Phần 8
Tỉnh dậy, nó không thấy Dung đâu cả, có lẽ nàng dậy sớm và đang làm gì đó. Trên gường vẫn còn một mảng thẫm màu kết quả của trận chiến nảy lửa đêm qua. Uể oải mặc lại quần áo, nó ra khỏi phòng ngủ ngó quanh tìm nàng. Có tiếng động phía gian bếp, Dung đang làm đồ ăn sáng. Nó nhón chân tiến đến, nàng mặc bộ quần áo ngủ bằng lụa nhìn thật hấp dẫn. Nhẹ nhàng ôm lấy Dung.
– Dung nấu món gì thế?
– Ôi trời, làm người ta giật mình ah.
Nó cúi xuống hôn vùng cổ nàng.
– Yêu quá đi.
– Thôi, đi tắm đi rồi ăn sáng.
– Ok. – Nó hôn nhẹ lên má nàng.
Nước mát làm nó tỉnh táo hẳn lên. Ôi chết mẹ, hôm qua mình cho ra trong lồn Dung nhiều thế nhỡ đâu có bầu thì tàn một đời trai, nát một đời chym. Làm thế đíu nào bây giờ. Nó chợt thấy hơi lo lo.
– Xong chưa T ơi. Ăn sáng nào.
Tiếng Dung cắt ngang – Thôi kệ mịa nó, nước dâng thì đắp bờ, giặc đến thì tướng chống đến đâu hay đến đó.
– Ok, T xong rồi. Oa… ngon thế. Đúng là rất có kinh nghiệm nha. Ấy xong được ăn trứng ốp la là tốt nhất.
– Thôi đi ông tướng, ngồi xuống ăn không nguội hết bây giờ.
Nó kéo ghế ngồi xuống cạnh Dung cắm cúi ăn vì quả thật là nó đói cồn cào ruột gan (tập thể lực thế mà không đói mới lạ).
– Dung nấu ngon ghê.
– T ăn thêm đi, ăn luôn phần của Dung này.
– Ơ, Dung không ăn ah.
– Dung ăn sáng ít lắm, với lại không thấy đói.
– Hì, không ăn thì lại phụ công Dung. – Nó làm nốt 2 quả trứng ốp la. – Ngon tuyệt, ước gì sáng nào cũng được Dung nấu cho ăn nhỉ.
– Làm sao mà thế được. T này … – Dung ngập ngừng
– Có chuyện gì vậy?
– Chuyện của mình ấy. T giữ kín giùm Dung được không.
– Nhưng giờ Dung còn sống với chồng nữa đâu.
– Biết là thế, nhưng còn ông bà nội, ngoại của bé Chi, rồi còn mọi người trong cơ quan. Họ sẽ nghĩ thế nào?
– Chuyện này… – nó làm ra vẻ suy nghĩ.
– Dung cũng rất muốn ở bên T. Nhưng hiểu cho Dung, việc này là không thể. Mình chỉ thi thoảng gặp nhau như thế này thôi, được không?
Nó ngồi sát lại với Dung, quàng tay qua vai nàng.
– Ok, T cũng chẳng có cách nào khác.
– Cảm ơn T.
Oh, Yeah. Nó đã hạ gục hoàn toàn đối thủ và kể từ nay nó sẽ có một phi cơ riêng cho mình. Ôm nhẹ lấy Dung, nó lần tay xuống cạp quần nàng.
– Thôi. – Dung đẩy ra.
– Dung vẫn còn thấy ê ẩm nè, với lại đến giờ đi làm rồi.
– Sao lại ê ẩm – nó cợt nhả.
– Sao trên trời ấy. Tại T hết đấy, làm mạnh quá.
– Hơ, thế mà có người nào đó còn bảo: “Anh ơi, mạnh lên, nhanh lên” ấy nhờ.
– Cho chết này. – Dung cắn mạnh vào vai nó đau điếng.
– Ặc, vũ thê này bà con ơi…
– Thôi, chuẩn bị đi làm đi. Để Dung ra trước nhé, đừng ra cùng nhau nhỡ có ai nhìn thấy không hay.
– Ok.
