Phần 44: Gạo chín thành cơm
Nơi khu phố Đại ở thuộc phường Phước Hưng-Thành phố Bà Rịa cách nhà nó chỉ hai căn nhà thôi có một gia đình bố mẹ đều là viên chức nhà nước đã nghỉ hưu cùng với bốn người con gồm hai trai, hai gái gia cảnh không giàu có như là hạng đại gia ăn sung mặc sướng nhưng xét cho cùng cũng đủ ăn đủ mặc ; bốn người con của họ cùng có một đặc điểm khá ấn tượng nổi bật đó là đều cách nhau hai tuổi, cô chị thứ hai tên Hiến trước đó làm công nhân một nhà máy giấy ở Biên Hòa hai mươi bốn tuổi chưa có gia đình, anh thứ ba tên Lập hai mươi hai làm thợ hồ ở Xuyên Mộc, cô thứ tư hai mươi đi học Đại học Sư phạm Sài Gòn và thằng út mười tám đang theo học lớp Mười hai trường PTTH Bà Rịa. Ông Hoạt-tên người bố làm văn thư tại Ủy ban nhân dân phường Phước Hiệp về hưu đã ba năm nay và vợ ông là giáo viên tiểu học cũng đã giã từ công việc gõ đầu trẻ được hai năm, hai ông bà xin được một chổ giữ xe tại nhà thi đấu thành phố để kiếm sống đắp đổi qua ngày đoạn tháng ; cả bốn người con của ông đều ngoan ngoãn, hiền lành, hiếu thảo tuyệt nhiên không hề gây ra bất kỳ điều tiếng nào đối với bà con lối xóm đến đỗi ai nấy đều phải tấm tắc ca ngợi gia đình ông thực sự có phước có đức làm sao? Sự đời mấy ai nào biết trước được chữ ngờ, một tai nạn và cũng là một án mạng oan ức kiểu “Quan Âm Thị Kính” đã đột ngột xảy ra cho Lập-người con trai thứ ba của vợ chồng ông khiến anh này gần như tuyệt vọng không còn thiết sống trên cõi đời này nữa nhưng cũng thật là may mắn cho nó vì nhờ có sự hy sinh cao cả lớn lao của người chị Hai nó nên nó mới còn được nguồn sống thiết thực quý báu tuy rằng nhỏ nhoi, mong manh chẳng khác nào làn sương nhẹ vương trên lá xoan vào một sớm mùa đông ảm đạm ; vụ việc ấy vĩnh viễn cướp đi đôi mắt-cửa sổ tâm hồn nó khiến nó mãi mãi không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời mọc lúc bình minh chói lọi, rạng rỡ, chỉ đắm chìm trong màn đêm mịt mù thăm thẳm. Số là trong quãng thời gian đi làm thợ hồ ở Xuyên Mộc, nó cùng với ba người bạn nữa cùng nghề thuê một căn phòng trọ khoảng 24m2 để cùng trú ngụ với giá 800.000đ/tháng nằm phía sau Bưu điện Trung tâm Huyện, phòng bên cạnh cũng có mấy người từ đâu tới mướn làm thợ hồ, thợ điện, thợ mộc…đủ thành phần trong xã hội nói chunhgng là dân lao động tứ xứ đều giống nhau ở cùng một chồ đó là mang sức lực của mình ra để đối lấy chén cơm manh áo. Ba người bạn ờ cùng phòng với nó vì đều là người Bà Rịa như nó nên dễ dàng sớm trờ nên thân thiết chẳng khác nào anh em sẳn sàng “nhường cơm xẻ áo”cho nhau lúc “tối lửa tắt đèn”, khi “trái gió trở trời”…đúng như nhân gian thường hay nói “bán bà con xa mua láng giềng gần”còn đối với những phòng bên cạnh thì họ cũng cư xử hài hòa, chừng mực thực sự chẳng hề có điều tiếng, mâu thuẫn xích mích gì với nhau cả từ lúc lên tạm trú cho đến khi một trong những người bạn của họ nhận lãnh một sự cố đáng tiếc mà hậu quả thật khôn lường. Công việc của họ ở vùng đất Xuyên Mộc này đôi khi cũng không ổn định vì vào mùa mưa có khi hai ba tuần lễ không có một công trình xây dựng nào cả hoặc chủ thầu không kêu thì coi như là họ…thất nghiệp đành phải bươn chãi kiêm thêm những việc linh tinh nhập nhằng khác như bán vé số, làm cỏ mướn, vác gạo thuê…; mỗi khi có việc làm là người nào người nấy trong túi cũng đều rủng rỉnh tiền, có khi còn góp tiền lại mua bia lon và khô mực về nhậu với nhau thật vui vẻ nhưng nếu thời kỳ hoàng kim đó chấm dứt thì tất cả dường như mất hẳn đi mùa xuân, sổ nơ nơi quán cơm họ ăn hàng ngày lại phải mở ra ghi dài dằng dặc “trưa 23/7 : Phong 20000đ, Thế 20000đ, Tính 20000đ, Lập 20000đ, lẽ đương nhiên là không thể nào chỉ có một dòng như vậy. Tuy rằng thế nhưng cả bốn do mang tiếng là đi làm ăn xa có nhiều tiền cho nên họ vẫn không thể nào chối bò được cái trách nhiệm đối với gia đình họ ở xa những mấy chục cây số vì đấy đểu là những hoàn cảnh sống khó khăn như vợ ốm, con nhỏ, mẹ già, cha bị huyết áp và do đó dẫu cho họ có sống dở chết dở cũng phải bấm bụng gửi về cho nhà lúc năm trăm ngàn, khi một triệu nếu không làm ra tiền thì họ đi vay với lãi suất 50000đ/tháng rồi lăn ra làm để có tiền trả nợ. Lập do chưa có vợ con song theo yêu cầu của bố mẹ nên mỗi tháng chắt chiu gửi về 500.000đ cho cô em gái đang theo học Đại học Sư phạm Sài Gòn và mặc dầu nghĩa vụ của nó đối với gia đình khá nhẹ nhàng song như mấy người kia, nó cũng chẳng phải là hạng đại gia gì cho lắm, cũng nợ ngập đầu ngập cổ như ai ; chợt có một ông nọ nhà ở trong xã Bàu Lâm xin phép xây dựng căn nhà một lầu, thế là chủ thầu liền kêu hết cả bốn người ở phòng nó cùng với ba người phòng bên cạnh là bảy thợ hồ mỗi sáng lên đường bằng xe máy đi khoảng mười cây số để làm công phụ hồ vậy là người nào người nấy ai ai cũng đều phấn chấn, vui vẻ hẳn lên và khuôn mặt cả thảy đều tan biến vẻ “chằm dằm”vì nỗi lo thất nghiệp mấy ngày qua. Trong số ba thợ hồ ở phòng trọ bên cạnh có một anh từ Long Khánh lên lớn hơn Lập ba tuổi, chẳng biết anh ta lai lịch gốc gác ra sao chứ nội chỉ cần nhìn thấy hai con rồng hình xăm nơi hai cánh tay anh thì người đối diện hay gần gũi cũng phải e dè khiếp sợ mà chưa cần phải đối thoại, anh ta tính tình lại lầm lì ít nói và hầu như những người sống cùng phòng với anh ai nấy đều hơi có vẻ ngại ngùng, gượng gạo khi bất đắc dĩ phải tiếp xúc với anh. Sau hai tháng thì căn nhà khang trang đẹp đẽ đã hoàn thành hiên ngang đứng trên khu đất diện tich khoảng hai sào, ông chủ nhà mở tiệc tân gia và trong số năm mươi khách mời có đầy đủ tốp thợ thi công mười lăm người đến dự tiệc vào một buổi trưa nắng khá gay gắt ; vô tình Lập được xếp ngồi cạnh bên anh ta, lại “bia vào lời ra”chằng hiều sao mà nó lại buột miệng bảo “anh nên xóa hai cái hình con rồng nơi tay anh đi chứ không người ta cứ tưởng rằng anh là dân giang hồ xã hội đen ở tù vừa ra thì nguy”.
