Phần 41: Duy nhất
-…Chị nói nghe nè, thằng quỷ! Chiều mai chị về nhà đó, đến chiều mốt thứ Bảy chị trở lên thành phố dự lễ phát bằng tốt nghiệp, em phải đi với chị nghe chưa? Sau đó, sáng chủ nhật hai chị em sẽ đi ra Đà Lạt chơi một tuần, chị xin phép mẹ rồi!
– Hả, thiệt không chị?
– Thiệt đó, chị không có đùa đâu!
Đấy chính là cuộc đối thoại qua máy di động giữa hai chị em Phương Nam-Phương Đại, vậy là ròng rã năm năm trời trôi qua rốt cuộc rồi quãng thời gian học tập rèn luyện theo chương trình đào tạo bác sỹ tại trường Đại học Y dược Thành phố cũng đến hồi chấm dứt ; biết bao nhiêu rộn ràng, hân hoan dậy lên trong cõi lòng chị gái sắp sửa bước vào nghề nghiệp bấy lâu nay mà bản thân mình yêu thích từ lúc chị còn học bậc THCS và đấy cũng là bấy nhiêu nỗi vui mừng khi chẳng còn nhiều thời gian nữa, em trai được đoàn tụ gần gũi với người chị xinh đẹp, thương yêu duy nhất trong gia đình. Phải nói là đúng một năm tròn kể từ đêm yêu đương, ân ái tại khu rẫy ở Suối Nghệ sau cái chết bất đắc kỳ tử của tên Tài vốn cam lòng “thù này quyết trả”(tập Phía trước là bầu trời), hai chị em đã những ba trăm sáu mươi lăm ngày xa cách không bao giờ thấy mặt chỉ toàn là nghe thấy giọng nói của nhau qua điện thoại mà thôi đừng nói chi đến chuyện ôm ấp, hôn hít nhau ; ngày hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng bảy như vậy là còn đúng 23 ngày nữa mới bước vào năm học mới của chương trình lớp Mười Một quả thật là một chuỗi kéo dài những khoảnh khắc giây phút nên thơ tuyệt vời yên bình, an toàn, tự do, thoải mái giữa hai chị em không hề sợ bị ai quấy rầy hay phá rối. Đại chờ cho đến chiều mai mong sao sớm được gặp lại chị Nam với tâm trạng thật háo hức, nôn nao, hoang mang quả thật không thể nào diễn tả bằng bất cứ ngôn ngữ nào cả nhưng chẳng hiểu làm sao mà nó lạị cảm thấy thời gian dường như trôi qua thật chậm, có thể nói rằng trái đất đã ngừng quay rồi thì phải ; đêm ngủ nó cứ mãi miết trằn trọc không tài nào ngủ được, mong cho trời mau sáng và đến sáng hôm sau, nó mang tập trắng ra bao bìa lại từng cuốn chuẩn bị cho năm học mới tại trường THPT Châu Thành. Bao xong quyển đầu tiên lại thấy chẳng được ưng ý chút nào nó lại tháo ra bao lại, thào ra bao lại đến những năm lần mà nó vẫn có cảm giác như thế nào ấy cuối cùng nó vo tròn tờ giấy bao ném vào sọt rác rồi coi như là nó chẳng hề làm nổi một công việc cỏn con như trên ; trưa hôm ấy sau khi ăn cơm xong, nó toan leo lên giường đánh một giấc để bù lại cho đêm qua thiếu ngủ thì máy điện thoại di động của nó réo vang lên inh ỏi âm thanh của một cuộc gọi đến, nó quan sát màn hình thì muốn la làng lên vì người gọi chẳng ai xa lạ đó chính là chị Hai của nó có lẽ từ trên thành phố gọi về. Lúc ấy, nó cảm nhận được rằng giọng chị rất là vui vẻ phấn khởi hơn cả ngày thường chẳng khác gì chị vửa mới có thêm một tin vui nào đó ngoại trừ việc chị sắp sửa nhận bằng Tốt nghiệp loại xuất sắc kèm theo số tiền thưởng tài trợ của ngân hàng Sài Gòn Đông Á 7.000.000đ ; qua máy, nó nghe chị nói là một chuyện tốt lành chợt đến với chị đến khi nào gặp nó chị sẽ cho nó biết là chuyện gì và chị còn cho nó biết thêm là chiều nay chị không về được, nhờ nó giúp giùm đón chiếc xe khách loại 52 chổ mà chủ cư ngụ tại khu vực gần Bệnh viên Bà Rịa để nhận chiếc valy đựng quần áo, tư trang chị gửi về còn sáng thứ bảy tới, nó cứ việc đón xe đi Sài Gòn, chị sẽ chờ nó tại Bến xe Miền Đông tới chiều hai chị em sẽ trở về bằng xe máy sau khi dự lễ phát bằng xong. Chuyện vui của chị là gì nhỉ, ngay bây giờ đây tôi cũng xin bật mí luôn cho các bạn được biết luôn thể chứ cũng chẳng hề bí mật giấu giếm với các bạn làm gì để các bạn thêm phần sốt ruột, chờ đợi ; số là cách đây hai mươi lăm ngày, trong lúc đi uống cafe với mấy người bạn, được một phụ nữ nghèo khổ rách rưới mời mua vé số, tuy rằng không có thói quen mua “sự cầu may”này nhưng vì thấy tội nghiệp thương tình bà ta nên chị đồng ý đưa cho 20000đ để mua hai tờ số. Lúc mười một giờ trưa, tình cờ ghé sạp báo mua tờ Phụ nữ, thấy chổ này có bán cả vé số, sực nhớ ra hai tấm vé chị mua đã lâu chị vẫn hãy còn để trong túi xách, chị liền nhờ bà chủ lục giùm tấm kết quả dò của đài Đồng Nai ngày 3 tháng 7 ; chị lấy hai tấm vé cùng số ra dò thì cũng chẳng mất nhiều thời gian vì chưa chi mà chị đã thấy sáu chữ số nơi giải đặc biệt trong tờ giấy kết quả đều trùng khớp với sáu chữ số 987654 trong hai tờ vé của chị, nếu không kìm nén kịp thì chắc có lẽ chị đã la lên cho cả phố khắp phường đều tỏ tường rằng chị vừa mới trúng số giải đặc biệt.