Cả hai nhanh chóng thay quần áo rồi đi làm. Cũng may, ngõ vào nhà Dung vắng vẻ nên nó không gặp ai lúc đi ra.
Đến công ty, cả hai đều cố gắng tỏ ra bình thường nhưng thi thoảng vẫn không tránh khỏi những cái liếc mắt đầy ẩn ý. Nó bận bịu với những bảng chào giá, rồi hợp đồng. Dung cũng không rảnh rỗi, nàng chuẩn bị cho hội nghị khách hàng sắp tới.
Chiều tối.
– Alo, mày đang ở đâu đấy – thằng bạn học cùng đại học gọi
– Đang chuẩn bị về. Có vẹo gì à?
– Không, tối mai café nhá. Tao mới quen mấy em xinh gái phết. Hẹn các em ấy tối mai rồi.
– Mịa, tưởng chuyện gì to tát. Có mỗi chuyện đó mà phải hẹn từ hôm nay. Giờ đi uống bia không?
– Ok. Chỗ cũ nhá.
– Ok. Tút… tút…
Hai thằng ngồi chém gió hết chuyện nọ xọ chuyện kia. Lúc đứng dậy cũng hết gần nửa két bia. 7h30, về đến xóm trọ, tắm rửa xong xuôi nó leo lên giường với tay lấy cái điện thoại.
– Alo, Nhung à? Em đang làm gì đấy
– Dạ vâng, em đây. Anh T ạ. Hi, em đang ngồi chơi thôi. Chẳng làm gì cả.
– Thế không đi chơi đâu ah?
– Dạ, em không. Đang ngồi với mấy đứa bạn, chẳng có chỗ nào chơi cả anh ạ.
– Hay là anh em mình đi uống nước đi. Em chỉ đường anh qua đón. Anh ở phòng cũng chẳng có việc gì làm, chán quá.
– Nhưng mà có bạn em ở đây rồi. Hay em rủ cả bọn nó đi ăn ốc đi nhé.
“Thế thì còn làm ăn đíu gì nữa” – nó nghĩ bụng nhưng vẫn nói:
– Ok, em ở chỗ nào vậy?
– Ngõ … đường …
– Ok, 10 phút nữa anh có mặt.
Thay gấp quần áo, chải lại mái tóc. Xong. Nó dắt xe ra và đóng cửa.
– Dạo này chú T có người yêu rồi hay sao mà đi khiếp thế. Đêm qua không về, vừa về lại đi luôn. – Tiếng chị Xuân.
– Đâu có ai đâu chị. Dạo này công ty em nhiều việc quá. Em đi đây.
– Uh.
10 phút sau, nó có mặt tại địa điểm cần đến. Ấn điện thoại.
– Vâng, bọn em ra ngay đây.
Nhung cùng với hai cô bạn đi ra.
– Hi, anh đợi lâu chưa.
– À, anh cũng vừa tới xong.
– Giới thiệu với anh đây là Thoa và Hà, bạn cùng lớp với em. Còn đây là anh T, người mà Nhung vừa kể đó.
– Chào anh. – Em tên Thoa lên tiếng
– Chào hai em. Bây giờ mình đi đâu nhỉ.
– Đi. Em biết một quán ốc ngon lắm.
Cả bọn đi khoảng 2km thì rẽ vào quán ốc. Nói chuyện luyên thuyên đủ các thứ. Nó cố gắng nói chuyện thân mật hơn với Nhung, hai em kia có vẻ như cũng lờ mờ đoán ra mục đích của nó nên cứ cắm cúi chiến đấu với mấy đĩa ốc xào, mặc kệ nó và Nhung nói chuyện. Cuộc chiến giữa nữ sinh và những đĩa ốc kết thúc với cả đống vỏ ốc và đĩa trên bàn. Tổng thiệt hại 200k. Quá rẻ so với những thông tin mà nó thu thập được. Đại khái là Nhung đang ở trọ gần trường, có rất nhiều người theo đuổi nhưng chưa hề yêu ai, nàng học khoa Văn nên rất thích lãng mạn. Bước đầu thế đã – nó thầm nghĩ và đứng dậy trả tiền. Sau khi đưa Nhung về, nó về thẳng phòng trọ và ngủ một mạch đến sáng.
Để lại một bình luận