Phần 86: Chè thưng bánh lọt
Chè thưng bánh lọt, một món chè ngon ơi là ngon với sự kết hợp độc đáo của đậu xanh bùi bùi, nước cốt dừa beo béo lại dai dai của bánh lọt vốn có tác dụng giải nhiệt trong những ngày hè nóng bức ; chính xác đây là thức ăn khoái khẩu nhất của hai chị em Phương Nam -Phương Đại kể từ lúc chúng còn nhỏ cho đến ngày hôm nay trưởng thành, ngay đến má Phụng và bố Thái lúc bố còn sống trên thế gian cũng rất thích ăn. Ngày trước, cứ hễ có dịp gì đó như đám giổ, sinh nhật hay khi kết thúc chuyến hải trình trên biển trở về rồi cả nhà tụ họp lại tổ chức liên hoan ăn uống lần nào cũng vậy tuyệt nhiên thiếu gì thiếu chứ chẳng thể nào thiếu được món chè thưng bánh lọt ; ngày hôm nay, về làm bác sỹ phó trạm y tế tại Bình Sơn đối diện có một quán cóc nhỏ lớp lá dừa bán năm sáu thứ chè dĩ nhiên là không thiếu món chè đã nói trên khiến cho chị Nam không buổi chiều nào mà không qua đó mua về để ăn, có khi rãnh rỗi chị lại cùng một hai cô y tá làm cùng cơ quan tới quán vừa thưởng thức ly chè đá mát lạnh vừa “làm bà Tám” rất vui vẻ! Chúng ta có lẽ vẫn chưa quên nội dung tập truyện 83-Yếu lòng mềm dạ, phải không các bạn? Sau buổi tiệc liên hoan mừng chị kết thúc chuyến du học trở về nước tại tư gia ở Bà Rịa, chị cùng mọi người đi hát karaoke và do vậy mà chị Mến đã vô tình quay được cảnh chị cùng Phong ôm nhau lúc anh sơ ý bị ngã rồi âm thầm đưa lên facebook ; trưa ngày hôm sau, ở Sài Gòn tình cờ vào trang mạng và do có chia sẽ với nick name của chị họ nên Đại đã xem được được đoạn video clip ấy, đố các bạn điều gì sẽ xảy ra đây? Chiến tranh hay hòa bình? Tuyệt nhiên giữa hai chị em hoàn toàn không hề có sự cố chi cả nhưng lại là một sự hờn giận, cố tình tránh né không gặp mặt nhau đã gần 2 tháng trời ròng rã qua.
Bằng chứng cụ thể đó là vào ngày hôm sau và hai ba ngày tiếp theo đó, chị Nam gọi điện thoại di động tới số của Đại nhưng quả thật rằng lần nào như lần nấy chị cũng chỉ nghe tít tít tit rồi im lặng có nghĩa là anh từ chối trả lời, chị lại nhắn hết tin này đến tin khác cũng chẳng hề thấy anh hồi âm lại ; do công việc tại trạm y tế quá bộn bề kể từ ngày ông thủ trưởng của chị bị bệnh nên chị chỉ có đôi chút thời rãnh rỗi để mà gọi điện hoặc nhắn tin cho anh mà thôi chứ còn chẳng thể nào đi lên Sài Gòn thăm anh được kể cả thứ bảy hay chủ nhật dù chị rất muốn thực hiện dự định như vậy, dù chị rất muốn hỏi anh lý do gì anh lại im hơi lặng tiếng với chị…Tối nào cũng vậy, nằm trên giường trước khi chìm vào giấc ngủ mê mệt, chị vẫn thường hay bật Iphone ra mở album ảnh xem lại hình anh, má Phụng, ba Thái, chị Mến, chị Thanh Linh chụp riêng có hoặc chụp chung với chị rồi tuy không khóc nhưng mắt chị cứ chớp chớp nhòe lệ ; mỗi khi ngừng lại ở hình ba thì không khi nào mà hồi ức bảy năm về trước lại không tái hiện lại rõ mồn một trong đầu óc chị (lúc ấy chị đang là sinh viên năm II trường Đại học Y dược thành phố), một bí mật giữa chị và ba chị nay mới được bật mí và xin nói thằng ra đây hoàn toàn chẳng phải là xúc phạm đến vong linh ông đâu mà sự thực chỉ là khơi gợi lại những khoảnh khắc nảy sinh tình cảm nam nữ khác giới bất chợt của hai bố con trong một quãng thời gian quá khứ khá dài mà thôi! Tuy rằng bản chất của ông không phải như vậy, trái lại ông rất nghiêm trang đạo mạo nhưng dẫu sao thì trước sau gì ông cũng là…một con người vả lại khi ấy, triệu chứng bệnh lao phối bắt đầu bộc phát trong cơ thể ông và ông phải đành xa vắng vợ hết ngày ngày qua tháng khác ; lúc ấy, bà Phụng đang thay ông lênh đênh ngoài khơi xa thay ông điều hành con tàu của gia đình trong việc đánh bắt hải sản nhằm khuyếch trương kinh tế chứ không phải là hai vợ chồng ly thân hay giận dỗi gì nhau đâu còn ông thì thay thế vợ làm nội trợ, chăm sóc nhà cửa lâu lâu lại gọi điện thoại động viên khuyến khích hai con học hành thi cử…Biết bệnh tình của ba như vậy, cứ mỗi tuần đều đặn chị Nam tranh thủ sáng thứ bảy học xong khoảng 10 giờ là chị rời Sài Gòn có khi chị ghé Bà Rịa rủ Đại đi theo, cũng có lúc một mình chị về thẳng Phước Hải để phụ giúp, đỡ đần ba được việc gì hay việc nấy. Người ta thường nói “gái nhờ đức cha, trai nhờ phước mẹ”, chị ngẫm nghĩ từ lúc mới sinh ra còn đỏ lấm lói cho đến khi trưởng thành dường như lúc nào như lúc nào chị cũng đều gọi ba nhiều hơn là gọi má mỗi khi đau ốm, hoạn nạn, khó khăn ; chị nhớ y như in đó là hồi nhỏ mỗi lần đi chơi dù xa hay gần ít khi nào ba dẫn cả hai chị em theo mà thường là chỉ cho mình chị mà thôi, năm chị vừa mới nhỉnh nhỉnh một chút mỗi khi từ ngoài biển khơi trở về vừa về tới cửa là ba đã kêu lớn “Bé Nam!Bé Nam của ba đâu rồi?”tuy rằng nhiều lúc có cả thằng em út chị ngay ở đó, chẳng phải là ông ghét bỏ gì nó nhưng có lẽ trong thâm tâm ông thương chị- đứa con gái đầu lòng xinh xắn, dễ thương, chịu khó, siêng năng, thông minh, lanh lợi hơn thì phải? Ông Thái lập gia đình khá sớm, so với bạn bè cùng trang lứa có người mãi hai mươi tám, ba mươi mới yên bề gia thất thì ông mới có hai mươi hai thôi ông đã kết duyên se nợ với bà Phụng nhỏ hơn ông hai tuổi vì một lý do chẳng ngờ đó là hai người đã “ăn cơm trước kẻng”(bà mang bầu chị Nam trước khi cưới) ; bố mẹ ông gốc ở vùng làng chài biển Phước Hải cho vợ chồng ông một chiếc ghe đánh cá làm của hồi môn và tám năm sau, nhờ chí thú làm ăn mà ông mới biến chiếc ghe đó thành ra một chiếc tàu có công suất 300 mã lực dần dần ổn định cuộc sống cùng nuôi nấng hai con trưởng thành rạng rỡ cùng nhân gian, không hề thua kém thiên hạ. Ông có thói quen khó có thể nào bỏ được là mỗi khi nói chuyện với ai mà có chị ở đó là ông cứ ba hoa chích chòe mà nói về chị, khoe khoang về chị lúc chị còn nhỏ cũng đành đằng này khi chị đi học Đại học rồi ông vẫn cứ mãi miết huyên thuyên khiến chị quê độ, đỏ ửng cả mặt mày ngược lại kỳ lạ thay dẫu cho là thằng con út có làm gì nổi tiếng đi chăng nữa thì ông cũng vẫn cứ im lặng thin thít.