Anh Phong ở cùng phòng với nó ngồi cạnh liền bấm vào cánh tay nó ngụ ý nhắc nhở nó kẻo “ách giữa đàng lại mang vào cổ”, anh kia nghe thằng nhóc nói như vậy lại nghĩ rằng nó nhỏ tuổi hơn lại hỗn xược dám lên lớp mình ; cơn giận dữ trỗi dậy trong lòng khiến anh đỏ mặt tía tai, chẳng nói chẳng rằng sẵn đang cầm đôi đũa trong tay anh liền đâm thằng vào cặp mắt Lập, do anh ta hành động quá nhanh nên nó trở tay tránh không kịp, chỉ còn cảm nhận được hai tròng mắt mình như vừa bị nổ tung ra thôi là ngã vật xuống đất la lên chẳng khác chi heo bị chọc tiết. Máu đỏ tươi từ cặp mắt nó trào ra lênh láng thắm ướt cả chiếc áo chemise nó đang mặc, tất cả năm bàn tiệc đều khiếp hãi chộn rộn đứng lên, có một số người có lẽ sợ bị liên lụy nên lẳng lặng ra ngoải lên xe ra về trong đó có cả anh thợ hồ mang hai hình xăm con rồng nơi hai cánh tay cũng không ngờ rằng hành động của mình lại gây ra một hậu quả đau thương như thế ; cú đâm của anh vào mắt Lập quá mạnh đến đỗi hai chiếc đũa bị gãy gập đi, mỗi chiếc còn dính lại một khúc khoảng gần ba phân cắm chặt vào hai hốc mắt nó, ba anh Phong-Thế-Tính vội vàng khiêng nó ra xe máy chở nó về bệnh viện Xuyên Mộc tại khu trung tâm huyện cấp cứu còn ông chủ nhà cũng nhanh chóng gọi điện đến Công an Xã Bàu Lâm trình báo sau đó, ông đứng ra xin lỗi những người khách còn lại để tiếp tục bữa tiệc tân gia nhưng cả thảy đều lần lượt đứng lên người trước kẻ sau xin phép ra về dù là chí mới dùng dở món thứ hai trong menu khiến ông chưng hửng, mặt mày buồn xo vì khi không căn nhà ông phút chốc lại hóa thành hiện trường một vụ án mạng thê thảm. Công an Xã khoảng năm phút sau cử hai nhân viên đến nhà lấy lời khai, ông nói rằng chỉ biết thủ phạm và nạn nhân đều là thợ hồ ở trọ ngoài trung tâm chứ chẳng hề biết họ ở đâu tới và nguyên nhân nào dẫn đến án mạng ông cũng không thể nào khằng định được ; trong khi ấy, công an Huyện được xã Bàu Lâm báo cáo nên cũng lập tức phái hai chiến sỹ đến ngay bệnh viện để lập biên bản, anh Phong trình bày đầu đuôi lý do xảy ra vụ việc ngoài phòng cấp cứu còn bên trong thì hai bác sỹ cùng ba y tá đang nỗ lực cứu chữa cho Lập. Khoảng mười phút sau, nó được chuyển sang phòng phẫu thuật và tại đây, hai khúc đũa mới được gắp kéo ra khỏi hai hốc mắt nó, ba anh bạn nó túc trực ở bên ngoài ai nấy đều khóc lóc thỉnh thoảng thấy có bác sỹ từ trong phòng đi ra thì họ liên tục cầu xin mau chóng chữa trị cho thằng bạn họ sớm bình phục lại ; họ tự móc túi ra đóng tiền viện phí cho bạn lại điện thoại về Bà Rịa báo tin cho gia đình ông Hoạt hay hung tin…Đến mười lăm giờ cùng ngày, ông bác sỹ trực tiếp giải phẩu cho Lập bước ra nói với họ rằng thương tích của nó chẳng ảnh hưởng gì đến tính mạng cả có điều do hai chiếc đũa gỗ quá cứng lại bị đâm mạnh làm cho thủy tinh thể và con ngươi bị thủng không thể nào lành lặn phải chấp nhận bị mù, nếu có tiền lên Bệnh viện Chợ Rẫy-Sài Gòn thay nguyên cả cặp mắt thì mới có thể sáng mắt lại được ; ba người bạn nghe nói đều khóc ròng xót thương cho thằng bạn xấu số vì họ nghĩ giá như chết đi thì còn đỡ chứ sống mà không còn cặp mắt coi như tàn phế bỏ đi, còn làm ăn được gì nữa. Năm giờ chiếu, ông Hoạt cùng thằng con út của ông tới nơi bằng xe máy, sau khi nghe rõ sự tình lẽ ra ông phải đứng về phía con ông ấy thế mà chẳng hiểu sao ông lại lên tiếng chửi bới thằng con khiến cả bệnh viện đều nghe rằng “tại nhiều chuyện, lo chi chuyện thiên hạ nên mới chuốc họa vào thân”rồi ông đùng đùng bảo thằng út lấy xe chở ông về Bà Rịa ngay, chẳng cần phải vào thăm Lập chi cho mệt thân mói xác ngay cả việc lẽ ra ông là bố cần phải hỏi thăm xem mấy người bạn nó là đã chi tiền tạm lo cho nó bao nhiêu để hoàn lại cho họ ông cũng chẳng màng tới. Ba anh Phong-Thế-Tính đều chưng hửng vì không phải họ tiếc tiền mà là vì họ chưa từng thấy có một ông bố nào lại nhẫn tâm đến mức độ như vậy và khi màn đêm buông xuống, họ lại tiếp tục chứng kiến thêm một người nữa tuy lặng lẽ, âm thầm hơn nhưng cũng là “hạng máu lạnh” vô tình bạc nghĩa ; số là Lập có quen một cô gái nghe đâu ở phường Kim Dinh-Bà Rịa đã lâu rồi, cô này hay xuống Xuyên Mộc thăm hỏi người tình, họ thấy hai người có vẻ mặn mà duyên nợ với nhau lắm rồi vậy mà khi nghe báo tin về “vị hôn phu tương lai”của mình, cô có xuống nhưng khi nghe nói là tình nhân của cô đã bị mù thì khoảng chừng chưa đầy mười phút sau, họ chẳng hề thấy bóng dáng cô đâu nữa, gọi điện thoại chỉ nghe “số máy này đang tạm khóa…”vì cô đã lẳng lặng ra về không một lời từ giã và kể từ đêm ấy trở đi về sau, cô chẳng khác nào “bóng chim tăm cá”. Sự đời là vậy, sao cô lại có thể tiếp tục quen với một người bị mù cả hai mắt để sau này tự gánh nợ vào thân ư trong khi cô vẫn còn tuổi xuân lai láng, nhan sắc cũng không đến đỗi nào? Cô thoáng nghĩ tới viễn cảnh một đám cưới mà vị hôn phu của cô lại là một phế nhân mất hẳn đi đôi mắt mà cô phải nắm tay dẫn đi từng bàn từng bàn uống rượu chúc mừng của khách thấy ngán ngẫm làm sao ấy, độc ác nhẫn tâm làm sao khi mà cô lấy điện thoại di động của mình ra xóa đi số 0191234578 mang tên “Anh Lập”!Qua ngày hôm sau, Lập được xuất viện và anh bạn kia chở nó về lại phòng trọ, lúc này chẳng thể nào trách được họ bỏ mặc cho nó nằm một chổ thân tàn ma dại chĩ chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau tiểu tiện ngay trên tấm nệm nó nằm vì họ còn phải đi làm để kiếm sống, để gửi tiền về cho gia đình họ, để trả nợ vay…trong khi đó, anh thợ hồ đã gây thương tích cho nó thì đang nhởn nhơ ngồi uống cafe cùng bạn bè ở Long Khánh, hôm qua anh ta sau khi rời khỏi hiện trường vụ án thì không trờ về nhà trọ nữa mà bỏ hết quần áo, đồ đạc chỉ xách chiếc xe 78 cũ kỹ bọc đường tắt chạy ra Ngãi Giao về thằng quê cha đất tổ của anh. Ông công an khu vực đã đến thăm dò lai lịch quê quán của anh nơi người chủ nhà trọ thì cũng chỉ biết tên anh là Khoa ở Long Khánh thế thôi, đành phải trình báo lên Công an Huyện như vậy để họ xử lý như thế nào thì là thẩm quyền của họ chứ biết làm sao hơn ; cũng ngày hôm ấy, lúc nghỉ giữa buổi làm việc tại nhà máy giấy Biên Hòa, do vào mạng Internet đọc Yahoo tin tức thấy có đăng “một vụ án mạng ở Xuyên Mộc, dùng đũa đâm mù mắt nạn nhân trong bữa tiệc tân gia, nạn nhân tên Phạm văn Lập-thợ hồ, thủ phạm đã trốn mất chưa xác định được tên tuổi và quê quán, nhân thân…”, lập tức chị Hiến-chị Hai của Lập liển òa khóc nức nở vội vàng xin phép anh tổ trưởng rồi ra bến xe ngay để đón xe về Bà Rịa, biết chuyện mấy chị công nhân cùng làm trong nhà mày liền quyên góp được khoảng hai triệu chạy theo đưa cho chị để giúp đỡ vơi đi được phần nào nỗi nhọc nhằn của người thân chị. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, chị có mặt tại nhà và sau khi gây gỗ với ông Hoạt, chị uất nghẹn nuốt nước mắt rời khỏi nhà đón xe buýt xuống Xuyên Mộc thăm em trai bị nạn, chị thực sự không ngờ bố lại nhẫn tâm bảo chị “cứ để cho nó chết đi vì cái tật nhiều chuyện, lo làm chi cho một thằng mù”; trưa hôm ấy, chị không ăn không uống và đúng mười hai giờ rưỡi, chị đã bước vào căn phòng trọ mà Lập đang nằm bốc mùi hôi thúi nồng nặc dễ sợ, không hề ngao ngán chị liền dẫn thằng em đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo cho nó rồi sau khi gửi tạm thằng em ở một phòng đối diện, chị đi xách nước về quét dọn rửa ráy căn phòng trọ mà nó đã làm ô uế bội phần.
Chập tối hôm ấy, ba anh bạn Phong-Thế-Tính đi làm về không thấy Lập đâu cả mới đi hỏi thâm thì ông chủ nhà trọ nói rằng có chị Hai lên dẫn nó đi đâu rồi không rõ còn mang theo cả quần áo, đồ đạc và chị còn nhờ ông cầm hộ số tiền 1000000đ gửi lại cho ba anh đã lo cho nó hôm qua lúc nó bị tai nạn kèm theo một lời cám ơn ; vậy là ba anh nọ dầu sao thì cũng được đỡ đi một gánh nặng, tiền họ bỏ ra nay cũng đã được hoàn trả lại và phần nào thì họ đều yên tâm là Lập nay đã có chị Hai chăm sóc cho chứ nếu mà giống như ông bố hay cô người yêu kia thì quả thật là… “cùng đường tắt ngõ”. Năm tháng trời trôi qua kể từ ngày xảy ra án mạng, họ không hề hay biết rằng hai chị em nay trôi dạt về đâu, tình cờ một ngày nọ cả ba đi làm ở xã Bình Châu xa lơ xa lắc thuộc tỉnh Bình Thuận giáp với Xuyên Mộc họ thấy có một cô gái đang dắt tay một cậu trai còn trẻ băng qua đường cầm tập vé số trong tay mà cậu trai ấy không ai xa lạ mà chính là Lập cùng chị Hiến ; hóa ra, chị này đã quyết định bỏ việc làm công nhân ở Biên Hòa để ở đây luôn chăm sóc cho thằng em tật nguyền vì ông bố đã đoạn tuyệt hẳn không còn lo toan chi nữa, may sao có một ông chủ vườn táo rộng khoảng ba sào một lần đi qua Xuyên Mộc kiếm người về chăm sóc vườn cho ông, ông thấy có hai chị em đi lững thững ngoải chợ nên dẫn về Bình Châu cho sống trong một căn nhà gạch khoảng chừng 25m2 tuy cũ kỹ nhưng hãy còn chắc chắn nằm trong vườn táo và mỗi tháng, ông trả cho chị 2000000đ tiền công chăm sóc vườn cộng với gạo ông cho không tính tiền. Biết được ba anh là những người bạn tốt hết lòng lo cho em trai mình lúc nguy khốn, chị Hiến hết lời cảm ơn họ và dẩn họ về nhà ở gần đấy, do công việc coi vườn cũng nhàn hạ nên thời gian rãnh là chị lại dẫn em đi bán vé số để kiếm thêm thu nhập lấy lời mua thức ăn, sắm sửa đồ đạc ; sau khi ngồi chơi một lúc, họ xin phép đi làm nhưng có một chuyện mà họ chẳng hề hay biết đó là hai chị em thằng bạn giờ phút này đây ngoài tình cảm chị em ra còn có thêm một thứ tình cảm đặc biệt khác nữa đó là tình yêu nam nữ mà mới cách đây một tháng trước đây thôi ngẫu nhiên bộc phát giữa hai chị em trong một đêm tối trời giá lạnh sau một cơn mưa tẩm tã. Đôi lúc thỉnh thoảng họ trở lại thăm hai chị em và do vậy mà anh Phong năm nay tuy đã hai mươi sáu tuổi nhưng vẫn còn độc thân đã thầm yêu trộm nhớ chị, anh ta không ngại ngùng chi cả đã để cập với chị nhưng chị lại thẳng thừng nói với anh rằng “rất cám ơn tình cảm của anh dành cho em nhưng em đã đính hôn với một người ở Bà Rịa rồi, em không thể nào mà chấp nhận anh được, mong anh thông cảm”; chỉ một câu nói ấy của chị thôi đã xua tan hết bao nhiêu nỗi niềm hy vọng, thương yêu trong lòng anh và lẽ đương nhiên rằng anh không thể nào biết được đấy chẳng qua là cái cớ chị đưa ra để tế nhị từ chối anh. Anh Phong thấy vậy cũng chẳng hề tỏ ra buồn bã chi cả, vẫn xem hai chị em như bạn bè cùng anh Thế và anh Tính cứ hai ba tháng lại ghé thăm chị và Lập, tuy họ nghèo nhưng lần nào họ cũng đều mua mang xuống biếu cho hai chị em lúc con gà công ngiệp, khi ký thịt heo hay gói lạp xưởng, thùng mì tôm…Công việc bán vé số của hai chị em làm ảnh hưởng đến khá nhiều người cùng nghể khiến họ đôi lúc phải tỏ ra ganh tỵ vì Lập do nhiều người biết rõ hoàn cảnh nên toàn là mua vé số nó bán, có ngày cao điểm nó bán một lèo hết sạch năm trăm tờ trong khi mấy người bán vé kia ai nấy đều ế nhệ, chiều đến phải lật đật đem vé đến đại lý để trả chứ nếu không họ sẽ lãnh nợ vì ôm vé chẳng những không trúng một đồng mà còn mắc nợ đến gần cả mấy triệu. Đôi lúc, chị Hiến cũng mong sao được trúng số chừng mấy trăm triệu gì đó, khi ấy chị sẽ dẫn thằng em lên Bệnh viện Chợ Rẫy thay mắt nhưng hy vọng cuối cùng cũng chỉ là hy vọng và đến đây, tôi xin miêu tả sơ qua về chị này một chút ; nếu so với chị Nam-chị thằng Đại “cành vàng lá ngọc” nhan sắc có thể đạt điểm 9, điểm 10 thì cô gái con đầu lòng nhà ông Hoạt có giỏi lắm vẫn chỉ đến mức trung bình 5-6 điểm là cùng, nói như vậy các bạn cũng đừng tưởng rằng chị xấu y như Thị Nở quả thật tội cho chị lắm. Tuy hơi thấp, vóc dàng lại nhỏ con nhưng thân thể chị khá nở nang đầy đặn và phần nào cũng có nét hấp dẫn, quyền rũ như ai chứ chằng phải là ô dề, cục mịch ; hai bờ vai xuôi cùng vầng