Phần 5
Tích tắc… tích tắc, đồng hồ trôi qua một cách chậm rãi, nhìn nàng ăn bánh phở, húp những giọt nước súp mà dễ thương vô cùng, nom có vẻ như đã lâu lắm rồi nàng mới được ăn một bữa ngon như thế này. Em đang tính hỏi nàng ăn thêm nữa không thì nàng lại có điện thoại. Vẫn là cái mặt buồn và lời từ chối người gọi điện, em nghi là cái thằng bỏ mẹ hồi nãy gọi cho nàng. Chợt em thầm nghĩ, “hay là thằng ấy là người yêu của nàng chứ không phải khách làng chơi”.
Sau cuộc gọi, nàng vẫn vui vẻ nói chuyện với em, nhưng em tin chắc rằng, ẩn sau nụ cười ấy là một nỗi buồn xa xăm.
…
Năm ấy, tôi chập chững những ngày đầu bước vào ngôi trường cấp 3. Nhờ có chút nhan sắc trời cho, tôi nhanh chóng thu hút được sự chú ý từ nhiều trai làng và các bạn khác giới trong lớp, mặc dù bề ngoài tôi trông rất “rách rưới” do gia cảnh nghèo khó hơn chúng bạn. Ở lứa tuổi của tôi, nhiều bạn bè đã bắt đầu cặp kê gà ngỗng, ấy thế mà tôi chẳng mảy may quan tâm đến bất cứ chuyện yêu đương, trai gái nhăng nhít. Trong thâm tâm tôi lúc ấy chỉ mong muốn học cho giỏi để sau này kiếm được một công việc tốt phụng dưỡng mẹ già và các em. Mọi người biết đấy, con người mà, ai lại không có một ước mơ cho riêng mình, tôi cũng vậy. Này nhé, tôi muốn sau này được học trong trường hàng không, và được trở thành nữ tiếp viên hàng không để đi đây đi đó khắp thế gian. Tôi yêu nghề này lắm, yêu không phải vì được ăn ngon mặc đẹp, được tiền tài của cải, mà tôi yêu nó là vì để thay ba hoàn thành giấc mơ thuở xưa của ông.
Có lần, ba nói với tôi rằng, “Con biết ước mơ của ba là gì không, ước mơ của ba là được trông thấy các con khôn lớn, trông thấy mẹ các con khoẻ mạnh và được một lần ngồi trên máy bay”. Thật, tôi không biết ông nói đùa hay nói thật, nhưng tôi cũng hi vọng chính mình sẽ hoàn thành ước mơ của ông.
Thời gian êm ả trôi qua, mái tóc mẹ tôi đã xuất hiện thêm vài sợi bạc, các em thì ăn uống thiếu thốn nên thân thể còm nhom, thân là chị cả tôi cảm thấy mình như có lỗi phần nào đó. Giữa năm tôi học lớp 10, thằng em kế của tôi bất ngờ đổ bệnh nặng (bệnh gì tôi xin phép không nói ra), gia đình tôi đã nghèo nay lại rơi tiếp vào cảnh tù túng. Nhà có mỗi con trâu để kéo cày kiếm sống, nay mẹ quyết định bán nó để lấy tiền chữa bệnh cho em tôi.
Nhìn mái nhà xơ xác, chiếc giường mục nát nơi 3 chị em tôi ngủ chung mà đau lòng. Rơi vào cảnh tuyệt vọng, một lần nọ, tôi lang thang qua một con sông sau giờ tan học, ý định tự tử bất chợt xuất hiện trong đầu tôi, tôi tính dìm mình xuống dưới dòng sông này, nơi mà trước đó người ta đã phát hiện ra xác ba tôi. Tôi muốn được đi theo ba, được thấy lại hình ảnh, bàn tay thô ráp giang nắng dầm mưa của ba thuở xưa.
Đang suy nghĩ vu vơ dại dột thì có một người dân làng đi ngang qua, không hiểu vì sao, tôi vội vã chạy về nhà, bất chợt tôi xà vào lòng mẹ, ôm lấy người mẹ mà khóc như bé con.
