Phần 87: Dãi Nắng Dầm Mưa
Các bạn thân mến, đến tập 87 này tôi thấy chẳng nhẽ cứ cho retour lại những nhân vật cũ thì phần nào đó khá tẻ nhạt dễ gây nhàm chán nên tôi xin giới thiệu ở tập này thêm hai người mới nữa đấy chính là hai chị em con ông già làng K’Luôn –một trong những người tình bất chợt của cô bác sỹ Phương Nam (tập 73-Núi thẳm rừng sâu); em trai tên Sơnô là phó chủ tịch huyện Tánh Linh còn chị gái tên Quyên giữ chức vụ hiệu trưởng trường mẫu giáo Mai Vàng khá bề thế, trang trọng tọa lạc tại khu trung tâm huyện nhà. Chị Sarem năm nay đã tuổi hai mươi bảy ngang bằng với chị Nam, năm năm trước chị lập gia đình với một anh sỹ quan quân đội mang lon thiếu tá sinh hạ một bé gái nay đã tròn bốn tuổi, anh Sơnô nhỏ hơn chị hai tuồi kết hôn với Điệp-một cô kỹ sư xây dựng người gốc miệt biển Nha Trang và họ có với nhau một cậu nhóc kháu khỉnh ; số kiếp hay sao đấy bởi vì chỉ sống được có tám thàng thôi, nhóc ta đã ra đi vì bị suy dinh dưỡng cấp trầm trọng không sao cứu chữa được khi các bác sỹ ở bệnh viện huyện đếu bó tay lắc đầu tỏ vẻ thất vọng ra mặt và cái chết của nhóc chính là vết rạn nứt bắt đầu xuất hiện xé rách dần dần tình cảm tốt đẹp trước giờ giữa hai vợ chồng anh. Dẫu biết rằng đấy chẳng qua chỉ là số phận ông trời run rủi giáng xuống người nào thì người đó phải chịu chứ biết làm sao nhưng thực sự chẳng hiều vì lý do gì mà “bóng đổ chàng, chàng đổ bóng” trước là giữa anh và cô vợ sau dần dần lan nhanh ra tới tất cả những người hai bên thông gia chẳng khác nào một trận dịch bệnh truyền nhiễm dữ dội khiến cho cả hai vợ chồng anh ai nấy đều phải lao đao lận đận suốt cả gần một năm trời “cơm không lành canh chẳng ngọt”.
Lúc chưa xảy ra sự cố, cô Điệp rất thùy mị, điềm đạm và hiền hậu nhưng từ khi con qua đời, có lẽ vì quá thương xót con mình mang nặng đẻ đau ai ngờ lại đoản thọ như vậy do đó bỗng dưng cô thay đổi tính tình một cách quay ngoắt 3600 suốt ngày chửi mắng trách móc anh chỉ lo việc huyện việc xã chẳng hề quan tâm đển con nên con mới không sống nổi ; ngược lại anh Sơnô cũng chẳng vừa, anh phán quyết rằng những ngôi nhà, những cây cầu…do vợ anh thiết kế thành đã cướp mất con trai anh riết rồi dẫu không nói ra, dẫn bất thành văn hai vợ chồng dần dần chấp nhận cảnh sống ly thân tuyệt đối hoàn toàn chấm dứt hẳn còn đâu những phút giây hạnh phúc nồng nàn giữa họ. Bên nhà thông gia đàng gái tất cả đểu tuyệt nhiên im lặng, bàng quang chẳng ai có ý kiến gì về chuyện lục đục của vợ chồng anh còn hai người thân ruột thịt của anh là ông K’Luôn và chị Sarem thì thường xuyên lui tới nhà anh để cố gắng giảng hòa, vun đắp lại cho hai người quay trở lại với nhau, “nó có số phận của nó, nó không sống được với mình thì thôi, tất cả do giàng định cả, rồi sẽ có đứa khác thay vào chổ nó ở với tụi con mà!”- chính ông K’Luôn từng nói với hai vợ chồng như vậy. Khổ nỗi, tình hình càng ngày càng bi đát tồi tệ hơn không những vết sẹo xa cách giữa anh và vợ mỗi lúc một to dần mà lá đơn xin ly dị do chính tay cô Điêp viết và anh cũng nhanh chóng chấp bút ký vào đấy đã được gửi tới tòa án huyện chờ ngày xét xử ; hai tuần sau, hai anh chị và đại diện hai bên gia đình được tòa mời đến xử hòa giải nhưng không thành vì cả anh và chị đều nhất quyết đồng ý ly hôn, không thể nào sống với nhau được nữa. Cuối cùng tòa phán quyết ba tháng sau sẽ xử lại, thế là cô Điệp liền khăn gói trở ra Nha Trang sống với bố mẹ, còn anh tạm thời đóng cửa căn nhà cấp bốn khang trang ở xã Đức Thuận chờ ai đó có nhu cầu sẽ cho họ thuê rồi anh xách vali, mang balô vào xin ông chủ tịch cho anh một phòng tập thể trong khu ủy ban huyện, huyện ủy. Nơi này cũng như những trụ sở ban ngành khác như phòng giáo dục&đào tạo, phòng văn hóa thông tin, phòng tài nguyên môi trường…kể cả trường mẫu giáo Mai Vàng do chị Sarem làm hiệu trưởng tất cả đầu được quy hoạch tập trung vào thị trấn Lạc Tánh –trung tâm của huyện, do chổ làm việc của chị gần nơi ở mới của em trai chị chỉ trên dưới nữa cây số thành thử cho nên sau này một bước ngoặt lớn xuất hiện trong cuộc đời hai chị em thì đấy cũng là chuyện bình thường mà thôi! Các bạn muốn biết bước ngoặt ấy là gì không, nếu quan tâm thì mời các bạn theo dõi tiếp câu truyện Dãi nắng dầm mưa này hồi sau sẽ rõ, còn giờ đây tôi xin tả sơ sơ một chút về nhan sắc chị gái anh Sơnô cho cảc bạn rõ để khỏi nhầm lẫn với người khác nhé! Tuy là con ruột của già làng người dân tộc K”Ho nhưng giả sử ai mà không biết thân thế của chị chắc chẳng thể nào tin cho được chị không phải là người Kinh bởi vì chị vốn được thừa hưởng tất cả gen di truyền về nước da, mái tóc, khuôn mặt của người mẹ gốc tỉnh Long An mà hai mươi tám năm về trước trong một chuyến đi chơi ở Bình Thuận cùng bạn bè bà đã gặp gỡ, yêu đương rồi nên vợ thành chồng với một người đàn ông miền sơn cước chỉ hơn bà năm sáu tuổi là cùng (ông K’Luôn bây giờ). Mái tóc chị hay là mây là suối (xin phép mượn lời thơ của nhà thơ T.H) trông chẳng khác nào một dãy lụa đào mượt mà, êm ái, mềm mại, mịn màng một màu đen nhánh ôm trọn lấy khuôn mặt dễ thương, bầu bĩnh, tròn trịa như vầng trăng ngày rằm soi sáng cả vủng trời cao nguyên Bình Thuận ; vầng trán chị hơi thấp nhưng chị được bù lại bởi cặp mắt to tròn, đen láy, long lanh, sáng ngời như hai vì sao nằm dưới hai hàng chân mày mỏng manh cong vút vắt ngang qua hai đường chỉ rất thanh tú lộ rõ tư chất thông minh, lanh lợi và từng trãi trong cuộc sống. Sống mũi chị kiểu dọc dừa nhỏ gọn chen giữa hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền hai bên thành thử cho nên trông chị phần nào hơi dữ dằn, man dại ; cặp môi chị mọng đỏ mềm mại một cách tự nhiên, đểu đặn hình trái tim chẳng khác chi đóa hoa hải đường nhìn rất quyến rũ và chỉ nội bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho biết bao nhiêu đấng đàn ông con trai phải chết mê chết mệt hằng ha sa số vi nhan sắc một đóa phong lan núi rừng đang chớm nở.
