Phần 94: Lặng thầm
Cơn mưa tháng bảy mở đầu mùa thu lâu lâu lại bất chợt kéo đến khiến cho không gian thực sự chẳng khác nào cái lò bát quái của Thái thượng lão quân ở trên trời thưở xa xưa từng thiêu sống Tôn Ngộ Không nhưng lại bất thành ; dường như suốt cả ngày đêm hơi đất vùng biển Phước Hải cứ hầm hập bốc lên, dẫu có ra đứng sát bờ biển cũng chẳng thể nào hứng được chút gió mát lạnh cho ráo bớt mồ hôi mẹ, mồ hôi con! Ngày qua ngày, tháng đoạn tháng, sự khắc nghiệt của khí hậu tuy rằng càng tăng lên đến mức cùng cực nhưng dẫu sao vẫn không hề làm biến đổi cảnh vật của một xóm làng chài yên ả -nơi chôn nhau cắt rốn của hai nhân vật chính Phương Nam, Phương Đại đã ra đời, lớn lên cùng bạn bè lối xóm đồng trang phải lứa. Trong số bạn này có một cặp chị em cách biệt nhau 5 tuổi mà tập 94 đề cập đến, chị gái tên Sang lớn hơn chị Nam một tuổi còn em trai út tên Lực khi chị mình lên học lớp ba vẫn mới là thằng nhóc ba tuổi ; ngoài ra, gia đình họ còn có thêm cô chị cả năm nay đã lên tuổi ba mươi và cô em thứ tư kế chị Sang tên là Oanh (chị này trong tập 11 được mẹ gửi đi học tại Bà Rịa ở trọ nhà của Đại đã trót lỡ dan díu yêu đương với cậu chủ nhà khi mà chị mới có mười sáu tuổi). Dạo ấy, ngoại trừ nhả ông Thái bà Phụng và một hai nhả nữa là có của ăn của để, đồng vô đồng ra còn những hộ khác trong đó có hộ ông Kiên bà Trinh (cặp vợ chồng có 4 đứa con được đề cập ở trên) quả thật đúng như câu tục ngữ mà người ta hay nói “nghèo rớt mồng tơi” ; vợ thì đầu tắt mặt tối với xe hủ tiếu bán từ sáng sớm mãi cho đến tận khuya lắc khuya lơ, chồng thì “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”bởi nghề phụ hồ rày đây mai đó có khi đi tận Xuyên Mộc, Bình Châu, Bà Ria, Long Khánh…
Do bản chất công việc là vậy thành thử cho nên mỗi ngày số tiền hai ông bà kiếm được cũng chỉ đủ người mua gạo, kẻ kiếm thức ăn góp lại để nuôi sống bốn đứa con ba gái một trai đủ ngày ba bữa gồm bữa sáng lót dạ và hai bữa cơm trưa chiều. Nội chỉ cần ngó sơ gian nhà của gia đình này thôi cũng đã đủ kết luận rằng cái nghèo vốn đeo đuổi họ hàng mấy kiếp rồi thì phải, nhà tuy khá rộng có cả chổ tiếp khách cùng với ba gian phòng ngủ nối liền nhau bằng vách cót ép nhưng mái tôn thì lủng lổ chổ nhiều, vách gỗ đa phần đều bị mục nát. Mùa nóng nhà chẳng khác gì cái lò thiêu còn mưa xuống thì trên nóc dột xuống, ngoài vách tạt vào như suối tựa sông ấy vậy mà gần mười mấy năm qua đám con của họ hết đứa này đến đứa khác lần lượt trưởng thành lớn lên nên vóc nên hình! Nghe nói trước kia hai vợ chồng cùng ba cô con gái từ ngoài Ninh Thuận vào Phước Hải lập nghiệp mới sinh thêm thằng con út tức là anh Lực bây giờ ; năm lên tám tuổi học lớp ba sau một trận ốm thừa chết thiếu sống chẳng ngờ được rằng từ giây phút ấy anh bắt đầu tỏ ra ngớ ngẩn, học trước quên sau, sợ tiếng động lớn, sợ người lạ nhưng lại hay…nổi khùng bất tử. Tuy vẫn được đi học nhưng sách vở càng ngày càng mỏng dẩn đi do bị anh xé vụn, nhai ngấu nhai nghiến và chữ nghĩa dường như cứ qua một ngày thì càng rời khỏi đầu óc anh xa dần xa dần làm lực học anh yếu kém mai một đi mặc dù trước đây anh vốn là một thằng học trò khá giỏi đứng đầu lớp. Kết quả cuối năm anh không lên được lớp bốn phải ngồi đúp lại lớp cũ, không tới nữa năm sau đó bố mẹ đành phải cho anh ở nhà hẳn bởi vì không những thỉnh thoảng anh lại lên cơn đánh bạn học cùng lớp mà còn có những hành vi kỳ quặc thái quá như cởi trần cởi truồng giữa ban ngày ban mặt, la hét inh ỏi, trốn chui trốn nhũi vào nấp trong bụi rậm, rừng ngập mặn, hang đá ven biển khiến thầy cô phải dáo dác cất công lùng sục đi tìm có khi cả ngày trời mới thấy…Căn bệnh thần kinh thiểu năng quái ác ấy càng ngày càng đeo đuổi anh Lực chẳng hề buông tha suốt quãng thời gian anh gấp sách vở từ biệt trường lớp, bạn bè, thầy cô ; do nhà quá nghèo túng nên bố mẹ chẳng thể nào mang anh lên Sài Gòn hay Biên Hòa mà chữa trị được. Cũng may mà ba chị gái trong nhà chị nào chị nấy ai cũng đều thương yêu, quan tâm chăm sóc em trai út trong nhà nhất là chị Ba Sang chứ tuyệt nhiên chẳng hề có người nào ghét bỏ gì anh cả mặc dù đôi lúc họ cảm thấy rất là bực bội, khó chịu vì những trò đùa nghịch của anh như giựt tóc, đang ngồi bị anh đẩy từ sau tới đành phải “chụp ếch”, đang lúc đêm khuya nằm ngủ bị anh giả ma nhát sợ quá khóc hu hu như mèo! Căn nhà của bốn chị em nằm gần một con suối do nước biển theo sóng đánh tràn vào bờ xâm thực tạo thành luồn ngoằn ngoèo chẳng khác gì con rắn chảy qua xóm bên dài khoảng 1-2 cây số, chổ này có một cây cầu đá bắc ngang qua mà có lẽ nó được xây cất lâu đời lắm rồi, lúc ông Kiên bà Trinh tới đây lập nghiệp đã có nó “trơ gan cùng tuế nguyệt”rồi! Chị Hai Thanh năm mười tám tuổi có lần đi lên chợ học nhóm với bạn chuẩn bị thi tú tài, lúc về vừa bước lên cầu chị gặp ngay một bóng đen mặt trắng bệch, lưỡi dài thè ra cả tấc ; hoảng hồn, chị la làng ù té chạy vào nhà mặt cắt không còn hột máu và mãi một lúc lâu sau, cả nhà mới té ngửa ra “con ma” đó chẳng ai trồng khoai đất này chính là…út Lực! Dù điên điên khùng khùng vậy đấy nhưng ai nấy đều phải phục anh ở chổ rất khéo tay, biết suy nghĩ : anh cắt miếng cao su hình dạng như cái lưỡi rồi sơn màu đỏ lên, đi xin phấn viết bảng về bóp vụn ra bôi lên mặt ; giả sử gặp người khác ắt hẳn không ai giả ma giống như anh vậy đâu, đêm đó tuy ngoài mặt rất giận anh nhưng chị Hai trong lòng phải cố gắng dịu lại vì cố nhịn…cười. Thời gian đằng đẵng trôi qua, thắm thoát mới đó mà chị Hai đã hai mươi tuổi học đại học ở Sài Gòn, chị Ba mười tám hết tú tài ở nhà phụ mẹ bán hủ tiếu, chị Tư mười lăm tuổi học ở Bà Rịa còn anh út chập chững dậy thì tuổi mười ba ; dạo ấy anh bớt đi việc nghịch ngợm, phá phách, chọc ghẹo, hù dọa mấy chị nữa và gần như trở lại thành một người tỉnh táo, bình thường tuy nhiên anh vẫn lặng thầm với những trò vui mới như vẽ, xếp giấy, dán hình…
Anh Út là vậy thế nhưng ai ai cũng đều cảm thấy phân bì với vợ chồng nhà này bởi vì ba cô con gái cô nào cô nấy tất tần tật chẳng khác gì truyện Kiều –Nguyễn Du đã viết “Mai cốt cách, tuyết tinh thần ; mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười”nhất là chị Ba Sang, chị này so với chị Hai Thanh và chị Tư Oanh tuy có vẻ lam lũ nắng mưa nhiều hơn nhưng nhan sắc lại vô cùng mặn mà, quyến rũ vượt trội hơn cả chị và em mình. Khuôn mặt trái xoan nhiều góc cạnh, đường nét của chị từa tựa giống nữ diễn viên điện ảnh Thúy Diễm được bao bọc ôm phủ lấy bởi mái tóc dài óng ả, đen nhánh chẳng khác gì mun và mượt mà, êm ái như dòng suối mỗi khi xõa xuống thì che kín cả vầng lưng mềm mại. Vầng trán chị dù thấp nhưng không vì vậy mà làm giảm đi nét đẹp mê hồn của cặp mắt bồ câu to tròn, đen láy, sáng ngời như hai ánh sao băng vút cong hai hàng mi sắc lẽm còn hơn cả dao cau ; sống mũi chị kiểu dọc dừa khá cao nằm giữa quả thật cân đối với hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền nơi hai bên và điểm nổi bật nhất khuôn trăng đầy đặn ấy đó là hai bờ môi hình trái tim dày mọng, thắm đỏ một màu hoa anh đào một cách tự nhiên mà