lưng mềm mại, hai gò ngực vun tròn, vòng bụng thóp, hai vòng eo thon tới cặp đùi múp, cặp giò và hai bàn chân trắng ngần tạo nên một nét khả ái rất ưa nhìn. Mái tóc chị được cắt tém lên ôm gọn lấy khuôn mặt trái xoan tròn trĩnh, trán chị thấp nhưng bù lại bằng cặp mắt to đen láy, long lanh ngời sáng ; sống mũi chị nhỏ nhắn nằm giữa gọn gàng cân đối với hai gò má bánh bầu hai bên còn cặp môi chúm chím dày mọng, tươi thắm một cách tự nhiên mà chẳng hề dùng đến son môi lúc cười luôn luôn để lộ chiếc răng khểnh bên phải trông duyên dáng, dễ mến làm sao! Tại nhà máy giấy Biên Hòa-nơi chị làm việc mặc dầu chị chẳng bao giờ được xếp vào tốp hoa khôi nhưng sự thực là cũng có vài anh chàng công nhân thầm thương trộm nhớ chị do tính tình chị vui vẻ niềm nở, nhân hậu điềm đạm mà bất cứ người nào chỉ cần qua một lần đầu tiên tiếp xúc với chị là y như rằng họ khó có thể nào không nhớ tới chị cho được ; bằng chứng là mới đây, chỉ cần một lần gặp gỡ duy nhất thôi ấy thế mà đã cứa nát trái tim cô đơn si tình của anh Phong-thợ hồ bạn ở cùng phòng trọ với Lập. Từ ngày biết được hung tin xảy ra cho em trai sau đó vội vàng xuống Xuyên Mộc chăm sóc em mãi cho đến ngày hôm nay, chị chưa lần nào trở về nhà bố chị ở Bà Rịa, dù vậy lâu lâu chị cũng gọi điện hỏi thăm mẹ, thằng em út và cô em gái đang học năm thứ nhất trường Đại học Sư phạm Sài Gòn ; nói nào ngay là mẹ chị không phải cũng có tình tình vô tâm, thái độ lạnh lùng tàn nhẫn như bố nhưng từ trước tới giờ, vốn dĩ bà luôn luôn bị lép vế trước ông, có thể nói rằng bà sợ ông chẳng khác gì sợ cọp do đó mọi việc trong gia đình bà đều để hết cho ông quyết định, chẳng hề dám có ý kến ý cò chi cả! Và lại hiện giờ, sức khỏe bà cũng chẳng được tốt do căn bệnh thiếu máu não hoành hành trong cơ thể bà, mỗi lúc chị gọi điện thoại về lúc nào củng như lúc nào bà đều cầu cạnh chị hảy cố gắng chăm sóc cho thằng Lập số phận chẳng may đưa đẩy, run rũi khiến nó trở thành người tàn phế còn đối với hai đứa em, cứ cách hai ba tháng chị lại gừi chuyền khoản ATM cho mổi đứa lúc năm trăm ngàn, khi một triệu…để chúng có tiền mà chi phí, tiêu xài. Bây giờ, nếu nhìn kỹ thì cặp mắt Lập cũng đã trở lại giống y như người bình thường nghĩa là nó đã quen với bóng tối mịt mù thăm thẳm nên có thể tự làm một số việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt hàng ngày như ăn cơm, mặc quần áo khác hẳn lúc mới về ở tại căn nhà trong vườn táo nó hệt như một đứa bé sơ sinh vì dường như tất cả mọi hành động của nó đểu phải nhờ đến hai bàn tay chị Hiến ; chỉ có việc định hướng đi là nó còn phải dò dẫm thành thử cho nên ngoại trừ nẳm yên một chổ, chị đểu phài nắm tay dần dắt nó như đi vệ sinh, tắm rửa….
Do còn là con gái chưa có chồng con, mỗi lúc như vậy chị rất ngượng ngùng đỏ rần cả mặt như gấc chín vì bất đắc dĩ phải nhìn thấy thân thể em trai kế cả “hàng”của nó nhưng chị nghĩ nếu không giúp nó thì còn ai vào đây lo cho nó đây do vậy chị đành phài cố gắng riết rồi cũng quen và thời gian ròng rã trôi qua, mới đó mà đã được năm tháng, không những chị đã cảm thấy thật bình thường đối với những công việc “nguy hiểm”ấy mà xa hơn nữa, chính chị đã không kiềm chế tự chủ được bản thân cũng như quá thương yêu tội nghiệp thằng em do vậy mà vào một đêm giá lạnh sau cơn mưa, ngẫu nhiên chị…trở thành người tình –người vợ của nó. Lúc ấy, chị nghĩ một cách đơn giản rằng chị muốn thay thế chồ của người mà Lập yêu trong trái tim nó để phần nào nó vơi đi được cảm giác đau đớn khi bị người tình trở mặt phụ bạc mà thôi. Khi được đưa đến bệnh viện Xuyên Mộc, chính anh Tính đã lấy điện thoại của thằng bạn bị tai nạn gọi cho Hoa-người yêu của nó ở Bà Rịa và chỉ sau một ngày về trú ngụ ở vườn táo, nó cũng đã nhờ chị Hiến bấm số điện thoại của cô người yêu cho nó gọi nhưng nó gọi liên tục những sáu lần, lần nào cũng vẫn chỉ nhận được một tín hiệu duy nhất đó là từ chối không trả lời ; qua hôm sau rồi hôm sau nữa, kể từ đó trở đi mỗi khi nó gọi đến số máy của cô nàng cũng chỉ nghe “số máy quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được, xin vui lòng gọi số khác hoặc gọi lại sau”sau đó là một tràng tiếng Anh mang ý nghĩa đại loại như trên. Chị thấy nó gọi hoài không được cứ mãi ngồi thẩn thờ rồi sụt sịt khóc như một đứa trẻ khiến chị càng thêm đau lòng nát ruột, có lần chị bảo “có lẽ cô ta không còn thương yêu gì em nữa, vậy đừng gọi chi cho tốn công mệt sức”; nghe vậy, nó lại càng mủi lòng khóc dữ hơn, tối đến nằm cạnh nó trên chiếc đệm cũ trãi dưới nền xi măng nơi gian nhà trong chị đều lặng lẽ nghe tiếng khóc nỉ non của nó một chập lâu sau nó mới chìm vào giấc ngủ (từ lúc về ở tại vườn táo này, hai chị em ngủ chung với nhau để thuận lợi cho việc chăm sóc, giúp đỡ nó lúc đi vệ sinh, lấy nước nó uống và còn để an ủi, dỗ dành nó nữa…Cách đây chừng tháng trước, một buồi tối mưa trút đổ xuống từ lúc chạng vạng mãi đến hơn chín giờ mới tạnh, Lập đã ngủ say trong khi chị Hiến vẫn còn ngồi ở gian ngoài chong đèn dầu thêu vải gia công cho một đại lý ngoài chợ bất chợt chị nghe nó ngủ mê nói lảm nhảm “Hoa!Hoa!Đừng bỏ anh” rồi một lát sau lại nghe nó sụt sịt khóc như mèo, biết là nó đã tỉnh giấc chị liền xếp đồ đạc lại bước vào nhà trong ; ở đây do chưa có đường dây điện nên tối đến chị phải thắp hai ngọn đèn dầu, một cái lớn để ngoài chị làm việc còn cái nhỏ đặt bên trong trên một cái ghế đẩu đã cũ đủ để soi sáng chổ ngủ của hai chị em. Lúc chị vào thi thấy nó đã thôi khóc nằm yên như vừa chợp mắt ngủ lại, chị nhẹ nhàng ngồi xuống mé ngoài tấm nệm nhưng do bản năng thính tai đặc trưng của người mù, nó biết chị đã vào nên lúc chị toan nằm xuống thì bất chợt nó vùng ngồi dậy vừa vòng tay ôm choàng lấy chị vừa hôn tới tấp vào mặt chị, nó nói trong hơi thở hổn hển :
-Hoa, em…đừng…đi nữa! Đừng…bỏ anh mà!