Chị Sarem dáng người hơi thấp nhưng thực sự không phải vì vậy mà nở nang sồ sề tuy rằng chị đã một lần sinh nở trái lại thân thể chị vẫn còn giữ được những đường nét cân đối, gọn gàng của thời con gái ; từ hai bờ vai xuôi cùng vầng lưng tôm mảnh mai phía sau và đôi gò ngực vun tròn đằng trước xuống tới cặp đùi no tròn, hai giò thon dài, hai bàn chân nhỏ nhắn mềm mại tất cả từ lúc được mẹ sinh ra đời cho đến nay vốn dĩ là một pho tượng thần Vệ nữ tuyệt tác được bàn tay tạo hóa uốn nắn thành. Có thể nói rằng từ đầu cho đến chân chị, chổ nào như chố nấy đều toát lên một màu nước da trắng tinh nguyên tràn đầy gợi cảm cộng với da thịt đầy đặn, thon thả chính vì vậy trước khi kết hôn mặc dù chị chưa trãi qua mối tình nào cả nhưng khối người si mê đeo đuổi chị quả thật rất là nhiều, ở ấp Suối Rao có, tại thị trấn Lạc Tánh cũng có, hễ mà chị đi tới đâu là y như rằng chổ ấy có một nam nhân bị trúng mũi tên của thần Tình yêu không hơn không kém! Chồng chị tên Thường là phó chỉ huy đơn vị bộ đội biên phòng tại huyện Lagi cách chổ chị ở khoảng chừng bày tám chục cây số là cùng nhưng trong vòng một năm giỏi lắm anh chỉ về nhà sum họp vợ con ba bốn lần kể cả trong thời gian Tết đến xuân về mà thôi, chỉ có chị là chủ nhân thường trực của căn nhà cấp bốn nằm trên sườn đồi thoai thoải cách trường chừng hai cây số ngày ngày một lần đi vào buồi sáng và một lần trở về vào buổi chiều rất chuần mực, nề nếp, đoan trang tuy rằng chị cũng có khá nhiều quan hệ ngoại giao tiệc tùng, cafe, picnic với bạn bè cùng trang lứa nữ có, nam có…Chị rất yêu chồng nhưng đôi lúc chị cũng phải sùng gan nổi cáu lên vì anh chẳng hề có lấy một giờ nào rãnh rỗi để phụ giúp chị công việc nhà, việc tề gia nội trợ thì chẳng nói chi nhưng ngay đến cả những việc đại sự như làm giấy tờ nhà đất, cắt nhập hộ khẩu chỉ mỗi một mình chị tất bật ngược xuôi mà thôi chẳng hề có lấy một chút hơi hướm nào từ bàn tay anh chạm vào. Mới đây thôi, anh vừa về nhà chơi buồi chiều thì ngay đêm ấy chị bộc trực để nghị với anh về việc sinh thêm đứa con thứ hai vì sang năm con bé gái đã lên năm tuổi rổi còn gì nữa nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại dùng dằng nói rằng chuyện ấy từ từ rồi hãy tính, bởi dự tính kiếm thêm một thằng nhóc cho trong nhà có nếp có tẻ rồi sau đó chị sẽ không sinh nữa cuối cùng lại không được sự hợp tác của ông xã nên chị lòng buồn vô hạn chẳng biết phải xử sự ra sao cho thỏa đáng đây? Do trường học của chị là một trường nội trú, gần 1/3 số cha mẹ gửi con học ở đây đều phải làm ca đêm mà nhà lại neo người cho nên chiều nào cũng vậy ít nhất có khoảng 30-40 bé trai có gái có được đăng ký gửi lại qua đêm với phí nộp thêm vào là 35000đ/bé ; con gái chị Sarem cĩng là một trong những học sinh ở đây, lâu lâu mổi lần đi tập huấn ở Lâm Đồng, Nha Trang, Thành phố Hồ Chí Minh, Hà Nội…chị đều gừi bé lại cho các cô chăm sóc giùm, được cái là bé rất ngoan không khóc nhè khi vắng mẹ nên chị rất là an tâm tập trung vào công việc. Hôm ấy là thứ Bảy tầm khoảng gần 17 giờ, trong khi các cơ quan khác đều nghỉ làm việc ngay từ lúc sáng đến giờ thì trường mẫu giáo Mai Vàng vẫn cứ tấp nập kẻ vào người ra, do đã hết giờ trực nên chị chuẩn bị ra về chợt nhớ ra cậu Sơnô vừa mới ra Lạc Tánh ở được một tuần rồi mà hai chị em vẫn chưa có dịp gặp nhau ; dạo trước cứ cách hai ba ngày, hễ hết giờ làm việc trước khi về Đức Thuận là anh ghé lại nhà hay tới trường chơi đùa chốc lát với bé Mai Hạnh-con gái chị với con gấu bông hay là một bịt bánh Snack lần này “sao lâu quá hổng thấy cậu Sơnô tới chơi với con?”đầy chính là câu hỏi được lập đi lập lại từ miệng con bé! Chị lấy điện thoại ra gọi cho em trai, chị đợi máy một hồi lâu sau anh mới bắt máy, chị hỏi anh nếu không bận việc gì thì đi ăn tối với chị cho khuây khỏa bớt strees đi ; vừa mới đánh bóng bàn với mấy bạn đồng nghiệp xong trở về phòng tắm rửa, trong lúc còn đang phân vân không biết phải làm gì cho hết tối nay chẳng nhẽ cứ nổ xe máy chạy lòng vòng tìm một quán nào đó ngồi nhâm nhi cafe chán chê khi nào thấy buồn ngủ mới ra về như mấy đêm vừa qua thì chán chết thời may chị gái anh lại gọi điện thoại tới. Anh nghĩ thôi lúc này mà có một người thân bên cạnh còn hơn là đơn độc chẳng có ai, anh nói anh sẽ tới trường đón chị ngay chẳng lâu lắc gì đâu ; chị vui vẻ cúp máy rồi ra khỏi phòng nói với một cô giáo cho chị gửi con chị lại vì chị có việc đi khoảng tám chín giờ mới về được.