chẳng cần phải nhờ đến son môi trang điểm! Chị có một chiều cao khá lý tưởng 1.65m với số đo ba vòng gần đạt mức chuẩn, từ hai bờ vai đầy đặn xuống tới hai gò ngực vun tròn, vòng bụng thóp vào qua vòng eo thon thả là cặp đùi no tròn phía trước, hai bờ mông tròn trĩnh phía sau, tận cùng là cặp giò thon dài với hai bàn chân trắng ngần, mềm mại. Tất cả đường nét trên theo thời gian trưởng thành kết nối kiến tạo nên một pho tượng thần Vệ nữ yêu kiều, diễm lệ và sắc sảo, một tuyệt tác của thiên nhiên nhất chín nhì bù được bàn tay của thượng đế nhào nặn từ lúc mới lọt lòng mẹ nay được phơi bày trước biết bao nhiêu cặp mắt bàng dân thiên hạ thành thử ngay từ lúc mới có mười lăm tuổi, chị đã nhanh chóng làm rung động biết bao nhiêu trái tim đàn ông con trai trong xóm kể cả những ông tuy đã đùm đề vợ con nhưng vẫn còn phài nuốt nước miếng thèm thuồng mỗi lúc tình cờ nhin thấy chị qua lại trên đường làng ngõ xóm. Dạo chị vừa mới học xong lớp mười hai, mặc dù chị bươn chãi với công việc lao động tay chân như bán hủ tiếu, chở ga giao nước từ đại lý đến nhà người mua…nhưng lạ thay có đến những ba gia đình giàu có ở xa có, gần có tới gặp bố mẹ chị đánh tiếng dạm ngỏ cưới chị làm dâu cho họ. Ông Kiên bà Trinh vốn thấy con gái mình sao mà môn đăng hộ đối với họ cho được, gả chị đi chưa chắc gì chị đã sung sướng nên cả hai đành viện lý do từ chối, thà mất lòng trước với mấy nhà kia còn hơn! Về phần chị Ba Sang đẹp người đẹp nết là vậy nhưng thành thật mà nói càng ngày càng lớn lên đối với đàn ông con trai dù lạ hay quen chị chỉ đối xử một cách bình thường chứ chị chưa bao giờ biết nhớ bất kỳ ai đừng nói chi yêu ; có lần chị còn vừa cười vừa nói với mẹ rằng chị sẽ ở giá chứ không…lấy chồng đâu rồi lần khác chị lại nói nếu chị lấy chồng thì ít ra cũng phải lo cho Út Lực hết bệnh, bình thường trở lại đi lấy vợ đã! Dẫu không nói ra đi nữa, từ trong nhà ra đến hàng xóm ai ai cũng đều biết chị rất thương yêu, lo lắng cho thằng em bị bệnh thiễu năng giống y như là kiếp trước chị mắc nợ anh nên kiếp này phải trả cho anh vậy! Lúc anh còn nhỏ khoảng 2-3 tuổi, khi ấy chị đã lên tám mỗi lúc mẹ nấu cơm là chị luôn dành lấy phần bồng anh lên ẳm nách qua hàng xóm chơi để mẹ được rãnh tay làm bếp ; lớn lên một chút, hễ đi đâu chị cũng nắm tay anh kéo đi theo và nếu có đồ ăn như bánh, kẹo thì chị tất tần tật đều chia cho anh phần nhiều. Khoảng thời gian anh bắt đầu đổ bệnh, cũng chỉ có chị là người được anh cho… ăn đòn nhiều nhất hơn cả chị Hai và chị Tư, thỉnh thoảng bất tử đang chơi bỗng dưng anh nắm tóc chị vửa giựt vừa tát vào má chị khiến chị nảy cả đom đóm mắt ; nước mắt ràn rụa vì đau, chị chỉ còn có nước sụt sịt khóc chứ không dám đánh lại anh vì nếu đánh anh thì anh lại càng lên cơn dữ dội hơn và ắt sẽ gây ra nhiều chuyện phiền phức, rắc rối khác không thể nào lường trước được.
Sau khi tốt nghiệp tú tài xong, chị Sang bỏ thi đại học dù chị nộp hồ sơ dự thi những hai trường là y khoa và ngân hàng để thường xuyên có thời gian túc trực phụ giúp mẹ Trinh hai cữ bán hủ tiếu sáng và tối ở ngay chợ Phước Hải cách nhà chừng 5-6 cây số. Trước đây cứ tối bán xong là hai mẹ con đèo nhau trên chiếc xe Honda đầu bằng 78 về nhà nhưng từ khi chị Thanh học xong đại học đi làm ở thành phố, chị Oanh đi học trung cấp y tế còn ông Kiên thì cứ mãi miết đi làm xa ít khi nào ở nhà, bà Trinh vốn bị đau khớp đi tới đi lui hoài không tiện nên bà mướn một căn phòng trọ tại chợ ở lại qua đêm lâu lâu mới về nhà một lần. Vậy là chị Ba lại càng giống như con thoi, từ giấc sáng chị phụ mẹ bán hủ tiếu rồi đi giao ga chở nước mãi cho đến mười giờ sáng và bốn giờ chiều chị mới về nhà nấu hai bữa cơm phục vụ cho chỉ mỗi thằng em út vò võ ở nhà một mình ; sai đó chị lại chạy trở ra chợ đến tận tối khuya có khi 10-11 giờ chị cũng phải bấm bụng làm gan phóng xe máy chạy về nhà để ngủ chung nhà với thằng Út khùng khịu thiểu năng bởi vì ai nấy trong nhà cũng đểu hiểu rằng không nên để một mình anh ở nhà lâu mà không có người nào giám sát một bên. Có lần cả nhà đều đi vắng chỉ còn anh ở nhà , nếu không nhờ cô Xuyến nhà hàng xóm bên cạnh nhanh chân chạy sang khóa binh gaz lại vì anh mở ra tính là dủng ống dẫn ga bằng nhựa bơm khí vào bong bóng để chơi thì có lẽ anh đã trở thành “heo quay”cùng với căn nhà tan hoang rồi!(năm đó anh mới có mười hai tuổi). Trước giờ, ba gian phòng trong nhà vốn một gian là chổ ngủ của ông Kiên bà Trinh, một gian là của chị Hai Thanh và chị Ba Sang và gian còn lại dành cho chị Tư Oanh và Út Lực. Lúc chị Oanh lên Bà Rịa học, mẹ bảo chị Hai và chị Ba mỗi tối thay phiên nhau qua ngủ chung với anh nhỡ anh có chuyện gì thì còn trở tay kịp nhưng hai năm sau, anh lên tuổi mười bốn và khi ấy chị Hai đã lên sống ở Sài Gòn còn lại đứa con gái thứ ba đã lên tuổi mười chín, bà nhận thấy dẫu là chị em nhưng trai gái ngủ chung với nhau như vậy quả thật bất tiện thành thử bà bảo chị bắt đầu tập cho anh ngủ riêng một mình. Một ngày, hai ngày rồi ba ngày, một tuần, hai tuần, một tháng…hai tháng trôi qua riết rồi cũng quen anh Lực ngủ riêng một mình được hai năm và dạo ấy, mẹ anh bắt đầu ở lại hẳn qua đêm ở chợ, bố đi làm xa chỉ có mỗi mình chị Ba cứ khoảng gần trưa và xế chiều lại chạy chiếc xe Honda 78 về nhà nấu cơm, làm thức ăn cho anh. Tối nào cũng vậy dù nắng hay mưa, sau khi ăn cơm cùng anh xong là chị lại đi trên chiếc xe ấy ra chợ phụ mẹ bán hủ tiếu sớm lắm là cũng 10 giờ khuya chị mới trở về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi vào ngủ trong gian phòng sát cạnh phòng anh rồi theo yêu cầu của anh chị gái bên này thỏ thẻ nói hết chuyện này đến chuyện khác còn em trai bên kia nghe chỉ lâu lâu phụ họa một vài tiếng khoảng nữa tiếng sau là cả hai cùng ngáy khò khò. Một buổi chiều nọ, chị đi làm một mình anh ngồi xếp hình con cào cào ngoài bụi tre cạnh cầu đá khi thấy thấm mệt vì nắng gió anh lững thững bước vào nhà, càng lớn bệnh tình anh không còn nặng như lúc nhỏ nữa nhưng lắm khi làm anh quên, cứ ngỡ phòng chị là phòng mình anh ngã mình xuống giường trãi chiếu hoa cạp điều gối đầu lên chiêc gối tai bèo êm ái. Ngủ được khoảng 15 phút, anh chợt thức giấc rồi cứ trăn trở chập chờn không sao ngủ tiếp được nữa và khi ấy anh mới nhận ra anh đã vào nhầm phòng chị Sang vì nơi sợi dây kẽm giăng sát vách có khá nhiều quần áo đồ bộ cùa con gái đủ màu được mắc cẩn thận vào móc áo treo lên. Ngay lúc đó anh còn cảm nhận được qua khứu giác một mùi hương thơm thoang thoảng, nhè nhẹ tỏa ra từ cái gối anh đang gối đầu khiến anh thấy dễ chịu, thích thú làm sao ấy ; lẽ đương nhiên anh làm sao biết được đấy chính là mùi dầu gội đầu Sunsilk hương táo mà chị Ba anh hay dùng, anh ngồi dậy dựa lưng vào vách ngồi lặng thinh như nhìn vào cõi hư vô! Bất chợt anh ngửi được một mùi hương khác nữa cũng rất là thơm và chẳng bao lâu anh chợt nhận ra cái mùi ấy tỏa ra từ mấy bộ quần áo của chị (nước xịt thơm Chemfra)đang xếp hàng ngay ngắn ở rất gần anh, anh khịt khịt mũi hít hà ngửi lấy ngửi để chẳng khác gì con chó sói đánh hơi được mồi ngon đâu đó quanh đây!
