm chị tính sổ đấy … mà có phải chị không muốn em trở về nên nói thế, hay là ý tứ lãnh đạo để cho em ở bên ngoài tự sanh tự diệt?
– Xéo đi, Đinh Trường Sinh, chị thật tình nói nếu em… em là thật phải rời khỏi nơi đây, thì sẽ có lỗi với nhiều người giúp đã từng giúp em, lúc chị đến đây là có sự đồng ý của bí thư Lâm, với lại vừa nghe tin chị đi gặp em thì La Gia Nghi cũng liền đi theo, nàng nói là sẵn dịp đến tỉnh thành có chuyện phải làm, nhưng đến nay chị cũng không có thấy nàng làm chuyện gì cả, mọi người ai cũng là quan tâm đến em, nhưng chẳng qua là trong công tác có một số việc cũng là bất đắc dĩ, em không cần phải ghi hận bí thư Lâm.
– Em biết, ai em cũng không ghi hận trong lòng, càng không có muốn rời khỏi huyện Hải Dương cho nên chị cũng không nên đoán mò có được không? Đúng rồi, nếu không có bận gì, thì em mời các chị ăn cơm, mặc dù em không phải là người Giang Đô, nhưng ở chỗ này so với các chị thì em cũng đã dạo chơi ở một thời gian rồi, coi như là cố gắng hết sức làm người chủ nhà tận tình a.
– Nói xong rồi, chị còn phải chạy về, muốn mời cơm thì em mời La Gia Nghi đi, cô ấy có thể không gấp trở về.
– Đừng từ chối, khó khăn mới ra tới đây một lần, còn không chơi đùa, hay là chị bạn trai ghen… khoan hãy nói, nghe nói chị có bạn trai, nhưng vì sao từ trước tới giờ em chưa từng gặp qua đâu, đừng nói là cái chiếc nhẫn đính hôn không phải là tự mình mua cho mình chứ ?
Đinh Nhị Cẩu giễu cợt nói.
– Nói nhảm coi chừng chị trở về vạch tội cho ra cho bí thư Lâm biết, nói em là “thân tại Tào doanh tâm tại Hán”, để xem bí thư Lâm như thế nào thu thập ngươi?
– Được rồi, không nói chuyện này, bí thư Lâm chuẩn bị an bài em làm sao rồi? Có ý hướng sao? Như em ưu tú vậy, một nhân tài là không thể nào về vườn lâu dài đấy, nếu đến lúc đó bị người khác mang đi rồi, nói cho bí thư Lâm, cũng đừng hối hận nhé.
Đinh Nhị Cẩu cũng đang muốn dò xét hắn Lâm Xuân Hiểu có ý gì về hắn, hắn tin rằng, trước khi La Hương Nguyệt đến đây, ý tứ của Lâm Xuân Hiểu dù thế nào cũng phải cho nàng biết rỏ.
– Về chuyện này bí thư Lâm thật đúng là không có nói rõ, chỉ là nói cho em đến trường Đảng của tỉnh rèn luyện, em lại không muốn đi trường Đảng, còn chuyện sau này an bài sắp xếp em ra sao thì chị cũng không biết, nếu em muốn biết, sao không gọi điện thoại cho bí thư Lâm hỏi qua?
– Ha ha, coi như rồi, em cũng ngại gọi, hôm nào rồi nói sau…
– Ai ôi!!! Nói cái gì đó? Có cái gì ngại nói?
La Gia Nghi đúng lúc này trở về, nàng chỉ nghe được khúc sau.
– Hắn muốn biết bí thư Lâm an bài hắn làm sao, còn không muốn chính mình tự hỏi.
– Về chuyện này chị cũng nghe qua hiểu được một chút, kỳ thật, trong khoảng thời gian vừa rồi chuyện không tốt quá mức nổi tiếng, bí thư Lâm làm như vậy cũng là vì bảo hộ cho em, trước mắt cứ lo học tập cho giỏi ở trường Đảng, cũng đừng có làm gì để cho người nắm được cán, công tác ở huyện còn có rất nhiều, sau này sẽ sắp xếp cho em làm.
La Gia Nghi có thể nói ra như vậy là do có nghe La Bàn Hạ lý giải hứa hẹn, nhưng nếu lời hứa hẹn này đến sớm trước đó một ngày, có lẽ Đinh Nhị Cẩu sẽ tiếp tục lưu lại tại Bạch Sơn, dù sao hắn là người của Bạch Sơn, với lại có những mối quan hệ rất nhiều giữa người với người đều ở tại Bạch Sơn, nhưng rất tiếc là bây giờ, hắn đã đáp ứng cùng đi với Trọng Hải, nếu như lật lọng, đây không phải là tác phong của hắn, hơn nữa Trọng Hải cũng không có quên hắn, lúc thời điểm hắn ngã lòng nhất, thì ông còn có nghĩ đến hắn, thứ tình nghĩa này khiến cho Đinh Nhị Cẩu khó mà buông ra được.