Chị Hiến giật mình hoảng hồn nhưng lại không la mắng gì Lập cả vì chị biết nó hãy còn nữa tỉnh nữa mê tưởng lầm chị là người yêu của nó cho nên nó mới có hành động sỗ sàng, nham nhở với chị như vậy ; chị nhẹ nhàng gỡ hai cánh tay nó ra khỏi người chị rồi nói :
-Chị là chị Hai của em mà!
-Chị Hai hả? Em…em…xin lỗi. Chị…đừng giận…em nghe!
-Thôi, em không có lỗi phải gì đâu. Chị nói với em rồi, đừng có tưởng nhớ gỉ đến con người bội bạc phũ phàng ấy nữa!
-……!!!-Nó lặng thinh lắng nghe từng lời chị nói.
– Em nên biết cuộc sống hiện tại của hai chị em hãy còn nhiều nỗi khó khăn bộn bề. Em nghe lời chị đi, hãy cố gắng sống vui vẻ lạc quan lên nhé! Đừng có khóc lóc làm cho chị chẳng yên lòng được chút nào cả…
Lúc này, ngoải trời mưa đã tạnh hẳn nhưng gió vẫn còn ào ạt thổi vùn vụt làm xào xạc lay động những cành táo ngoải vườn, thỉnh thoảng lại luồn vào qua khe lổ thông gió vào nhà khiến cho cả chị lẫn em đều cảm thấy rùng mình vì lạnh ; chợt chị Hiến thấy nơi chiếc áo chemise mà Lập đang mặc có hai hột nút nơi cổ và ngực nó bị bung ra nên chị chủ động ngồi xích vào người nó rồi dùng hai bàn tay cài lại nút áo cho nó. Do không phải là hạng người lắm của nhiều tiền nên chị chưa bao giờ xài đến các loại mỹ phẩm như son môi, phấn hồng nhưng vì là con gái nên bình thường như bao nhiêu người khác, chị cũng sử dụng đến xà bông, dầu gội cao cấp Dove hay Clear nên mái tóc, thân thể chị đêm nào như tối nấy đều thoang thoảng một mùi hương thơm nhè nhẹ dễ chịu đến đỗi thằng em chị gần như quá quen thuộc với mùi ví ấy suốt bốn tháng trời qua…
-Chị Hai, em có chuyện này… muốn nói với chị -Giọng nó ngập ngừng-nhưng chị…đừng…có…la em…nghe!
-Chuyện gì em cứ nói đi chị nghe!
-Từ trước…tới giờ em chưa có… được ôm một người… con gái nào cả dù là lúc em còn quen bạn Hoa. Vậy giờ…chị có thể…cho em ôm…chị một chút…có được không?
-….???-Chị Hoa ngạc nhiên không đáp.
-Tại…em thích…mùi thơm…nơi người chị, chỉ…có vậy thôi!
Vì thấy đề nghị của Lập thực sự mà nói cũng chẳng có gì là nghiêm trọng cả cho nên thay vì cho phép nó ôm chị thì ngược lại, chị Hiến chưa chi đă vòng tay ôm choàng qua lưng nó rồi…
-Em…ôm chị…đi!
Nó vô cùng thích thú vội vàng lần hai cảnh tay ôm lấy vầng lưng mềm mại của chị, sau đó nó còn vùi mặt vào hít lấy hít để mái tóc tém mềm mại, mượt mà, êm ái ôm trọn lấy khuôn mặt người chị Hai trong gia đình trước giờ đã hết lòng yêu thương, chăm sóc nó từng ly từng tý ; tuy không thấy được khuôn mặt chị nhưng trong ký ức thâm tâm nó vẫn còn nhớ y in diện mạo chị mổi lần về nhà ở Bà Rịa sum họp vào ngày giỗ hay Tết đến xuân về. Lúc này nó chợt hỏi :
-Chị nói coi tương lai mai sau em có được…người nào chấp nhận yêu em hay là…em phải cô đơn suốt cả cuộc đời này hả chị?
-Em hãy hy vọng lạc quan lên! Nếu mà không có ai yêu em…thì…thì…
-Thì…sao chị Hai?
-Thì…chị sẽ…yêu em!