Quả thật như là một phép thần thông màu nhiệm, sau bữa ăn tối uống cafe chuyện trò với chị Sarem hơn ba tiếng đồng hồ thực sự đêm hôm ấy đã mang lại cho anh Sơnô một giấc ngủ ngon lành không mộng mị mà từ khi sau cái chết của thằng bé con anh mãi đến giờ đây anh mới có lại được ; thế là sau đó cứ cách hai ba ngày chính anh lại là người chủ động gọi điện mời chị đi ăn, uống nước có lúc trưa có lúc chiều khiến cho chẳng bao lâu hai chị em rồi cứ mãi miết quấn quýt lấy nhau không khác gì đôi sam. Do từ lúc còn nhỏ sống với cha mẹ ở Suối Kiết rồi mẹ qua đời, hai chị em trưởng thành lớn lên không những chẳng có khi nào lời qua tiếng lại cải vã nhau mà còn rất là yêu thương, quan tâm chăm sóc, bênh vực che chở cho nhau. Nhớ năm chị lên mười lăm tuổi, đi học thấy bạn gái mình ai ai cũng đểu có khăn thêu hoa mà chị lại chẳng có tiển để mua, lúc tan học về nhà định bụng xin bố hay mẹ tiền nhưng cả hai đều đi vắng tình cờ nhác thấy túi áo bố móc nơi cột giăng mùng có mấy tờ mười ngàn chị liền đảo mắt thấy không có ai liển rút trộm 30.000đ ; chiều về phát hiện ra tiền bị mất, bố K’Luôn quát la hai chị em ầm ĩ “đứa nào lấy trộm tiền thì phải nhận, không thì đừng có trách bố”, không ngờ thằng Sơnô lại nhanh nhảu đứng ra nhận tội thay cho chị là chính nó đã ăn cắp tiền của bố. Lần ấy, bố đánh cho nó một trận roi mây thừa sống thiếu chết còn chị thì cứ khóc mùi bỏ ăn bỏ uống cho đến khuya lén trả lại ba tờ 10.000đ vào túi áo bố, một tuần lễ sau lúc tan học đi về cùng với nhau bỗng dưng nó dúi vào tay chị một vật gì đó bọc trong tờ giấy trắng và khi chị mở ra xem thì hóa ra là…một chiếc khăn thêu hoa vải màu hồng rất đẹp ; chị hỏi nó nguyên do khăn ở đâu mà có, nó nói “em nghe mấy chị học cùng lớp chị chọc chị là nhà quê hồng có khăn thêu như họ, em nhịn ăn sáng ba ngày để dành tiền mua khăn tặng chị đấy!”, chị mếu máo vừa khóc vừa xin lỗi nó vì chị ăn cắp tiền của bố khiến nó phải chịu đòn, nó lại nói “em biết là chị lấy tiền của bố để mua khăn nhưng chị là con gái em sao nỡ để chị bị đòn được, em là con trai thì phải biết đỡ đần cho chị chớ! Kỷ niệm ấy mới ngày nào đây thắm thoát đã mười hai năm rồi, tấm khăn hồng thằng em tặng giờ đây vẫn luôn luôn nằm trong túi xách tay của chị dẫu cho có đi đâu chăng nữa chị vẫn mang nó theo bên cạnh chị, chiếc khăn vẫn hãy còn nguyên vẹn đường chỉ thêu chẳng khác nào mối quan hệ tình cảm giữa hai chị em càng lớn lên càng khắng khít bền chặt ; giờ đây khi anh Sơnô sắp sửa chia tay với vợ anh và rẽ sang một trang mới trong cuộc đời, những cuộc gặp gỡ ăn uống chuyện trò với chị Sarem mới đầu anh thấy rất là bình thường nhưng một lần, hai lần rồi ba lần, bốn lần riết rồi hễ ngày nào chị hay anh bận việc không gặp nhau được là anh cứ cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đấy thì phải? Chẳng hạn một tối nọ, khi đã hẹn nhau ở nhà hàng rồi anh tới trước chờ chị hai anh nhưng rồi chị lại gọi điện báo cho anh là có việc gấp ở trường phải giải quyết ngay nên đành phài thất hứa lỡ hẹn với anh vậy, đêm đó anh cứ mãi băn khoăn trằn trọc không sao ngủ được rồi anh mớ máy điện thoại gọi tới số của chị ; lúc đó chị cũng chưa ngủ và chị dường như cũng mong anh gọi tới thì phải, chỉ cần mười phút trao đổi tâm tư tình cảm cho nhau qua sóng Vietel là cả đôi bên đều như giải tỏa hết những nỗi niềm riêng tư hãy cỏn ẩn náu bên trong cõi lòng họ. Một tháng trôi qua, hai chị em gặp gỡ nhau càng ngày càng nhiều và mỗi lần như thế lại càng kéo dài lâu hơn y như là một cặp tình nhân hẹn hò với nhau vậy nhất là do anh giống cha còn chị lại di truyền từ mẹ nên nét mặt cả hai không giống nhau mấy cho nên có lần cô tiếp viên nhà hàng Hoa Phượng –nơi mà chị và anh hay lui tới do không biết nên tưởng lầm là một cặp đôi đang tìm hiểu nhau khiến cho cả hai đều chưng hửng, đỏ mặt vì xấu hổ. Đêm hôm ấy, về lại phòng tập thể nhớ lại tình huống lúc chiều bị cô tiếp viên hiểu lầm anh cứ mãi cười thầm rồi bâng quơ nghĩ “phài chi chị hai không phải là chị của mình nhỉ? Chắc mình chẳng thể nào mà không nghĩ tới chuyện tán chị?” ; lần đầu tiên anh ngủ nằm mơ thấy chị hai trên tay cầm chiếc khăn thêu hoa đến nhà anh đứng ngay trước cửa gọi tên anh rồi hình bóng chị cứ xa dần xa dần rồi anh lại thấy anh rể Thưởng cầm súng bắn loạn xạ vào chị và anh khiến cả hai chị em ngã lăn ra chết thê thảm.
Khí hậu vủng đất Bình Thuận rất khắc nghiệt và thất thường, mùa mưa bắt đầu khi hoa phượng chớm nở một màu thắm đỏ kéo dài mãi cho đển tháng mười một có năm giáp Tết Nguyên đán mà vẫn còn mưa và khi tạnh mưa là nắng lên rất gay gắt, oi bức và khó chịu làm sao ; khi anh Sơnô nhẩm tính là chỉ còn hai tháng nữa là tòa án huyện sẽ xử lại theo đơn xin ly dị của vợ chồng anh thì chị Sarem đích thân tới tìm anh ở ủy ban sau giờ làm việc sáng và trong lúc ăn trưa chị nhờ anh có thể mượn xe hơi của cơ quan anh để chở chị đi công tác trong vòng một tháng tại mười bốn xã trong huyện có được không? Số là trường Mai Vàng của chị được phép của Sở Giáo dục&Đào tạo tỉnh thành lập cứ mỗi xã trên địa bàn huyện một cơ sở phụ nên chị phải đi tiền trạm trước để chọn địa điểm và vận động nhân dân có con em trong độ tuồi từ 3 đến 5 đăng ký ra trường lớp khi đã có cơ sở với học phí đóng theo kiểu tự nguyện ; việc làm này của chị nếu thành công sẽ gây ra một tiếng vang lớn trong xã hội đồng thời mang lại vimh quang rỡ ràng cho cả gia đình, dòng tộc bởi vì nếu xã có cơ sở mẫu giáo thì sẽ giảm thiều nạn thất học, bố mẹ người dân tộc yên tâm hơn trong công việc làm rẩy phát nương. Đâu đó trong huyện xảy ra khá nhiều vụ bố mẹ mang con ra rẫy do lo làm không chăm con cẩn thận nên bị rắn rết, bò cạp, nhện chích đôt dẫn tới tử vong hoặc giao cho anh chị mới bảy tám tuổi ở nhà giữ em rồi vì mãi chơi nên em bé bị lọt giường gãy chân lọi tay thậm chí có trường hợp cháy nhà không bồng em ra kịp thành ra chết thê chết thảm ; do vậy mặc dù chị chưa tới nhưng chính quyền vốn đã nắm trước được chủ trương của ngành giáo dục bởi công văn gửi tới nên họ hết sức tâm đắc tán thành và sẵn sàng hợp tác với bất cứ cán bộ nào tới triển khai công tác. Chị nói với anh trong một tuần sẽ đi suốt từ thứ hai đến thứ sáu, hai ngày còn lại nghỉ ngơi dưỡng sức và phải mang theo quần áo, đồ dùng cá nhân phòng hờ có lúc ở lại qua đêm chứ chẳng chơi ; đây chẳng phải là lần đầu tiên dãi nắng dầm mưa cùng chị hai bởi trước giờ anh vốn đã từng chở chị đi công tác, tập huấn, hội họp cả chục lần chứ chẳng chơi nhưng mà lần này không những chẳng hiểu tại sao anh lại cảm thấy nôn nóng mong sao cho chóng đến ngày lên đường cùng chị mà còn nhanh nhẩu ngay chiều hôm đó viết đơn xin nghỉ phép bởi một năm đương vị phó chủ tịch huyện như anh được hưởng chế độ nghỉ 30 ngày/năm đồng thời kèm theo cả giấy đề xuất mượn chiếc xe 4 chổ Chevrolet Orlando màu xám trắng của ủy ban. Vì ủy ban có tới ba chiếc xe công vụ dùng không hết vả lại biết rõ anh Sơnô mượn xe để chở chị Sarem đi các xã vận động giáo dục mầm non nên ông chủ tịch ký duyệt ngay hai yêu cầu của anh mà không phải hỏi ron hỏi ren gi cả, trước ngày anh lên đường ông nói nhỏ vào tai anh là có một khẩu súng K54 cất trong hộp cạnh tay lái khi nào cần thiết lắm mới được dùng còn không thì tốt hơn hết là đừng đụng vào. Hiện giờ đã bắt đầu bước vào mùa hè, tuy vậy trường Mai Vàng vẫn hoạt động bình thường như mọi ngày nhưng do công việc của trường đã được sắp xếp giải quyết xong nên chị yên tâm giao trường lại cho hai cô phó hiệu trưởng điều hành mà lên xe ngồi cạnh em trai trên những chặng đường đèo dốc đứng cheo leo vừa làm việc vửa có thời gian gần gũim chuyện trò, chăm sóc cho người em gần như đã đổ vỡ hạnh phúc. Chị rất yên tâm trên chặng hành trình xuyên suốt 14 xã từ Gia An, Suối Kiết, Gia Huynh, Lạc Tánh, Đức Thuận đến Đức Bình, La Ngân, Đồng Kho, Huy Khiêm, Bắc Ruộng trực chỉ Măng Tố, Đức Tân, Nghị Đức, Đức Phú vì anh tuy mới hai mươi lăm tuổi nhưng anh lại từng có giấy phép lái xe trong bảy năm qua từ năm anh mới lên mười tám vả lại địa bàn tỉnh Bình Thuận này gần như nằm cả trong lòng bàn tay anh vậy! Do hai chị em tính tình đều chuẩn mực, vui vẻ, dễ hòa đồng lại có trình độ trong giao tiếp ứng xử nên cả hai đi tới đâu đều được chính quyền và nhân dân tiếp đón nồng hậu, tạo cho nhiều điều kiện thuận lợi cho việc tuyên truyền vận động nhân dân đăng ký cho con em ra lớp mẫu giáo 3-5tuổi nhằm giảm thiểu những cái chết thương tâm bấc đắc kỳ tử cho cảc em từ trước tới giờ.