Chị nhanh chóng lên xe trở về nhà bác Thân ở quận 3 lấy sổ tay ra tính toán xem bản thân chị cần phải làm gì đây khi mà bỗng dưng ngẫu nhiên chị được trời phật ban cho số tiền lớn như thế này có khi cả năm đời con cháu chị chưa chắc gì mà xài hết ; mới sau Tết vừa rồi, do chiếc xe Dream chị dùng mấy năm nay đã xuống cấp hay hư này hỏng kia cho nên đúng ngày kỷ niệm Lễ Quốc Tế lao động, chị đến một salon xe ô tô ở gần nhà bác chị bán chiếc xe lại được 4.000.000đ rồi mua lại chiếc xe Air Black trả góp. Trừ số tiền bán xe, chị đưa thêm cho chủ tiệm muời sáu triệu và với giá trị chiếc xe là bốn mươi triệu, chị phải trả góp cho tiệm trong vòng ba mươi sáu tháng mỗi tháng là 865000đ, chị nhẩm tính nếu ngay bây giờ ra salon xe trả nốt số tiền còn lại thì chị sẽ không mất số tiền lời ba năm sau là mười một triệu đồng ; vậy là chị liền kê một danh sách khoảng mười khoản phải giải quyết mà đầu tiên đó là trả tiền chiếc xe mới mua rồi cẩn thận khóa cửa nhà, lên xe chạy đến Công ty xổ số kiến thiết Thành phố để làm thủ tục nhận tiền trúng số. Lúc bấy giờ đã hơn ba giờ chiều và tại đây sau khi cẩn thận kiểm tra hai tờ vé số trúng của chị, một cô nhân viên nhã nhặn bảo chị vui lòng chờ năm phút vì giám đốc đang bận làm việc với khách hàng ; ngoải cô này ra có một anh nữa khi chị đang ngồi chờ mang đến cho chị một tờ khai đề nghị chị điền vào đầy đủ các mục như họ tên, ngày sinh, quê quán, số chứng minh nhân dân, nghề nghiệp, chổ ở hiện tại, số điện thoại…Sau khi chị viết xong đưa lại cho anh ta, anh trở vào phòng làm việc nhân lúc cô bạn nhân viên kia không để ý, anh mở máy photo sao y lại tờ khai của cô gái may mắn trúng được hai tờ vé số ba tỷ đồng sau đó anh nhanh chóng xếp tờ giấy photo lại làm tư nhét vào túi quần chẳng biết anh ta có ẩn ý gì đây? Lát sau, bản chính tờ khai của chị Nam được cô nhân viên mang vào phòng giám đốc ký duyệt rồi cô trở ra hỏi chị muốn lãnh thưởng bằng hình thức nào, tiền mặt hay chuyển khoản ; vì đã chuẩn bị sẵn trong đầu óc nên chị nói chỉ cần lĩnh trực tiếp năm mươi triệu số còn lại chị để nghị công ty chuyển vào tài khoản Sacombank của chị (lúc mới lên học Đại học, chị đã mở tải khoản tại ngân hàng này với số vốn ban đầu là năm triệu). Khoảng năm phút sau, chị thong thả rời ngân hàng khi ấy chiếc điện thoại Iphone trong túi xách của chị khẽ báo có tin nhắn tải khoản có từ ngân hàng số dư là 2.657.000.000đ thật quả là một số tiền kếch sù mà có lẽ nằm mơ cũng chưa bao giờ thấy được, có phải như vậy không các bạn? Thế là chị bắt tay ngay vào giải quyết việc thứ nhất, trên đường về nhà chị ghé qua salon xe trả nốt số tiền mua xe, mặc dù còn có bốn ngày nữa là hết tháng thứ ba nhưng ông chủ tiệm vẫn hào phóng không tính tiền lãi chỉ tính gọn số tiền chị còn thiếu lại là hai mươi triệu mà thôi ; ông tươi cười khi thấy cô gái trẻ xinh đẹp bình thản đếm đủ bốn mươi tờ giấy năm trăm ngàn trao tận tay ông. Rời khỏi salon, chị Nam bước qua việc thứ hai đó là tìm người phụ nữ đã bán cho chị hai tờ vé số may mắn và chị thoáng nghĩ tìm được một người giữa một thành phố rừng người này có khi mò kim dưới đáy biển còn dễ hơn nữa là nhưng rồi chị bỗng vui mừng khi chị nhớ ra cái quán cafe mà thần tài đã gõ cửa vào định mệnh của chị ; quán có tên khó có thể quên được, đó là quán Cafe Sương lạnh nằm trên đường Nguyễn Chí Thanh, quận 5 gần trường chị học như vậy chỉ việc trở lại nơi đó may ra sẽ gặp lại người phụ nữ vóc dáng gầy gò ốm yếu mặc chiếc áo bà ba trắng ngã màu cháo lòng lấm lem dính bết bụi đường đội chiếc nón lá đã tưa rách và thông thường người bán vé số chỉ bán ở những khu vực nhất định mà thôi, đó chính là luật phân chia địa bàn của dân bán “may mắn” cho thiên hạ. Trước khi đến quán, chị ghé tiệm sách mua một cái bì thư kín đáo bỏ vào bên trong mười tờ giấy năm trăm ngàn sau đó chị gởi xe ung dung, thong thả bước vào ; chị gọi cho mình một ly cafe sữa đá ngồi nhấm nháp chẳng bao lâu chị đã nhìn thấy người phụ nữ bán vé số hôm nọ đi vào với dáng điệu mệt mỏi và xấp vé số còn khoảng mười lăm tờ. Chị vẫy tay gọi bà ta lại, không dông dài chi cả chị nói vắn tắt là cách đây chị có mua của bà hai tờ vé số và đã trúng được giải đặc biệt nên hôm nay chị nhã ý mua hết số vé còn lại của bà đồng thời biếu bà năm triệu đồng ; lúc bấy giờ, quán chưa đông khách mấy nên sự trao đổi giữa chị và bà ta tuyệt nhiên không hề có ai đoái hoài để ý đến, bà ta rối rít vừa cám ơn chị vửa cầm lấy cái phong bì chị đưa nhét ngay vào túi áo rồi nhanh chóng rời khỏi quán vừa đi vừa ngó chừng phía sau vì bà sợ bọn xã hội đen chúng mà biết được bà ta có nhiều tiền thì thật là khó sống với bọn chúng! Sau khi bà ta đi rồi, chị Nam gọi điện cho hai cô bạn học cùng lớp rất thân ở trọ gần đó đến uống cafe nói chuyện phiếm, vì tất cả đểu đã kết thúc việc học hành thi cử nên ai nấy đều thong thả, vui vẻ ngồi túm lại bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới đất ; từ chuyện thời trang, chuyện giá vàng…đến chuyện du lịch, chuyện ăn uống rồi cuối cùng lại chuyển sang chuyện yêu đương, chồng con. Một cô nhéo tay chị Nam hỏi :
-Nè Nam, mày tính mấy năm nữa thì lấy chồng hả mậy? Tao thì chắc là sang năm thôi vì giờ tụi mình đã hai ba rồi còn gì! Không khéo là “ống chề” mất!