Cuối cùng thì cả hai người đều không có ở lại cùng Đinh Nhị Cẩu ăn cơm, hai người tường như là đã thương lượng xong việc với hắn, rồi cùng lúc rời đi, một người hồi trở lại Hải Dương, một người quay trở lại Tp Bạch Sơn.
…
Lại qua vài ngày nữa, thì hắn nhận được điện thoại của Chu Hồng Kỳ, tiếp thông điện thoại Đinh Nhị Cẩu mới nhớ tới chuyện phải trả lời với nàng, nhưng do về sau sự tình càng nhiều, với lại lúc lần đầu bước vào ở bên trong sân trường đại học, cái gì hắn cũng đều cảm giác rất mới lạ : cho nên hắn đạt đến một loại cảnh giới vong ngã chuyên tâm, trừ ăn cơm ra, chỉ ở khách sạn rồi đến lớp học, Vương Gia Sơn thì sức khỏe khôi phục không tệ, Đinh Nhị Cẩu mướn được một người hộ lý, bởi vì tiền lương trả khá cao, cho nên đối với Vương Gia Sơn chiếu cố rất tốt, cơ bản không cần Đinh Nhị Cẩu nhúng tay vào.
– Chị Hồng Kỳ à, em không đi không được sao? Hơn nữa, đối với chuyện nhiệm vụ của chị cũng không chút nào hiểu, em đi thì có thể giúp được gì chứ, với lại chị không sợ sau này em biết quá nhiều, đến lúc phát sinh ra chuyện gì thì em để lộ bí mật sao?
– Hì… không sao, đối với người biết quá nhiều, gần đây bọn chị đều áp dụng một biện pháp, đó chính là diệt khẩu.
Chu Hồng Kỳ cười hì hì nói.
Đinh Nhị Cẩu nhìn trước mắt người phụ nữ này dáng hình thon thả mềm mại cực giống như là diễn viên Vương Tử Văn, hắn thật sự là không thể tưởng tượng được người phụ nữ này giết người đến con mắt đều không chớp mắt đấy, cho nên đối với nữ nhân, vĩnh viễn đừng bao giờ mà trông mặt bắt hình dong.
– Vậy em không đi đâu, em còn chưa có cưới vợ, đến lúc đó bị chị giết đi, hỏi xem có oan hay không?
– Ha ha, nhiệm vụ lần này rất đơn giản, đến lúc đó chị sẽ nói thêm cho em biết, xem như là em xuất ngoại mấy ngày ra bờ biển bơi lội du ngoạn, lần này cũng không có chuyện gặp nguy hiểm, yên tâm đi, chúng ta chỉ là đi du lịch mà thôi, thuận tiện giải quyết công việc mà.
– Nghe qua thật hấp dẫn, đi đến chỗ nào vậy?
– Giữ bí mật, đến lúc đó sẽ nói cho em biết, đây là kỷ luật, hơn nữa nhiệm vụ chủ yếu của em là sắm vai bạn trai của chị, chuyện khác cái gì cũng không cần làm…
– Há, cái này còn tạm được, lúc nào đi vậy?
– Trong mấy ngày nữa sẽ đi, em sắp xếp sẵn một chút hành trình, đến lúc đó chị thông báo, chúng ta lập tức đi ngay.
Đinh Nhị Cẩu biết mình lần này thật sự là lên phải thuyền giặc rồi, xem ra Chu Hồng Kỳ là nhìn chằm chằm vào chính mình, từ lần thứ nhất mới gặp mặt đã muốn phát triển hắn vào đội đặc nhiệm, hiện tại rốt cuộc nàng cũng có cơ hội rồi.
– Ai, mà có mua cho em bảo hiểm chưa, nếu ta vạn nhất đụng chuyện chết tười, thì cũng không thể chết một cách lãng phí chứ..
– Ừ, xem rất cần phải mua bảo hiểm cho em, bằng không những đứa bé kia về sau thì cuộc sống sẽ ra sao…
Chu Hồng Kỳ cười cười nói.
– Cái gì? Em chưa có kết hôn lấy đâu ra con cái, đừng có nói mò…
Đinh Nhị Cẩu tuy trong miệng nói như vậy, nhưng trong nội tâm lại dâng lên ngập trời sóng biển, Chu Hồng Kỳ đây là lừa hắn sao ? Có phải Chu Hồng Kỳ đã biết chuyện gì đó, bởi vì cho đến bây giờ, không ai biết rõ Lý Phượng Ny đang tránh ở phương Nam trong thị trấn nhỏ nhỏ chờ ngày sanh nở, ngoại trừ gọi điện thoại, Đinh Nhị Cẩu cũng chưa từng có đi đến, Chu Hồng Kỳ là làm sao mà biết được?
Để lại một bình luận