Chị Sang làm sao có thể ngờ được rằng những mỹ phẩm chị dùng lại tỏ ra nhanh chóng quyến rũ cậu em út làm anh mê mẫn ngay từ giây phút đó, kể từ hôm ấy mỗi ngày sáng và chiều nhân lúc chị chưa về nhà đúng hai cữ anh lẻn vào phòng chị hết úp mặt vào gối ngửi chán chê rồi lấy quần áo chị cầm lên cọ sát vào mặt vào mũi để tận hưởng đưa mùi thơm nồng nàn vào sâu tận hai lá phổi, anh cảm nhận được mùi quần áo thơm hơn mùi trên gối không hơn không kém! Thế đấy trong suốt cả 24 tiêng đồng hồ của một ngày, anh có đến những bốn giờ để mà thỏa thích say sưa với “mùi thơm”của chị Ba anh, riết rồi thành thói quen bữa nào có chị Hai Thanh hay chị Tư Oanh hoặc bố mẹ về nhà không vào phòng chị để hít ngửi được là anh cảm thấy bứt rứt khó chịu vô cùng. Lâu dần, cứ hễ anh vào cơn say sưa mê mệt với ảo giác trên thì đầu óc anh lại cứ tưởng tượng ra trước mắt anh hình bóng chị Ba tóc dài, gương mặt trái xoan, vóc người cao cao cân đối…; có lần anh đang “phi xì ke”chợt nghe tiếng xe máy chị chạy vào sân nhà, hoảng quá sợ chị bắt được anh dám làm như vậy liển lật đật móc đại chiếc áo đồ bộ màu xanh nước biển lên cái móc treo lên sợi dây kẽm rồi chạy qua phòng mình nằm im thin thít giả bộ ngủ. Chị đi ngang qua thấy anh nằm ngủ quay lưng ra phía cửa, không nói gì chị mới qua bên phòng của mình, vừa bước vào nhìn cái áo màu xanh chị nhớ hồi sáng chị móc nó lên rất phẳng phiu, thẳng thắn giờ chẳng hiểu sao nó lại nhăn nhúm lại và bị xô lệch qua một bên. Chị cảm thấy rất khó hiểu, không thể nào tự giải thích được nhưng rồi chị đành phải cho qua để đi xuống bếp nấu cơm chiều và liên tiếp mấy ngày sau đó, chị vẫn cứ thấy hiện tượng như vậy nên chị nghiệm ra lẽ đương nhiên chẳng ai “trồng khoai đất này”thủ phạm chính là cậu em út khùng khịu của chị! Chị nghiệm ra có lẽ anh vào phòng chị chơi đùa, lục lọi, nhảy nhót nên làm cho gối mền, quần áo không còn ngay ngắn, thẳng thóm như lúc đầu nữa nhưng chị không dám la mắng anh vì sợ anh sẽ nổi cơn điêm như hồi còn nhỏ nên có lẩn lúc hai chị em ngồi ăn cơm, chị mới nhỏ nhẹ nói với anh rằng nếu có vào phòng chị chơi thì chỉ nằm trên giường thôi chứ đừng có tò mò, táy máy đồ đạc không hay! Út Lực vâng dạ rồi cả tuần liền anh bỏ không vào phòng chị làm cái việc lén lút kia nữa chỉ chơi đùa ngoài sân hoặc qua chơi nhà cô Xuyến nhưng lâu lâu chợt nhớ đến thì rõ ràng anh chẳng thể nào cầm lòng đè nén được thế là anh lại lẻn vào phòng chị Ba Sang. Lần đó anh thấy trên móc lẫn bên trong áo đồ bộ có cả áo ngực bằng thun voan trắng và quần lót màu hồng liền cầm lấy úp lên mũi hít hà ; cũng cái mùi thơm dễ chịu, nhè nhẹ ấy khiến anh nhắm mắt lại bắt đầu hình dung tơ tưởng đến người chị xinh đẹp, dễ thương nhất trong gia đình. Riết rồi không những buồi sáng hay chiều mà có khi cả buổi tối, khi bật tivi ở gian ngoài thấy không có phim hoạt hinh là anh tắt ngay rồi lủi vào phòng chị lấy áo ngực, quấn lót của chị để vừa hít ngửi vừa mơ tưởng viễn vông, xa vời! Có lẩn tối đi bán xong trở về nhà (thường anh hay ra ngoài sân hay chổ cầu đá chờ chị về), sau khi tắm rửa thay quần áo chị vào phòng mới cảm thấy chiếc áo thun chị mặc có lẽ đã rút lại nên hơi chật gây cảm giác khó chịu vô cùng nên chị lấy chiếc áo đồ bộ bông màu nho nơi móc treo lên sơi dây kẽm sát vách, đứng xoay lưng vào vách cởi áo thun ra rồi mặc chiếc áo ấy vào. Phòng của cậu em giáp vách chung với phòng chị bấy lâu nay có một lổ thủng tròn đường kính khoảng 2 phân dán lại bằng giấy báo nhưug do giấy rách ngay chố ấy ; tình cờ ở bên kia bất giác phát hiện ra điều đó, anh ghé mắt nhìn qua nhờ có ánh sáng vàng vọt leo lét tỏa ra từ ngọn đèn dầu nhỏ đặt trên tủ áo nên anh thấy rõ mồn một tấm lưng trần đầy đặn của chị nước da trắng nòn như bông bưởi! Lẽ đương nhiên chị chẳng hề hay biết được việc làm của anh, suốt đêm hôm đó anh cứ mãi trằn trọc thao thức không sao ngủ được, hễ cứ nhắm mắt lại là anh cứ thấy hình ảnh chị lõa lồ phẩn trên thân thể ; suốt quãng thời gian dài từ lúc nhỏ cho tới khi lớn lên, chung đụng gẩn gũi với ba người chị gái đây quả thật là lần đầu tiên anh được chiêm ngưỡng chổ da thịt kín đáo của người chị ruột thứ ba.