“Mày bị gì vậy Na” (Mẹ tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi tôi)
“Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ quá” (Những giọt nước mắt lăn trên má, tôi khóc như chưa từng được khóc)
“Sao vậy con”
“Con nghỉ học mấy bữa nay rồi mẹ ơi”
“Sao con lại nghĩ, tiền học phí tháng này mẹ đã đưa con rồi mà”
“Dạ, mẹ ơi, con không đi học nữa đâu, con muốn ở nhà, phụ mẹ ra đồng làm việc”
“Con đừng nghĩ quẩn, mẹ còn đủ sức khoẻ để nuôi 3 con được, các con chỉ cần học giỏi cho mẹ vui là được rồi”
“Con không muốn đâu mẹ ơi, nhà ta nghèo lắm rồi, tiền học cho con, con xin để lại cho các em, mẹ cho con được ra đồng làm việc với mẹ nha”
Sau đợt đó, mẹ tôi đã la tôi rất nhiều, khuôn mặt mẹ trở nên buồn thăm thẳm, nhìn vào mắt mẹ, tôi thật sự cảm thấy mình có lỗi. Nhưng ý tôi đã quyết, tôi sẽ nghỉ học và ra đồng phụ mẹ làm việc để có thêm đồng ra đồng vào cho gia đình. Cuộc đời này, tôi xin nhường lại quyền được đi học, quyền được đến trường cho các em tôi, số phận của tôi ra sao tôi không còn tha thiết nữa.
Năm tôi lên 16 tuổi, một ông chú họ hàng xa từ ngoài Bắc vào thăm gia đình tôi. Mang thân là cậu, nhưng ông này còn rất trẻ, chỉ khoảng 25-30 gì đó. Hôm ổng đến, mẹ tôi giới thiệu với chị em tôi rằng: “Đây là Chú Hùng, vừa mới đi lính về”. Quả thật, nhìn người ổng đen đúa, làn da rám nắng và cơ thể rắn chắc, đúng hình ảnh của một người lính vừa mới từ quân ngũ ra. Nhà tôi rất nghèo, khách đến mà không có gì tiếp đãi cho người ta. Nhà thì chỉ còn đúng một con gà vừa mới lớn nhưng bé tí ti, mẹ dặn tôi ra làm thịt đãi khách. Tôi thương con gà này lắm nhưng cũng buộc phải hi sinh nó.
Sau bữa ăn hôm đó, người khách mà tôi gọi bằng Chú này xin phép được tá túc tại nhà tôi 2, 3 bữa. Mẹ tôi vui vẻ nhận lời, và kết quả là chị em tôi ra mái chòi rách bươn ở vài bữa để nhường chiếc giường mục nát cho chú Hùng. Với tôi, chú Hùng là một người vui vẻ, nhiều hôm ra đồng, chú đã dạy tôi thêm nhiều cách bắt cá, bắt ếch và bẫy chim. Có lần chú đùa với tôi rằng: “Cháu hay ra đồng thế mà da dẻ cháu trắng trẻo quá nhỉ, chả thừa cho chú. Da chú đen đúa xấu xí thấy ớn luôn. Mà nè, cháu là con gái, cháu cũng nên giữ gìn sắc đẹp. Chú thấy cháu dễ thương lắm, kiểu cháu mà lên thành phố là tha hồ kiếm tiền. Nếu cháu muốn, hai chú cháu mình lên thành phố kiếm việc làm. Chú sẽ về xin mẹ giúp cháu.”.
Những lời nói của chú như thức tỉnh trái tim tôi, tôi chợt nghỉ: “Hay là lên thành phố kiếm việc, biết đâu đổi đời, chứ mà quanh quẩn đồng án suốt thế này thì gia đình biết khi nào khá”.
Và rồi, nhận được sự đồng ý của mẹ, tôi nước mắt ngắn, nước mắt dài tuôn chảy chào tạm biệt mẹ, tạm biệt các em, cùng chú Hùng khăn gói lên phố thị xa hoa. Nhưng sóng gió vô tình bất ngờ ập đến đầu tôi ngay ngày đầu tiên tôi đặt chân đến thành thị.