Chị Nam chỉ cười cười không nói gì, câu nói của cô bạn vô tình làm chị chạnh lòng nhớ đến Đại-thằng em mà ngày mai chị sẽ gặp lại ; tuy rằng chơi rất thân với nhau nhưng hai cô bạn không tài nào biết được bạn mình từ lâu đã không còn là con gái nữa và người tình của bạn mình không ai xa lạ chính là thằng em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, do vương vấn tình cảm với nó thì làm sao mà chị còn nghĩ tới chuyện chồng con sau này cho được? Chị nói bâng quơ là sau này cố gắng kiếm được chổ làm rồi bốn năm năm nữa mới tính đến chuyện lập gia đình, chị nói thao thao bất tuyệt góp chuyện với hai bạn hết chuyện này đến chuyện khác nhưng duy nhất có một chuyện chị không thể nào hở môi ra đó là chuyện chị trúng số giải đặc biệt được hai tỷ bảy ; từ trưa tới giờ chỉ có bốn người biết chị trúng số đó là ông giám đốc Công ty xổ số cùng hai nhân viên và bà bán vé số mà thôi chứ ngay cả Đại chị cũng chưa nói, lúc trưa tình cờ chị Linh Tú ghé tạt qua nhà chị chỉ nói là ngày mai chị sẽ giao nhà lại cho chị Tú để về Bà Rịa chứ cũng chẳng dám khoe gì cả vì chị luôn nhớ lời má Phụng dặn là sống trên đời phải giữ miệng vì “thần khẩu hại sát phàm”, nếu khoe khoang chỉ tổ chuốc thêm phiền hà mà thôi. Ba người ngồi tại quán Sương lạnh đến năm giờ rưỡi mới kéo nhau đi ăn nhà hàng rồi lại rủ rê đi hát Karaoke mãi đến hơn chín giờ mới chia tay nhau ra về, đêm hôm ấy sau khi lên giường chị đánh một giấc ngủ ngon lành và sung sướng, sảng khoái làm sao mãi đến tám giờ sáng hôm sau mới thức dậy ; sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, chị thay quần áo rồi dắt chiếc Air Black ra khỏi nhà, chị chưa kịp depa xe thì điện thoại trong túi xách chị réo nhạc chuông báo hiệu có cuộc gọi đến. Chị mở máy thì cười mỉm một mình vì chị thấy đó chính là số của Đại, chị nghe nó nói hiện giờ xe ca chở nó đã đi đến gần Long Thành rồi, chị nghĩ sao lúc này anh chàng chỉnh chu vậy ta không còn lề mề như trước nữa ; chị nói nó chút nữa sẽ ra đón nó tại bến xe miền Đông, chị ra quán hủ tiếu đầu ngõ gọi một tô hù tiếu mì và lúc này, lẽ đương nhiên chị không tài nào phát hiện ra chị bắt đầu có người theo dõi chị đó chính là một thanh niên người dong dỏng cao đeo mắt kính đen chạy chiếc xe Future Neo từ lúc chị ra khỏi cổng chay ra đầu ngõ. Khi chị Nam vào quán ăn sáng, anh ta cũng vào theo nhưng ngồi xoay lưng lại về phía chị, sau khi ăn xong chị đi qua mặt hắn ra lấy xe chạy đi và chị chắc chắn không thể nào ngờ được rằng đấy chính là anh nhân viên làm việc tại Công ty xổ số thành phố lúc chiều qua chị đến nhận thưởng ; anh này tên Nhân khi thấy có cô gái trẻ đến báo tin rằng trúng hai tờ số giải đặc biệt được lãnh tổng cộng 2,7 tỷ đồng (trừ 20% là ba trăm triệu), tự dưng cõi lòng anh ta bỗng dấy lên một nỗi ganh tỵ thực sự quá đỗi rằng tại sao người trúng số không phải là anh mà lại là cô ta nhỉ? Thế là chỉ trong một phút yếu lòng không kiểm soát được lý trí, anh liển nhanh chóng phác họa ngay trong đầu một kế hoạch bắt cóc tống tiền cô gái có cái tên rất mạnh mẽ “Nguyễn Thị Phương Nam”; đấy chính là lúc anh lén photo tờ kê khai thông tin khách hàng trúng thưởng của “con mồi” và ngày hôm nay do là thứ bảy cơ quan anh nghỉ làm việc nên anh liền bắt tay ngay vào việc thực hiện kế hoạch duy nhất của anh. Rất dễ dàng anh tìm ra được chổ ở của chị Nam tại quận III chỉ trong vòng mười lăm phút thôi từ nhà anh nơi quận 12 tới đây, anh năm nay 25 tuổi hãy còn độc thân sống cùng với mẹ là viên chức hưu trí và chị gái làm nhân viên kế toán xí nghiệp xuất khẩu hải sản ; hoàn cảnh gia đình anh không giàu có đài các nhung lụa chi, có lúc thiếu thốn túng cùng quá đỗi chính vì vậy mà anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để phạm tội bởi vì ít nhất anh cũng đã định đoạt cho sự tự do của cô gái sinh viên may mắn kia ít nhất là năm trăm triệu đồng. Sau khi chị Nam rời quán hủ tiếu, anh không bám theo nữa vì sợ chị để ý mà điều khiển chiếc xe Future chạy thẳng đến trường Đại học Y dược Thành phố, tại đây anh nắm được thông tin rằng chiều nay lúc 16h00 trường tổ chức lễ tốt nghiệp đăng quang cho 60 sinh viên khóa Y23 ; ngó qua danh sách dán nơi bảng thông báo, khỏi phải mất thời gian lâu lắc chi anh đã nhìn thấy “cái tên mà anh ganh tỵ nhất” ở vị trí số 1 xếp loại xuất sắc ở phần ghi chú được nhận thưởng 7.000.000đ, anh lẫm bẩm :
-Học xong nó được thưởng bảy triệu đã vậy nó còn trúng số đến những 3 tỷ đồng, quả là ông trời không công bằng!
Rời trường Đại học Y dược, anh Nhân chạy đến một salon xe ôtô trình bằng lái xe B2 cho ông chủ để làm thủ tục mướn một chiếc xe 4 chổ, do không có nhiều tiền nên chiếc xe anh mướn màu bordeau bề ngoài khá cũ và một bên đẻn hậu phía sau đã lung lay sắp rớt ; đây chính là phương tiện anh chọn để thực hiện kế hoạch bắt cóc chị Nam chở chị xuống giấu tại nhà một người bà con của anh tại Xuyên Mộc đòi tiền chuộc nhưng lúc này anh không hề biết rằng chinh cái đèn hậu gần hỏng của chiếc xe này chính là nguyên do sẽ khiến cho anh thất bại một cách thảm hại, não nề và cũng còn may cho anh là anh không bị vướng vào vòng lao lý…Sau khi mướn xe xong, trên đường trở về nhà, anh ghé tiệm thuốc tây mua một lọ thuốc mê Clorformon và lúc này, chị Nam đang có mặt tại bến xe miền Đông để đợi thằng em trai chị từ Bà Rịa lên đây-sở dĩ chị yêu cầu Đại có mặt trong buổi đăng quang tốt nghiệp của chị bởi vì chị muốn chia sẽ niềm vui rạng rỡ khi công thành danh toại với người thân trong gia đình mà chỉ có nó là người mang chung dòng máu ruột thịt cùng chị ; chị chọn một quán cafe đối diện với cổng bến xe, gọi ly cafe sữa đá vừa nhấm nháp vừa xem sách thỉnh thoảng chị lại ngó qua phía bến xe để trông chừng. Chín giờ mười lăm, chị nhác thấy thằng em mặc áo chemise trắng sọc carô xanh cùng với quần tây màu xanh dương xuống xe ngay nơi cổng đứng ngó dào dác, chị nhủ thầm chà mới có một năm trời thôi mà anh chàng đã cao lớn hơn, to con hơn và…đẹp trai hơn – chị bước ra khỏi cửa quán vừa gọi tên nó vừa vẫy tay ra hiệu. Ở phía bên kia, Đại cũng đã nhìn thấy chị liền tươi cười chậm rãi sang đường, nếu như mà tình cờ gặp chị ngoài đường chắc hẳn nó chẳng thể nào nhận ra được người chị yêu dấu của nó trước giờ bởi vì trông chị có vẻ từng