Trước thời gian chị Nam lên Bà Rịa theo học lớp Bảy, mỗi lần ông trái gió trở trời, ốm đau bệnh hoạn dẫu cho có má Phụng ở nhà thì hầu như chị đều tận tâm phụ giúp má chăm sóc ông như xoa dầu, đi kiếm lá khuynh diệp cùng lá ổi, lá sả về nấu nước xông…Với món chè thưng bánh lọt mà chị thích ăn nhất thì cả ba Thái lẫn má Phụng đều biết nấu nhưng thành thật mà nói không ngoa, mỗi lần ông nấu chè cho cả nhà dùng nhân dịp gì đó là luôn luôn chị đều cãm thấy ngon hơn khi má nấu nhiều nhưng chị e ngại không dám nói ra trước mặt bà sợ bà tự ái nổi giận thì nguy to ; nỗi lòng chị theo thời gian năm tháng đôi khi lắm nhiều trăn trở, bâng khuâng trước tình thương vô bờ bất bến ông dành cho chị nhiều hơn cả em trai và từ dạo trở thành thiếu nữ thực sự rằng lắm lúc chị phải miên man nghĩ ngợi về những gì ba làm vì chị. Năm nào cũng vậy, hễ đến ngày sinh nhật chị ông đều không bao giờ quên mua quà tặng cho chị nhưng chị nhớ y in là lần sinh nhật thứ mười lăm chị đang học lớp Chín chuẩn bị kiếm tra cuối năm để xét tốt nghiêp THCS, sáng hôm chủ nhật ấy ông bỏ thằng Đại ở nhà với má Phụng rồi chở chị bằng xe máy đi Vũng Tàu chơi ; hai bố con tắm biển thỏa thích suốt hơn hai tiếng đồng hồ, trưa vào nhà hàng Sao Biển ăn hải sản, đến ba giờ chiều trên đường về bố còn dẫn chị vào siêu thị Co.opMart mua quà sinh nhật. Ông mua cho chị những thứ gì vào dịp ấy bây giờ chị vẫn còn cất giữ cẩn thận và đầy đủ nhất là chiếc váy màu hồng có thêu ren thắt nơ tuy chị không còn mặc vừa nữa nhưng chị vẫn còn treo ngay ngắn trong tủ, thậm chí chị còn mang nó theo lúc đi qua Singapore ; năm đó, trái tim chị mớt bắt đầu nhuộm màu từ những suy tư kỳ lạ rất khó giải do người ba ruột của chị dần dần thể hiện qua tất cả việc ông làm cho riêng chị và chị dễ dàng nhận ra rằng những việc ấy hoàn toàn không hề có đối với Đại-em trai chị. Cũng hè năm đó, hai chị em về Phước Hải chơi mấy bữa, trưa hôm sau thấy ba rời nhà vòng ra sau nhà về phía dãy rừng dương dọc bờ biển thì chị biết ngay rằng ông đi lượm trứng chim bởi vì trước giờ có thể nói rằng đã nhiều lần chị theo ba làm việc này rồi chứ không phải là chưa ; lúc ấy, em trai đã ngủ nên chẳng làm phiền nó chị liền lẽo đẽo theo sau bố bén gót, ông Thái quay người lại thấy chị vội vàng vừa tươi cười vừa vẫy tay chị bước nhanh lên rồi càng lúc hai bố con càng lần sâu vào bên trong cánh rừng dương. Loài dương mọc ven biển Phước Hải không cao mấy, cây nào cây nấy cũng chỉ tầm 3-4m nhưng tán cây lại rất rậm rạp xòe rộng ra hết cỡ khiến cho bất cứ ai nếu vào đây cũng đều có cảm giác như đang bị nhốt trong một cái lộng thiên nhiên làm bằng cành lá khó lòng mà thoát ra được ; chim làm tổ đẻ trứng ở cánh rừng này thường là mòng biển, hải âu, cốc, ưng,… và dường như không có loài nào mà hiền lành, dễ thương cho được nghĩa là chúng rất “dữ bà cố”sẵn sàng bay xổ vào tấn công bằng cách mổ, cào, đá người nào dám phá tổ, lấy trứng của chúng. Tuy đã được ba huấn luyện cho mấy lớp về cách lấy trứng trong tổ chim sao cho chim bố mẹ không phát hiện ra nhưng thực sự chẳng hiều sao lần này chị lại quên khuấy đi mất nghĩa là sau khi lấy được trứng phải giấu vào chổ khác hoặc cho vào túi nylon đen đằng này hôm nay chị lại quá đỗi hớ hênh cầm bốn quả trứng nơi bàn tay phải ; mới bước được mấy bước thì chưa gì chị đã có cảm giác như vừa có gì đó đập mạnh xuống đầu chị, đấy chính là cả hai con mòng trống và mái vừa mới ở đâu đó ngoài biển bay về phát hiện ra trứng trong tổ đã bị mất sạch nên liền “truy kích, tấn công” thủ phạm ngay tức khắc. May mà mái tóc phủ xõa quá vai của chị khá dày chứ nếu không có lẽ chị đã bị lủng đầu rồi với chỉ một cú mổ đầu tiên thôi từ mỏ con chim mái dữ dằn vừa giang rộng đôi cánh màu xám trắng vừa kêu lên quang quác cùng “song kiếm hợp bích”với “người tình” quyết không tha thứ “kẻ tội đồ”một giây một phút nào cả ; từ phía trước mặt, con chim trống nhào nhanh xuống dùng cả hai chân bấu vào ngực chị rồi cào mạnh khiến cho chưa gì mà chiếc áo vải soa màu xanh dương chị đang mặc bị rách toạt gần như mất cả phần trước từ ngực trở lên, nghe chị la thất thanh cầu cứu ba chị tù xa vội vội vàng chạy ngược lại dùng cây đánh đuổi hai con chim giải cứu con gái.