Rõ ràng là không phải lúc nào cuộc đời cũng nhuộm màu hồng, đường đời không phải khi nào cũng bằng phẳng dễ đi và xã hội thì muôn vạn người, có nhiều người tốt cũng có lắm kẻ xấu ; chị Sarem kết thúc công việc một cách tốt đẹp, mỹ mãn hơn cả sự mong đợi tại xã Đức Phú, sau khi được ông chủ tịch vùng này chiêu đãi bữa cơm chiều rất ngon miệng nơi nhà ông vì thấy đồng hồ mới chỉ tới bảy giờ vả lại tự dưng chị lại cảm thấy nhớ bé Mai Hạnh quá nên chị bảo anh Sơnô lên xe ra về dẫu rằng quãng đường từ đây về Lạc Tánh ngót ngét những 100 cây số. Xe chạy được khoảng 4-5 km, chị có vẻ mệt mỏi nên chỉ nói qua nói lại vài câu rồi lả chị ngã đầu dựa vào ghế nệm xe bên cạnh anh nhắm mắt lại ngủ say sưa, anh để tốc độ khoảng 40-45km/h vừa điều khiến vôlăng vửa thỉnh thoảng đảo mắt liếc nhìn chị ; phái nói không ngoa rằng chị anh rất là xinh đẹp, ngay đến những cô gái nhỏ tuổi hơn chị chưa chồng chưa con cũng chưa chắc gì sánh nồi với chị nữa là và đây không gì khác hơn chinh là mục đích chủ yếu để anh tình nguyện bỏ ra gần cả một tháng nghỉ phép để chở chị đi công tác. Anh nghĩ thầm mong sao cho chuyến đi này cứ kéo dài kéo mãi đi, một tháng rưỡi hoặc hai tháng cũng được ; quả thật anh nuối tiếc sao chuyến đi này lại kết thúc quá sớm như vậy, so với dự kiến từ trước thì thực tế chỉ có ba tuần là đã xong xuôi công việc rồi…giữa lúc miên man suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng dưng anh thấy phia trước qua ánh đèn xe có hai ba người xúm lại giữa đường liền giảm ga thắng xe lại từ từ. Chị Sarem do vậy cũng đã thức giấc, đoán chừng là một vụ tai nạn xảy ra nên chị mở cửa xe bước xuống chậm rãi đi lại chố mấy người kia, đến nơi chị thấy có trên đường có một thanh niên nằm sóng xoài bên cạnh một chiếc xe máy ; chị toan lên tiếng hỏi xem là anh ta bị làm sao thì bất thình lình người ấy ngồi ngay dậy trên tay lăm lăm cây ma trắc đen đũi đồng thời ba ngươi kia cũng nhanh chóng quay lại với vũ khí tương tự như tên kia, hóa ra đấy là một băng cướp từ Lâm Đồng qua chuyên dựng lên một vụ tai nạn giữa đường để chận các xe hơi, xe hàng cuớp của giết người do bị cảnh sát Đà Lạt truy đuổi chúng đành phải trôi dạt qua đây lánh nạn mới từ hôm qua và tối nay chúng lại ra tay chận đúng ngay chiếc xe của hai chị em Sarem-Sơnô. Tên cầm đầu là tên giả vờ bị nạn nằm giữa đường, hắn cùng một tên đồng bọn chẳng nói chẳng rằng tấn công chị ngay, lúc đầu chị có hơi bất ngờ nhưng chị vội vàng trấn tĩnh lại ngay rồi dùng những thế võ phòng thân do bố K’Luôn dạy cho hai chị em chống trả lại chúng. Anh phó chủ tịch huyện Tánh Linh mục kích hết sự việc từ đầu cho đên cuối qua kính ô tô, lập tức rút cây nhị khúc từ balô mở cửa xe xông ra ứng cứu giải vây cho chị gái, thấy anh hai tên cướp còn lại liền vội vàng chạy tới đối đầu củng anh ; ngoải những đuờng võ dân tộc, anh tận dụng luôn cả võ Voviam phối hợp hiệp khí đạo mà anh đã được học trong thời gian 18 tháng quân trường nhưng còn bọn cướp cả bốn tên nào tên nấy đều chẳng phải tay vừa không những võ nghệ đầy mình mà chúng còn có cả sự manh động, liều lĩnh, tàn ác nên chỉ trong chốc lát rõ ràng hai chị em chẳng phải là đối thủ của chúng. Do ở cự ly khá gần với chị, tên cầm đầu không thể nào kiềm chế được thú tính khi nhìn thấy rõ nhan sắc của chị, hắn quát lên ra lệnh “Đ.mẹ, hiếp nó luôn đi tụi bây! Con nhỏ này đẹp quá!”, thế là chị bị hắn và hai tên nữa dồn lại khống chế đẩy lùi vào bụi cây rậm ven đường ; tên thứ tư sau khi bị anh Sơnô đá rớt cây ma trắc liền rút lưỡi lê bén ngót ra, khi ấy anh nhác thấy chị đã bị bọn cướp đè xuống vệ cỏ, anh bất chấp tên cầm dao xông tới sau lưng anh nhanh chóng lao vào xe mở hộp lấy khẩu K54 ra bắn chỉ thiên một phát nổ vang xé trời. Bọn cướp giỏi lắm chỉ có ma trắc với lưỡi lê, mã tấu với nhũng đường quyền cú đá mà thôi cho nên chỉ cần một phát súng lẻ loi cô độc của anh cũng đủ làm cho chúng hồn xiêu phách lạc tháo chạy có cờ trên hai chiếc xe gắn máy dẫu rằng chúng sắp sửa chiếm đoạt được cô gái xinh đẹp có nước da trắng ngần kia ; anh chạy tới chổ chị gái thì thấy phần trước chiếc áo soa chị mặc đã bị bọn cướp xé nát nên dưới ánh trăng non anh gần như nhìn rõ hai bầu ngực chị no tròn ẩn sau chiếc nịt vú, anh liền cởi chiếc áo khoác ngoài ra mặc tạm cho chị.