trãi hơn song so với dĩ vãng thì nét xinh đẹp, hấp dẫn và quyến rũ nơi chị lại tăng lên gấp bội phần khiến nó cứ đứng ngây cả người ra mà nhìn chị chằm chằm ; chị Nam trìu mến nhìn nó rồi chị nhéo tai nó bảo nó nhìn chi mà nhìn dữ vậy, bộ muốn thiên hạ người ta để ý hay sao? Hai chị em trở vào quán nơi chiếc bàn chị ngồi khi nãy, đợi cô tiếp viên mang ra cho nó chai Sting xong rồi hai đứa mới tiếp tục trò chuyện với nhau thật là vui vẻ, rộn ràng mãi đến mười giờ rưỡi mới tính tiền nước rời khỏi quán ; năm học lớp Mười vừa qua, tuy chưa đủ tuổi thi bằng lái xe môtô nhưng Đại đã điều khiển các loại xe phân khối lớn như Air Black, Dream….do chơi thân với một số cậu ấm cô chiêu con nhà đại gia cùng lớp cho nên lần đầu tiên nó thong thả chở chị nó trên chiếc xe tay ga đắt tiền mà chị vừa mới trả hết tiền mua vào chiều qua. Chị Nam cũng tỏ vẻ rất tin tưởng nơi tay lái của em trai ngồi sau lưng nó chỉ đường cho nó chạy tới, thỉnh thoảng chị nhắc nhở nó chú ý tốc độ khoảng 20-25km/giờ là được do vậy phải hơn mười một giờ hai chị em mới về đến nhà bác Thân trên địa bàn quận 3 ; lúc này chị Tú cùng hai đứa con gái cũng đã tới chờ nơi cổng nhà được chừng mười phút, vì hôm qua nghe con em họ nói rằng ngày nay sẽ giao nhà lại để về Bà Rịa nên chị dọn về đây ở còn căn nhà của hai vợ chồng chị trước giờ ở quận 12 chị đã đăng biển bán. Trưa hôm ấy, ba chị em họ xúm lại nấu một bữa cơm chia tay rất ngon lành để cùng ăn với nhau…Đến ba giờ rưỡi, hai chị em Phương Nam-Phương Đại từ biệt chị Tú lên đường sang quận 5, tư trang chị Nam chỉ cỏn lại chiếc túi xách ngang vai vì bao nhiêu đồ đạc, sách vở cùng với máy tính xách tay chị đã gửi theo xe đò về Bà Rịa hôm qua và em trai chị cũng đã nhận được. Buổi lễ đăng quang tốt nghiệp khóa Y23 diễn ra chỉ trong vòng 45 phút ngắn gọn nhưng thực sự hoành tráng và tràn đầy ấn tượng, đậm nét ý nghĩa mang sắc thái tâm tư tình cảm của những sinh viên trước ngưỡng cửa cuộc đời trao gửi lại cho quý thầy cô đã không quản khó nhọc trang bị, đào tạo bồi dưỡng họ trở thành người bác sỹ phục vụ cho công tác chăm sóc sức khỏe của nhân gian. Sáu mươi sinh viên ai nấy đểu tươi cười rạng rỡ trong bộ y phục trạng nguyên lần lượt lên trên sân khấu nhận bằng Tốt nghiệp, nhận thưởng và chị Nam-sinh viên xuất sắc nhất khoa đã thay mặt lớp đọc bài phát biểu cảm nghĩ đồng thời cám ơn thầy cô sau đó chị cùng một số bạn nữ tặng hoa cho vài thầy cô ; kết thúc lễ, tất cả sinh viên với gần bốn mươi thầy cô ngồi lại thành mười bàn nhập tiệc chia tay (kinh phí đãi tiệc do mỗi sinh viên đóng góp 150.000đ), dĩ nhiên Đại cũng được mời ngồi cùng bàn với chị Nam, chị Phương và bảy sinh viên nam nữ khác. Đến năm giờ bốn mươi, nói lời chia tay các bạn xong chị Nam bảo em trai ra nhà xe của trường lấy xe cỏn chị sẽ ra cổng trước chờ và hai chị em sẽ trở về Bà Rịa để chuẩn bị hành lý cho chuyến du lịch Đà Lạt vào ngày mai nhưng lạ lùng thay, khi nó chạy xe ra khỏi cổng, ngó quanh nhìn quất chẳng hề thấy bóng dáng chị đâu cả ; nó liền quay trở vào gửi xe trở vào nơi đãi tiệc, lúc này mọi người đã về gần hết cho nên nó dễ dàng nhận ra được một điều đó là chị nó không còn ở đây nữa mà chắc chắn đã ra ngoải rồi, nó lấy điện thoại ra gọi số của chị thì nghe rõ ràng nhạc chờ từ máy chị nhưng mãi lâu sau vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời của chị vậy là nó tỏ ra vô cùng lo lắng, chẳng biết phải làm sao đây? Nó ra lấy xe chạy ra khỏi trường, vào một quán cóc gọi một chai C2 ra ngồi uống cầm chừng với hy vọng chị nó sẽ gọi hay nhắn tin lại cho nó vì nãy giờ nó đã gọi cho chị cả chục lần nhưng tất cả các cuộc gọi đểu tự động hủy sau 60 giây vì không có tín hiệu trả lời ; khoảng sáu giờ rưỡi, nó muốn la làng lên vì màn hình điện thoại nó khẽ rung lên báo chị Nam gửi tin nhắn “Chị bị bắt cóc rồi, hiện giờ chị đang ở trong cốp chiếc xe đang chạy chẳng biết là ở đâu nữa”. Đại thực sự tá hỏa tam tinh với mấy chữ tin nhắn của chị, nó rất lo lắng bồn chồn suy tính xem giờ nó cần phải làm gì đây, nó nhắn tin lại cho chị “Chị hãy yên tâm, chị tìm xem trong cốp xe có vật gì không?Em yêu chị nhiều”; chắc là khỏi phải nói thì quý độc giả cũng đã biết được ai là thủ phạm đã bắt cóc chị Nam rồi đúng không các bạn, do lượng thuốc mê tẩm trong chiếc khăn quá ít nên chỉ trong vòng một tiếng sau chị đã tỉnh dậy.
Cũng may là chiếc túi xách choàng vai của chị tên Nhân sau khi bỏ chị vào cốp xe không phát hiện ra để tịch thu cho nên chị vội lấy điện thoại ra mớ chức năng đẻn pin, khi ấy chị mới nhận ra những mười cuộc gọi nhỡ của thẳng em và chị còn mỉm cười sau khi đọc tin nhắn lại của nó ; chị cầm điện thoại quơ khắp cả cốp xe thì thấy có năm sáu hộp sơn trắng loại nhỏ rồi sau đó chị còn nhận ra một cái đèn hậu phía trong lề bị hở do chị thấy có ánh đẻn đường le lói hắt vào và lúc này chị mới khẳng định được lúc này xe đang đỗ ở một địa điểm nào đó. Chị nghĩ ngay đến việc tìm cách đẩy cái đẻn rớt xuống sau đó đổ sơn ra ngoài làm tín hiệu SOS may ra có người cứu được chị, lúc ấy anh Nhân từ trong nhà đi ra sau khi nói chuyện với mẹ và chị gái, trông anh rất là thong thả chẳng hề vội vàng chi cả vì anh nghĩ rằng “cô gái may mắn”của anh sẽ nhanh chóng đồng ý chuyển khoản cho anh số tiền mà anh yêu cẩu ; anh mở cửa xe, ngồi vào depa xe lúc ấy cũng chính là lúc trong cốp chị Nam bắt đầu dùng chân đạp liên tục vào cái đẻn hậu, do chị dùng hết tất cả sức vả lại cũng gần như sắp rớt nên cái đèn chẳng mấy chốc rớt xuống đường trong khi đó tên thủ phạm bắt cóc chị vẫn chẳng hề hay biết chi cả. Chị xoay người lại nắm úp xuống sàn cốp cầm một hộp sơn mở nắp đưa lòn qua cái lổ hỏng đẻn hậu, thỉnh thoảng chị lại nghiêng hộp nhễu sơn từ từ xuống đường vì như vậy chị sẽ tiết kiệm được sơn ; nhìn đồng hổ đeo tay, chị nhẩm tính xe chạy đã được hai mươi phút bất chợt chị nhận ra xe ngừng lại và chị nghe có nhiều tiếng động cơ xe hai bên, chị cố gắng áp sát tai vào vách cốp thì bất ngờ chị chị nghe rõ tiếng nói chuyện của một vài người bên ngoài ngay bên cạnh như sau :
-Có chuyện gì phía trước mà kẹt xe dữ vậy anh?
-À có tai nạn giao thông. Mấy anh cảnh sát nói khoảng mười lăm phút nữa là thông xe. Thôi rán chờ đi, qua cầu Đồng Nai chạy một chút nữa là tới ngay mà!