Đấy chính là lần đầu tiên ông Thái có dịp nhìn thấy hai gò ngực chị Nam mơn mởn, nõn nà đang bắt đầu vun lên mum múp như hai ngọn đồi thâm thấp dù chỉ là vô tình và thực sự chẳng hiểu vì sao nỗi lòng ông lại nhanh chóng cảm thấy bồi hồi, rộn ràng, bất an tuy rằng ông khi ấy đã ba mươi bảy tuổi xấp xỉ nữa đời người rồi ; những ý nghĩ đồi bại đen tối manh nha gợn lên trong đầu óc ông rồi như một cái máy ông cởi cái áo chemise màu đen đã cũ ông đang mặc đưa cho chị mặc tạm che thân đề cố gắng kiềm chế phần nào một cái gì đó thúc giục, lôi kéo trong ông. Ông nhận thức được một cách rõ ràng đó là con gái ông nhưng con gái thì đã sao chớ, ông nghe người ta kể chuyện ở dưới Xuyên Mộc có ông chuyên nghề đốt than góa vợ lâu rồi đã lấy chính cô con gái đầu lòng làm vợ ; không được-ông Thái dứt khoát-vậy là thất đức vô hậu, là người nhưng không phải con người và để không cho những chuyện vớ vẩn oan nghiệt ấy sinh sôi nảy nở bên trong ông nữa, ông kiếm cớ không cho con gái về đây thường xuyên mà phải ở Bà Rịa lo học hành, lo cho em trai giùm bố mẹ. Những chuyến hải trình đi ra biển phải nói rằng thực sự rất có ích cho ông bởi vì chúng giúp ông dần dần quên đi cô con gái rượu của ông đang càng ngày càng lớn lên, càng xinh càng đẹp ; ông muốn quên đi chị bằng cách trong một quãng thời gian năm sáu năm trời ròng rã chẳng khác gì con thiêu thân, ông đã lao vào những cuộc tình loạn luân tội lỗi khác như với chị Mến, chị Thảo, chị Tú, chị Thanh Linh, dì Phi… nhưng cuối cùng rồi ông cũng không thể nào cầm lòng được trước nhan sắc trời cho mật ngọt quyến rũ của chị trong một đêm tối trời tại nhà ở Phước Hải vào năm chị hai mươi tuổi đang học Đại học Y dược năm thứ hai. Đêm hôm đó, má Phụng thì lênh đênh trên chiếc tàu ngoài biển khơi xa còn Đại ở Bà Rịa và thời gian trước đó hai năm, ông đã bắt đầu phát sinh ít nhiều những triệu chứng của bệnh lao phổi như sốt nhẹ về chiều, ho cơn kéo dài rũ rượi…; vì lý do đó nên ông dần dần ít đi theo tàu đánh bắt, thời gian của ông đa phần là nội trợ, chăm sóc nhà cửa, đi chơi, uống cafe cùng bạn bè còn chị Nam định kỳ một tháng về phụ giúp đỡ đần ông một đôi bữa còn nếu chị rãnh thì cuối tuần chị về Phước Hải vào trưa thứ bảy và trở lại thành phố vào sáng sớm thứ hai như đã nói ở phần đầu tập truyện. Ông Thái là tay đầu bếp giỏi, ông nấu ăn rất ngon đến nỗi bà Phụng và một số bà cùng tuổi trong xóm cũng phải phục ông sát đất, một món ăn ông chưa nấu bao giờ chỉ cần xem qua trên mạng thậm chí là nghe kể lại là một thoáng sau ông đã làm xong rồi đem cho người khó tính nhất dùng thử thì người đó cũng phải tấm tắc khen ngon nữa là ; ai ai cũng đều khuyên ông mở dịch vụ nấu đám cưới, đám tiệc chắc chắn sẽ hốt bạc nhưng ông lắc đầu quầy quậy ngay vì thâm tâm ông chằng hề thích cái nghề ấy bao giờ! Dĩ nhiên là chị thằng Đại vốn rất thích ăn những món do ba chị nấu nhất là món chè thưng bánh lọt, nói không ngoa quả thật là kỳ lạ bởi vì cũng loại đậu xanh mua ở chợ về, cũng thứ bột năng lấy từ bên Đất Đỏ qua, cũng là hàng bột khoai bột bán ấy từng qua hai bàn tay má Phụng nhưng thực sự chẳng hiểu tại sao mà rõ ràng ai ai cũng đều phải công nhận rằng chè do ông nấu ngon hơn vợ ông nhiều, nếu chấm điểm thì ông chắc chắn ông đạt chín điểm trong khi đó bà giỏi lắm chỉ bày tám điểm là cùng. Trong gia đình, có lẽ do lẽo đẽo quấn quýt bên ba nhiều hơn má nên chị học được cách nấu nhiều món ăn ngon từ ông ngay từ lúc còn nhỏ cho đến khi trưởng thành đi học đại học rồi cũng vậy và do vậy nên thời gian bộc phát những suy tư, tình cảm không được trong sáng cho lắm nơi trái tim ông mới càng ngày càng nhiều, càng dây dưa da diết ; lẽ đương nhiên chị làm sao mà hay mà biết được nỗi lòng ba chị bởi ông cố gắng che giấu, kiềm chế không để cho chị hay bất cứ người nào trong nhà hoặc họ hàng, chòm xóm hay biết bởi đấy là chuyện loạn luân, tội lỗi, oan nghiệt ngút trời chứ chẳng phải chơi! Mãi cho đến sau này khi hai cha con đêm ấy không thể nào tự chủ cầm lòng được nữa, chị thực sự mới cảm nhận được rằng tình yêu thương của ba chị dành cho chị so ra cũng dào dạt bao la, mênh mông bát ngát tận chân trời góc biển còn trội hơn Đại rất nhiều, rất nhiều.
Dạo ấy, bên Long Hải dọc theo bờ biển rất nhiều quán chòi cafe thấp lè tè mái cũng như vách đều làm bằng lá dừa liên tiếp mọc lên chẳng khác gì nấm sau mưa, đấy chính là những động mãi dâm trá hình núp bóng ; “tiếp viên” tại các quán này đa phần ở các tỉnh miền Tây như Cần Thơ, An Giang, Long An, Cà Mau, Tiền Giang…lên đây “chiếm lĩnh thị trường”sẵn sàng chiều chuộng “thượng đế”từ A đến Z và đầy đủ các trò thác loạn “tới bến”. Dẫu cho họ có là hoa khôi hay hoa hậu gì đi nữa thì lâu ngày khách làng chơi cũng tỏ ra nhàm chán vì nhẵn mặt họ, bởi vì ai mà lại không ham hố “một lạ bằng tạ cái quen”cơ chứ, vậy là những ông chủ, bà chủ quán Thủy Sài Gòn, Giọt đắng, Chợt nhớ, 779…mới bắt đầu nghĩ ra một cách vô cùng ác nhân thất đức để mồi chài khách, giữ khách đó là hợp đồng với những tay mặt rô, giang hồ xã hội đen bắt cóc, dụ dỗ gái về ép làm tiếp viên. Chúng túa ra chia thành từng tốp đi qua những khu vực lân cận như Long Điền, Đất Đỏ, Phước Hải và có khi chúng còn đi tới Bà Rịa, Ngãi Giao, Phú Mỹ, Vũng Tàu, Xuyên Mộc….,thủ đoạn của chúng là tìm kiếm những cô gái tuồi từ 18 đến 25 tương đối có nhan sắc một chút nếu nhắm dụ dỗ đi theo chúng không được thì chúng sẽ lừa đánh thuốc mê họ nhân lúc vắng người hoặc khi màn đêm vừa buông xuống rồi chở họ về bán lại cho các quán trên với giá dao động từ 5 -10 triệu/người. Như vậy đấy thực sự chính là một hoạt động buôn bán thân xác phụ nữ, trong vòng một thời gian ngắn phải nói rằng biết bao nhiêu thiếu nữ, thanh nữ trên khắp mọi địa bàn của tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu đã lỡ bước sa chân vào “những động Bàn Tơ”trên phó thác số phận hẩm hiu cho cuộc đời mặc sức mặc tình vùi hoa dập liễu. Tuy rằng chằng phải là hoàn toàn chính quyền cũng như pháp luật không biết không hay gì đến việc làm của chúng, chỉ riêng xã Phước Hải thôi từ đó cho đến nay công an đã nhận được tới những 5 lá đơn của công dân trình bày con gái, cháu gái họ bị mất tích còn ở Long Hải ngay chính lực lượng cảnh sát cơ động huyện năm lần bảy lượt dàn quân truy quét nhưng lần nào cũng như lần nào họ chỉ đều nhìn tới nhìn lui những tiếp viên đích thực có giấy tạm vắng tạm trú hẳn hoi còn những cô gái mà họ cần tìm muốn kiếm thì càng ngày càng mất tăm biệt dạng chẳng hề thấy tăm hơi đâu cả. Họ nghi ngờ là có “tay trong” nhá di động báo trước cho những quán cafe trên đủ thời gian biến hóa khôn lường từ “địa ngục”trở thành “thiên đường” ngay trước khi họ hành quân nhưng do không hề có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh được lập luận ấy cho nên cuối cùng trước sau gì thì họ vẫn không thể nào kết tội được ai cả. ; sự thực ra, hễ có động tĩnh gì là những “địa chỉ đen”ấy gọi xe bảy chổ chở “những con thiên nga” đi chổ khác như Xuyên Mộc, Long Điền, Bà Rịa, Vũng Tàu lánh nạn hoặc làm hầm ngầm dưới đất nhốt “bầy chim phụng”lại đặng không cho ai có thể nhìn thấy….Chị Nam -nhân vật chính của chúng ta -trong một chiều thứ bảy trên đường quốc lộ chạy xe máy từ Sài Gòn về Phước Hải khi còn khoảng hai cây số thôi là về đến nhà, tình cờ nhan sắc chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn của chị lọt ngay vào hai cặp mắt cú vọ hai tên ma cô mặc rô bảo kê quán 779 bên Long Hải ; lập tức chúng liền đèo nhau trên chiếc 67 phóng đi rà rà theo sau chị và do đó chưa đầy năm phút sau, chúng đã xác định được địa chỉ thường trú mà chị rẽ xe vào, lẽ đương nhiên chúng chẳng cần phải biết ba má chị là ai quen hay lạ tóm lại chúng chỉ cần biết chị ở đâu để một ngày gần đây có thể là mai hoặc mốt hay một lát nữa đây nếu thời cơ tới chúng sẽ ra tay hành động. Chúng đinh ninh rằng chúng sẽ có được một món hàng đắt giá mang lại cho chúng những gì chúng muốn như rượu, gái vả cả heroin ; chúng thực sự chẳng ngờ rằng đấy lại là một con chim phụng vụt bay khỏi tầm tay chúng chính do ông Thái-ba chị bất ngờ mau mắn sớm phát hiện ra sự việc ra tay giải cứu con gái ngay trên đường chúng đang chở chị về Long Hải. Sau đó, tiếp nối tình huống trên chắc chúng ta ai nấy cũng đều phán đoán được chuyện gì tất yếu sẽ xảy ra, đấy không gì khác hơn là chuyện tình loạn luân tội lỗi trái ngang, oan nghiệt ngút tận đến trời xanh giữa hai cha con chênh lệch hơn kém nhau hai mươi hai tuổi.