Vậy là anh Lực lại có thêm trò chơi mới đó là nhìn lén chị Ba Sang thay quần áo nhưng trò này không xảy ra thường xuyên cho lắm, lâu thật là lâu mới có hai lần anh được mục kích lâu hơn lần đầu ; có lần qua lổ thủng, anh thấy chị mới tắm xong vào phòng chỉ choàng một cái khăn ngắn củn cởn trên người, chị quay lưng lại cởi khăn rồi lấn lượt mặc quần lót, áo ngực rồi quần áo đồ bộ bên ngoài và được nhìn thấy gần như cả tấm thân chị, anh gần như phát sốt lên, mặt mũi nóng lên, cổ họng khô khốc…Chính thời điểm đó, anh thấy cơ thễ anh biến đối một cách thật là khó hiểu : dương vật ở trong quần đùi anh sao mà cứ dựng đứng lên, dài ra, to lên và cứng ngắc giống như là đang mắc tiểu vậy! Do bị bệnh thiểu năng không đi học nên anh không tài nào hiểu được đó chính là bản năng sinh lý của anh không kiềm chế được, đã đến lúc đòi hỏi khi nhìn thấy phụ nữ lõa thể dù rằng đó là chị ruột của anh. Trong thâm tâm anh tự nhận ra một điều : có lẽ anh khoái chị Ba của anh rồi thì phải bởi vì nếu không như vậy sao lúc trước chị có đi cả ngày cũng chẳng sao nhưng giờ thì thấy chị chuẩn bị đi là anh hỏi chị đi đâu, có khi anh còn ga lăng dắt xe máy, lấy giày sandal ra cho chị ( chị Sang có sở thích dùng giày sandal màu đen khi đi ra ngoài). Hễ chị đi khoảng hơn một tiếng là anh đã thấy nhớ, vội bỏ không thèm chơi nữa đi ra ngồi nơi cầu đá chờ chị, sáng như vậy và chiều, tối cũng thế! Lúc trước anh không làm bất cứ việc nhà nào cả (vì có muốn làm cũng chẳng làm được) nhưng giờ đây để tỏ lòng quan tâm yêu thương chị gái mình hơn, anh khẩn khoản bảo chị chỉ anh làm một số việc lặt vặt để chị đỡ mệt ; do vậy chị Sang đi làm, đi bán trở về chỉ vào bếp nấu ân mà thôi chứ cơm điện thì anh đã tự vo gạo, canh nước và đặt vào nồi sau đó cắm điện ngon ơ rồi! Có lần khuya chạy xe từ chợ về nhà trời quá lạnh, chị tính nấu nước nóng để tắm thì chị không thể nào ngờ được rằng em út chị ở nhà đã lễ mễ nhóm bếp củi nấu một nồi nước khá nóng còn bưng đặt sẵn trong nhà tắm nữa ; chị liền vò đầu tóc anh lí nhí nói lời cảm ơn khiến tâm trạng anh vừa xấu hổ vừa sung sướng vô cùng, anh muốn nói điều gì đó với chị nhưng vẫn lặng thầm! Trong khoảnh khắc ấy lần đầu tiên tình cờ được chạm vào bàn tay phải của một người con gái tuy rằng đó là chị anh, quả thật anh cảm nhận được cảm giác êm ái, mềm mại vô cùng như đang sờ vào mặt tấm vải lụa! Cũng trong đêm đó anh nhớ không lầm, một trận mưa lớn ào ào trút xuống mãnh liệt dữ dội với nhiều tiếng sét kinh hoàng nổ vang, từ lúc còn nhỏ đến khi lớn lên Út Lực vốn là chúa sợ sét nên anh chẳng thể nào yên tâm mà ngủ cho được ; nghĩ ngợi mãi cuối cùng anh đành ôm gối mền lò dò sang phòng chị Ba Sang bên cạnh để xin ngủ nhờ, biết em trai sợ sét nên chị chẳng thể nào từ chối không cho, sợ anh nằm ở mé ngoài ngủ lăn qua lặn lại sẽ bị lọt đất nên chị dọn chổ cho anh nằm ờ mé trong giáp với vách ngăn phòng. Đêm hôm đó chính là đêm đầu tiên hai chị em ngủ chung lại với nhau sau hơn hai năm qua, vẫn bình yên vẫn lặng thầm không hề có sự cố, tình huống nào nghiêm trọng xảy ra cả! Qua đêm sau chị về nhà sớm, tuy trời tạnh ráo yên mưa lặng gió nhưng sau khi xem phim hoạt hình nơi tivi xong, anh lại lễ phép xin chị cho anh qua ngủ chung vì có người nằm cạnh anh mới dễ ngủ ; vậy đó hết đêm thứ hai lại tiếp đến đêm thứ ba, thứ tư, thứ năm…riết rồi chẳng cần anh phải đưa ra lý do này lý do nọ nữa, hễ chị về nhà tắm rửa thay quần áo xong vào phòng là anh lại tự động ôm gối mền đi qua riết rồi dần dần trở thành một nếp sống quen thuộc của cả chị gái lẫn em trai. Được chị cho phép, anh để sẵn mền gối của anh trên giường luôn cho tiện khỏi phải ôm qua ôm lại, chị cẩn thận dặn anh không được nói cho bất kỳ người nào khác biết được anh ngủ chung với chị và hễ có ai về nhà ngủ qua đêm như bố Kiên, mẹ Trinh, chị Hai, bé Tư là anh phải chịu khó quay về phòng của mình mà ngủ ; anh vâng dạ vì thỉnh thoảng lâu lâu mới có một tối như vậy thôi, qua đêm sau vắng vẻ trở lại anh lại được phép vào ngủ cùng chị.
Ban ngày, ngày nào như ngày nấy nhà rất vắng vẻ, một mình Út Lực thui thủi ra vào chẳng biết chơi với ai, chuyện trò cùng ai ngoại trừ cô Xuyến nhà bên cạnh sống cùng người cháu trai của cô lớn hơn anh vài tuổi ở Sài Gòn về nghỉ hè ; chẳng biết anh ta có phải là họa sỹ hay không nhưng nhiều lần anh thấy ảnh cứ mang khung giấy, màu vẽ ra chổ cầu đá vẽ vẽ bôi bôi. Có lần thấy chiếc máy điện thoại di động của chị Ba Sang đễ quên trên giường ngủ, tò mò anh cầm lên xem thì thấy màn hình là ảnh chân dung của chị rất đẹp ; thể là chẳng cần phải suy nghĩ chi cả, anh đi lấy giấy và bút chì ra nằm dài trên giường vừa ngó hình chị vừa họa lại vào giấy, vẽ xong buồn ngủ quá anh thiếp đi lúc nào chẳng biết. Chị về nhà, vào phòng vừa mới nhìn thấy tờ giấy anh họa hình chị rất là giống đến 99% chị cầm lên vửa nhìn vừa không khỏi trầm trồ thầm khen em trai chị tuy không được bình thường nhưng lại rất có năng khiếu ; chị nghĩ “cái anh cháu cô Xuyến nhà bên cạnh chưa chắc gì đã vẽ đẹp, vẽ giống như thằng Út nhà chị!”. Khi ấy anh đang ngủ nằm sấp chợt trở mình nằm ngửa người ra, bỗng nhiên chị phát hiện ra ở ngay giữa đũng quần đùi của anh có cái gì đó dựng đứng lên và lẽ đương nhiên, không khó khăn lắm chị cũng đã hiểu được chuyện gì đang thay đổi nơi cơ thể anh khiến chị vừa sững sờ vừa ngượng ngùng, xấu hổ đến đỗi hai gò má chị đỏ hồng lên còn hơn cả đánh phấn. Nhớ lúc anh lên ba chị thì tám tuổi, chị vẫn thường hay tắm rửa, thay quần cho anh nên khi ấy việc nhìn thấy dương vật anh đã là chuyện bình thường quá đỗi ; lần này tuy chỉ nhìn phán đoán qua lớp vải quần nhưng chẳng hiểu sao chị lại cảm thấy tình hình rất là bất an, không được ổn cho lắm! Chị nghe nói mấy người bị bệnh thần kinh thiểu năng như Út Lực đôi khi hay làm bậy với người nhà như ôm, hôn hít thậm chí còn…bởi vậy đêm đó khi anh vào phòng leo lên giường nằm xuống cạnh chị, chị bắt đầu cảm thấy hơi sờ sợ lo lo liệu rằng anh có làm hỗn với chị hay không nhưng rồi tất cả đểu lặng thầm, bình yên! Đôi lúc vô tình nhìn thấy cặp mắt ốc bươu trắng dã vô hồn của Út Lực, chị Ba Sang mơ hồ những chuyện không hay một ngày nào đó sẽ xảy ra với chị, chị dự định sẽ tìm cách cách ly cho anh về phòng ngủ riêng như lúc trước nhưng rồi chính chị lại sợ anh sẽ nổi cơn điên khùng khi anh không được chị làm đúng theo như những gì anh muốn, khi ấy lại càng phiền hà rắc rối hơn nữa! Phòng ngủ của chị Ba trong gia đình trước giờ vẫn là chiếc giường kích cỡ 1m4 được đóng băng gỗ cẩm lai vốn dĩ đã lâu đời nhưng vẫn còn khá chắc chắn, lúc trước chị ngủ chung với chị Hai Thanh hay bé Tư Oanh rất thoải mái nay đổi lại là cậu em út thì giường cũng vẫn còn rộng chán. Giường trãi chiếu hoa cạp điều cứ một năm thay mới một lần, không gian phía trên giường bốn góc được cột chặt vào cọc trúc hay đinh đóng vào vách là chiếc mùng tuyn màu xanh lúc ngủ thì buông xuống và được dằn cẩn thận xuống bốn bề xung quanh chiếu để tránh muỗi vào. Quả thật, chị Ba lại chẳng thể nào ngờ được rằng hai năm sau chiếc giường này lại trở thành nơi yêu đương ân ái hạnh phúc mặn nồng giữa chị và cậu em trai trong một đêm mưa rã rích ; nhớ lại đêm hôm đó quả thật chẳng ai ép buộc ai cả, hai chị em đều tự nhiên đến cùng nhau cuối cùng chị đã tự nguyện trao tặng thân xác, trinh tiết cho em trai vào năm chị lên tuổi hai mươi ba còn anh mười tám! Dạo ấy, chị vẫn hàng ngày đi làm cho đại lý giao ga, nước bình cho khách hàng và sáng tối hai cữ phụ mẹ bán hủ tiếu ngoài chợ Phước Hải ngày này sang tháng khác lam lũ cơ cực đến đỗi sinh nhật chị tới mà chị vẫn không hề hay biết! Tối khi về tới nhà, tắm rửa xong vào phòng thấy trên giường bên cạnh Út Lực đang nằm còn có thêm một con gấu bông Teddy màu tím khá to có đính tờ giấy viết nguệch ngoạc “Mừng sinh nhật chị yêu” ; hóa ra những lần được chị hay bố mẹ, chị Hai hoặc chị Tư cho tiền anh đểu bỏ heo đất để dành và trưa nay sau khi chị đi rồi, anh mới đập heo ra được vài trăm ngàn chạy qua nhà cô Xuyến nhờ cô ra chợ mua con gấu bông vể làm quà sinh nhật cho chị!