Nghe vậy, chị Nam mừng rơn vì chị biết được vị trí của chị đang ở gần cẩu Đồng Nai, chị lập tức nhắn tin cho Đại mau chóng hỏi thăm đường ra thành phố về Vũng Tàu, gần đến cầu Đồng Nai thì chú ý vết sơn trắng trên đường do chị làm dầu để tìm chiếc xe hơi nào có một cái đèn hậu phía trong đã rớt tạo thành một lổ hỏng ; gần mười lăm phút sau, do hiện trường vụ tai nạn đã được khắc phục xong nên dòng xe cộ bắt đầu lưu thông qua lại cầu, chị lại tiếp tục nhểu sơn xuống đường. Do xe anh Nhân chạy tương đối chậm nên có một anh nọ đi xe tay ga tình cờ nhìn thấy có sơn nhễu ra ở phía sau xe anh qua ánh đèn pha chói lọi của một chiếc ôtô đẩu kéo liền vượt lên ngang bằng với xe anh rồi dùng tay ra dấu cho anh hay nhưng anh lại chẳng hề để ý chỉ lẳng lặng lái xe vượt lên ; hơn năm phút sau, chị nhận thấy có vẻ như xe đang quẹo về bên phải vì đầu chị va vào vách phải xe như vậy rõ ràng là tên bắt cóc đang chạy về phía Vũng Tàu. Chị tiếp tục nhễu sơn và nhắn tin cho em trai về vị trí di chuyển của chị và lúc này đây, Đại sau khi hỏi thăm một anh thanh niên cũng đã điều khiển chiếc Air Black của chị nó chạy tới cầu Đồng Nai trong vòng nữa tiếng sau, tại khu vực này nó vửa chạy vừa để ý nhìn mặt đường thì cứ cách khoảng 10-15m lại có một vệt sơn loang lổ, nó mừng rơn vì nó đã đi theo đúng hướng của chị ; đến ngã ba Vũng Tàu, nó lại thấy vệt sơn kéo dài qua phía đường đi Vũng Tàu liền quẹo phải, lúc này nó mới bắt đầu tăng tốc vì đoạn đường này đã thưa xe. Gần đến Long Thành, nó nhìn thấy có một chiếc xe hơi đỗ lại bên lề và nhờ ánh đèn pha của chiếc xe tay ga, nó nhận ra có một dòng sơn chảy ra từ bên trong qua cái lổ đèn hậu bị rớt, nó mừng quýnh vội vàng thắng xe lại suýt chút nữa là chúi nhũi xuống đo đường ; lúc này, anh Nhân đang ngồi trong quán cafe gần đó nhâm nhi cafe đá vì hắn thấy buồn ngủ vô cùng còn thằng em của nạn nhân ở bên ngoài đã lén đến mở cửa xe rút chùm chìa khóa anh để quên nơi công tắc. Nó nhanh chóng tìm được chiếc chìa khóa mở cốp sau xe, lại một lần nữa chị Nam lại được chính em trai mình giải cứu trong gang tấc, nó vui mừng đỡ chị ra ngoài sau đó chiếc xe Air Black chậm rãi chở hai chị em vượt qua chiếc xe hơi và quán cafe có tên thủ phạm ngồi trong đó mà anh hoàn toàn chẳng hay chẳng biết việc gì đang diễn ra ngay trước mũi anh ở khoảng cách chưa đầy hai mươi mét ; đến chợ Long Thành, chị Nam bảo Đại ngừng lại rồi nói :
-Nè em, giờ hai chị em mình chạy xe ra Đà Lạt luôn đi! Gần đây có một con đường rẽ trái thằng đến Dầu Giây về Đả Lạt được đó. Dẫu sao thì chị cũng đã xin phép mẹ rồi còn sợ gì nữa!
-Nhưng còn quần áo, đồ đạc thì sao chị?
-Khi nào đến nơi hai chị em mình cần gì sẽ đi sắm sửa, bất ngờ đi như thế này mới thú vị đấy em trai yêu dấu của chị!
Dĩ nhiên là Đại nhanh chóng hăm hở hưởng ứng ý tưởng của chị Nam ngay tức khắc, hai chị em đầu tiên cho xe vào cây xăng gần đó đổ đầy bình xăng rồi sau đó, chị đi mua nào là bánh mì chả lụa, nước tăng lực ; nó thắc mắc là tại sao chị không mua cafe mà lại mua nước tăng lực làm gì, chị nói :
-Đi ban đêm để khỏi phải buồn ngủ thì uống tăng lực tỉnh hơn là cafe nhiều. Giờ thì em cứ chạy đi, khi nào mệt chị sẽ lái cho!
Sở dĩ chị Nam biết có đường chạy từ Long Thành đến Dầu Giây là năm trước chị đi theo đoàn thanh niên tình nguyện xuống làm công tác khám chữa bệnh tại nông trường cao su Bình Sơn nằm trên con đường này, như vậy hai chị em phải vượt qua địa phận nông trường này những gần sáu mươi cây số mới đến được Dầu Giây ; con đường này tuy được tráng nhựa bằng phẳng nhưng ít có đèn đường nên Đại chỉ dám cho xe chạy với vận tốc 30km/h mà thôi, con đường này đểm càng khuya càng vắng vẻ tuyệt nhiên chẳng hề có chiếc xe nào lai vảng, hai bên là những hàng cao su trùng trùng điệp điệp trãi dài hút cả tầm mắt. Chợt thấy mé bên tay phải có một cái lán trại lợp mái lá dừa nẹp vách cót xung quanh, chị bảo em trai dừng lại vào đấy nghỉ một chút cho đỡ mệt ; diện tích lán khoảng 25m2 sàn làm bằng xi măng sạch sẽ mà hơn một nữa chứa đầy rơm cao gần tới nóc, hai chị em lấy bánh mì và nước tăng lực ra dùng vì sau phi vụ bắt cóc giao lao, khổ ải, mệt mỏi này nhất là chị đều cảm thấy bụng đói cồn cào vô cùng tuy rằng lúc chiều dự tiệc chị đã khá no nê. Chiếc xe tay ga được dắt hẳn vào trong lán, sau khi ăn dặm buối tối xong, Đại nhìn đồng hồ thấy đã hơn chín giờ rưỡi, chị bảo nó chị ra ngoải kiếm chồ đi vệ sinh lát chị trở vào thì nó bới rơm ra một chổ khá bằng phẳng và nằm ngáp dài ngáp ngắn ; chị vửa mới ngồi xuống, bỗng dưng chẳng nói tiếng nào đã vủng ngay dậy vòng cánh tay phải ôm vòng qua vẩng lưng thon thả, mềm mại của chị bắt đầu hổn hển hôn lên tóc, lên mang tai trái chị sau đó từ từ lần xuống gáy, xuống cổ chị. Quả thật là chị đi guốc trong bụng nó, chị hiểu được nỗi lòng nó sau hơn một năm trời hai chị em xa cách nhau không gần gũi chung đụng nhau và bây giờ sau khi thoát khỏi một vụ bắt cóc thập tử nhất sinh chắc chắn đây là lúc hai đứa phải bày tỏ cho nhau biết được trái tim của nhau mà thôi ; nghĩ vậy, chị không những không hể phản đối cự tuyệt nó mà trái lại chị nhanh chóng hưởng ứng với những thao tác tỏ tình của nó, lặng yên chị khẽ xoay mặt lại âu yếm hôn lên mắt lên mũi lên má nó rồi không đầy một phút đồng hồ sau, hai chị em đã tình tứ vừa dìu đỡ nhau nằm xuống lớp rơm êm ái vừa xoắn xuýt quấn quýt hai đôi môi vào với nhau một cách nồng nàn, say sưa, đắm đuối, ngất ngây. Nhắc lại anh Nhân sau khi tỉnh táo với ly cafe đá anh tính tiền trở ra xe, anh thấy cửa xe mé ngoài mở hé tuy rằng chùm chìa khóa Đại đã gắn lại chổ cũ nhưng anh vẫn cảm thấy có cái gì đó không ổn liển lật đật lấy chìa khóa vòng ra sau mở cốp xe ; anh không tin vào mắt mình bởi vì “cô gái năm trăm triệu”của anh chẳng hiều bằng cách nảo mà đã thoát ra được và vào khi nào anh không sao hay biết, anh ngẫm nghĩ vậy là công dã tràng rồi, tốn