Thường thường nếu ở nhà một mình ông Thái quả là rất ngại vào bếp nấu ăn, ngày hai lần đến bữa là ông xách xe ra quán bình dân ở chợ gọi một dĩa cơm ăn cùng với thịt kho trứng hay cá ngừ nấu thơm thêm ít rau xào, bắp cải luộc sau đó kêu thêm một chén cơm thêm là xong ; chiều hôm đó ông đi làm thêm gia công giấy nhám tại nhà bạn, do có con gái ở nhà nấu cơm nên dù trời mưa lớn ông vẫn mặc áo mưa lên xe chạy thẳng về nhà vì như những ngày trước hễ có chị ở nhà chờ ông là chẳng hiểu tai sao mà ông cứ cảm giác thấy nôn nao mong sao hết giờ làm để về gặp chị. Lúc còn khoảng chừng 50m trên con đường dẫn về nhà, ông thấy có một chiếc xe máy chạy ngược chiều ra, người ngồi trước cầm lái mặc áo mưa cánh dơi màu xanh rộng che phủ kín mít cả hai người ngồi sau và do cảm thấy không có gì bất thường cả nên ông chẳng hề để ý gì đến chiếc xe nọ ; lúc về đến nhà bất chợt thấy cổng không khép, cửa trong lại mở tang hoang linh tính được chuyện chẳng lành và như một cái máy, ông liền quay xe lại đuổi theo chiếc xe kia, khi ấy mưa vẫn còn xối xả từ trên trời trút xuống chẳng khác gì thác đổ. Bổng nhiên ông dừng xe lại vỉ ông thấy trên mặt đường có một chiếc dép xốp màu đỏ nổi bật đang trôi bềnh bồng bởi dòng nước mưa bong bóng trắng xóa, ông cúi xuống lượm lên xem thì hỡi ôi đấy chính là vật sở hữu của chị Nam bởi vì chính đôi dép ấy là một trong những món quà sinh nhật ông mua tặng chị nhân ngày sinh nhật chị vừa tròn hai mươi tuổi mới đây vả lại chị thường hay mang đôi dép này đi tới đi lui trong nhà thành thử cho nên không thể nào nhầm lẫn được ; vậy chắc chắn chiếc xe máy đi ngược chiều với ông lúc nãy chính là những vị khách không mời mà đến, những tên ma cô đã bắt cóc con gái ông chở đi ngờ ngờ trước mắt ông mà ông tuyệt nhiên hoàn toàn không hay chẳng biết. Ông mở cốp xe bỏ chiếc dép vào rồi đóng lại, rồ mạnh ga chạy đuồi theo hướng chiếc xe bọn gian manh về phía quốc lộ ; hai tên bảo kê quán 779 không ngờ rằng chúng đang bị ba của cô gái mà chúng vừa mới bắt được bằng cách chụp thuốc mê vào mũi và trời mưa càng lớn chừng nào thì đấy chính là lớp vỏ bọc che chở chúng càng tốt chừng nấy do đó tên cầm lái chiếc 67 chạy không nhanh cho lắm. Chẳng mấy chốc, chiếc xe Futur Neo của ông Thái đã theo kịp chạy cặp sát vào xe chúng, gió ngược thối tốc làm tấm áo mưa che sau chúng lật lên khiến ông nhìn rõ người ngồi giữa không ai khác chính là chị Nam-con gái đầu lòng nhờ màu xanh dương của chiếc áo đồ bộ bằng vải soa chị vẫn thường hay mặc ở nhà, ông thấy chị đang úp mặt vào vai tên cầm lái như đang ngủ ; không chần chờ gì nữa, ông vừa kềm chặt tay lái vừa tung chân phải đạp ngay vào đùi tên ngồi sau chị khiến hắn lọt ngay xuống đường về phía tay phải ngã lăn long lóc như trái mít rụng, do tác động bất ngờ ấy nên tên lái xe cũng loạng choạng tay lái rồi gắng gượng chạy thêm khoảng 10m nữa sau đó đổ kềnh ra giữa đường. Hắn vừa lồm cồm bò dậy chưa gì đã lãnh trọn nguyên cú đá thần sầu quỷ khóc của người đàn ông trạc tuổi tứ tuần tướng tá uy nghi đạo mạo vừa mới đuổi theo hắn và đồng bọn, biết là thứ dữ nên hắn không dám động thủ trả đòn lại vội vàng dựng xe lên cắm đầu chạy trối chết ; lúc bấy giờ, mưa đã ngớt nên một vài người dân từ trong nhà đã chạy ra hỗ trợ hai cha con ông, họ bắt giữ tên còn lại chở tới chốt dân phòng gần đó còn ông Thái thì nhanh chóng nhờ một phụ nữ bồng chị Nam lên ngồi sau xe ông và ông chạy tới trạm y tế gần đó nhờ mấy bác sỹ, y tá chăm sóc giùm chị. Lúc bấy giờ, câu hỏi nãy giờ cứ loanh quanh lẩn quẩn trong đầu óc ông hiện mới có lời giải đáp, số là ông biết con gái ông càng lớn lên càng khôn ngoan càng bản lĩnh vả lại võ nghệ cũng không kém cớ sao lại bị bắt đi một cách dễ dàng như vậy ; mãi đến khi được cô bác sỹ trưởng trạm nói cho ông hay do hít phải một loại thuốc gây mê khá mạnh thành thử cho nên chị mới bị mê man bất tỉnh như vậy nhưng cũng không có gì trầm trọng cho lắm, chỉ cần cho chị nằm lại trạm nghỉ dưỡng sức khoảng 2 – 3 tiếng đồng hồ sau ắt hẳn chị sẽ tỉnh lại.