Tiếng súng khi nãy đã đánh động lực lượng công an, dân quân xã Đức Phú nên khi ahi chị em vừa ngồi vào xe thì anh trưởng công an cùng năm dân quân, ba công an chạy xe máy tới, họ nhận ra anh phó chủ tịch huyện cùng chị gái mới đến xã công tác mấy ngày nay ; anh Sơnô thông báo vắn tắt tình hình là xe anh bị bọn cướp dàn cảnh tai nạn tấn công, chúng chưa cướp được gì cả nhưng chỉ một chút nữa thôi là hại đời chị Sarem và do đó buộc lòng anh phải nổ súng tự vệ, anh trưởng công an vội vàng điện báo bộ đàm về công an huyện xin phát lệnh truy nã băng cướp vì e bọn chúng sang xã khác lại tiếp tục giở trò cướp của, hiếp dâm. Tạm biệt mấy anh công an, dân quân anh đềpa xe lên đường, tai họa này đã làm mất đi của hai chị em hơn nữa tiếng đồng hồ và khi chạy được hơn cây số, anh mới quay qua hỏi chị :
-Chị ơi, chị không sao chớ?
-Chị không sao. Không có em, chắc chị…chết mất!
Lúc này, bấtt chợt anh cảm thấy hơi ran rát ở sau lưng làm anh khẽ nhăn mặt, còn chị chợt nhận ra nơi sau lưng dưới vai phải anh máu thấm ra ướt đẫm khoảng gần bàn tay, chị liền nước mắt ngắn nước mắt dài khi ấy xe đã đến trung tâm xã Gia Huynh chị liền bảo anh dừng lại trước trạm y tế xã ; đich thân cô trạm trưởng ở đây vốn là bạn thiếu thời của chị ở Suối Rao dùng thuốc sát trùng, bông băng lau rửa băng bó vết thương cho anh, cô làu nhàu chửi rủa bọn cướp sao bây giờ quá lộng hành quá coi thường tính mạng của dân chúng. Anh Sơnô nhớ lại khi nãy tên cướp mặt mũi còn non choẹt nhưng tóc lại dài chấm vai cầm lưỡi lê chạy theo anh lúc anh lấy súng từ trong xe ra, chính nó đã tặng cho anh vết thương này chứ chẳng phải ai khác cũng may lả chỉ làm rách phần mểm cơ lưng mà thôi ; rời khỏi Gia Huynh, anh tăng tốc cho xe chạy khá nhanh sau khi uống xong lon nước bò húc giúp anh thêm phần nào tỉnh táo và lúc này thay cho vầng trăng non khi nãy là một màn mưa dày đặc như trút từ nơi bầu trời đêm xuống núi rừng, đường sá, cây cối…Về đến thị trấn cũng vẫn chưa ngớt mưa, nhìn đồng hồ tay thấy đã hơn mười giờ rồi, dự tính nếu ghé trường đón bé Hạnh về thấy không ổn vì hễ con bé sơ sảy bị mắc mưa sẽ nhuốm bệnh ngay nên chị bảo anh chở chị về nhà ; anh liền tăng tốc cho xe nhưng vừa đến đoạn dốc rẽ vào nhà chị thì bỗng dưng xe lại bị pan bánh trước, cũng may là anh mới vừa giảm tốc độ nên kịp thời tấp xe vào lề đường an toàn, ở ngay đầu dốc là nhà anh chánh văn phòng huyện ủy rất thân thiết với anh nên anh lấy di động gọi anh ta mở cổng cho anh chạy xe vào gửi nhờ và mượn anh ta hai cái áo mưa cánh dơi. Chị Sarem và anh Sơnô mang balô trùm áo mưa hối hả đi lên đoạn dốc dẫn tới nhà, được vài bước do đường trơn lại mang giày cao gót nên bị trợt xuống ê ẩm cả bàn chân bước không nổi, thấy vậy anh chẳng ngại gì mưa gió lại đêm hôm khuy khoắc liển bảo chị ngồi lên anh cõng chị ; anh rất khỏe cho nên vừa cõng chị vừa vác, xách thêm hai cái balô nữa ấy thế mà anh vẫn bình thản chậm rãi đi về tới nhà chị vậy là đêm nay quả thật chị cảm thấy vô cùng biết ơn anh, chị tỏ ra vui sướng tự hào vì có anh là em trai của chị. Sau khi chị mở cửa vào nhà, anh hỏi chị hết đau ở chân chưa rồi xin phép chị đi về ủy ban, bổng dưng chị nói chẳng hiểu sao tối nay chị không an tâm ngủ một mình sau vụ bị cướp tấn công lúc nãy nên để nghị anh ở lại với chị đi sáng mai hãy về ; lòng mừng khấp khởi bởi nãy giờ anh cũng đang thầm tính phải chi có một lý do chính đáng nào đó anh sẽ ở lại với chị tuy rằng chẳng phải là anh muốn thực hiện một mưu đồ đen tối, xấu xa nào cả! Vậy là cửa đã đóng then đã cài, chị cởi nhanh áo khoác của anh rồi vào phòng tắm cởi chiếc áo rách và quần tây sau đó dùng vòi hoa sen dội cho trôi đi hết bao nhiêu là bụi bậm, mồ hôi, mệt mỏi kể cả tai họa mới vừa xảy ra cho hai chị em chị, chị mặc đồ bộ bằng vải hồng rồi ra ngoài giục em trai đi tắm ; trong khi đó chị lễ mễ nấu hai gói mì tôm xắt chả lụa cho thêm giá, xàlách vào đợi người em sạch sẽ xong cả hai sẽ ăn lót dạ qua đêm, lúc ấy bên ngoài mưa dầm vẫn càng ngày càng nặng hạt và lâu lâu màn trời đêm lại nhá lên những tia sét ngoằn ngoèo kèm theo tiếng nổ kinh hồn cộng thêm tiếng gió rít, đồng hồ treo tường nhà chị gõ đúng 11 tiếng.