hết năm trăm ngàn mướn xe và lúc này anh mới phát hiện ra là một trong hai cái đèn hậu đã bị rớt mất, nơi chổ thủng ấy sơn trắng vẫn còn tiếp tục nhễu ra. Buồn rầu vô cùng, anh chán nản ngồi vào xe mở công tắc quay xe lại về phía Sài Gòn, anh thầm nhù cũng may là biết sớm chứ đợi cho đến khi xuống Xuyên Mộc vào nhà bà con rồi lúc ấy lại càng quê hơn bởi vỉ anh đã tính trước là sau khi xong việc thì anh sẽ thưởng cho nhà họ hàng ấy vài triệu nhưng giờ đây quả thật là “xôi hỏng bỏng không”, khi đã chạy qua cầu Sải Gòn anh dừng xe lại vào một quán cafe khá yên tĩnh ngồi nhấm nháp ly bạc xỉu phì phà thuốc Jet hết điếu này châm điểu khác ; cuối cùng, do anh nhớ lại cái đên hậu bị rớt và sơn từ bên trong nhễu ra đấy chính là tín hiệu cầu cứu của “con mồi” và khi anh dừng lại ở Long Thành, cô ta đã được ai đó giải thoát. Anh thấp thỏm, lo lắng cầu mong sao cho cô ta nếu thoát được rồi xin hãy cứ im lặng đi coi như là chẳng có chuyện gì xảy ra cả chứ đừng tới công an tố cáo thì rất phiền phức cho anh, một khi pháp luật sờ gáy anh rồi không những mất việc mà còn tù tội nữa chứ chẳng chơi ; anh hoàn toàn không hề hay biết rằng lúc này cô gái ấy đang say sưa, ngây ngất yêu đương, ân ái, làm tình cùng với thằng em trai cùng cha cùng mẹ và cũng chính là “siêu nhân”giải thoát chị ra khỏi cốp xe hơi của anh tại cái lán rơm nơi địa phận nông trường cao su Bình Sơn cách Sài Gòn chừng 45 cây số. Hơn 365 ngày rồi đêm nay mới có dịp kết nối lại mối tình uyên ương cầm sắt vụng trộm lén lút những năm năm trời qua, chính xác lần này là lần thứ tám hai chị em quan hệ tội lỗi loạn luân cùng nhau ; tuy rằng quần áo của cả chị lẫn em đều lấm lem dơ bẩn nhất là chị Nam do phải lăn lóc trong cái cốp xe ôtô, chiếc áo kiểu vải soa màu xanh chổ nào cũng nhăn nhúm và dính bết khá nhiều dầu nhớt nhưng chúng vẫn không hề quan tâm, vẫn cứ mê mãi hít lấy hít để mùi vị đặc trưng khó có thể nào quên được nơi thân thể nhau đã in hằn sâu vào ký ức chúng. Quay lại quá khứ gần một chút, lúc sáu giờ kém hai mươi, trời đã bắt đầu nhá nhem chạng vạng, chị ra cổng trước chờ Đại chạy xe ra sau, chị đến chổ “con chim cánh cụt” để bỏ rác ngang qua một chiếc xe ôtô đậu sát lề, chị nhớ lại rằng cánh cửa xe vụt mở và có một người bước ra rất nhanh thì chị bỗng dưng thấy đầu óc quay cuồng không còn biết trời trăng mây gió gì nữa cả khi chị cảm nhận được mùi thơm nhè nhẹ, nồng nồng từ một chiếc khăn mousoa ụp vào mũi chị ; tỉnh lại chị thấy mình ở trong một cái cốp xe tồi tàn, dơ bẩn và mọi việc đã diễn ra như ở trên các bạn đã biết giống hệt như một bộ phim hành động Hollywood, giá như anh Nhân mướn một chiếc xe mới đắt tiền hơn không hư hỏng bất kỳ bộ phận nào cả thì có lẽ hai chị em Phương Nam-Phương Đại cả hai đểu phải thúc thủ “bó tay”? Lúc còn bị giam cầm trong cốp xe, chị đã ngờ ngợ chắc là tên tội phạm này tình cờ biết được việc chị trúng số đây nên mới nảy sinh lòng tham mà bắt cóc chị đòi tiền chuộc, chẳng lẽ đây là người nhà của bả bán vé số, của ông giám đốc Công ty xồ số hay là của cô nhân viên, anh nhân viên có mặt lúc chị vào làm thủ tục nhận thưởng … giờ đây toàn bộ bấy nhiêu câu hỏi bí ẩn nan giải ấy đểu đã tự động tan biến đi trong đầu óc chị bởi vì chị đã gặp lại thằng em trai yêu dấu ngày nào từng cùng chị bảy lần thăng hoa tình ái tưởng chừng như trên thế gian này chỉ có tình yêu giữa chị và nó là duy nhất vậy?
Những nụ hôn của hai chị em sao mà càng lúc càng nồng nàn, thắm thiết, đắm đuối, mê mệt đến như vậy khi mà hai bên khóe miệng cả hai nước bọt cứ liên tục tứa ra nhưng phải nói rằng tuyệt nhiên không hề có chút nước bọt nào nhễu xuống cằm xuống cổ ai cả bởi vì hễ nước bọt đứa này nếu hơi tiết ra nhiều thì lập tức được đứa kia dùng lưỡi liếm nút sạch sẽ ; hai bàn tay của hai đứa lúc này thực sự chẳng biết do nguyên nhân gì mà không thể nào để yên cho được, trái lại cứ mãi miết cử động mày mò, sờ soạng khắp cả tận cùng thân thể của nhau, nhớ lại lần đầu tiên yêu nhau ở căn nhà tại Bả Rịa hai chị em đểu cùng run rẫy dữ dội và giờ đây chúng cũng vẫn run rẫy như xưa nhưng lại càng khốc liệt, cuồng loạn hơn bao giờ hết. Chắc hẳn chúng ta cũng cần nên biết cái lán trại này là của một người dân gần đó có nhà cách đó khoảng 100m cử hễ sau một vụ lúa gặt xong là mang rơm chất vào lán để ủ nấm rơm, đêm nay ông có ngờ đâu lại có một cặp chị em người tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu sau khi thoát khỏi một phi vụ bắc cóc rủ nhau đi chơi Đà Lạt ngang qua đây mệt quá ghé vào nhà chứa rơm của ông mà làm chuyện “trên nam dưới nữ”! Đêm nay đâu khoảng mùng chín hay mùng mười âm lịch gì đó thành thử cho nên nơi bầu trời khuya lắc khuya lơ chỉ treo lơ lửng một vành trăng bán nguyệt khiến không gian bên trong lán rơm tòa một ánh sáng lờ mờ, huyền ảo thú vị xiết bao cho hai chị em Phương Nam-Phương Đại càng lúc càng cảm thấy hứng tình một cách phấn khích đến cùng cực tột độ, Trong lúc hai bàn tay em trai đang mày mò, sờ soạng lần cởi từng hột nút vải cài nơi chiếc áo vài soa màu xanh che đậy phần trên thân thể chị gái thì cũng cùng một thời điểm, hai bàn tay chị gái cũng không kém phần vội vã tháo phăng từng hột nút ốc của chiếc áo chemise màu trắng sọc carô xanh mả em trai đang mặc như vậy điều này chứng tỏ rằng một năm trời dài đăng đẳng ở trên Sài Gòn trôi qua chị thực sự nhớ thương nó da diết vô cùng ngang bằng với nó sống tại Bà Rịa lúc nào cũng như lúc nào đểu vọng tưởng đến chị. Tuy rằng trong thời gian qua, cả hai chị em đều tự mình vướng vào những cuộc tình ngang trái ngoải đời (Đại dây dưa với chị Thu Hiếu-hàng xóm ở Phước Hải còn chị Nam những hai lần quan hệ bất chính, lần đầu tiên với Vũ-anh họ con bác Thân và lần thứ hai với Trang-bạn học của em trai) nhưng suy cho cùng ra không phải vì vậy mà chúng sinh lòng đang tâm phản bội, ghét bỏ nhau ngược lại chúng càng yêu thương nhau