…
Trở lại với bàn cafe yên tĩnh, nơi em và bé Huệ đang ngồi tâm sự với nhau. Lúc này đồng hồ đã điểm 11 giờ, trời đã về khuya, những cơn gió từ các tán cây thổi xuống cảm giác sao cô quạnh đến lạ thường. Từng người khách trong quán tính tiền ra về, họ đi đâu về đâu thì chắc có lẽ mọi người cũng đã mường tượng ra được (8/3 thì 90% là khách sạn thẳng tiến), để lại một bầu không gian trống trải tại quán cafe. Giờ quanh đây chỉ còn em với bé Huệ, thoáng nhìn thấy nàng xoa tay như vẻ đang rất lạnh. Bất chợt nàng nhìn em và hỏi:
“Anh à, chắc tính tiền rồi anh với em đi dạo một chút đi, có gì bữa khác em kể cho anh nghe tiếp truyện của em, truyện còn dài dòng lắm, giờ kể cũng không kịp đâu”
“Ừa, em kể truyện hay quá, anh nghe mà say mê, cứ muốn nghe tiếp. Mà thôi, nhớ bữa khác kể tiếp cho anh nghe nhé”
“Dạ anh, anh yên tâm, em không trốn đâu mà sợ hihi”
“Ùa thôi, để anh kêu tính tiền rồi anh chở em một vòng lên quận 1 chơi”
“Hihi được đoá, em đã lâu lắm rồi chưa lên quận 1 chơi, giờ cũng muốn xem trên đó như thế nào”
“Ủa hoá ra em đã lên đó một vài lần rồi à”
“Dạ, lúc trước có đợt chú Hùng chở em lên đó chơi, em có chụp vài tấm hình trên đó nè hihi”
“Ùa thôi em ra ngoài bãi xe đợi anh, anh ra liền”
Sau khi tính tiền và lấy xe, em đèo nàng ra quận 1 chơi, địa điểm chính là khu vực quanh nhà thờ Đức Bà. Trên đường đi, tụi em cũng đã trò chuyện với nhau rất nhiều, mặc dù trời về tối rất lạnh nhưng trym cỏ trong người em nó cứ nóng hừng hực các bác à. Chắc có lẽ đang được người đẹp ôm eo nên không có cảm giác lạnh lẽo. Nhớ ngày này vào năm ngoái, em, thằng Vinh, thằng Bình cùng con bạn thân của em đi hát karaoke, bọn em đã hát song ca với nhau một bài, có lẽ khoảnh khắc đó sẽ không bao giờ tan biến trong ký ức của em. Hôm ấy, em đã vô tình hôn trộm vào má nhỏ, xong bị nhỏ chửi cho te tét, em chỉ biết câm nín và lấy lý do là “bạn bè giỡn xíu í mà”. Thôi thì mọi chuyện đã qua rồi, mỗi lần nhắc đến nhỏ mà em buồn xa xăm, nhớ nụ cười xinh xắn, cặp mắt kiếng và đôi má lúm đồng tiền của nhỏ lắm. Giờ này chắc nhỏ đang yên ấm bên vòng tay thằng người yêu quốc tịch nước ngoài rồi không chừng.
Đoạn đường hôm ấy đi sao mà nhanh thế, thoáng chút là bọn em đã tới nơi. Quả thật, quận 1 đúng là nơi vui chơi giải trí các bác à, gần 12 giờ khuya rồi mà xe cộ qua lại cũng còn rất đông đúc, chắc có lẽ do ngày lễ. Nhìn những quán ăn, nhà hàng, quán cafe trên đây được trang trí trông rất bắt mắt, chả bù với khung cảnh đượm buồn ở các khu vực quận huyện khác. Hôm ấy, người ta đứng đường bán hoa rất tấp nập, trong số họ có những nam sinh, nữ sinh từ các trường đại học đổ về.
Khi em vừa tấp xe vào lề chỗ cổng trước nhà thờ Đức Bà thì bất chợt có một con bé, nom như sinh viên năm 1, năm 2, ra mời chào hoa.