Giây phút ấy thực sự khó có thể nào mà diễn tả cho hết được nỗi niềm hạnh phúc sung sướng dâng tràn khắp cõi lòng chị Sang, tuy rằng những năm trước mỗi lần sinh nhật ít nhiều chị đểu có quà nhưng hiện giờ phải nói rằng món quà do anh Lực tặng chị mới có ấn tượng nhất cũng như có ý nghĩa nhất ; đấy cũng có thể nói rằng bệnh tình của anh đã phần nào đó có phần thuyên giảm đi chăng, là món quà quý báu nhất trong cuộc đời mà chị hằng gìn giữ trân trọng. Từ đêm đó trở đi, chị đặt con gấu ngay trên đầu giường ngủ và mỗi khi đi đâu trở về nhà vào phòng lặng thầm nhìn ngắm Teddy là dẫu mệt nhọc đến mấy cũng đều tan biến đi đâu cả ; chị lờ mờ nghĩ rằng ai đó đã nói cho em trai chị biết là đã đến sinh nhật chị chứ chẳng phải do anh nhớ ra nhưng việc anh biết lấy tiền nhờ người đi mua hộ quà tặng chị đủ để chứng tỏ căn bệnh anh mang trong người chẳng còn là trầm kha nữa! Hai ngày sau, chính anh khai ra với chị đầu đuôi gốc ngọn cũng là do cô Xuyến hàng xóm mà ra cả, vì những những năm trước lần sinh nhật nào chị Ba đều sang nhờ cô nấu chè, làm bánh giùm ; lần này chị quên béng đi mất, sáng đó Út Lực qua nhà cô chơi nghe cô hỏi bữa nay là sinh nhật chị vậy chị có tổ chức nấu nướng gì không (sở dĩ cô ta nhớ ngày ra đời của chị vì năm trước chị có chụp hình chung với cô ấy, cô rửa hình ra lộng khung chưng tủ kiếng, tấm hình có ghi rõ ngày chụp bằng kỹ thuật số“11/06/2012”. Vì lẽ đó nên chẳng trách nào cậu út nhà ta chạy ngay về nhà đập nát con heo tiết kiệm để đổi thành món quà sinh nhật độc nhất vô nhị tặng cho chị gái mà anh hằng yêu thương trân trọng trong cuộc đời hơn cả bố mẹ, chị Hai, chị Tư ; cũng do lý do trên thành thử cho nên càng ngày càng nhen nhúm lên trong cõi lòng người chị thứ ba xinh đẹp một thứ tình cảm dẫu vô hình nhưng quả thật sâu nặng, dâng tràn đối với cậu em trai út và chỉ có mỗi mình chị là cảm nhận được, hiểu biết được mà thôi chứ không ai khác có thể có khả năng đó như chị! Một buổi sáng, sau khi Út Lực dùng điểm tâm xong chạy ra chổ cầu đá chơi còn chị Sang chuẩn bị dắt xe để đi ra đại lý ngoài chợ giao hàng cho khách thì ba Kiên ở Long Khánh gọi điện về cho chị, ông nói tình cờ ông có gặp một người bạn hiện đang làm bác sỹ tại bệnh viện tâm thần Biên Hòa, ông ta hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho Út Lực với mức viện phí không nhiều lắm khoảng 10 triệu đồng trong thời gian từ 6 tháng đến 1 năm vậy nhờ chị cố gắng mau chóng thu xếp chứ sau này chắc không còn cơ hội nào nữa đâu! Chị vâng dạ rồi lên xe chạy đi làm và chị chẳng thể nào ngờ được rằng khi nãy cậu em trai khùng khịu của chị khát nước quá từ cầu đá chạy tình cờ nghe được những lời lẽ trao đổi giữa chị và ba qua điện thoại (anh nép người khuất sau cánh cửa ra vào nghe lóm chị nói chuyện với ba, chị vừa tắt máy là anh đã co giò chạy nhanh qua nhà cô Xuyến rồi!). Tình hình trước sau vẫn hoàn toàn bình thường, cuộc sống giữa hai chị em vẫn yên ả lặng thầm chưa hề gợn lên một chút sóng gió gì cả mãi đến ngày chủ nhật cuối tuần ấy, buổi tối bán ở chợ xong chạy về tới cầu đá thì một trận mưa đêm ào ào trút xuống, do thấy gần tới nhà nên chị Ba làm biếng không lấy áo mưa ra mặc và chịu ướt chạy vảo sân rồi dắt xe vào chái nhà bên hông. Chị đóng cửa chái lại, luồn dây xích bóp ổ khóa rồi đi vào nhà qua cửa gỗ phòng khách và cẩn thận cài then, bóp thêm ổ khóa thứ hai vòng qua hai cái khoen sắt tròn ; lúc này anh Út vẫn thức xem tivi để chờ chị về, chị vui vẻ xoa nhẹ đầu tóc anh rồi đi ra mé sau nhà tắm rửa, thay quần áo. Cũng giống như những tối trước, trong phòng tắm anh đã pha sẵn một thau nước ấm giúp mang lại cho chị những cảm giác ấm áp chống chọi lại những lạnh lẽo của nước mưa ngấm vào da thịt, của không khí giá lạnh trong đêm mưa mùa thu ; xong xuôi, chị lên nhà trên uống nước rồi vào buồng ngủ, lúc này anh đã buông chiếc mùng tuyn màu xanh dương xuống và giằng cẩn thận xung quanh dưới tấm chiếu, như là một thói quen anh để chú gấu bông Teddy vào trong mùng ở ngay phần đầu giường nằm. Vén mùng nhẹ nhàng chui vào, chị chậm rãi bình thản nằm xuống cạnh anh, thấy anh không nói gì chị cũng lặng thinh nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ sau một ngày làm việc vất vả, mệt mỏi tưởng chừng như rụng rời cả chân tay.
Chợt chị Sang thấy anh Lực ngồi bật dậy, dù anh quay lưng về phía chị nhưng vì nhận rõ hai vai anh thỉnh thoảng rung lên nên chị biết là nãy giờ anh cố nén không cho bật ra tiếng khóc, chị cảm thấy rất đỗi hoang mang ngỡ ngàng chẳng hiểu nguyên do gì lại khiến cho anh phải u sầu thê thảm đến đỗi như vậy! Chị nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Em sao…vậy?Có ai ăn hiếp em hả?Nói chị nghe coi!
- Chị…chứ ai! Sao chị…không nói…cho em…biết hả?
- Ủa? Nói chuyện…gì?
-Em biết…hết rồi. Hôm bữa…chị nói…điện thoại…với ba…em nghe…hết rồi.
Chị Sang chết lặng cả người, tỏ ra hơi lo lắng có khi nào vì chuyện này nên chẳng những không chịu đi mà còn làm trận làm thượng thì chỉ có chị là lãnh đủ thôi chứ không còn đồng minh nào nữa, chị ngồi dậy xích người ngồi sát người anh, ôm lấy cả người anh dỗ dành.
-Chị tính…-Chị ngập ngừng-từ từ…rồi sẽ nói…với em. Nói sớm…chị sợ…em không chịu…đi!
-Sao chị…lại nghĩ…em không…chịu?Dẫu sao…em cũng…muốn…hết bệnh chứ…bộ!
-Chị Ba…- Út Lực tiếp – Khi nào…đi vậy…chị Ba?Chị dắt…em đi…thì em…mới đi đó!Ở trên đó…lâu hay…mau chị? Không có…chị em nhớ…chị lắm!
Bỗng dưng, chị Ba cảm thấy lòng bồi hồi xúc động, tỏ ra tội nghiệp cho em trai chị vì bệnh tật thành thử cho nên nay phải sống kiếp xa nhà, xa người thân yêu.
-Khoảng tuần sau chị Hai gửi tiền về là đi! Không lâu lắm đâu em, khoảng 4-5 tháng là cùng. Nói trước là em lên trên đó phải ở một minh nghe, không…có chị…bên cạnh…em phải ngoan… nghe chưa?