Sáng hôm sau vì là thứ hai nên chị Nam sau sự cố nhớ đời ấy của ngày hôm qua đã tạm biệt ông Thái lên đường trở lại thành phố để bắt đầu một tuần học mới, quả thật là nguyên cả ngày hôm đó chẳng những ông cảm thấy lo lắng cho chị mà không hiểu sao ông lại càng nhớ chị một cách khủng khiếp ; bốn giờ sáng chị đã đi rồi và kể từ đấy cho đến tối, ông liên tục hết gọi điện lại nhắn tin đến chị dẫu rằng có lúc ông biết chị đang học nên chẳng thể nào trả lời hay hồi âm cho ông được. Đấy cũng chính là lần đầu tiên trong cuộc đời chị thực sự cảm thấy bồi hồi, xao xuyến một cách kỳ lạ làm sao ấy y như chị đang yêu và được yêu vậy, nguyên cả ba tiếng đồng hồ ngồi nơi giảng đường chị cứ hồi hộp chờ đợi chóng đến giờ nghỉ trưa để gọi điện lại cho ba chị ; thâm tâm chị biết từ lúc chị còn nhỏ cho đến khi chị lớn lên, ba chị không bao giờ không yêu thương chị và chẳng những thế ba còn lo lắng chăm sóc chị từng ty từng tý không giây phút nào ông sao nhãng với chị. Tối hôm ấy, chị ra công viên gần khu ký túc xá sinh viên vừa dạo chơi hóng mát vừa tranh thủ thời gian để trò chuyện với ba, chị nói rằng chị vẫn khỏe và chị hứa chắc với ba là trưa thứ bảy tuần này chị sẽ về Phước Hải sớm khi tan học xong ; chị còn nói rằng để đền ơn ông cứu chị, chị sẽ tự tay nấu món chè thưng bánh lọt để thết đãi ông và trước khi dừng sự kết nối qua điện thoại, chị nghe thật rõ ba chị nói “Ba chờ con! Ba nhớ con nhiều!”. Sau ngày dầm mưa cứu con gái, hễ chiều xuống là ông lại cảm thấy cả người nhừ nhừ sốt nhẹ, ho vài tiếng, mệt mỏi…,ông đi bệnh viện Đất Đỏ khám bệnh lấy thuốc uống thì thấy phần nào có hơi thuyên giảm nên ngày ngày ông vẫn đi làm bình thường tại cơ sở sản xuất giấy nhám. Ngày cuối tuần, vì đã hứa chắc như đinh đóng cột nên chưa đến 1 giờ trưa chị Nam đã có mặt tại nhà vội vàng ngồi vào bàn dùng cơm vì ông Thái đang chờ cơm chị và trong lúc vửa ăn vừa trò chuyện, ông có để cập đến căn bệnh mơi chớm của ông đồng thời vào trong phòng lấy thuốc ra đưa cho chị xem ; chị nói những loại thuốc này là thuốc đặc trị bệnh ho cần phải uống lâu dài mới khỏi và sau khi ăn uống xong ông lại tiếp tục đi làm còn chị ở nhà một mình lo dọn dẹp, vệ sinh nhà cửa rồi đi chợ mua những thứ cần thiết để về nấu món chè thưng bánh lọt cho ba chị dùng tối nay. Khoảng đâu bốn giờ chiều thằng Đại có gọi điện cho chị hỏi chị đang ở đâu thì chị trả lời vẫn đang ở Sài Gòn bởi vì chị mà nói về Phước Hải thì thế nào nó cũng mè nheo nằng nặc đòi xuống đây bằng được cho mà xem, tới năm giờ trời lại đổ mưa lớn và do không dám dầm mưa nữa nên ông Thái ở lại chổ làm đến gần sáu giờ hơi ngơn ngớt mới chạy xe về nhà ; nghỉ ngơi một chút, ông cùng chị Nam ngồi vào bàn ăn cơm, dĩ nhiên bữa tối ngày hôm nay món tráng miệng chị mời ông dùng chính là bát chè thưng bánh lọt mát lạnh mà chị nấu lúc chiều. Sau đó, hai cha con ngồi xem tivi đến hơn tám giờ rồi chị đi tắm trong lúc ấy thì như mọi ngày, ông vào phòng ngủ dùng khăn dấp nước nóng lau khắp cả thân thể (vì như lời con gái nói chỉ nên tắm một hai lẩn trong tuần thôi, những ngày còn lại chỉ cần lau sạch người trước khi ngủ là được) ; đến lúc ông vừa mới mặc xong quần đùi ở trong và quần pyjama bên ngoài thì bỗng dưng lần đầu tiên một cơn đau nhói từ nơi lồng ngực phải khiến ông nhăn mặt nhíu mày quỵ ngay xuống bên cạnh giường, ông la lên với giọng khẩn thiết gọi tên chị tới cứu nạn. Ngay lúc ấy, chị Nam vừa mới tắm xong và trên người chị chỉ mới mặc nịt vú phía trẻn cùng quần lót nơi phần dưới, nghe tiếng kêu thất thanh của ba từ trong phòng vẳng ra chị liền vội vàng lấy cái khăn bông lớn choàng cột lại che tạm từ phần ngực xuống tới qua khỏi đầu gối một chút rồi hối hả chạy vào phòng ngủ của ba má chị trước giờ hiện tại chỉ còn có ba mà thôi! Chị vừa đỡ ông ngồi dậy nơi giường nệm vừa hỏi ông uống thuốc chưa, ông nói rằng chưa vậy là chị nhanh chóng đi lấy thuốc để nơi chiếc bàn con cùng ly nước lọc rồi trở lại giúp ông uống liều thuốc buổi tối gồm 2 viên nhộng và 3 viên kháng sinh do bệnh viện Đất Đỏ cấp cho ông trong vòng một tháng theo dõi bệnh ; sau khi uống xong, ông ngồi lặng yên khoảng 3-4 phút mới cảm thấy cơn nhói ngực kỳ lạ lần đầu tiên đến với ông dần dần nhẹ nhảng lắng xuống.
