Phần 4
Cộc… cộc…
Nó choàng tỉnh, ánh nắng đã xuyên qua rèm chiếu thẳng vào mông nó (nếu nó không đắp chăn :D)
– T ơi! – Giọng của Dung. Dậy thôi còn về nào.
– Vâng. Em ra ngay đây. – Nó xưng hô như thể vẫn là một đứa em ngoan ngoãn vậy.
10 phút sau, nó đã có mặt tại sảnh của khách sạn. Dung mặc quần bò trắng, áo sơ mi đỏ cắm thùng càng tôn lên những đường cong tuyệt mĩ. Nhìn Dung nó nhoẻn miệng cười như chưa hề leo lên bụng nàng.
– Chị dậy sớm thế?
– Sớm gì nữa, gần 8h rồi còn gì. Giờ ra xe mình đi ăn sáng xong rồi về thôi. Chị vừa gọi điện báo cáo sếp rồi.
– Ok. Mình mua cái gì về làm quà đi chị. – Nó đề nghị
– Ok em.
Ăn sáng xong, 3 người lên xe và Goodbye Hải Phòng. Suốt đường đi, chỉ có chị Dung và anh lái xe thi thoảng nói với nhau vài câu. Còn nó thì ngủ vờ vật vì đêm qua đươc ngủ ít…
– T, đến nhà rồi này.
– Nó mở mắt, giọng ngái ngủ – Nhanh thế hả chị.
– Làm gì mà ngủ khiếp thế?
– Em hơi mệt – Làm gì thì chị là người biết rõ nhất còn hỏi, nó thầm nghĩ – Thôi em về đây, chào chị, chào anh.
Về đến phòng, nó thấy bụng đói cồn cào. Vội vàng làm 2 gói mì tôm. Ơ, mà sao hôm nay vắng thế nhỉ, nó ra cửa đảo mắt quanh xóm trọ. Phòng nào cũng đóng cửa. Hơi thắc mắc nhưng rồi nó cũng mặc kệ, đóng cửa leo lên giường ngủ tiếp.
Choang…
Nó bừng tỉnh, trời tối om. Mở cửa ra, thì ra tiếng động làm nó tỉnh giấc là tiếng của vợ chồng nhà bên cạnh đang dọn đồ và làm rơi cái chậu nhôm. Mịa khỉ, đang ngủ ngon.
Nó lấy điện thoại, 8h30 p.m và 3 cuộc gọi nhỡ của con bồ. Nó bấm số gọi lại, sau 15 phút giải thích tại sao hai ngày không nhắn tin, gọi điện thì tút…tút… hết pin. Càng hay, đi kiếm cái gì cho vào bụng đã rồi về tính tiếp. Tháo sim lắp vào con 1110i dự phòng nó lôi con ngựa sắt lao ra quán cơm quen thuộc, gọi một lúc 2 tô phở. No nê, nó đứng dậy tính tiền thì bị ai đó va mạnh vào khiến nó chúi người xuống, đầu gối đập vào cái ghế đau điếng. Ngẩng mặt lên quay lại, đang định mở mồm chửi ĐM thằng nào có mắt như mù thì nó vội im bặt. Trước mặt, một em da trắng như gỗ mun (à quên như tuyết), môi đỏ như đánh son, tóc ngang vai, mặc một set màu trắng, trắng từ dưới trắng lên, từ trên trắng xuống (đíu biết bên trong có trắng không vì ánh điện lờ mờ quá). Một giọng con gái nghe còn ngọt hơn cả mấy em nhân viên trực tổng đài 1080.
– Ôi, em xin lỗi. Anh có sao không ạ.
– À, anh… không sao. (đau bỏ mịa ra lại còn)
– Em đang vội quá nên không để ý. Em xin lỗi ạ.
– Không sao đâu, anh còn muốn em va lại lần nữa ấy chứ. – Nó cười (gian gian)
– Hi, thôi chào anh. Em đi đã.
– Ơ… Nó chưa kịp nói gì thì em đã đi ra đến cửa
Vội vàng tính tiền nó cũng theo ra. Em vẫn đang chờ taxi hay xe ôm gì đó bên vỉa hè.
– Này, em có đi xe ôm miễn phí không? – Cười
– Hi, thôi. Em gọi người đón rồi.
– Anh tình nguyện mà. Coi như phạt em vụ va chạm vừa rồi (gian vờ cờ lờ ra). Nhân tiện mình làm quen luôn. Anh tên T.
– Hi, em tên Nhung. Còn vụ phạt kia thì để hôm khác anh nhé. Hôm nay em bận rồi. Em gái em đến kia rồi. Chào anh nhé.
– Ơ… thế cho anh số của em được không? – Nhanh vê lờ
– 09…….
Xong, mà đíu biết có phải số điện thoại của ông bác sĩ tâm thần hay ông thông tắc bể phốt nào không nữa. Nháy luôn phát xem sao…. Thuê bao quý khách vừa gọi … nói rằng quý khách là một con bò… đm đúng là bò thật mà lại còn đội nón mới đau chứ. Nó lầm bầm chửi rủa. Về.
Nào, lại nghiên cứu tí truyen sex nào. Đang nhập định để tu luyện bí kíp thì có tiếng chuông tin nhắn. Đm, tí làm bố tẩu hỏa nhập ma. Số máy quen quen…
– Cho Nhung hỏi ai đấy ạ. Lúc nãy máy Nhung hết pin, giờ bật lên mới thấy có cuộc gọi nhỡ.
Ôi hóa ra mình đíu phải là bò ah. Reply khẩn trương:
– Anh T mà, lúc nãy em cho số anh đó. Anh gọi lại thấy thuê bao…
– Hi, em chào anh. Chắc anh lại đang mắng em chứ gì?
– Không. Anh cũng nghĩ chắc máy em làm sao thôi. Em chưa ngủ ah?
– Em chưa. Đang học để mai thi anh ạ.
– Em chăm thế. Mà em học trường nào vậy?
– Em học sư phạm anh ạ. Năm thứ 2 rồi. Anh đi học hay đi làm rồi?
– Thế ah. Anh đi làm rồi. Sắp già đến nơi còn học gì nữa.
– Hii, nhìn anh thế làm gì mà già. Thôi, em tranh thủ học tí đã. Hẹn anh lần sau nha.
– Ok em.
Để lại một bình luận