Không phải là chị Hiến nói đại để cho Lập được yên lòng đâu mà do xúc cảm thực sự đang dậy lên trong cõi lòng chị và do vậy mà chị bỗng dưng hôn tới tấp lên tóc lên mặt nó, chẳng hiều vì sao mà bất chợt chị lại không thể nào kiềm chế đè nén được một cảm giác lạ lùng đang trỗi dậy trong sâu cõi lòng chị ; trong khi đó, thằng em vẫn cứ ngây người ra như pho tượng đất mặc cho chị mình hôn mình mà đầu óc thì hoang mang chẳng hiều chuyện gì đang xảy ra cả mãi đến hơn hai phút đồng hồ sau, nó như người vừa mới sực tỉnh cơn mê rồi đến lượt nó kề môi cũng hôn lên tóc lên mặt chị. Trong vòng năm phút thôi ấy vậy mà kéo dài tưởng chừng như năm thế kỷ, hai chị em vẫn lặng yên hôn qua hôn lại như thế rồi không ai bảo ai, hai thân thể càng lúc càng xích sát vào nhau đền đỗi không còn một kẽ hở nào nữa cả ; thực sự chẳng thể nào xác định được rằng chị hay em ai là người phát tín hiệu ra trước mà sau khi lần môi hôn khắp diện mạo của nhau đến đỗi dính bết nước bọt lên khắp mặt mũi nhau, chính hai đôi môi ấy lại tự mày mò, tìm kiếm nhau rồi chậm rãi kết nối vào với nhau. Đấy chính là nụ hôn môi đầu đời của hai chị em tuy hết sức vụng về, lúng túng và khờ khạo, ngập ngừng nữa muốn nữa không nhưng lại rất nồng nàn, say sưa, ngây ngất, đắm đuồi, mê mệt ; căn nhà cấp bốn hai gian nhỏ bé nằm lẫn khuất trong vườn táo đêm nay bỗng chốc hóa thành nơi “động phòng hoa chúc”của hai chị em chăng khi mà cuộc đời còn lắm truân chuyên, khổ ài này lại khiến xui, đưa đẩy cả hai cùng bước vào cõi tình loạn luân ngang trái, tội lỗi oan khiên? Cặp môi chúm chím dảnh lên đầy gợi cảm của chị Hiến từng giây từng phút càng mở rộng ra thêm để đón nhận lấy hai vành môi Lập-một thằng thanh niên mù lòa mỗi lúc mỗi thằm thiết, sâu nặng ân tình ; hai chị em hôn nhau trong cõi yên lặng của ngôi nhà, trước cơn gió lành lạnh đêm mưa lâu lâu lại len lỏi vào nhà qua khe thông gió trên vách tường và hai bên khóe miệng cả hai liên tục tiết ứa ra nước bọt nhưng hể nước bọt của người này vừa mới trào ra thì lập tức được người kia liếm nút sạch sẽ không còn dấu vết nào cả. Vậy là không cỏn gì để mà có thể chối cãi được nữa trước tòa án lương tâm trong lòng chị gái em trai rằng tình yêu đã bất chợt nảy sinh giữa hai chị em ruột thịt cùng chung huyết thống chỉ cách nhau vỏn vẹn có hai tuổi mà thôi ; lúc đầu, chị Hiến còn chủ động nhưng càng về sau thì do là phận gài thành thử cho nên chị hoàn toàn nhường hết quyền ấy cho Lập tuy rằng nó chằng hề thấy đường nhưng việc yêu đương, ân ái theo bản năng bình thường mà tạo hóa ban bố sắp xếp cho con người thì xét thấy rằng…cần gì phải sáng mắt mới làm được, có phải như vậy không các bạn? Do lần đầu tiên mới được yêu, nó hết sức lúng túng vụng về chẳng biết phài làm sao đây nhưng nhở sự hợp tác dẩn dắt của chị Hai mình mà riết rồi nó cũng nghiệm ra được…tiếp theo là phải làm gì làm gì và chính nó đã vừa âu yếm ôm hôn chị vừa nhẹ nhàng dìu đỡ chị ngã người nằm dài xuống tấm nệm hạnh phúc cũ kỹ của hai chị em nó khi mà cả hai đang hoàn toàn ở cách xa gia đình bố mẹ những bốn chục cây số đường chim bay. Làm sao mà đêm nay, ông Hoạt cùng vợ với thằng con trai hay cô con gái thứ tư đang ở Sài Gòn hay biết được hai chị em đang say sưa, ngây ngất yêu đương, ân ái cùng nhau trong căn nhà lẫn khuất trong vườn táo nơi địa phận xã Bình Châu này dẫu cho họ có phép màu thần thông quảng đại đi chăng nữa? Ngay đến ông chủ vườn cùng với vợ con ông đang ngủ say sưa trong một căn nhà đẹp đẽ, khang trang và đầy đủ tiện nghi cách đó chừng một cây số cũng không ai biết nữa là…tất cả đều hoàn toàn ẩn trong màn bí mật của cuộc tình ngang trái giữa người chị hai mươi bốn tuổi chưa chồng chưa con và thằng em hai mươi hai tuổi mù lòa cả hai mắt ; dẫu cho ông trời sau này có trách phạt chị Hiến và Lập về tội dám cà gan làm “chuyện của con người nhưng không phải con người”thì ắt hẳn đêm nay ông cũng phải đành bất đắc dĩ mà tạm thời chấp nhận cho cuộc tình tuyệt vời, thú vị và sung sướng của hai chị em được “đi đến nơi về đến chốn”thôi chứ biết phải làm sao đây khi cả chị lẫn em đều là hạng người cùng khổ yêu nhau không phải vì nhục dục xác thịt thấp hèn mà là một tình cảm đặc biệt tuy rằng có phần nào hơi trái khoáy, lạ lùng người đời khó có thể nào chấp nhận được. Sau khi cùng nằm xuống nệm với chị Hai, thằng em tật nguyền của chị mới bắt đầu chập chững lần hai bàn tay mày mò đi tìm hiểu, khám phá từng chổ từng chổ một trên tấm thân chị vốn dĩ vẫn còn trinh nguyên con gái, chẳng nói chẳng rằng nó vụng về dùng từng ngón tay tháo cởi từng hột nút bóp nơi chiếc áo đồ bộ sát nách may bằng vải trắng chấm bông tròn xanh chị đang mặc do vừa may xong nên hãy còn mới toanh ; khi ấy, chị Hiến tuy rằng cảm thấy thực sự lo lắng sợ hãi nhưng không vì vậy mà chị lấy làm lý do để mà phản kháng, cự tuyệt lại em trai trái lại, chị lặng yên cho nó được quyền chủ động làm theo ý nghĩ của nó chỉ vì chị muốn nó đêm nay được toại nguyện, sung sướng có thế cõi lòng nó phần nào mới có thể quên đi được nỗi khồ của một kẻ tàn phế cộng với niềm đau khi bị bố đẻ ruồng bỏ, người yêu thì phụ bạc. Cuối cùng rồi năm hột nút bóp nơi áo chị cũng lần lượt được nó tháo bung ra, sau đó hai vạt thân áo trước chị hai bàn tay nó cẩn thận mở rộng sang hai bên để rồi tiếp tục lại lần lên cởi tuột hai vai áo chị dần dần xuống khỏi hai cánh tay múp míp của chị hết cánh tay phải sang cánh tay trái ; nó để chiếc áo chị sang một bên ngay trên tấm nệm ngủ, đến lúc này đây chị bỗng dưng cảm thấy sao mà nỗi niềm kích thích ham muốn cứ trỗi dậy liên tục lan tỏa ra khăp cả châu thân khi hai bàn tay nó từ từ chậm rãi rờ rẫm, sờ soạng nơi phần trên thân thể chị. Thành thật mà nói, xúc giác giữa chị Hiến và Lập cứ mãi miết tăng lên gấp bội phần và nó mày mò tới đâu thì chị không khỏi không ngớt rùng mình nổi cả gai ốc khắp người đến đấy, từ hai bờ vai tròn trịa nó mò xuống ngực xuống bụng, xuống eo chị ; nó phát hiện ra chiếc áo ngực chị mặc trên người và mặc dù không trông thấy gì cả nhưng trước giờ do vốn biết loại nịt vú phụ nữ hay mặc như chị có một hay hai cái móc ở phía sau lưng thành thử chỉ sau một vài giây ngẩn ngừ, hai bàn tay nó lại cử động nhẹ nhàng lần ra phía sau lưng để nhất quyết tìm cách tháo cởi cho được cái áo ngực của chị ra. Loay hoay mãi gần hơn cả hai phút sau mà anh chàng vẫn chưa thành công mỹ mãn, thấy vậy chị Hiến liền quyết định ra tay hỗ trợ giúp đỡ nó bằng cách ưỡn phần trên thân thể chị lên tạo ra một khoảng trống ngay dưới lưng chị ngăn cách với tấm đệm và do vậy Lập mới dễ dàng tìm ra được cách tháo hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai dây nơi nịt vú chị ; chỉ chừng vài giây sau, một tiếng “phựt”khe khẽ vang lên tức là lúc hai cái móc vừa bật ra khỏi hai lổ khoen cài làm cho áo ngực chị nhanh chóng không còn bó sát vào da thịt chị nữa mà từ từ lỏng dần lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới.