gấp bội, bằng chứng là cuộc tình bất ngờ đêm nay giữa hai đứa thực sự nồng nàn lửa hương, thắm thiết ân tình chứ chằng phải là hững hờ, lãnh đạm cho có…Hồi trưa này lúc ngồi ăn cơm cùng với ba mẹ con chị Linh Tú, thỉnh thoảng hai chị em lại thừa lúc chị họ không để ý cứ lén đăm đăm nhìn nhau trìu mến và giá như không có chị Tú như những ngày trước thì có lẽ hai đứa đã trao tình cho nhau ngay tại nhà người bác rồi chứ đâu phải chờ đợi đến đêm tình diễn biến ở một cái lán rơm hoàn toàn xa lạ với chúng như bây giờ ; hiện tại, hai chiếc áo của hai chị em đã nhanh chóng rời khỏi thân thể nằm chơ vơ ngay bên cạnh hai đứa sau đó được sự hỗ trợ tạo điểu kiện của chị, Đại cũng nhanh chóng luồn hai bàn tay xuống vầng lưng chị để tháo cởi hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực chị mặc che đậy nữa kín nữa hở hai bầu vú chị. Sau khi cẩn thận cầm nịt vú chị Nam để vào một chổ bên cạnh cùng với áo soa và áo chemise, nó hổn hển khát khao cúi xuống úp mặt vào giữa hai gò bồng đảo mềm mại, trắng nõn như bông tràn đầy quyến rũ hấp dẫn của chị ; miệng nó khẽ nhẹ nhảng ngậm nút lấy đầu núm vú bên phải của chị còn lại bầu vú bên trái thì lẽ đương nhiên nó cũng không quên lần bàn tay phải lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp một cách quá đỗi cùng cực phấn khích. Theo như bà Phụng ở Phước Hải được biết thì đêm nay hai đứa con bà ở Sài Gòn về Bà Rịa để chuẩn bị ngày mai đi Đà Lạt, bà gọi điện thoại bàn thì hồi lâu chẳng có ai bốc máy sau đó bà gọi vào điện thoại di động của cả hai đứa lại nghe “số máy này hiện không liên lạc được…”, bà nghĩ chắc cả chị lẫn em đểu mệt quá nên đã ngủ say nên thôi chứ bà làm sao tưởng tượng ra được rằng lúc này đây chúng đang say sưa, ngây ngất yêu đương, ân ái cùng nhau tại địa phận xã Bình Sơn, huyện Long Thành. Khi nãy, chị đã tự tay tắt nguồn điện thoại của mình và bảo thằng em làm theo như chị cho nên giờ này, hai chị em tỏ ra thực sự hoàn toàn tự do, thanh thản và thoải mái ngụp lặn trong biển tình lai láng mà không hề sợ bất cứ ai quấy rầy ; ngoài đường do vấn để an ninh đêm hôm khuya khoắc cho nên chẳng có một bóng dáng người hay xe cộ gì qua lại, đấy cũng chính là yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa giúp cho cuộc tình loạn luân tội lỗi của hai chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ càng lúc càng được dấn sâu vào màn đêm bí ẩn mịt mù. Như chúng ta đã biết, lúc trước đã lâu chỉ có duy nhất một lần hai chị em chủ quan vô tình để cho một người thứ ba ngoài cuộc nhìn thấy được sự vụng trộm bất chính của cả hai đó là anh Quang-em chị Thu Hiếu nhưng chưa gì mà anh ta đã mang cái bí mật này xuống thế giới bên kia đến nỗi tới bây giờ chúng vẫn chưa hể hay biết chúng đã bị lộ tung tích ; thời gian dễ dàng xóa nhòa đi tất cả mọi chuyện để cho đêm nay, sau khi thưởng thức và tận hưởng, chiếm đoạt hai gò ngực hấp dẫn của chị Hai mình xong, Đại lại từ từ tháo cởi chiếc quần tây màu nâu nơi phần dưới thân chị bên ngoài kể cả quẩn lót bên trong rồi tiếp tục trút bỏ quần tây màu xanh dương cùng quần đùi trên người nó vậy là cũng như những lần trước, nó không thể nào mà bỏ qua giai đoạn quan trọng tất yếu nhất của cuộc tình – giai đoạn quan hệ giao hợp dù rằng với người xa lạ như cô Minh Phương, chị Phấn, chị Hạnh, chị Hồng, chị Phương… hay bà con họ hàng như chị Thanh Linh, chị Dung, chị Ngoan, chị Mến đến người chị ruột duy nhất trong gia đình nó. Với tư thế chẳng khác chi con kỳ đà trèo lên cành cây khô cằn giữa sa mạc cát mênh mông dưới cái nắng mặt trời gay gắt để liếm láp từng giọt sương đọng lại nơi những chiếc lá non, Đại háo hức leo lên nằm trên tấm thân ngọc ngà của chị Nam rồi chậm rãi khẽ cọ sát đầu dương vật nó vào ngay tâm điểm cửa mình chị sau đó là hơn cả phân nữa dương vật nó vừa dài vừa to vừa cứng dần dần đi tuốt vào sâu tận trong âm đạo chị lúc này đã co giãn tối đa cũng như tiết ra khá nhiều dịch nhờn sinh lý nữ.
Nhớ lại bố Thái trước lúc lâm chung, ông có dặn chị Nam là dù cho cuộc đời có thay đổi như thế nào chăng nữa vẫn phải cố gắng yêu thương, chăm sóc thằng em út như vậy chị trước sau gì cũng khỏi phải sợ mang tiếng là không nghe lời bố vì khoảng năm năm về trước mãi cho đến bây giờ chị cũng đã yêu thương nó vượt cả mức giới hạn tình cảm chị em ; chưa gì mà chị đã nhận thấy thằng em quả là hoàn toàn khác xưa trong những thao tác ân ái, làm tình bởi vì nó không những thực sự từng trãi, dạn dĩ, mạnh mẽ mà còn tinh tế, hiểu được chị mong muốn, chờ đợi những gì. Chị nhẩm tính trong tuần lễ này là khoảng thời gian an toàn nhất sau giai đoạn hành kinh vậy là đêm nay hoặc là đêm mai, đêm mốt…ở Đà Lạt chị sẽ sẵn sàng chìu chuộng, đáp ứng nó nếu nó bất chợt ham muốn đòi hỏi chị như hiện giờ ; có lẽ do quá phấn khích sau chuỗi ngày chia ly xa cách cho nên thời gian giao hợp giữa hai chị em cứ càng lúc càng mãi miết kéo dài, kéo dài tưởng chừng như chẳng bao giờ chấm dứt và mười lăm phút đã trôi qua, lúc này Đại mới bắt đầu rùng mình xuất hết tất cả tinh lực của nó vào cơ thể chị Nam trong khi hai hòn dái nó vẫn xăng tròn lên hiên ngang, hùng dũng gác lên cặp đùi chị trắng nõn nơi hai bên cửa mình chị. Lúc bấy giờ, anh chàng mới bắt đầu cảm thấy hơi ran rát nơi sau lưng té ra lúc nãy khi ân ái cùng chị thì mười ngón tay có móng nhọn hoắt sơn màu tím than của chị đã vô tình tặng cho nó đúng mười vết xước rướm máu hồng đỏ trên vầng lưng nó tuy gầy guộc nhưng vô cùng khỏe khoắn trong chuyện quan hệ, đấy chính là ưu điểm nổi trội của Đại mà không riêng gì chị mà tất cả những người tình đã đi qua đời nó thảy đều phải âm thầm thán phục…Sau khi rời nhau ra, hai chị em ngồi dậy mặc quần áo vào, chị Nam nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy mới có mười một giờ liền nói :
-Thôi mình lên đường đi em, vì chị không thấy buồn ngủ thì ở đây cũng phí thời gian! Em thấy sao?