Chị Sarem bảo anh Sơnô vào ngủ chung với chị trong phòng ngủ của vợ chồng chị nhưng anh cứ nằng nặc đòi trùm mền ngủ trên ghế sopha ngoài phòng khách, lúc còn nhỏ không nói gì nhưng từ khi trưởng thành cho đến giờ phải nói đây là lần đầu tiên anh ngủ chung với chị ; anh nửa cảm thấy e dè, ngại ngùng làm sao nửa lại rất háo hức và phấn khích khi chỉ cẩn nghĩ rằng chút nữa đây anh sẽ được nằm cạnh người chị xinh đẹp giỏi giang, lúc nãy do cô trạm trưởng y tế Gia Huynh bảo anh nằm ngủ không được mặc áo để tránh vết thương hầm hơi nên anh vào phòng chị phải chấp nhận ở trần trùng trục và trên người chỉ có một chiếc quần sort bằng vải kaki vàng dài qua khỏi đầu gối một chút. Anh ngồi trên giường gần sát vào người chị để chị kiểm tra lại vết thương, bạn chị lúc nãy có cho chị ba liều thuốc chống sốt và phòng bệnh phong đòn gánh chị cũng đã cho anh uống một liều sau khi ăn mì xong, bỗng anh cúi xuống nhẹ nhàng làn bàn tay phải mân mê nâng niu bàn chân trái chị lúc nãy bị đau ; chị nói lúc nãy chị chỉ bị chuột rút thôi giờ thì không sao nữa rồi, được một lúc bàn tay anh lại lần lên khẽ nắm lấy bản tay búp măng bên trái của chị mềm mại, mịn màng. Chị để yên tay mình trong tay anh, lẳng lặng không nói gì chỉ nhìn anh tươi cười bằng ánh mắt yêu thương trìu mến còn anh giờ đây cũng chằng biết thốt lên lời lẽ nào cho chị anh hiểu ngoại trừ những hành động của anh mà mãi sao này anh cũng chẳng thể nào trả lời được vì sao anh lại như vậy ; anh vừa xoay người lại vừa vỏng tay phải ôm vòng qua vầng lưng chị thon thả gợi cảm, dường như cả hai chị em cảm nhận được việc gì sắp xảy ra giữa họ nên đều tỏ ra hồi hộp, run rẫy, lo lắng thực sự. Anh vùi mặt vào vửa hôn vừa hít hà mùi thơm của dầu gội Dove tỏa ra từ mái tóc dài mượt mà của chị, khuôn mặt chị lúc đầu cứ nghiêng qua nghiêng lại như là đang né tránh anh nhưng giây sát sau chẳng hiểu vì sao chị lại không những không tránh né anh mà còn bắt đầu hợp tác hưởng ứng cùng anh ; anh hôn lên tóc chị thì chị cũng hôn lên tóc anh, anh hôn lên mắt lên mũi lên má chị thì chị cũng hôn trả lại vào mắt vào mũi vào má anh trong khi hai gò má cứ ửng hồng lên vì xấu hổ, ngượng ngùng dẫu biết rằng đây là chị gái mình và dẫu biết rằng đây là em trai mình cùng những gì mình đang làm là không nên không phải nhưng cả chị Sarem lẫn anh Sơnô đều vẫn cứ thực hiện những hành vi trên. Cùng với sự âu yếm mơn trớn vuột ve, cùng với những nụ hôn thì khoảng cách giữa thân thể của hai chị em càng lúc càng xích sát lại gần vào nhau một cách tự nhiên mà không cần phài để ý tính toán, sắp xếp ngay từ trước ; hiện giờ thì hai cả hai cánh tay chị cũng đã lần lên đan qua sau cổ say gáy anh rồi sau đó dần dần lần xuống lưng anh như muốn giữ chặt lấy anh sợ rằng anh sẽ tan biến đi vào cõi hư vô vậy! Vậy đêm nay quả thật là hết sức bất ngờ cho cả chị gái vả em trai nhất là anh sau khi hết sức cố gắng giúp chị mình hoàn thành công việc vận động thành lập cơ sở mẫu giáo mầm non tại các xã chẳng dè lại được chị chấp nhận làm chuyện yêu đương, ân ái khi lúc đầu anh chỉ muốn tán tỉnh quyến rũ chị một cách cầm chừng để thăm dò mà thôi! Chỉ mất một khoảng thời gian gần ba phút đồng hồ thôi là anh đã làm chủ hoàn toàn khuôn mặt xinh đẹp, diễm lệ của chị gái anh từ vầng trán, cặp mắt, sống mũi, hai gò má và lúc này có thể nói anh cũng như chị đều mất cả sự tự kiểm soát lý trí cũng như con tim, khối óc thành thử cho nên tuyệt nhiên không hề có người nào giờ đây phân định được đâu là phải trái đâu là nên không ; cùng với sự tĩnh lặng, yên vắng của đêm khuya mưa dầm gió bấc, tình yêu đã tình cờ đển cùng với hai chị em ruột thịt cùng chung huyết thống mang trong người hai dòng máu pha giữa hai dân tộc Kinh và K’Ho. Đấy chính là giây phút đôi môi anh đang mày mò tìm kiếm rồi cuối cùng chẳng bao lâu anh cũng đã tìm được mục tiêu mà anh cần nơi đôi môi hình trái tim mềm mại, mọng đỏ tựa chừng đóa phong lan rừng thẳm của người chị gái, có lẽ dường như thời gian gần đây nói chính xác không ngoa là anh vốn đã thầm để ý đến chị rồi nhưng quả thật anh vẫn chưa thể nào tự trả lời được ; lúc đầu, chị khẽ lắc đầu ngượng ngùng né tránh anh để rồi sau đó chính hai vành môi chị lại tự lặng yên hé mở đỏn nhận lấy hai vành môi em trai càng lúc càng luồn sâu vào cọ sát vào răng vào lưỡi chị, nụ hôn môi đầu đời của hai người con ông K’Luôn quả thật ngập tràn cảm giác hưng phấn, say sưa, ngất ngây và cuồng loạn.
Nói nào ngay, từ trước tới giờ chính xác là hai chị em Sarem và Sơnô tuyệt nhiên chưa bao giờ có biểu hiện quan hệ bất chính hay đại loại là những ý nghĩ manh nha tương tự, ngay cả trước đây lúc chị lên mười tám còn em trai mười sáu vào chủ nhật rãnh rỗi cả hai vẫn thường rủ nhau vào rừng tìm mật ong, trứng chim hay tắm suối, chơi đùa giỡn hớt cùng nhau…cũng chỉ là những kết nối tự nhiên bình thường giữa hai chị em mà thôi chứ chưa phải là vấn để gì nghiêm trọng cả! Có lẽ những kỷ niệm xưa ấy cùng với biết bao cung bậc thăng trầm của thời gian, biết bao quan tâm yêu thương chia sẽ và đỡ đần bao bọc lẫn nhau từ lúc còn nhỏ lấm lói cho đến khi đủ lông đủ cánh có chồng có vợ đã được tháng ngày hun đúc thành tình yêu lứa đôi giữa hai chị em thì phải? Lúc này, cả hai vừa hổn hển hôn môi nút lưỡi nhau vửa run rẫy dìu đỡ lẫn nhau ngã người nằm xuống tấm nệm mouse ấm êm ngay trên chiếc giường hạnh phúc của chị Sarem và anh Thưởng-chồng chị ; hiện tại bên Lagi anh này đang trực chỉ huy phiên gác đêm, khó có thể anh hình dung tưởng tượng ra cảnh ở nhà anh nơi Lạc Tánh vợ anh đang say sưa, ngất ngây ân ái yêu đương và làm tình cùng với chính em trai Sơnô của chị. Mới đây khoảng một tuần, có một người bạn ở thị trấn do tình cờ thấy hai chị em hay tới nhà hàng Hoa Phượng ăn uống vui vẻ, anh ta trong lúc nói chuyện điện thoại với anh Thưởng vui miệng kể lại là vợ anh đi ăn với em trai chẳng khác gì bồ bịch, anh chỉ cười khà khà vì cho rằng anh bạn kia nói tầm bậy tầm bạ mà thôi ; thực tế đêm nay, rõ ràng anh đang bị cắm lên đầu hai cái sừng thật lớn, đấy trước sau gì thì cũng là sai lầm của anh mà thôi bởi vì vợ anh vốn thiếu vắng anh ngược lại anh lại quá đỗi tiết kiệm thời gian với vợ con anh còn người em vợ anh sắp sửa chia tay vợ phải nói rằng đang rất cần sự đồng cảm, thương yêu của một người khác giới bất kể người đó có là chị ruột của mình đi chăng nữa! Hai bàn tay anh run run, lóng ngóng lần lên vừa mày mò vừa như là giả đò mở bung hai hột nút nơi cổ và ngực áo chị anh ra, dĩ nhiên hành động này của anh tuyệt đối hoàn toàn chẳng hề giống như