Thực sự có lẽ chắc chắn đây là lần duy nhất trong vòng năm năm trời qua cặp mắt ông Thái mới nom thấy thân thể chị Nam đang ở vào tình trạng “thiếu vải” như thế này, đấy cũng chính là lý do làm cho “con người”sống bên trong ông thức tỉnh sau một quãng thời gian ngủ yên khá dài trong nỗi niềm thiếu vắng xác thịt người khác giới tính bấy lâu nay do vợ ông thay ông lo chuyện khuyếch trương kinh tế gia đình từ những chuyến hải trình đánh bắt hải sản ngoài khơi biển xa có khi ra gần đến hải phận quốc tế nữa là! Chuyện này quả thật chẳng phải là dung tục bậy bạ chi cả, suy cho cùng cũng chỉ là vấn để bình thường của con người mà ai ai lâu lâu lại cần thiết phái có đôi chút giống y như nắng hạn lâu ngày thèm thuồng một chút mưa rào nhẹ vậy ; khi chị bắt đầu nhận ra được có gì đó khang khác xuất hiện ở nơi ba chị thì đấy cũng là lúc chị cảm thấy cách ăn mặc của mình quả thật là quá tự do, mát mẻ và hớ hênh làm sao, chị toan rút lui có trật tự để trở lại phòng tắm lấy quần áo mặc vào nhưng chị chưa biết phải nói làm sao với ba cho có đầu có đuôi cả, chẳng nhẽ lại tùy ý ngang nhiên bỏ đi sao? Chị còn đang phân vân tiến thoái lưỡng nan không biết hành động thế nào thì chợt bỗng dưng chị nhận thấy bàn tay phải của ba chị đang khe khẽ nhúc nhích cử động rồi đặt lên bàn tay trái chị sau đó chẳng mấy chốc những ngón tay to bè bè ấy từ từ dần dần đan lấy những ngón tay búp măng mềm mại của chị một cách hết sức chậm rãi, nhẹ nhàng ; đấy không những đơn thuần là một cử chỉ chia sẻ mà còn là một biểu hiện tỏ tình của ba dành cho chị và chị nhanh chóng hiểu được tất cả qua ánh mắt ba trìu mến, thân thương đang nhìn chị – một người đàn ông ngoài là ba chị ra còn là một ân nhân nghĩa hiệp mới ngày chủ nhật tuần trước đây đã không quản gió mưa anh dũng cứu thoát chị khỏi tay bọn kinh doanh thân xác phụ nữ, một hành dộng mà chưa chắc gì một ông bố nào đó trên thế gian này có thể làm được đối với con gái mình. Tuy rằng không cần phải dùng bất cứ ngôn từ nào nhưng nỗi lòng chị Nam vẫn thầm biết được lúc bấy giờ ông Thái đang muốn gì ở nơi chị, đấy mới chính là sự bắt nhịp kết nối giữa hai trái tim, hai khối óc chênh lệch hơn kém nhau hai mươi hai tuổi nghĩa là ba bốn mươi hai còn con gái thì mới đúng hai mươi ; chị yên lặng khẽ hơi cúi mặt xuống trong khi đó cả người ba chị càng lúc càng nóng hổi càng xích sát lại gần vào thân thể mỹ miều, hấp dẫn và quyến rũ của chị chẳng khác chi thỏi nam châm hút dính chặt miếng sắt vào nó. Lúc này cả hai đểu không ai thốt lên được một lời nào cả mà dường như thay vào những chổ trống ấy không gì khác hơn là những cảm giác hết sức kỳ lạ, khó hiểu chẳng thể nào giải thích nổi đang dần dần dậy lên trong nỗi lòng hai bố con không khác gì những cơn địa chấn âm ỉ trước khi xảy ra động đất hay sóng thần vậy và chị Nam hiện tại cũng mới vừa nhận ra rằng ba chị cũng đang ở trần trùng trục và phía dưới chỉ có mỗi chiếc quần pyjama sọc carô màu xanh nhạt bên ngoài cùng cái quần đùi bên trong mà thôi! Rõ ràng là tần suất cọ sát xác thịt giữa hai cha con ông Thái và chị Nam càng lúc càng nhanh và mạnh dần khiến cho cả hai dù là chưa có gì với nhau nhưng lại vốn cảm thấy quá đỗi thực sự bồi hồi, xao xuyến lẫn lộn với rạo rực, bâng khuâng ; dần dần thực sự chẳng hiểu vì sao dẫu rằng không ai bảo ai nhưng cha cũng như con đều giống y như nhau đấy là muốn khơi gợi dậy những gì sâu kín nhất tận nỗi lòng họ bấy lâu nay, một ao ước khát khao trao tặng cho nhau tình yêu nhục dục nam nữ vốn chất chứa từ mấy năm nay trong trí não. Chị hơi cúi đầu xuống ngó mông lung vào tấm drap trắng trãi nệm và trong lúc cánh tay phải ba chị đang nhẹ nhàng quảng qua hai bờ vai trần mềm mại, nóng bỏng của chị thì bàn tay phải chị lập tức không làm gì hơn là vừa kéo vừa rứt một mảng vải nệm một cách hết sức vô thức không hề có ý nghĩa gì cả ; bên tai chị nghe loáng thoáng tiếng ba chị mấp máy môi âu yếm gọi tên chị không khác gì trong giấc mơ huyền thoại “Nam!… Nam!…”, chị ngập ngừng trả lời lại “Ba!….Ba!…”đồng thời gò má trái chị càng lúc càng cử động xê dịch kề sát vào khuôn mặt người cha thân thương của chị. Các bạn thân mến, chuyện gì rồi sẽ xảy ra đêm nay giữa hai cha con ông Thái và chị Nam đây hở các bạn? Có ai dự đoán trước được đấy sẽ là chuyện gì không? Ắt hẳn sẽ là chuyện “ấy” rồi chứ chẳng thể nào là chuyện tào lao thiên đế nào nữa cả chỉ nhằm mang tới cho đọc giả những cám giác nhạt nhẽo, chán chường ; cũng có thể cứ nghĩ đấy chính là chuyện “chè thưng bánh lọt”các bạn ạ bởi vì dẫu sao thì bởi cái món ăn ngòn ngọt kia đầu dây mối nhợ dẫn dắt đến tình huống hiện tại lúc bấy giờ giữa ông Thái và chị Nam thực sự chẳng sai không lệch chút nào!
Thực sự mà nói, ông không thể nào tự chủ kiềm chế được những gì gọi là khao khát, ham muốn khi mà cả người ông lại đang cận kề chung đụng, gần gũi thân xác nõn nà hừng hực tràn đầy gợi cảm của cô con gái đầu lòng hòa quyện hương thơm thoang thoảng, nhè nhẹ tỏa ra từ da thịt cũng như từ mái tóc dài uốn lượn xiton óng ả mượt mà phủ xõa tới giữa lưng chị ; như một cái máy, chỉ sau vài giây ngần ngừ thôi ông đã vùi mặt vào đấy mà hôn lấy hôn để rồi sau đó khi đã rời ra nối liền theo là ông đặt ngay lên vầng trán chị những nụ hôn âu yếm, nồng nàn. Trước sự biểu lộ tình cảm quá trớn của ba mình, nhân vật nữ chính của chúng ta không khỏi sửng sốt bàng hoàng và trong giây phút, chị nhanh chóng né tránh hai vành môi ông bằng cách hết nghiêng đầu sang trái lại qua phải ; như vậy, sự phản ứng chống trả của chị lúc này phải nói là không quyết liệt kiên định chi cả trái lại dường như chỉ đồng nghĩa với thái độ đồng tình chấp nhận thì phải bởi vì dẫu sao mấy năm qua không thề dối lòng được, chính bản thân chị ít nhiều cũng có tình cảm riêng tư đối với ba chị, một thứ tình cảm khác hẳn được biến tướng từ tình phụ tử khiến cho trái tim chị càng lúc càng bồi hồi, nỗi lòng chị thêm xao xuyến. Do đó, chẳng mấy chốc sau khuôn mặt chị theo khoảnh khắc từng giây từng phút dần dần cử động chậm lại rồi bất động hẳn đi đấy chính là thời điểm chị bắt đầu yên lặng đón nhận từng nụ hôn ba chị nhẹ nhàng lướt từ trán xuống cặp mắt đen huyền sâu thẳm của chị, tới sống mũi chị thanh tao khả ái lần lượt qua hai bên gò má bánh bầu mơn mởn phơn phớt hồng ; chị sung sướng khe khẽ bật lên tiếng rên rĩ ngay đúng vào lúc hai vành môi ba chị đang lần tìm rồi kề sát áp nhẹ vào đôi môi chị hinh trái tim mọng đỏ như trái đào chín lơ lửng trên cành, không gì hơn đấy chính là nụ hôn môi đầu đời tình cờ, bất chợt hai cha con trao tặng cho nhau trong ngôi nhà giữa đêm khuya vắng lặng không hề có lấy một người thứ ba nào nữa cả trừ họ ra. Cả cha lẫn con không ai không khỏi cảm thấy rung động, bần thần xen lẫn bâng khuâng, hồi hộp pha vào một chút sợ hãi do đó mà lúc đầu thành thử ra hai đôi môi một già một trẻ cứ mãi ngập ngừng, bối rối nữa áp sát vào nữa rời xa nhau ra nhưng về sau thì hoàn toàn thay vào đó đôi bên đều cùng tỏ ra hết sức tự nhiên, dạn dĩ hẳn ra với những nụ hôn môi say sưa, ngây ngất, cuồng loạn, điên đảo. Giờ này, bà Phụng đang say sưa giấc nồng lênh đênh trên con tàu đánh cá ngoài khơi xa mịt mù cách bến bờ chẳng biết bao nhiêu hải lý do đó dẫu cho có phép màu đi chăng nữa thì bà cũng không thể nào hay biết rằng nơi quê nhả Phước Hải chồng cùng với con gái bà đang cố tình cùng nhau lăn xuống đáy vực sâu loạn luân tội lỗi thăm thẳm ngất trời. Hiện tại trên chiếc giường nệm êm ái trong phòng ngủ trước giờ vốn là của hai vợ chồng bà, ông Thái mãi cho đến lúc này mới bồi hồi xao xuyến nhận ra nơi thân thể cô con gái rượu của ông mà ông đang gần gũi cận kề hoàn toàn tuyệt đối chẳng hề có quần áo chi cả mà thay vào đấy đơn giản chỉ là một cái khăn tắm màu hồng hơi dày được quấn từ trên phần ngực trở xuống! Vậy không chần chừ chờ đợi gì nữa, sau khi với tay lên gạt cái công tắc ngọn đèn néon gắn lên tường gần đó và bật đèn ngủ ngay bên cạnh, ông choàng tay ôm vòng qua vầng lưng chị Nam mềm mại nhẹ nhàng dìu đỡ chị củng với ông ngã người nằm xuống tấm nệm ấm áp được trãi phủ lên trên lớp drap xanh dương một màu dìu dịu ‘ hai cha con không còn gì để nói nữa mà đã chính thức trở thành một cặp trời sinh ‘non vợ chồng già nhân ngãi”cùng nhau yêu đương, làm tình, ân ái không gì hơn là ngay trên chổ thời gian hơn hai mươi năm trước ông Thái và bà Phụng từng ăn ở với nhau lần lượt cho ra đời chị rồi tới Đại…Giây phút này đây, giữa lúc ông và con gái âu yếm áp môi nút lưỡi nhau thì với bản năng bình thường cũng như bao nhiêu người đàn ông khác, chính bàn tay trái ông đã bắt đầu nhúc nhích cử động rờ mó mày mò thân thể chị từ gáy xuống lưng, từ vai vào cổ tới ngực và cũng do chính vì vậy mà chiếc khăn tắm chị choàng qua người một cách hờ hững chưa gì đã sút mối tuột dần dần khẽ theo đà kéo từ những ngón tay người bố to bè, thô ráp cứ thế từ từ làm lộ hẳn ra toàn bộ tấm thân chị trắng ngần tựa tuyết, mịn màng như nhung lụa chỉ vỏn vẹn có áo ngực ở trên, quần lót phía dưới cùng bằng voan ren màu hồng tất cả như đang làm toát lên toàn bộ nét hấp dẫn, quyến rũ, lôi cuốn thực sự từ nơi chị.
