“Mày phải giúp tao, tao nói nghiêm túc đó. Tao không biết phải làm gì nữa đây. Khu vườn nhà tao là thứ duy nhất để giữ cho mẹ con tao khỏi chết đói. Nếu tao không có tiền cuối tháng này thì tụi nó sẽ đến và siết nhà tao, đuổi mẹ con tao ra đường”
Thằng Tài ôm đầu trong cảm xúc tuyệt vọng. Thằng Hải nhìn bạn mình, cảm thấy tội nghiệp cho nó.
“Tao cũng đã giúp mày hết mức trong khả năng của tao rồi. Mày biết đó, tao muốn giúp mày lắm nhưng cũng không còn gì khác để chia sẻ cho mày. Tao cũng có gia đình riêng để lo nữa”
Hai thằng bạn ngồi lặng lẽ trong nhà bếp của ngôi nhà mà ba thằng Tài đã xây trước đây. Khi ba nó chết, ông ta để lại căn nhà cùng một món nợ lớn, buộc hai mẹ con thằng Tài phải trả nợ thay ba. Họ đã trả nợ cho đến lúc bị khánh kiệt. Hai mẹ con nó vừa nhận tin nhắn rằng sẽ có vài kẻ côn đồ đến giải thích cho hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu không trả nợ.
“Chắc tao phải đi buôn ma túy quá! ” Thằng Tài buộc miệng than thở.
Thằng Hải lắc đầu nói:
“Mày muốn chết hay sao mà đòi làm chuyện đó. Dù gì thì mày cũng phải có tiền trước để mua ma túy rồi sau đó mới bán được”
Hai đứa nghe có tiếng mở cửa và nhìn ra ngoài. Đó là mẹ của thằng Tài, bà Thoa, đang đi vào với một giỏ rau cầm trên tay.
“Ủa, Hải hả con? Bác không biết con đang ghé chơi”
“Dạ, con chỉ tạt ngang qua thăm chút thôi bác à”
Thằng Hải mỉm cười nói với bà Thoa. Nó biết bà từ khi còn học tiểu học với con bà. Bà Thoa có thân hình nhỏ nhắn, tính tình rất vui vẻ. Bà ta có khuôn mặt đáng yêu, với nụ cười rộng và duyên dáng. Làn da của bà mịn màng và trắng trẻo, mái tóc đen nhánh của bà thường cột ra phía sau thành một búi chặt chẽ. Bà Thoa được nhiều cậu bé quý mến vì tính cách thân thiện, có lẽ cũng còn vì ngoại hình của bà ta nữa.
Khi bà Thoa quay người để đóng cửa, thằng Hải nhìn lướt qua cơ thể của bà. Bà đang mặc bộ đồ bộ bó sát từ cổ tới đầu gối.
“Hôm nay thu hoạch được nhiêu đó hả bác? ” Thằng Hải hỏi, nhìn vào trong giỏ rau.
“Chỉ có vậy thôi con à. Năm nay chỉ còn có cà chua là được mùa, mấy thứ rau trái khác bị sâu rầy phá hư hết” Bà Thoa đặt cái giỏ lên bàn rồi nói tiếp. “Bác đi nấu cơm đây, con có ăn với nhà bác không? ”
“Dạ không, con sắp đi liền rồi bác à” Thằng Hải nói, biết rõ rằng hai mẹ con thằng bạn không thể nuôi thêm một miệng ăn khác, ngay cả chỉ trong một ngày.
“Vậy hả, thôi lần sau con nhớ ghé ăn với nhà bác một bữa nghen”
Bà Thoa tỏ vẻ rất thất vọng, rồi bà nhìn sang thằng con mình.
“Tài ơi, rửa giùm cho mẹ mớ rau này đi con? Mẹ phải đi thay đồ trước khi nấu cơm tối”
Khi bà Thoa đi ngang qua, thằng Hải liếc mắt nhìn theo. Ngay cả người bà ta nhỏ nhắn và thon ốm, cơ thể của bà trông vẫn khỏe mạnh và dẻo dai. Thằng Hải nhìn cái cách mà bộ đồ ôm sát thân hình bà, đặc biệt là quanh eo và cặp mông săn chắc, xinh đẹp của bà.
“Tài nè” Thằng Hải nói với bạn sau khi bà Thoa đi khuất. “Tao nghĩ có một người có thể giúp được mày”
“Thiệt hả? Ai vậy mày? ” Mặt thằng Tài sáng hẳn lên.
Thằng Hải lấy ra một cây viết và một tờ giấy nhỏ rồi nói:
“Tao gặp ổng qua ông chú tao. Tao cũng không biết ổng làm nghề gì, nhưng gặp ổng thử một chuyến cũng đâu có hại gì”
Thằng Hải viết vội một điều gì đó, xé ra rồi đưa cho thằng Tài, nó nhìn với vẻ nghi ngờ.
“Ông Cai hả? ”
Thằng Hải nhún vai.
“Đó là tên người ta gọi ổng. Cứ đi gặp ổng và nói với ổng về tình cảnh của gia đình mày. Biết đâu ổng có gì đó giúp được mày thì sao? ”
Thằng Tài nhìn lên bạn mình, cau mày lại.
“Có nguy hiểm không? ”
“Không đâu” Thằng Hải cười. “Nhưng không phải là loại công việc thông thường. Có thể nó là những gì mày cần”
Thằng Tài nhận lấy tờ giấy, gấp nó lại rồi bỏ vô túi.
“Cảm ơn mày, tao thực sự đánh giá cao những gì mày đã giúp đỡ cho tao”
“Có gì đâu, bạn bè với nhau thì không nên khách sáo. Thôi tao phải đi đây, gặp lại mày sau nha”
Thằng Hải vỗ vai bạn mình rồi bỏ đi.
Còn lại một mình, thằng Tài đang cảm thấy một tia hy vọng với tờ giấy trong túi. Khả năng tìm được công việc làm cho nó náo nức hồi hộp. Nó đoán có lẽ không phải là một công việc đàng hoàng, nếu không thì thằng Hải không ém cho đến lúc cuối mới cho nó biết.
“Dù làm gì cũng tốt hơn là buôn ma túy” Thằng Tài buộc miệng tự nói với chính mình.
“Con nói gì vậy Tài? ” Bà Thoa hỏi khi đi vô nhà bếp.
“Ơ… chỉ là con nghĩ trong đầu thôi mẹ à”
Bà Thoa nhìn con với vẻ lo lắng.
“Mấy ngày nay con rất buồn bã ảm đạm. Con cần phải thư thái ra một chút” Miệng bà mở rộng thành một nụ cười lớn. “Mẹ biết cái gì sẽ làm con vui. Bánh bao! ”
Thằng Tài lắc đầu.
“Đừng mà mẹ. Chúng ta không thể trang trải cho những thứ đó”
“Ngớ ngẩn. Mẹ sẽ đi mua bánh cho con và không có gì ngăn được mẹ đâu”
“Mẹ” Thằng Tài cầu xin. “Chúng ta không thể chi tiêu tiền cho chuyện đó được”
“Có gì khác nhau đâu con. Đằng nào thì cuối tháng này cũng không có đủ tiền để trả nợ rồi. Thôi thì cứ tận hưởng khoảnh khắc này đi, con cứ ăn cái gì con thích”
Thằng Tài thở dài, nó cảm thấy quá mệt để tranh cãi. Bất đắc dĩ, nó đành phải gật đầu.
“Để con đi mua, con sẽ về sớm thôi mẹ”
Để lại một bình luận