-Chị Ba Sang vừa nói vừa cố nén từng giọt nước mắt đoanh tròng cay cay hai mắt chực tràn ra bằng cách xiết chặt vòng tay ôm chặt cứng lấy người em trai Út Lực ngỡ như nếu không làm vậy thì anh sẽ tan biến đi đâu mất ; song song đó đối với anh cũng vậy, có lẽ là do cảm xúc hưng phấn chăng hay là bắt chước chị mình, từ nãy tới giờ hai cánh tay anh cũng đã ôm vòng nguyên trọn vầng lưng chị êm ái, mềm mại còn hơn cả chú gấu bông Teddy. Thực sự mà nói chẳng hiểu vì sao lúc này cõi lòng cả chị gái lẫn em trai dường như đang có cùng sự đồng cảm nhục dục chăng bởi vì thân nhiệt tăng lên, hơi thở càng lúc càng dồn dập, hổn hển khác thường nhất là cậu em bị thần kinh thiểu năng từ lâu rồi đã nghiện những mùi thơm quá quen thuộc đối với anh nhẹ nhàng lan tỏa từ mái tóc, da thịt người chị gái thứ ba trong gia đình đêm nay gian nhà lặng thầm, vắng vẻ khiến anh vô tình bộc phát hành vi một cách qua đỗi bất ngờ. Chính hành động ấy mà mãi về sau này khi anh đã đi chữa bệnh ở Biên Hoà tỉnh táo bình thường trở lại như mọi người, anh cũng chẳng thể nào tự lý giải được ngọn nguồn vì sao đêm hôm ấy anh lại…hư đốn như vậy còn hơn cả người lành lặn, có lẽ là do bản năng sinh lý con người bấy lâu nay vốn tiềm ẩn sâu bên trong anh thì phải? Vậy để xem anh đã làm gì các bạn nhé! Đầu tiên, bàn tay phải anh lần lên nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn từng lọn nơi mái tóc dài đen nhánh, mượt mà, óng ả và êm ái của chị Sang kết hợp cùng đó, khuôn mặt anh đen đúa cơn cơn thấy ghét vô cùng cứ càng lúc càng kề sát vào gương mặt chị cân đối hình trái xoan đẹp tựa vầng trăng ngày rằm. Tuy rất đỗi ngạc nhiên lẫn với hoang mang, khó hiểu nhưng dẫu sao do muốn dò thấu tâm can em trai mình nên chị chờ đợi trong yên lặng rồi cái gì tới rồi cũng sẽ tới, hai gò má chị tự dưng hồng đỏ lên bởi chị cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa sung sướng vì khi không anh lại nhẹ nhàng ghé môi hôn lần lên vầng trán chị! Một, hai, ba, bốn…anh hôn chị khoảng 6-7 lần rồi từ vị trí đó anh từ từ dịch chuyển xuống cặp mắt chị, sống mũi chị rồi “được đằng chân lân đằng đầu”, anh chiếm lĩnh luôn cả đôi gò má bánh bầu hơi xương xương nhô cao hai lưỡng quyền của người chị gái thứ ba mà trước giờ luôn quan tâm yêu thương anh nhiều nhất và thực sự chẳng giờ chỉ trong phút chốc thôi, cái ranh giới chị em vốn mỏng manh yếu ớt đã bị sụp đổ, rách nát, tan tành thành mây ra khói.
Chẳng mấy chốc, chưa gì mà Út Lực đã gần như đặt những nụ hôn nồng nàn lên khắp cả mặt mày chị Sang và chúng ta tự hỏi không biết điểm dừng của anh là ở đâu khi anh ngừng lại âu yếm nhìn chị như để thăm dò thì phải ; anh lại cử động lần thứ hai, đúng như dự đoán của chị, vị trí anh lần môi đến kề cận áp sát vào hiện tại chính là đôi môi dày mọng, mềm mại, thắm đỏ như đóa hồng nhung của chị chứ không còn chổ nào khác nữa! Lúc đầu, chị hơi mím môi lại thay cho lời khước từ không chấp nhận nhưng quả thật không ngờ anh lại không thối lui mà lại gan góc, lì lợm quyết hôn cho bằng được vào môi chị ; chị hết nghiêng đầu sang trái rồi qua phải để né tránh anh, cuối cùng chắc có lẽ chẳng thể nào kiềm chế, đè nén được sóng tình cứ mãi dâng tràn sâu tận cõi lòng nên chị đã lặng thầm bắt đầu đón nhận anh.Với hơi thở hổn hển bồi hồi, cùng con tim khắc khoải, hai vành môi chị ngập ngừng hé mở để cho đôi môi anh dày cui từ từ luồn sâu vào bên trong, ngay lập tức anh cảm nhận ngay được hương vị thơm tho, dễ chịu tỏa ra khi càng lúc môi anh càng tiếp xúc sát khít vào môi, vào răng vào lợi chị anh. Thời gian lúc này như ngừng trôi, lắng đọng xung quanh hai chị em qua đỗi bất ngờ đã cùng nhau lạc vào cõi ái ân hoan lạc trong đêm khuya vắng lặng nơi gian nhà tuyệt nhiên không hề có lấy một bóng người nào ra vào hoặc hiện diện, trên chiếc giường trãi chiếu giăng mùng cẩn thận. Khoảng chừng 2-3 phút sau, hai chị em chợt rời môi ra lúc này khuôn mặt chị Sang cứ ửng đỏ lên như gấc chín vì xấu hổ ngượng ngùng còn Út Lực thì có vẻ hơi run rẫy, sợ sệt ; tâm trạng chị gái và em trai hoàn toàn mâu thuẫn đối lập nhau : chị vốn biết chuyện này là loạn luân tội lỗi không nên làm, là phạm “trời không dung, đất chẳng tha” còn em thì ngây ngô, khờ khệch chẳng biết gì chỉ biết hành động theo bản năng mà thôi, việc mà bất cứ ai không cần phải học cũng biết cũng rành đến “sáu câu vọng cổ”! Quả thật không ngờ, hai mươi ba tuổi đầu chưa hề yêu ai, chưa hề vắt vai mảnh tình nào cả mãi đến tận đêm nay người đầu tiên dám ngang nhiên chiếm đoạt nụ hôn đầu đời của chị chẳng ai xa lạ chính là thằng em út khùng khùng khịu khịu trong gia đình chị. Lần thứ hai, gần như cùng một lúc không hơn không kém và cùng nhịp điệu tình ái, hai đôi môi của cả hai chị em lại tiếp tục kể sát kết nối luồn sâu vào bên trong miệng nướu của nhau thực sự âu yếm, nồng nàn tuy vẫn còn hơi lúng túng ngập ngừng song chỉ là giây lát rồi quen dần, quen dần ; theo khoảnh khắc thời gian lặng thầm của đêm trường, nụ hôn của chị Sang và anh Lực càng lúc càng kéo dài ra trong say sưa, ngây ngất, mê man, cuồng loạn…Mặc dầu chưa hề biết, chưa hề thuộc kịch bản nhưng chính anh vừa vòng tay ôm xiết vầng lưng chị mềm mại vừa nhẹ nhàng dìu đỡ chị ngã người nằm ngửa xuống mặt chiếu hơi lành lạnh, anh không quên kéo chiếc gối tai bèo tới để chị kê đầu lên ; chị vừa bồi hồi xao xuyến vừa luống cuống, run rẫy lẫn sờ sợ chẳng biết làm sao đành phải hướng theo thao tác của anh để bắt đầu yêu đương, ân ái cùng anh-người em trai ruột thịt cùng cha cùng mẹ! Vậy là đêm nay bố mẹ, chị Hai Thanh, Tư Oanh không có mặt tại nhà do ai nấy đều đi xa duy chỉ có má Trinh ở ngay ngoài chợ Phước Hải cũng cách nhà chừng năm sáu cây số thành thử cho nên tất cả đểu không thể nào ngờ được rằng cuộc tình loạn luân tội lỗi, trái ngang đầu tiên đang xảy ra trong gia đình họ! Trong không gian tranh tối tranh sáng lờ mờ huyền ảo, chị Sang và Út Lực cả hai cùng im lặng không thốt lên được lời nào chỉ nhìn nhau cười rồi anh từ từ cúi xuống lẳng lặng kề môi nút lưỡi chị, sự đồng thuận của chị thể hiện rõ nơi cõi lòng và con tim chị chỉ có anh là thấy được nên anh càng lúc càng dạn dĩ, tự nhiên hơn để dần dần, từ từ thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt tất những gì chị có từ nhan sắc tới thân xác, trinh tiết. Có lẽ không một ngôn từ nào có thể diễn tả được, không một ngòi bút nào có thể họa lại được từng chi tiết cuộc tình bất chợt đêm mưa giữa hai chị em, tuy rằng hết sức sai trái nhưng quả thật tuyệt đẹp mà thế gian hầu như ít ai có được cũng như ít khi nào xảy ra, hiện hữu trong cuộc đời đầy xô bồ xộn bộn này!