Số là mới vừa lúc nãy do chị Nam mới vừa tắm xong ngay khi ấy ông Thái bị sự cố về sức khỏe như đã nói ở trên thì rõ ràng cứ cho là người khác đi nữa cũng chưa chắc gì chần chờ để mặc quần áo huống hồ là chị ; vậy nên chúng ta đừng vội “trông mặt mà bắt hình dong”vội vội vàng vàng đánh giá rằng chị là hạng gái hư thân mất nết, nếu thế oan cho chị lắm đấy nhé các bạn ạ! Với thao tác tuy nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, ba chị khẽ đặt hờ chiếc khăn ngay trên nệm cạnh mé tay phải cô con gái đầu lòng của ông trong khi đó thực sự mà nói đôi môi ông chẳng những không thể nào rời khỏi được đôi môi chị mà trái lại răng ông càng lúc càng xiết sâu vào lợi chị, lưỡi ông từng giây phút trôi qua cứ mãi miết quấn quýt lấy lưỡi chị…Giống y như rằng hai cha con vốn đã có tình cảm với nhau, để ý nhau từ lâu lắm rồi thì phải vậy nên đêm nay trong hoàn cảnh tuyệt đối hoàn toàn không hề có lấy một người thứ ba nào cả làm “kỳ đà cản mũi”, cả hai đều không nói nên lời cứ thế mãi miết đam mê cuồng loạn, ngây ngất say sưa cùng với những thao tác ân ái, làm tình và yêu đương nóng bỏng đến cùng cực ; dường như đâu đây ông vẫn còn cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng nhè nhẹ của món chè thưng bánh lọt từ nơi môi nơi miệng chị thì phải và không gì khác hơn chính cái hương vị trên đã càng lúc càng quyển rũ, lôi cuốn ông sa mình sâu vào vũng lầy loạn luân tội lỗi một cách hết sức bình thản tự tin không hề hối tiếc chút nào cá! Ngay đến chính con gái ông cũng chẳng khác gì ông bởi lẽ một điều rõ ràng rằng chị vốn biết bản thân mình và người cha ruột đang cùng nhau lạc lối vòng vây oan nghiệt của tình cấm thực sự giống như hai con thiêu thân bay loạn xạ vào ngọn lửa bùng cháy dữ dội ; những gì mà hai bố con trao gởi cho nhau ngay trong đêm vắng lặng, tĩnh mịch này tại chính ngôi nhà nơi chôn nhau cắt rốn hoàn toàn không những không hề có chút xíu nào gọi là đúng đắn trái lại tất cả đểu sai trái, đi ngược lại với luân thường đạo lý do đất trời, tổ tiên ông bà đã làm thành một kim chỉ nam cho con cháu luôn luôn đi đúng hướng không nhầm đường lạc lối như họ! Cả hai hết bố rồi tới con xong người này đến người khác lần lượt thay phiên đè nhau xuống tấm nệm mouse dày êm ái, ấm áp ngay trên chiếc giường hạnh phúc vốn có từ trước tới giờ của hai vợ chồng ông Thái bà Phụng giờ đây ôi sao mà nhanh chóng trở thành nơi ân ái sum vầy quấn quýt của hai cha con trong lúc vợ ông đang lênh đênh kiếm sống cho gia đình ngoài biền cả mênh mông còn thằng út Đại thì đơn độc ở một thân một mình ngoài thành phố Bà Rịa. Rõ ràng ông Thái làm tình, yêu đương và ái ân cùng chị Nam thực sự ông không cần phải hao tốn thời gian để cới áo kéo quần chị bởi vì từ lúc lên giường với ông đến giờ hoàn toàn tuyệt đối không hề có bất kỳ lớp vải áo vải quần nào trên người chị cả ngoại trừ chiếc nịt vú và chiếc quần lót cùng một màu hồng nơi phần ngực cũng như hạ thể chị ; lúc này chắc là không còn chần chừ chờ đợi chi nữa, bàn tay trái ông đang nhẹ nhàng mò mẫm luồn xuống dưới lưng cô con gái, với một thao tác rất chuẩn mực và nhanh gọn dường như chỉ trong vòng 30 giây ông đã tháo xong hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây mảnh mai của chiếc áo ngực chị mặc. Do vậy nên chiếc áo nhỏ nhắn ấy trên thân thể chị chưa gì đã bị tuột lệch xuống một cách hờ hững và chẳng bao lâu sau, cũng chính bàn tay trái ông đã nhẹ nhàng nắm lấy nó để lên nơi mé đầu giường ngủ – hành động này trước đây ông vốn từng làm với vợ ông nhưng đêm nay ông lại thực hiện đối với ngay cô con gái đầu lòng của ông sau một quãng thời gian nhiều năm ông chỉ tưởng tượng để thầm khao khát, ham muốn trong tiềm thức sâu thẳm. Trong lúc chị nhắm mắt lại rên rĩ khe khẽ vì sung sướng thì ba chị ông đang từ từ cúi đầu xuống khẽ vùi mặt vào giữa hai bầu vú trắng ngần mơn mởn mum múp vun tròn lên chẳng khác gì hay quả tuyết lê của chị, cùng với việc mày mò nắn bóp bầu vú phải chị miệng ông lần ngậm lấy đầu núm vú trái chị còn lại nhẹ nhàng nút lấy nút để từng giọt sữa vô hình thơm thơm, ngọt ngọt và béo béo mà cơ thể chị tiết ra từ đấy.