Chỉ cần có thế thôi là hai bàn tay nó cầm lấy ngay chiếc áo ngực của chị Hai nó để qua một bên, mò mẫm đặt lên cùng một chổ với chiếc áo đồ bộ sát nách mà nó vừa mới cởi ra lúc nãy ; có thế nói theo kiểu của nhân gian “gạo chín thành cơm”mang ý nghĩa muốn ám chỉ một sự việc đã xảy ra rồi không thể nào retour trờ lại được nữa thì tương tự như vậy, hai đứa con nhà ông Hoạt nay vốn dĩ đã trở thành không những vừa là chị em mà còn vừa là người tình của nhau không hơn không kém. Lúc bấy giờ, quả thật là do cặp mắt đã mù lòa vì vậy mà Lập tuy rằng rất muốn được chiêm ngưỡng hai gò ngực trinh nguyên đầy đặn của chị Hiến nhưng vẫn không sao nhìn thấy được mà cuối cùng nó vẫn “nhìn”rõ bởi hai bàn tay nó luôn luôn trung thành với thao tác rờ rẫm của một người mù lòa cặp mắt ; tuy chỉ là vậy thôi nhưng cũng đủ làm cho chị càm thấy chết lên xỉu xuống rồi chứ nếu hơn nữa chắc hẳn rằng chị sẽ mất hết phương hướng thăng bằng của cơ thể, lâng lâng bay bổng nơi lưng chừng chín tầng mây trôi bàng bạc. Rồi chị cảm thấy bất ngờ ngạc nhiên quá đỗi bởi vì khi không chí thấy nó cúi mặt xuống úp vào giữa hai bầu vú căng đầy tràn trề nhựa sống của chị đang mãi không ngớt phập phồng hết nâng lên rồi lại hạ xuống liên tục theo nhịp thở hổn hển, gấp rút ; miệng nó lần mày mò rê rê đầu lưỡi chẳng biết tìm kiếm thứ gì đó trên lớp da thịt non người chị Hai trong gia đình rồi dừng lại nơi đầu vú bên phải chị sau đó bắt đầu chậm rãi, nhẹ nhàng ngậm nút lấy nút để cái núm vú tròn tròn hồng hồng khiến chị phải trân cả người, quằn quại run rẫy còn miệng chị khẽ buột lên tiếng rên rĩ tỏ vẻ phấn khích, sung sướng vô cùng. Lúc bấy giờ, những luồng xung điện kích thích sinh lý vẫn không ngừng xuất phát từ nơi xương cùng cả chị Hiến lẫn Lập liên tục rần rật chạy dọc theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi từ đấy lan tỏa ra khắp cả châu thân lẫn tứ chi, hai bàn tay chị dường như không sao để yên một chổ được mà cứ phải lần lên mãi miết lập đi lập lại duy nhất mỗi một thao tác đó là vày tới vò lui từng lọn tóc đen nhánh mượt mà nơi đầu em trai ; đấy nào có khác chi là bằng chứng thể hiện cho một thực tế hiển hiện trước mắt rằng chị rất yêu thương nó, đêm nay chị không những yêu nó bằng cả cõi lòng chị mà chị còn yêu nó với tất cả thân xác con gái trinh nguyên của chị. Hai chị em không ngừng run rầy, kích động khôn lường không ngừng lăn qua rồi lộn trở lại liên tục mãi miết trên tấm nệm hạnh phúc bằng mouse cũ kỹ trãi lớp drap trắng tuy đã úa thành màu cháo lòng nhưng rất là sạch sẽ ; trong khi say sưa ngây ngất nút đầu vú phải của chị thì bầu vú trái còn lại đến lượt bàn tay phài nó lần lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp một cách phấn khích đến cùng cực tột độ và một chập lâu sau, nó mới thực hiện thao tác đồi bên nghĩa là bầu vú trái của chị được miệng nó ngậm nút để mà thưởng thức từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng rất thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo còn bầu vú phải nó vốn đã “chán cháo chê cơm” thì đến lượt bàn tay trái nó lần lên “làm việc”. Có lẽ Lập phải cám ơn anh Khoa mới phải vì do anh làm cho nó trở thành phế nhân cho nên xui khiến đêm nay nó mới được chị Hai Hiến trao tặng tròn vẹn tấm thân con gái hãy còn nguyên vẹn lành lặn cho nó hưởng thụ, thưởng thức và chiếm đoạt ; chính nhờ có anh mà chị mới dễ dàng chấp nhận trở thành người tình của nó theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuộc tình ngang trái của hai chị em càng lúc càng ngây ngất, say sưa với men nồng tình ái dậy lên trong trái tim tuổi trẻ vốn khát khao, đòi hỏi chuyện sinh lý nam nữ bình thường như bao nhiêu người khác.
Nói nào ngay kể từ ngày xảy ra vụ án mạng thương tâm, thằng con trau thứ ba của ông Hoạt chỉ mang tật ở đôi mắt không nhìn thấy được bình minh cũng như hoàng hôn mà thôi chứ còn những vị trí khác bên ngoài lẫn bên trong thân thể nó đểu lành lặn cho nên chẳng biết tự lúc nào mà trong chiếc quần sort màu xám nó mặc, dương vật nó đã cương ngỗng lên vừa to vừa dài lại vừa cứng và lúc này, nó đang từ từ chậm rãi cởi từng hột nút ốc nơi chiếc áo chemise màu kem hơi cũ trên người sau đó cởi hai ống tay áo ra khôi hai cánh tay nó ; dẫu sao thì nãy giờ, nó cũng đã lập được một kỳ tích đáng nể đó là tuy chẳng thấy đường chỉ mò mẫm rốt cuộc rồi cũng cởi được cả áo ngoài lẫn áo trong của chị Hai nó y như là một người sáng mắt vậy. Hiểu được tình ý của Lập nên khi nhận thấy hai bàn tay nó đang mò mẩm xuống dưới phần hạ thể chị rồi ngập ngừng khẽ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ vài trắng chấm bông tròn xanh nhẹ nhàng lấp lửng kéo tuột khỏi cặp đùi non nỏn nà trắng ngần của chị ; trước giờ, vốn dĩ là một người con gái có nề nếp gia phong đoan trang thùy mị chứ chẳng phải là hạng gái làng chơi cho nên dù là ở nhà hay đi làm ở nhà máy giấy, chị đều rất có ý tứ trong sinh hoạt hàng ngày do đó mà đàn ông con trai xa lạ hay thằng Tư, thằng Út dễ dầu gì tình cờ trông thấy được những chồ kín đáo trên thân thể chị. Vậy mà trong đêm tình âm thầm lén lút này, chỉ vì tình yêu hy sinh cao cả chị lại sẵn sàng phơi bày gần như hết tất tần tật thân thể chị trước mắt thằng em dẫu rằng nò chẳng hề nhìn thấy chi cả, dẫu sao thì nhờ có vậy nên chị cũng đỡ đi được phần nào ngượng ngùng e thẹn đối với em trai ; hai ống quần chị sau khi rời khỏi đùi và mông tiếp tục đi qua hai đầu gối chị tới cặp giò, cuối cùng lần lượt ra hết hai bàn chân chị từ bàn chân phải sang bàn chân trái và lúc này, ngẩu nhiên nó cũng để quần chị lên cùng một chổ với áo đồ bộ, áo ngực của chị mà nó đã thành công mỹ mãn trong việc tháo cởi để nhằm thỏa mãn nỗi niềm khát khao nhục dục sinh lý vốn đã ấp ủ bấy lâu nay trong cõi lòng một kẻ phế nhân tàn tạ. Các bạn thân mến, các bạn có tin vào điềm báo ứng hay không bởi vì chỉ một tháng sau khi hai chị em Lập-Hiến trở thành người tình của nhau thì anh Khoa-kẻ đã nhẫn tâm làm cho em trai chị mù lòa bằng chính đôi đũa ăn tiệc trong lúc đi vào rừng cưa cây, khi cầm máy cưa chẳng may sợi xích lưỡi cưa bị đứt văng ra trúng cả vào hai mắt khiến cho anh này sau khi được đưa vào bệnh viện chữa trị cũng hỏng hết “hai cửa sổ tâm hồn”, do gia đình quá nghèo lại đơn chiếc nên anh đành phải một mình lê thân đi ăn xin ngoài chợ Long Khánh ; vậy so ra dầu gì đi nữa thì Lập vẫn còn có phước đức may mắn đó là được chị Hai chăm sóc, yêu thương sẳn sàng làm người tình của nó còn hơn anh ta chẳng có ai lo toan, đỡ đẩn khuya sớm. Lúc này, lẽ đương nhiên rằng chị Hai cũng chẳng hề phàn kháng cự tuyệt chi khi nhận thấy hai bàn tay thằng Tư lại tiếp tục lẩn lên cởi tiếp chiếc quần lót bằng thun voan trắng hãy còn khá mới-mảnh vải cuối cùng còn sót lại nơi hạ thể chị che chắn chổ kín đáo quan trọng nhất cuộc đời con gái của chị ; sau đó, anh chàng mới tự tay tháo cởi chiếc quần sort nó mặc vậy là bên cạnh hai chị em trên tấm đệm ngủ hàng đêm lần lượt xuất hiện đầy đủ y phục của hai chủ nhân nào là áo đồ bộ, áo chemise, áo ngực, quần sort, quần đồ bộ, quần lót và hiện giờ cả chị lẫn em đểu chẳng khác gì cặp người nguyên thủy thuở mới tạo trời dựng đất. Mặc dú không sao thấy được đường nhìn được lối nhưng nhờ sự dẫn dắt của chị Hiến nên Lập cũng dần dần từ từ trườn người tới leo lên nằm được trên người chị, nó vừa hổn hền thở vừa lúng túng vụng về xếp hai chân nó vào giữa tâm điểm cơ thể chị ; phải mất một lúc lâu, đầu dương vật nó mới đút lọt đúng ngay vào lổ âm đạo chị sau vài phút mày mò tìm kiếm và do yêu thương em trai thực sự nên âm đạo chị không ngừng giãn nở tối đa cùng với sự tiết ra dịch nhờn sinh lý nữ liên tục mới có thể chứa đựng hết dương vật quá khổ của thằng em phế nhân mù lòa cả hai mắt. Trong lần đầu tiên quan hệ thể xác, chị Hiến cảm thấy đau đớn tột cùng đển đỗi chảy cả nước mắt ràn rụa lăn tròn trên hai gò má bánh bầu của chị khi phía dưới dường như một thỏi sắt nung nóng rực đang liên tục ngọ nguậy tàn phá tất cả mọi ngóc ngách bên trong chổ kín trơn nhớt còn nguyên vẹn trinh tiết ; phải nói rằng không ngờ cuộc đời chị lại hy sinh rất nhiều cho Lập –thằng em chẳng may bị tai nạn vĩnh viển không còn được nhìn thấy khuôn mặt chị cũng như những người thân khác kể cả cái “thiêng liêng quý báu nhất đáng giá nghìn vàng”đêm nay chị không hề tiếc nuối, ân hận chi khi trao tặng, hiến dâng cho nó. Tuy rằng trước giờ chị chưa có một người bạn trai nào song tương lai một hai năm nữa thôi thì như bao nhiêu cô gái khác, chị cũng phải lấy chồng sinh con nhưng giờ đây theo như chị nghĩ, có lẽ chị sẽ ớ mình ên chị đến suốt cả cuộc đời để vừa làm chị vừa làm vợ cho nó thôi chứ không thể nào trông mong được gì khác ; với bản năng sinh lý bình thường của một thằng con trai, lúc bấy giờ nó bắt đầu nhấp nhỏm hai bờ mông nâng lên hạ xuống liên tục đưa đẩy phần dương vật nó hết thụt ra lại thọt vào sâu tận cùng bên trong tử cung chị, lẽ đương nhiên nó không hề biết cũng không thể nào nhìn thấy dù là có sáng mắt đi chăng nữa rằng do màng trinh của chị bị đầu dương vật nó làm thủng rách nên tiết ra vài giọt máu hồng hồng lẫn trong dịch nhầy nhụa thấm xuống mảng đệm ngay dưới mông chị, bằng chứng cùa tình yêu trong trắng mà đêm khuya lạnh lẽo chị đã ưu ái dành cho nó với nỗi niềm hy vọng mai sau cặp mắt nó sẽ được chữa trị lành lặn như bao nhiêu người bình thường khác trong cộng đồng xã hội. Tình hình phía dưới hạ thể hai chị em là vậy còn bên trên, thỉnh thoảng hai vành môi Lập lại ham muốn, khát khao cúi xuống mày mò tìm kiếm đôi môi dày mọng tươi thắm và dĩ nhiên chị cũng tò ra rất hồ hởi, nhiệt tình đón nhận nó một cách say sưa, ngây ngất cùng cực quá đỗi ; hai bàn tay nó thì vẫn cứ sờ soạng, nắn bóp liên tục hai bầu vú căng tròn đầy đặn của chị mãi miết phập phồng nhấp nhô theo hơi thớ gấp rút vội vàng chẳng khác nào hai hòn hỏa diệm sơn trên quốc đảo Nhật Bản vào thời điểm chuẩn bị phun trào lửa cùng mắcma, nham thạch mãnh liệt dữ dội không kém.
Có lẽ là lần đầu tiên và do Lập chưa được sung sức khỏe mạnh cho lắm nên chưa đầy bảy phút sau, nó đã bắt đầu xuất ra xối xả những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước người ta vo gạo đổ vào nồi chừng mười lăm phút sau thì gạo chín thành cơm đồng thời rin rít, nhơn nhớt tựa keo hồ tinh bột ; cả chị lẫn em đều khoái ngất ôm chặt cứng lấy thân thể của nhau, khoảng một phút đồng hồ sau mới bắt đầu rã rời trong cảm giác vẫn hãy còn sung sướng, đê mê, đắm đuối khi nguyên cả hai bên đùi và vùng bụng dưới của hai chị em đều dính bết những lớp tinh dịch lẫn với dịch nhờn nhơm nhớp. Hai chị em rời nhau ra, mệt mỏi ngồi dậy mặc quần áo vào trong lúc ấy, tại nhà ông chù vườn cách đó khoảng một cây số, đứa con gái lớn của ông vừa mới thức giấc chuẩn bị bữa sáng cho nhà ăn để đi gặt lúa, cả đứa cháu ngoại ông ta lên mười cũng thức theo mẹ dành việc thổi cơm ; do con bé tuy mới chừng ấy tuổi nhưng đã rành rõi việc nấu cơm từ lâu rồi, nó lấy củi tre cho vào bếp cháy đùng đùng, khi cơm sôi nó mở nắp vung dùng đũa cả xới đều lên và khoảng một phút sau thì cơm cạn lúc ấy nó mới bớt lửa. Nó canh thêm chừng mười phút sau mới mở nắp vung ra, mùi gạo nàng hương tỏa ra nghi ngút thơm lừng sực mũi, dường như nó chưa thể nào khẳng định được rằng cơm đã chín hay chưa nên nó mới cầm đôi đũa tre-thứ mà anh Khoa dùng để đâm mù hai mắt Lập dích lên một vài hột cơm đưa lên miệng nhai thử, bất chợt nó reo lên : “A, gạo chín thành cơm!”./.
Để lại một bình luận