hành vi của tên cầm đầu băng cướp ở Đức Phú chỉ mới cách đây vài tiếng đồng hồ, hắn ta hung hãn chẳng khác gì con chó sói vừa đè chị xuống thảm cỏ ven đường là xé tan phần trước chiếc áo soa chị mặc một cách không thương tiếc ; còn anh chẳng những không làm cho chị vừa tổn thương vừa sợ hãi như tình huống vừa rồi mà trái lại chị chỉ tỏ ra hơi ngượng ngùng, xấu hổ một chút trong lúc chị vẫn tỏ ra bằng lòng, chấp nhận anh mà không hề do dự tính toán chi cả! Hết hai hột nút trên, anh Sơnô dừng lại đôi chút như để một lần nữa thăm dò phản ứng của chị Sarem rồi anh lại chầm chậm lần tay lên tháo mở tiếp hột nút thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng lả hột nút thứ năm rốt cuộc rồi cũng đành chịu chung số phận như “bốn người bạn”của nó ; dưới ánh sáng còn ngọn đèn trái trái ớt tỏa ra màu xanh dìu dịu thay thế cho đèn neon lúc nãy đã được chị tắt đi lúc mới vào phòng sau khi tắm xong giũ bỏ sạch sẽ biết bao nhiêu bụi đường lẫn tai ương, anh run run hồi hộp mở rộng hai vạt thân chiếc áo đồ bộ vải hồng chị đang mặc qua hai bên, chị sẳn sàng chờ đợi giây phút em trai chị tận thưởng, thưởng thức và chiếm đoạt chị y như là năm năm trước anh Thưởng-chồng chị đã từng làm. Chị hơi ưỡn lưng lên cho anh lần hai bàn tay xuống mày mò sờ soạng và phải mất thời gian khá lâu anh mới tháo được hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây chiếc nịt vú bằng thun voan thêu ren màu trắng tinh, khi ấy thì chiếc áo mới không còn bó sát vào ngực chị nữa mà từ từ lỏng dần lỏng dần sau đó tuột lệch xuống dưới ; sau đó, chính cả hai bàn tay anh đã từ từ cởi tuột hai ống tay áo chị xuống khỏi hai cánh tay chị trắng ngần, nõn nà để lên mé đầu giường nệm rồi anh cầm lấy chiếc áo con bên trong đã sút móc ra mới vừa lúc nãy đây nhẹ nhàng để lên chung một chổ với áo ngoài nhằm để tạo ra một không gian trống trãi khỏi phải gây phiền phức cản trở gì cả cho cuộc tình tuyệt vời nhất đêm nay tự dưng ở đâu lại xuất hiện mà chính anh và chị hai lại là người trong cuộc bởi lẽ một điều đơn giản đó là cả chị lẫn anh vốn đều đã bị mũi tên thần Ái tình Venus bắn trúng.
Ở ấp Suối Rao, xã Suối Kiết già lang K’Luôn khi ấy đã chìm vào giấc ngủ say sưa mê mệt sau một ngày làm việc vất vả, ông cũng có biết là hai đứa con ông chở nhau đi công tác gì đó ở cảc xã trong huyện nhưng đêm nay rõ ràng là ông chẳng làm sao biết được chuyện tối nay chúng vừa mới bị bọn cướp tấn công, chị Sarem suýt bị chúng hiếp dâm và hiện giờ tại Lạc Tánh chị cùng với anh Sơnô hai chị em đang mãi miết thao thức, mê say cuồng loạn trong vòng tay tội lỗi loạn luân, oan nghiệt. Đến đây, xin nói một chút về tên cầm đầu nhóm cướp lúc nãy, ban đầu hắn tỏ ra ngạc nhiên khi thấy một cô gái quá đỗi xinh đẹp lại gan dạ đánh trả lại chúng, cuộc đời hắn tuy rằng đã từng biết thế nào là đàn bà con gái rồi cho nên hắn chẳng thể nào cầm lòng được trước nhan sắc của đối thủ khiến hắn không thiết gì đến chuyện đánh đấm nữa mà phải…mới được ; lúc sắp sửa hành sự chiếm đoạt cô gái, chợt hắn và đồng bọn rụng rời khi nghe phát súng rền vang của người con trai đi cùng đấy chính là tín hiệu báo động cho các lực lượng công an, dân quân nếu không kịp tháo chạy thì chắc chắn phải tra tay vào còng số tám đấy là điều tất nhiên và giờ đây khi đã cao chạy xa bay, hắn vẫn còn cảm thấy nuối tiếc khi nhớ đến cô gái đẹp một cách man dại kia chẳng khác gì một đóa lan rừng! Cậu em trai hiện giờ chần chờ giây lát mới cúi xuống lần mlệng ngậm nút lấy đầu núm vú trái của chị gái ruột nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình nhưng lại ngọt ngọt, béo béo tiết ra từ đấy, đồng thời bàn tay trái của anh cũng chẳng để không lại lần lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú phải cỏn lại nơi ngực chị ; khuôn mặt chị càng lúc càng tỏ ra đờ đẫn một cách khác thường, cặp mắt chị cứ mãi miết nhắm nghiền lại nhưng chẳng phải là chị đang ngủ trái lại chị rất là tỉnh táo, nhận thức một cách rõ ràng (do lúc rời Gia Huynh chị đã cùng anh uống nước bò húc lon) việc chị trao thân xác tặng trinh tiết cho em trai là thực tế hiển nhiên chứ hoàn toàn chẳng phải là đang trong giấc chiêm bao huyển thoại! Theo nhịp điệu thời gian từng giây từng phút trôi qua, nguồn cảm xúc hưng phấn của xác thịt cả hai chị em càng lúc càng chẳng khác gì một luồng điện hiệu điện thế lên đến cả chục ngàn kV phát sinh từ dưới xương cùng rần rật chạy dọc lên theo cột sống đến trung ương thần kinh rồi từ đấy lan tỏa dần dần ra khắp cả châu thân lẫn tứ chi ; từ nãy tới giờ, anh Sơnô luôn nằm ở vị trí nghiêng úp người lên thân thể chị Sarem chứ anh không dám nằm ngửa ra trên giường cho dù có mỏi lưng đến mức độ nào đi chăng nữa, bởi vì có như vậy mới tránh làm động phạm đến vết thương nơi lưng anh. Lúc này, anh đang từ từ thực hiện thao tác đổi bên nghĩa lả anh lần miệng qua ngậm nút lấy nút để đầu núm vú phải của chị còn bầu vú trái mà nãy giờ anh vốn “chán cơm chê cháo”thì lại tiếp tục nhường cho bàn tay phải anh lần lên với một điệp khúc quen thuộc đó là mày mò, sờ soạng, nắn bóp một cách vô cùng phấn khích đến cùng cực ; chị thầm so sánh em trai với anh Thưởng-chồng chị thì chính xác phải nói rằng cậu em vợ vượt trội hơn hẳn anh rể về sức khỏe cũng như về nghệ thuật trong từng thao tác ân ái làm tình. Chị nghĩ giả sử như nãy giờ người trong cuộc không phải là em trai mà là chồng chị thì chắc chắn cuộc tình này đã kết thúc một cách chóng vánh từ lâu rồi vả lại hơn nữa chị nhận thấy anh chẳng những khỏe mạnh, dẽo dai, từng trãi mà còn rất tinh tế, thận trọng rõ ràng là anh tránh không muốn làm cho chị có cảm giác bị tổn thương, xúc phạm ; đêm nay trong vòng tay anh, chị thực sự tỏ ra hết sức sung sướng, hạnh phúc do đó hiển nhiên tuyệt đối hoàn toàn không bao giờ có chuyện chị phải đắn đo, suy nghĩ về việc trao tặng cuộc đời chị, nương thân gửi phận cho anh và lúc này dường như chị đã không còn nhớ nhung gì đến anh chồng đang đóng quân cách chổ chị ở chừng bảy tám chục cây số. Việc gì tới rồi cũng phái tới, lúc này hai bàn tay anh đã bắt đầu mày mò lần xuống dưới hạ thể chị sau đó nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ vải hồng chị đang mặc dần dần tuột từng chút từng chút xuống mông và đừi, qua hai đầu gối tới cặp giò tới hai bàn chân chị rồi ra ngoài, hết bàn chân phải sang bàn chân trái ; khi xong xuôi, anh lại tiếp tục lập lại thao tác y như lúc nãy một lần nữa đối với chiếc quần lót bằng thun voan trắng mỏng manh của chị bên trong đấy chính là lớp vải cuối cùng còn che đậy nơi thân thể chị.
Anh Sơnô nhỏm người ngồi dậy cới chiếc quần sort anh đang mặc rồi để lên mé đầu giường phủ cả lên trên quần áo đồ bộ, áo ngực và quần lót của chị Sarem, vậy là hiện giờ cả hai chị em đều đã hoàn toàn trần truồng như nhộng càng lúc càng gần gũi, quấn quýt lấy nhau dường như không còn một khoảng cách hay khe hở nào nữa cả ; do đó chị dễ dàng nhận ra dương vật anh rất dài, rất to và rất cứng đang cứ mãi miết cọ sát vào đùi vào bụng dưới của chị làm chị không khỏi ngượng ngùng đỏ ửng cả hai gò má trông rất là xinh đẹp. So về nước da thì quả thật cả hai đều như một trời một vực, chị tựa chừng bông bưởi đung đưa trên cành còn anh chẳng khác nào thớt gỗ mun, hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua hai chị em vẫn cứ tự nhiên, dai dằng với từng cừ động làm tình ân ái nhằm giúp nhau thỏa mãn hết những ham muốn nhục dục sinh lý bình thường của con người ; cả hai biết rằng họ đang sắp sửa làm gì, cho nhau những gì chứ không phải là không và đểu sẵn sàng cho việc làm ấy không hề đòi hỏi một điều kiện nảo cả từ người nãy giở đầu ấp tay gối với mình và đương nhiên nếu không khéo sau này đấy có thể mang lại một hậu quả khôn lường là một mầm sống sẽ được em trai gieo vào bên trong cơ thể chị gái cùng với nhiều rắc rối, phiền muộn…Chị hai anh giây phút đã gọn gàng nằm ngửa trên mặt tấm nệm trắng tinh dường như không còn phân biệt được với làn da của chị, chị hơi dạng hai chân ra hai bên còn anh thì chẳng khác nào con trăn từ từ trườn tới leo lên nằm trên tấm thân ngọc ngà của chị ; có thể so sánh với hình ảnh chú kỳ đả trên cành cây khô cằn giữa sa mạc cát mênh mông dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, hai chân anh dần dần lọt vào ngay giữa tâm điểm cơ thể chị và phải mất khá nhiều thời gian anh mới giao hợp được với chị bởi vì cả hai vốn bị ức chế sinh lý đã lâu nay lại quá vửa hồi hộp vừa hưng phấn một cách bất chợt giữa đêm khuya mặc dù về phía chị dịch nhờn đã tiết ra đón đợi khá dồi dào và đầy đủ. Giả sử như có một phép màu thần thông nào đó giúp cho anh Thưởng-chồng chị Sarem mục kích được cảnh tượng em vợ Sơnô của anh đang chơi chị gái mình thì chắc hẳn anh sẽ rút ngay khẩu Colt 45 lúc nào cùng mang kè kè bên hông mà bắn chết ngay hai chị em loạn luân tội lỗi kia ; còn bé Mai Hạnh lúc này đang ngủ say sưa, ngon lành tại trường mẫu giáo làm sao biết được rằng sau này bé sẽ có một đứa em trai cùng mẹ khác cha là kết tinh của cuộc tình tuyệt đẹp nên thơ thành nhạc đêm hôm nay giữa hai chị em đang chảy cùng một dòng máu huyết thống trực hệ trong cơ thể sau chuyến đi công tác dãi nắng dầm mưa qua hết 14 xã của huyện Tánh Linh. Hai hòn dái anh xăng tròn lên hùng dũng gác hai bên cửa mình chị ngay trên cặp đùi chị trắng ngần không ngừng co bóp liên tục nhằm để tiếp tế thêm sinh lực cho dương vật anh đủ nhiên liệu mà lần lượt cứ thế mãi miết hết thụt ra lại thọt vào tận sâu bên trong âm đạo chị, phía trên và xung quanh chổ kín của chị anh là một lớp lông đen mịn khá dày cứ xoắn xuýt đan lấy lớp lông bao phủ nơi gốc dương vật khi mà hai bộ phận sinh dục của hai bên càng lúc càng tiếp xúc, gần gũi và cọ sát vào nhau. Có thể nói rằng ngay từ lúc mới bắt đầu đi vào người chị gái, anh không những đầy đủ bản lĩnh, kỹ năng mà còn dồi dào sức khỏe để đảm đương cái công việc “dãi nắng dầm mưa”với chị ngay chính trên chiếc giường hạnh phúc của vợ chồng người chị ; anh tỏ ra hết sức thành thạo, chăm chút đền từng thao tác một khiến cho chị sung sướng, khoan khoái gần như đến đỗi chết lên chết xuống dẫu rằng ngay từ lúc đầu chị đã tỏ ra rất là đau đớn vô cùng có lẽ do dương vật anh vừa to vừa dài quá khổ vô địch khiến cho cửa mình chị phải giãn nở tối đa mới có thể chứa đựng hết “hàng” của cậu em trai. Lúc nhỏ, anh đã từng hy sinh nhận thay giùm chị trận đòn roi mây từ bố vì chị tróit ăn cắp tiền bố, anh còn nhịn ăn sáng lấy tiền mua khăn thêu hoa tặng chị còn giờ đây chị đang trao tặng lại cho anh hết tất cả những gì trinh nguyên còn lại của một phụ nữ đã có chồng cùng một đứa con bình thường như là bao nhiêu người khác mà chẳng hề so đo, tính toàn, thiệt hơn.
Nơi vầng lưng trần của anh Sơnô trừ chổ vết thương mà khi nãy tên cướp trẻ đã “thân thiện”tặng cho anh ra dường như nãy giờ toàn bộ da thịt anh đều xuất hiện những vết xước trầy trụa rướm máu hồng đỏ do cử động của mười ngón tay có móng nhọn cũa chị Sarem vốn được chăm sóc cẩn thận ; chính sự kích thích sinh lý trong quan hệ giao hợp giữa hai chị em đã khiến chị không còn kiểm soát được hành vi của mình thành thử cho nên chị đành phải cào nát lưng anh nhằm để tự làm giảm đi cảm giác hưng phấn vô hình ấy thì phải? Thời gian hai người con ông K’Luôn gần gũi với nhau tuy rằng không kéo dài mấy, chỉ khoảng 5-6 phút đồng hồ là cùng nhưng thực sự làm cho cả hai có lẽ ngay từ những giây phút của đêm mưa dầm gió bấc này mãi cho đến những năm tháng về sau cũng vẫn chẳng thể nào mà quên nhau được ; giai đoạn khoái ngất đến đỗi cả hai đều phải vòng tay ôm xiết chặt lấy thân thể nhau dường như diễn tiến như hàng mấy thế kỷ và khi ấy, đầu dương vật anh không ngừng vừa co giựt vừa xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch rin rít trắng đùng đục như nước vo gạo vào sâu tận bên trong tử cung chị. Bởi quá dồi dào thừa thãi nên chúng trào hẳn ra cả bên ngoài nhanh chóng lảm ướt nhẹp nguyên vùng bụng dưới và hai bên đùi hai chị em rồi sau gần hai phút rã rời mệt mỏi, hai bên mới dần dần rời nhau ra mặc quần áo vào ; thế đấy sau đúng ba tuần hành trình đi qua hết 14 xã của huyện Tánh Linh, chị Sarem và anh Sơnô đã kết thúc bẳng chính một cuộc tình dãi nắng dầm mưa./.
Để lại một bình luận