-Được chị! Em uống nước tăng lực của chị chẳng những tỉnh ngủ mả còn….
-Không được nói bậy nghe chưa?-Chị nhéo mũi nó,
Nó cười thích chí rồi đứng dậy dắt xe ra khỏi lán rơm, chị đi sau lại nghe nó nói :
-Quần áo của em bắt đầu bốc mùi yaour rồi, cả chị cũng vậy. Ra Đà Lạt chị lấy đâu ra tiền mà mua này mua kia?
Vì trời lúc này hơi lạnh nên Đại cho xe chạy khá nhanh, chị Nam ngồi sau ôm sát vào lưng nó cho cả hai hấp thụ nhiệt năng tỏa ra từ thân thể của nhau mà ấm áp hơn, chị dặn nó không được hé môi kể lại cho bất kỳ người nào đó câu chuyện này sau khi nghe chị kể ; vậy là nó vừa chú ý điểu khiển tay lái xe máy vừa lắng nghe chị tử phía sau bằng giọng thánh thót, ngọt ngào thuật lại chuyện hôm qua sở dĩ chị không về Bà Rịa được do chị trúng số giải đặc biệt những 2,7 tỷ đồng, chị chỉ nhận tiển mặt năm mươi triệu để trả tiển mua xe máy còn lại chị cho hết vào tài khoản ATM của ngân hàng Sacombank như vậy có ra Đà Lạt dẫu cho nó có muốn mua cả 100 bộ quần áo cũng được nữa là….Chị còn nói cho nó biết thêm rằng sự việc chị bị một kẻ lạ mặt nào đỏ bắt cóc là có khả năng liên quan đến việc chị được trúng số chứ chẳng phải là ngẫu nhiên người ta ai mà thừa hơi bỏ công bỏ sức ra bắt giữ chị nếu mà trong người chị không có đủ tiền để ăn sáng trong vòng một tháng nữa là ; chị còn càm ơn nó bởi vì nó mà không nhanh nhẹn giải thoát cho chị thì chỉ cần qua đêm nay thôi chị sẽ bị phiển phức rất nhiều đối với món lộc trời ban tặng cho chị…Mười hai giờ rưỡi, hai chị em mới đến được khu vực ngã Ba Dầu Giây, tại đây nếu chạy thẳng là lên Đà Lạt còn quẹo phải lả đi về hướng Bình Thuận, Nha Trang ; do nơi này là khu trung tâm của huyện Thống Nhất, tỉnh Đồng Nai cũng như là đầu mối dẫn về các vùng miền du lịch nổi tiếng nên tuy đã khuya nhưng mọi hoạt động vần còn tấp nập chằng khác gì ban ngày. Vì cảm thấy đói sau cuộc truy hoan gần như đã vắt hết sức lực của cả hai chị em nên chúng dừng lại vào quán vừa dùng hủ tiếu, nhâm nhi cafe đá vừa nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chị Nam nói chắc là sau này chị sẽ về nông trường cao su Bình Sơn mua một miếng đất đồng thời xin việc làm ở đó vì chị đã sống ở đó khoàng một tháng nên chị nhận thấy con người ở đó thật là hiền hòa, thân thiện ; Đại thì đề nghị chị mua lại khu rẫy ở Suối Nghệ vì năm vửa qua, do hoàn cảnh gia đình khó khăn, chị thì bận học hành vả lại chẳng có ai đảm nhận việc trông coi nên má Phụng đã sang bán lại cho chị Hoàng ở rẫy kế bên, chị nói việc đó chị cũng đã tính rồi để đi chơi Đà Lạt xong sẽ về thực hiện ngay. Một giờ sáng hai chi em lại tiếp tục lên đường, lần này chị gái thay phiên em trai cầm tay lái nên chiếc xe chạy tương đối không nhanh gì mấy, mãi đến hơn ba giờ hai chị em mới bắt đầu ra khỏi địa phận tỉnh Đồng Nai và đi qua ranh giới tỉnh Lâm Đồng ; tám giờ sáng hôm sau chiếc xe Air Black mamg biển sớ 53-T4.6283 chở hai chị em mới từ từ chậm rãi bò lên đèo Pren và hơn nữa tiếng đồng hồ sau, hai đứa hoàn toàn đi hằn vào thành phố hoa Đà Lạt lành lạnh hơi sương chấm dứt cuộc hành trình dài gần 12 tiếng đồng hồ. Chị Nam vẫn phải điều khiến xe tuy rằng chị hơi thấm mệt nhưng chị không dám giao tay lái cho thằng em do chị đã có giấy phép lái xe cỏn em chị thì chưa có vả lại chị sợ gặp cảnh sát giao thông vả lại dẫu sao thì chiếc xe của chị cũng chưa có carvert mà hôm trước ông chủ salon ôtô hứa với chị là đúng một tháng sau sẽ có giấy tờ xe trao cho chị ; việc đầu tiên, hai chị em thấy có người bày bán quần áo Sida trên những tấm bạt trãi ngay trên vỉa hè liền ngừng lại chọn mua hai cái áo khoác dày, hai bộ quẩn áo nữ, hai bộ quẩn áo nam cùng với đồ lót tổng cộng 475000đ. Sau đó đi dạo một vòng, thấy một khách sạn nhỏ tên là Bảo Khanh, chị thích tên ấy liền bảo em trai chở chị vào, chị đưa chứng minh nhân dân ra để đặt thuê một phòng nơi lầu 4, một cô lễ tân lịch sự dẫn hai chị em lên phòng ; chỉ chờ có thế, hai đứa liền khóa cửa trong lại cởi hết quần áo ra để cùng vào phòng tắm bởi vì giờ đây chúng chẳng khác chi hai con cá cần nước chứ không cần gì khác nữa, cả hai vừa tắm táp một cách thỏa thuê sung sướng vừa nghịch ngợm té nước vào nhau, do đã gần trưa nên chúng không phải dùng đến nước nóng mà chỉ cần nước lạnh mới gột rửa hết lớp bụi đường dơ bẩn bám trên người. Mười một giờ, hai chị em xuống dùng cơm tại cantin của khách sạn, nơi này tuy nhỏ nhưng yên tĩnh, thức ăn lại rất ngon cũng như nhiểu món và giá cả cũng không mắc lắm ; sau khi ăn xong, cả hai trở lên phòng và trước khi ngủ trưa, chúng không ngần ngại gì mà không làm tình với nhau lần thứ chín, lúc này Đại mới thực sự cảm thấy rất thoải mái, tự do, sung sướng xiết bao khi được thảnh thơi khám phá, tìm hiểu thân thể chị Nam mà đêm qua nó vẫn cỏn vội vàng chưa tìm hiểu hết được, nếu giả sử như có ai vô tình đi ngang qua phòng số 405 thì chắc chắn sẽ nghe được câu thầm thì “Chị Hai, với em chị là người yêu duy nhất”./.
Để lại một bình luận