Vậy là sau năm năm trời ròng rã trôi qua, biết bao nhiêu ngày tháng ông Thái vốn đã phải nhiều lúc tự dằn vặt đấu tranh với chính bản thân con tim khối óc ông để xua tan đi hình bóng đứa con gái đầu lòng xinh đẹp của ông nhưng xung quanh toàn nhởn nhơ lởn vởn quỷ dâm ma dục càng lúc càng xâm chiếm lương tâm ông ; đêm nay, ông đã bị thất bại hoàn toàn bởi lẽ ông đang tận hưởng, thưởng thức và chiếm đoạt chị Nam ngay chính trên chiếc giường ngủ của vợ chồng ông dẫu cho có thiên lôi từ trên trời cầm lưỡi tầm sét ngăn cản ông đừng làm chuyện thất nhân thất đức có lẽ ông cũng chẳng dừng. Lúc bấy giờ, thâm tâm ông vẫn đinh ninh rằng chính ông sẽ là người cướp đi đời con gái của chị bởi một điều ông chưa bao giờ tưởng tượng ra được rằng hai năm trước chính chị đã gửi tặng “cái ngàn vàng ấy”cho thằng út con ông và rồi cuộc tình tội lỗi loạn luân giữa hai đứa con ông vẫn cứ mãi miết kéo dài triền miên cho đến bây giờ ; lẽ đương nhiên ngay đến chính ông là cha mà còn tác tệ như vậy thì làm gì uốn nắn, dạy bảo được con cái đây và do vậy nên có thể kết luận được rằng hai chị em Phương Nam-Phương Đại vướng vào vòng vây oan nghiệt của tình yêu đó chính bởi cả hai vốn dĩ thừa hưởng “gen di truyền” từ ông –người cha sinh hạ ra chúng trên cõi đời này mới nào hay ra nông nỗi như vậy! Vì cảm thấy vướng víu ở dưới chẳng được thoải mái chút nào, ông lần cả hai bàn tay cởi bỏ từ từ hai ống quần pyjama dần dần xuống khỏi đùi qua hai đầu gối tới cặp giò cuối cùng tới hai bàn chân hết bàn chân phải sang bàn chân trái ; sau khi hai chân ông vừa trồi vửa đạp cái quần ngoài xuống mé cuối giường, hai bàn tay ông lại tiếp tục thực hiện lại thao tác như trên đối với chiếc quần lót nơi phần hạ thể con gái ông còn hai bàn tay chị trong khi đó vừa nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve ông vửa tuột lần tuột lần chiếc quần đùi sọc carô mặc trong của ông. Giây phút này đây quả thật là sung sướng tuyệt vời hiếm có nhất trong cuộc đời hai cha con, nó đánh dấu một mối tình tuy nghiệt ngã xấu xa nhưng lại hết sức nồng nàn, cháy bỏng mà cả hai đã can đảm trao cho nhau trong đêm hôm khuya khoắt này tuy dẫu sao rất đỗi ngượng ngùng, rung động ; chẳng mấy chốc, ớ mé đầu giường là chốn ngự trị của áo ngực chị Nam và quần đùi của ông Thái còn nơi cuối giường lại lạc loài chơ vơ quần pyjama của ba cùng quần lót của con gái tất cả đều lặng lẽ chứng minh cho cuộc tình “trời không dung đất chẳng tha”mà nhân vật chính lại là hai cha con ruột thịt cùng họ Nguyễn. Khi nãy ông đã quên bẵng đi một thao tác làm tình mà giờ đây ông mới vừa chợt nhớ ra, ông lặng lẽ chẳng nói chẳng rằng cúi xuống tìm kiếm mày mò ngậm nút lấy đầu núm vú phải của chị và bàn tay phải ông lẽ đương nhiên cũng chẳng thể nào yên cho được cứ vậy là lần lên tiếp tục sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái chị còn lại một cảch hết sức khoan khoái đển mức độ cùng cực. Lúc bấy giờ, hai cha con cả hai đều chẳng thể nào giấu giếm được nỗi niềm hưng phấn ngất ngây hiện giờ đang dậy lên từ dưới xương cùng chẳng khác chi dòng điện 220V rần rật chạy dọc lên theo cột sống lên đến trung ương não bộ đôi bên rồi từ đây dẩn dần lan tỏa xuống hai tay hai chân lẫn khắp hai tấm châu thân trần truồng tuyệt đối không còn một mảnh vải nào che đây tựa chừng từng cơn sóng thần năm nào dữ dội hung hãn tràn vào tàn phá thành phố, làng mạc trên đất nước Phù Tang…Ông và chị lặng lẽ, say sưa, ngây ngất hôn môn nút lưỡi nhau liên tục hết lần này tới lượt khác mặc cho nước bọt từ trong khoang miệng cứ thế trào hết ra ngoài qua hai bên khóe rồi giờ G cũng đã tới, khi chị vừa nằm ngửa người sẵn sàng đón nhận lấy ông thì ông cũng đang từ từ trườn tới leo lên nằm trên tấm thân chị trắng ngần, mơn mởn, nõn nà, nảy nở đủ da đủ thịt. Tuy rằng tình trạng sức khỏe của ông bấy lâu nay không được tốt nhưng đêm nay chẳng hiều sao ông lại cảm thấy dường như tinh thần lẫn thể xác ông như là được đột biến vậy, ngay cả cơn đau nhói ở lồng ngực mỗi đêm hành hạ ông chẳng hiểu vì lý do gì lại biến đâu mất ; hiện tại dương vật ông đã thay đổi trạng thái đừng nói chi là chị mà ngay đến chính ông cũng lấy làm quá đỗi ngạc nhiên bởi vì về cả kích thước chiều dài lẫn bề ngang đều đạt đến mức vô địch thượng thừa nghĩa là rất dải và rất to.
Chị Nam quả thật vừa rất hồi hộp vừa nôn nóng chờ đợi, chị cùng ông Thái cả hai đều cùng hổn hển thở đồng một nhịp, phía trên mặt ông gác lên bờ vai phải chị đồng thời ngực ông ép sát vào ngực chị còn phía dưới, hai chân chị hơi dạng rộng ra đón nhận cả người ông nằm ngay tâm điểm dưới cơ thể chị ; vừa ngay lúc đó, chị cảm nhận ngay được đầu dương vật ba chị vửa to vừa dài chui rất nhanh vào sâu tận bên trong âm đạo chị có lẽ đến tận tử cung chị thì phải? Chính sự đột biến sức khỏe của ông cộng với sức khỏe trẻ trung của một cô gái vừa lên tuổi đôi mươi như chị đấy chính là lý do giúp cho cả hai kéo dài thời gian làm tình, ân ái của cả hai gần như là mãi miết, vô tận ; dẫu cho có phép màu đi chăng nữa thì bả Phụng-vợ ông cũng như thằng Đại chẳng làm sao biết được chuyện “trong chăn có rận”của cha và con gái đang xảy ra đêm nay trong ngôi nhà nơi làng chài quê Phước Hải. Hai hòn dái ông tuy xệ dài xuống nhưng dẫu sao vẫn cứ tỏ ra hết sức hùng dũng gác lên hai bên cửa mình chị, ngay trên cặp đùi chị mơn mởn trắng ngần như tuyết không ngừng phập phồng co bóp để tiếp thêm sức lực cho dương vật ông hết thụt ra nhanh lại thọt vào sâu bên trong âm đạo trơn nhớt dịch nhờn của chị. Gần năm phút sau,dương vật ông Thái bắt đầu co giựt rồi liên tiếp bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục chẵng khác gì nước cơm liên tục chảy tràn ra từ chổ kín chị thành từng dòng xuống đùi, xuống chân chị và không những thế còn làm ướt nhẹp nguyên cả vủng bụng dưới hai cha con khi ông mệt mỏi ngồi dậy ; chị Nam lần tay tìm áo ngực và quần lót, vừa sung sướng hạnh phúc vừa mệt mỏi chị này ra ý nghĩ là sẽ xuống bếp ăn thêm một ly chè thưng bánh lọt./.
Để lại một bình luận