Phải nói thời gian trước Út Lực nào đâu nhận thức được rằng anh đã si mê chị Ba Sang của anh, bằng chứng là hễ vắng chị anh lại hết lấy gối tới quần áo kể cả quần lót áo ngực chị gái để hôn hít ; đối với anh chẳng qua đấy chỉ là một trò chơi do anh cảm thấy sung sướng, thú vị vô cùng và đêm nay không ngờ được chị chấp nhận đồng tình cùng anh bước vào cõi tình lạc giới, anh cũng chỉ hành động theo bản năng sinh lý vốn có mà thôi chứ anh vẫn chưa cảm nhận được, hiểu được đấy là tình yêu! Cả thân thể anh càng lúc càng nóng lên như một lò than, hơi thở càng lúc càng hổn hển dồn dập, anh lẳng lặng cúi xuống hết hôn lên môi lên má chị lại hồ hởi hôn lần xuống cổ xuống vai chị và cả ngực chị ; lúc bấy giờ, bàn tay trái anh hoàn toàn không theo sự điều khiến từ não bộ anh nữa mà tự động nhúc nhích di chuyển lên mày mò, sờ soạng cởi bung hẳn hai hột nút ốc nhỏ bằng nhựa nơi cổ, ngực chiếc áo đồ bộ vải bông màu hồng chị đang mặc. Chị thở nấc lên và quá đỗi sững sốt trước hành động không ngờ của cậu em khùng khịu vừa ngượng ngùng lúng túng vừa vội lần hai bàn tay lên ngăn giữ lại nhưng không kịp bởi vì ba hột nút còn lại thứ ba, thứ tư rồi thứ năm cuối cùng nơi áo chị chưa chi đã cùng chung số phận như hai hột nút đầu tiên. Trong lúc chị hãy còn chưa biết phản ứng ra sao thì hai bàn tay anh tuy lúng túng, vụng về nhưng quả thật đây là lần đầu tiên lần lên run run cởi hai vai áo chị rồi dần dẩn nhích từng chút một tuột xuống theo hai cánh tay chị gái nần nẫn trắng nõn còn ăn đứt cả bông bưởi nở rộ trong vườn ; chốc lát sau, anh cầm gọn lấy chiếc áo của chị và cẩn thận gấp đôi rồi gấp tư lại sau đó để lên mé đầu giường ngủ ngay bên cạnh chú gấu bông Teddy. Chẳng phải là ngủ nhưng cặp mắt chị Sang vẫn cứ nhắm nghiền lại khiến cho đôi hàng mi của chị như vút cong hơn lúc bình thưởng và do vậy trông chị càng đẹp một cách cực kỳ quyến rũ, chị cảm nhận được em trai chị lúc bấy giờ đang cúi xuống kề sát khuôn mặt cơn cơn to bè bè của anh vào gần chạm vào mặt chị khiến chị tỏ ra bối rối, không được tự nhiên cho lắm! Tâm trạng chị quả thật vô cùng bồi hồi xao xuyến lẫn lộn với lúng túng ngượng ngùng mà bắng chứng là càng lúc hai gò má chị càng hây hây đỏ hồng lên và tuy vậy nhưng chính chị lại chủ động lẩn hai cánh tay lên ôm quàng qua gáy anh kéo ghịt đầu anh xuống khi hai chị em tiếp tục tìm miệng kiếm môi nhau say sưa, nồng nàn, đắm đuối, ngây ngất,….Đêm mưa khuya khoắc, cả không gian lẫn thời gian như đang dừng lại lặng thầm lắng đọng nơi gian buồng ngủ của cô con gái thứ ba trong gia đình vợ chồng ông Kiên bà Trinh với vài âm thanh cuộc sống hiện hữu làm minh chứng cho cuộc tình oan nghiệt, trái ngang giữa chị Ba Sang và Út Lực : tiếng giun dế rên rĩ, tiếng mấy chú thạch sùng vừa chắc lưỡi tiếc rẻ vừa bò tới bò lui nơi cột kèo nhà hoặc vách ván ngăn. Chắc có lẽ rõ nhất đó là tiếng rên rĩ, tiếng thở hổn hển của hai chị em ruột thịt cùng mang chung một dòng máu khi cả hai đang quằn quại, run rẫy lăn qua lộn lại trên chiếc giường chỉ phút chốc trở thành nơi hưởng thụ hạnh phúc nhỏ nhoi trao tặng cho nhau tình yêu xuất phát từ bên trong tâm hồn lẫn xác thịt nhục dục bên ngoài? Một lần nữa, hai bàn tay anh lại nhúc nhích cử động luồn xuống dưới vẩng lưng ong vừa mềm mại vừa thon thả của chị mày mò, sờ soạng như thể tìm kiếm thứ gì đó và khoảng một phút sau, khi mà hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực bằng thun voan màu trắng vừa mới rời ra khỏi hai lổ tròn nhỏ thì chị mới thực sự tá hỏa thì ra nãy giờ mục tiêu tấn công của anh lại chính là đây! Mảnh áo nhỏ nhoi của chị chẳng mấy chốc đã lỏng dần, lỏng dần không còn bó sát lấy hai gò ngực chị nữa sau đó từ từ tuột dần tuột dần xuống nhanh chóng chuyển sang bàn tay trái anh cẩn thận cầm để lên cùng một chổ với chiếc áo đồ bộ của chị nơi đầu giường ; chưa gì mà anh đã lần tay luồn cởi chiếc áo thun ba lổ trắng anh đang mặc đã ngã sang màu cháo lòng ra khỏi hai vai rồi theo hai cánh tay lần lượt tuổn hẳn ra ngoài hết cánh tay trái sang cánh tay phải!
Giả sử bất kỳ người nào được mục kích cuộc tình giữa hai chị em ruột này mà không được yêu cầu đánh giá đúng đắn hoặc sai trái thì ắt hẳn ai nấy đều nhận thấy răng Út Lực không còn là một thằng con trai bị thẩn kinh thiểu năng nữa trái lại anh tỏ ra hết sức bình thường, tỉnh táo để thực hiện hành vi thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt tấm than còn nguyên vẹn tiết trinh của chị Ba Sang! Ngay đến cả chị từ nãy đến giờ cũng chẳng hề thấy dáng vẻ khùng khùng, thái độ điên điên ở nơi em trai như mọi khi nữa, chắc có lẽ tất cả tâm trạng của anh đều đang tập trung đổ vào hết trong mọi thao tác làm tình, ân ái, yêu đương cùng chị chăng? Sau khi để chiếc áo thun mới vừa cởi xong lên chổ đầu giường ngay bên cạnh áo đồ bộ, áo ngực của chị, anh chầm chậm khẽ cúi xuống lẩn miệng ngậm lấy đầu núm vú trái của chị nút nhè nhẹ ; từng giọt sữa vô hình ngọt ngọt, béo béo, thơm thơm từ tuyến sữa chị gái lẩn lượt tuôn thẳng vào miệng qua cổ họng xuống tới thực quản, dạ dày anh khiến anh cảm thấy quá đỗi sung sướng, phấn khích và do vậy song song đó, anh dùng bàn tay trái không ngừng mò mẫm, sờ soạng, nắn bóp bầu vú phải chị còn lại. Đêm khuya vắng vẻ trời lại đổ mưa thành thử cho nên cuộc tình ngang trái, oan nghiệt giữa chị Ba Sang và em trai Út Lực vẫn diễn ra lặng thầm trong màn tối dày đặc bí mật chứ nếu không chỉ cần lọt vào cặp mắt của cô Xuyến hàng xóm thôi là chỉ cần nội trong sáng mai thôi chuyện hai chị em sẽ bay đi khắp xã Phước Hải cho mà coi! Thỉnh thoảng, chị lại khẽ ngước đầu thở nấc lên rồi khuôn mặt chị lại trở về vị trí cũ, hai gò ngực chị mà nơi đó anh đang thưởng thức chiếm đoạt chẳng khác gì hai hòn hỏa diệm sơn nhô cao lên sừng sững không ngừng phập phồng nâng lên hạ xuống theo nhịp thở dồn dập, hổn hển! Khi đã “chán cơm chê cháo”, anh lại hồ hởi lần miệng qua ngậm nút lấy đầu núm vú bên phải của chị còn bầu vú trái anh không bỏ không, tiếp tục đưa bàn tay phải lên mày mò, thăm dò từng chút một ; lúc này, có lẽ chị Ba Sang cảm thấy hai bàn tay chị quả thật dư thừa chẳng biết làm chi nên cử động vừa xoa vừa vày vò từng lọn tóc ngắn củn cở và quăn tít như lò xo trên đầu Út Lực. Dạo trước, vì si mê chị thích chị nên anh lén lút vào phòng chị nhân lúc chị vắng nhà để hít ngửi mùi thơm từ gối nằm, quần áo của chị nhưng còn đêm nay thì nguyên cả trọn vẹn thân thể chị ngọc ngà trinh nguyên đã cận kề nằm gọn trong vòng tay anh ; do vậy từ nãy đến giờ anh mặc sức hả hê mà tận hưởng, chiếm đoạt những gì chị dâng hiến, trao tặng cho anh tuy rằng có một sự cố xảy ra cho anh trong một khoảng thời gian khá lâu khiến anh tỏ vẻ sợ hãi, hoang mang, khó hiểu hoàn toàn chẳng biết vì sao lại như vậy? Đó là mặc dù vẫn còn ở tận bên trong quần sort màu xám nhưng dương vật anh không còn ở trạng thái mềm xèo, thun nhỏ và xụi lơ như lúc bình thường nữa trái lại khi không lại cứng ngắt như cây sắt, to lên và dài ra không ngừng giựt giựt liên hồi! Lẫn lộn với tâm trạng rối bời chẳng hề lý giải được chuyện gì đến với mình, anh cảm thấy hết sức bực bội, khó chịu vô cùng vội vàng ngồi dậy kéo dây phermature quần sort xuống rồi dùng cả hai bàn tay nắm lấy hai bên lưng quần nhanh chóng chỉ trong tích tắc tuột hẳn cả hai ống quần xuống lần lượt qua khỏi đùi, đầu gối, bàn chân rồi ra hẳn bên ngoài và chỉ trong nháy mắt anh đã để chiếcquần lên chổ đầu giường phủ trên chiếc áo thun của anh…Trong vùng tranh tối tranh sáng lờ mờ, chưa gì đã nhận ra em trai hoàn toàn trần truồng, thân thể hoàn toàn tuyệt nhiên không còn chút vải quần áo nào che đậy kể cả những nơi kín đáo nhạy cảm nhất, chị Ba Sang tỏ ra hết sức ngượng ngùng, lung túng và xấu hổ thực sự chẳng biết phải chui vào đâu để trốn để tránh đây! Lúc này, Út Lực nhìn chăm chăm vào mặt chị như có vẻ thăm dò điều gì đó rất đỗi quan trọng rồi bất thình lình, hai bàn tay anh lần nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ vải hồng chị đang mặc chầm chậm kéo tuột xuống khỏi đùi, qua đầu gối và cặp giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân nhỏ nhắn, mềm mại của chị.