“Anh ơi, mua hoa tặng chị đi anh, hoa đẹp lắm”
“Xin lỗi em, anh mua hồi nãy rồi” (Em từ chối một cách thẳng thừng)
“Ủa sao em không thấy chị ấy có hoa nhỉ” (Con bé nhắc em mới nhớ, nhìn sang Huệ, em không thấy nàng cầm giỏ bông hồi nãy em tặng)
“Ơ giỏ bông hồi nãy anh tặng em đâu rồi nhỉ” (Em hỏi Huệ)
“Ơ chết rồi, em để quên ở quán cafe rồi” (Ơ đkm, xin lỗi cho em chửi phát)
“Thôi không sao đâu em, lát chạy về đó kịp thì mình ghé lấy, không kịp thì thôi”
“Hix, em lơ đãng quá, xin lỗi anh nhoa” (Mặt nàng buồn đi thấy rõ, không biết buồn thiệt hay giả, thôi thì kệ cmn)
“Anh mua giúp em 3 cành bông này đi, em còn 3 cành thôi” (Ơ địt, cái con bán hoa lì bm các bác à)
“Anh đã bảo anh mua rồi mà” (Em mặt nghiêm trọng nhìn con nhỏ, nhìn nó cũng xinh các bác ạ)
“Mua giúp em đi anh, để em còn về mai đi học nữa anh ơi” (Lại còn nhỏng nhẽo với bố cơ đấy)
“Thôi được rồi, thế 1 cành bao nhiêu í em” (Thấy cháu xinh chú mới mua thôi nhé)
“Dạ 1 cành 20 ngàn anh ạ, 3 cành 60, nhưng em lấy anh 50 thôi” (Con này tính sỉ nhục bố đây mà)
“Ùa, nè em cầm 60 ngàn đi, nhưng anh lấy 2 cành thôi, một cành coi như anh tặng em” (Tự gạch vì tội mê gái)
“Dạ em cám ơn anh nha, anh tốt bụng ghê luôn, thôi chào anh em đi” (Go out baby)
“Huệ, anh tặng em 2 cành hồng nè” (Em quay sang nói với Huệ, lúc này nàng đang nhắn tin điện thoại với ai đó, cũng gần 12 giờ rồi, chắc nàng sắp đi khách rồi”
“Dạ, anh làm em muốn khóc quá, tự nhiên quan tâm cho em quá vậy”
“Hihi đâu có gì, cả năm mới có 1,2 ngày để cho bọn con trai tụi anh tặng quà, không tặng bây giờ thì phải đợi sang năm à”
“Anh cứ giỡn, thiếu gì người để tặng, sao anh lại tặng cho em, lại tặng đến 2 lần”
“Hihi, thì thiếu chứ đâu có dư, mấy năm trước anh không có người để cho a tặng, năm nay có người để tặng tự nhiên anh thấy vui ghê”
“Anh nói chuyện ngọt ghê, kiểu này chắc tán gái dữ lắm”
“Em cứ đề cao anh quá, giờ này mà em thấy anh đi lang thang với em là biết anh “ế” đến dường nào rồi heng”
Thoạt sau, em dựng chống đứng lên rồi em với nàng ngồi trên xe tâm sự, nàng dựa đầu vào lưng em trông dễ thương như bé con, mùi nước hoa từ người nàng theo gió xông thẳng vào mũi của em, thơm lắm em biết không. (mùi này em thấy quen quen, nhưng không diễn tả được, xin lỗi anh em nhé).
Cả hai ngồi tâm sự với nhau đến 12 giờ kém 5 thì nàng bảo chở nàng về phòng trò. Em thì vì không thích tò mò cuộc sống của nàng nên chở nàng về xong, em chạy thẳng mạch về nhà rồi lăn ra ngủ luôn, đêm hôm ấy nàng đã đi đâu và làm gì thì chắc…mọi người đã rõ. Thương lắm số phận của bé Huệ, nhưng thật sự em không biết làm gì khác ngoài việc tâm sự với nàng.
Để lại một bình luận