Cũng giống như khi nãy, sau khi hành động xong anh cẩn thận gấp đôi quần chị lại rồi để lên chổ áo chị nơi đầu giường và chẳng hiểu tại làm sao mà anh lại cảm thấy dương vật anh cứ càng lúc càng cương cứng thêm hơn khi mới cởi xong quần sort! Mặc dù rất đỗi ngượng ngùng, xấu hổ nhưng với tâm trạng sung sướng, khoan khoái chị gái anh không thể nào không thừa nhận, chị thả lỏng nguyên cả người trong lúc anh đang lần hai bàn tay cởi bỏ chiếc quần lót bằng thun voan trắng –mảnh vải cuối cùng còn che chắn trên thân thể con gái trinh nguyên của chị. Có lẽ cũng chỉ là bản năng sẵn có của con người hiện hữu trên thế gian này, với cử chỉ lúng ta lung túng chẳng khác chi gà mắc tóc anh nằm xuống ngay sát bên cạnh chị gái anh rồi trong lặng thầm, anh quay sang khẽ chồm người tới từ từ trườn lên nằm trên thân người chị ; trông tư thế anh quả thật giống y như con kỳ đà đang trèo lên cành cây giữa sa mạc cát mênh mông để nhấm nháp từng giọt sương đọng lại trên mấy chiếc lá non dưới ánh nắng mặt trời chói chang, gay gắt! Sau đó không bao lâu, chị Sang bắt đầu cảm nhận thấy dương vật của em trai Út Lực vừa to vừa dài vừa cứng không ngừng liên tục cọ sát vào hai bên đùi chị, chị còn thấy anh dường như đang sửa đổi điều chỉnh lại tư thế của anh trên người chị sao cho gọn gang, ngay ngắn hơn thì phải? Linh tính từ nãy đến giờ đã thầm mách bảo chị biết rằng trước sau gì với đà này thì anh cũng sẽ không vì lý do gì mà không làm “cái chuyện ấy” với chị, chuyện…quan hệ nam nữ, chuyện loạn luân tội lỗi “trời không dung đất chẳng tha”! Đúng là như vậy, sự phán đoán của chị quả thật không sai bởi vì ngay lúc bấy giờ “cúa quý”em trai chị cứ càng lúc càng kề cận, áp sát vào ngay âm hộ -chổ kín đáo nhất trên thân thể chị ; đã vậy, “được đằng chân lân đằng đầu” chỉ trong vài giây sau đó thì đầu dương vật anh đã hơi bắt đầu ngọ nguậy tìm kiếm thứ gì đó mà duy nhất chỉ có mình chị biết rồi từ từ lọt hẳn vào bên trong lổ âm đạo chị với kích thước sâu khoảng 1 phân. Cảm giác ân ái yêu đương đồng nghĩa với sự thuận lòng hiến dâng trao tặng nhanh chóng khiến cho cả đôi bên chị gái lẫn em trai đều sung sướng, khoan khoái và phấn khích vô chừng quá đỗi song song đó tác động đến bộ phận sinh dục của cả hai : dương vật em trai không ngừng cương cứng còn âm đạo chị gái liên tục vừa giãn nở rộng ra vừa tiết ra dịch nhờn sinh lý làm cho trơn nhớt thành thử cho nên nhịp nhàng theo từng giây phút mà chứa đựng hết “hàng” của anh càng lúc càng thụt vào sâu thêm khoảng 2 phân nữa sâu tận bên trong cửa mình chị. Hai hòn dái anh khá là nhỏ gọn xăng tròn lên, hùng dũng gác lên hai bên âm hộ chị cùng lúc tiếp xúc với cặp đùi trắng nõn, mơn mởn của chị và lại theo bản năng, anh bắt đầu nhấp nhỏm cả thân người lên xuống liên tục hết rút dương vật ra phía ngoài rồi ấn đút hẳn sâu vào trong khiến chị có cảm giác đau đớn, hổ thẹn, ngượng ngùng xen lẫn sung sướng, hạnh phúc tưởng như cả thế gian này không có gì mà sánh nối! Vậy là rốt cuộc chỉ vì chuyện dẫn Út Lực đi chữa bệnh ở Biên Hòa mà trong gia đình ông Kiên bà Trinh mới xảy ra chuyện loạn luân tác tệ, trái ngang, oan nghiệt khởi đầu đêm nay giữa anh và chị Ba Sang ngay trong phòng ngủ mỗi đêm của chị ; trên chếc giường trãi chiếu hoa cạp điều hãy còn khá mới, theo từng tích tắc thời gian cuộc tình tội lỗi càng lúc càng cuốn hút hai chị em lạc trôi vào cõi mộng ngập tràn phấn khích, say sưa, mê mệt. Có lẽ đấy chính là nguyên nhân khiến cho hai bàn tay chị từ nãy đến giờ vốn thừa thãi chẳng biết làm gì cũng như không biết để vào đâu nhân lúc hai chị em bắt đầu giao hợp với nhau lại bắt đầu nhúc nhích cử động di chuyển trên da thịt nơi vầng lưng anh sau khi âu yếm, mùi mẫn vòng lên ôm choàng hết cả người anh! Mới đầu, mười ngón tay có móng dài nhọn được dũa cẩn thận của chị còn nhẹ nhàng sờ mó nhưng càng về sau khi cả hai đã lên tới đỉnh điểm cao ngất của cuộc tình thì đấy lại bỗng dưng hóa thành mười thứ vũ khí nguy hiểm, đáng sợ xiết bao ; hai bàn tay chị cào tới cào lui khắp cả lưng anh trong lúc anh cứ mãi miết nhấp nhỏm rút ra rồi lại đút lọt dương vật vào sâu tận bên trong thân thể chị qua chổ cửa mình chị.
Chỉ vài giây sau, vầng lưng trần của Út Lực đã in hằn lên rõ ràng mười đường xước rươm rướm máu đỏ tươi và mặc dầu vậy nhưng vì quá đỗi sung sướng, khoan khoái chẳng dè đêm nay lại được làm chủ hưởng thụ, thưởng thức, chiếm đoạt tấm thân còn nguyên vẹn “con gái”của người chị thứ ba xinh đẹp, dễ thương, hiền hậu, chịu khó, ham làm nhất trong nhà thành thử cho nên chẳng những anh không hề cảm thấy đau rát, khó chịu mà trái lại càng làm cho anh được tăng thêm phần nào cảm xúc thăng hoa, kích thích, khoan khoái đến nổi không có lời lẽ nào diễn tả hết cho được! Mặc dù đô con song sức khỏe anh chưa hẳn dẽo dai, bền bĩ cho lắm vả lại đây là lẩn đầu tiên “lâm trận”kinh nghiệm chưa có bao nhiêu thành thử cho nên chưa đầy năm phút sau, dương vật anh vừa co giựt liên tục vừa dũng mãnh xuất ra những tia tinh dịch trắng đục như nước cơm, nhơn nhớt rin rít tựa chừng keo dán! Tinh dịch anh lẩn đầu tiên ra khỏi cơ thể anh khá nhiều nên chỉ trong phút chốc đã chảy tràn ra khỏi âm đạo chị làm ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới và hai bên đùi của hai chị em ruột thịt cùng chung một dòng máu, chung một cái họ ; có điều lúc này chí có mình chị thôi chứ còn anh vẫn chưa cảm nhận được đó là dịch tinh của anh đang từ từ hòa lẫn vào với từng giọt máu trinh hồng hồng xuất hiện do màng trinh của chị bị đầu dương vật anh làm thủng rách thấm dần thấm dần xuống mặt tấm chiếu hoa phía dưới mông chị. Chỉ trong tích tắc, trạng thái cương cứng của dương vật Út Lực đã hoàn toàn mất hẳn, nó không còn to dài nữa mà trở lại thun nhỏ, mềm xèo, ỉu xìu như bình thường mọi khi ; anh và chị Ba Sang cùng một lúc đi vào giai đoạn rã rời của cuộc tình, hai thân thể từ từ rời nhau ra tuy mệt mỏi, mỏi chân nhức tay nhưng phải nói rằng cả hai thâm tâm đểu cảm thấy quá đỗi sung sướng, hạnh phúc. Trong bóng tối lờ mờ trong gian buồng, có lẽ chiếc đèn dầu con đặt trên đầu tủ sắp cạn dầu thì phải, chị gái và em trai sột soạt mò kiếm quần áo mặc vào ; anh hỏi chị là có khát nước không, chị không nói gì chỉ gật đầu, anh liền vội vàng bước xuống giường đi nhanh ra gian ngoài rót nước lọc nơi bàn uống một lúc hai ly đầy rồi anh rót một ly lưng lưng không đầy lắm mang trở vào buồng đưa tận tay chị. Chị Sang uống xong đưa ly cho Út Lực nhờ anh cất giùm, một lần nữa anh trở ra ngoài cất ly rồi lại trở vào buồng ngồi lên giường vén mùng chui vào nằm xuống nơi mé bên trong giường ; lúc này, bên cạnh anh chị đang mơ mơ màng màng chìm dần vào giấc ngủ, anh quay qua vừa nắm lấy bàn tay trái của chị vừa nho nhỏ nói lời xin lỗi chị, chị khẽ lắc đầu tỏ ý không có gì và xung quanh nữa đêm về sáng tất cả đều vắng vẻ, lặng thầm./.
Để lại một bình luận