Cô gái không nói gì hay phản ứng gì và chỉ nhìn tôi chằm chằm một lúc. Đột nhiên cô gái ôm lấy tôi trong khi đôi môi ấm áp ấy áp vào môi tôi. Lần đầu chưa có kinh nghiệm nên cô gái chỉ hôn theo bản năng, men theo khe hở trên môi tôi nên chiếc lưỡi dễ dàng xâm nhập, cô gái cảm nhận từng đợt ấm nóng, thổi vào bên trong khoang miệng.
Tôi chấp nhận nụ hôn đó, đôi môi nóng bỏng của cô ấy nhẹ nhàng mút lấy môi tôi. Tôi và nàng hôn môi nhau trong tư thế nửa ngồi nửa nằm.
Tiếng chóp chép… chóp chép… Của những nụ hôn miệng giao nhau. Tôi chuyển từ bị động sang chủ động, môi tôi khẽ di chuyển trên đôi môi hồng mềm mại của cô gái.
Môi quấn lấy nhau, lưỡi tôi luồn sâu vào trong, đồng thời lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau, nụ hôn ngày càng ướt át.
Khi nụ hôn lên đến đỉnh điểm, đạt đến khoái cảm của nhau, tôi mới buông môi cô ấy ra. Và rồi tôi nằm lên người cô ấy, và chúng tôi lại dính nhau bằng một nụ hôn say đắm.
Đến đoạn cao trào, cô gái nhẹ nhàng đẩy tôi ra và nhìn chằm chằm vào cửa phòng giam. Tôi không hiểu, vì vậy tôi quyết định đặt câu hỏi. Rồi cô gái ngăn lại hỏi.
– Im lặng đi… Không được lên tiếng chúng ta tiếp nào?
“Két… két…”
Cửa phòng giam vừa mở ra… Một người phụ nữ bước vào, với vẻ mặt hung dữ, liếc nhìn tôi và cô gái đang nằm trên giường hôn nhau.
Người phụ nữ nhìn tôi và cô gái hôn lên môi tôi một lúc lâu rồi nở một nụ cười quái dị rồi quay người bỏ đi. Thấy không còn tiếng bước chân của người phụ nữ đó, chắc hẳn cô ấy đã đi một quãng đường dài. Môi cô Gái từ từ rời đôi môi đỏ mọng của tôi.
Rõ ràng không quen chuyện thân mật, nhưng lại như đã quen, hơi thở dần dần bị hút cạn, cô gái lúc này thở hồng hộc.
Trước khi buông ra, chúng tôi cố gắng hôn nhau thêm vài phút nữa rồi mới chịu buông ra.
Sau khi buông nhau ra, tôi nhìn cô gái và hỏi:
– Người phụ nữ đó là ai?
Cô gái nặng nhọc bước từng bước về phía cửa phòng giam để nghe ngóng tình hình. Thấy không có động tĩnh gì bên ngoài nữa, thì mới trả lời câu hỏi của tôi.
– Đó là chủ nhân của phòng giam này, đồng thời cũng là thầy tu của một giáo phái bí ẩn.
– Giáo phái bí ẩn ưh… có liên quan gì đến Chung cư Thuận Kiều plaza?
Cô gái lắc đầu đáp lại.
– Cái này thì tôi không biết, nhưng tôi biết bà ta có liên quan đến chung cư Thuận Kiều plaza.
– Sau đó…
– Sau đó như thế nào?
Tôi đứng dậy đi lại gần bức tường gần đấy kiểm tra từng viên gạch một xem có cơ quan khởi động nào không, cô gái thấy vậy nhưng không hiểu tôi đang làm gì thì liền lên tiếng hỏi dò.
– Cô đang làm gì thế?
Tôi vừa check vừa trả lời.
– Tôi đang kiểm tra xem bức tường có lối ra không.
– Xung quanh căn phòng được bao bọc bởi những bức tường nhẵn nhụi, thì làm sao không có lối thoát.
– Biết đâu được.
Ngay khi cánh tay của tôi vô tình chạm vào một viên gạch trên tường, tôi cảm thấy như mình có thể gỡ bỏ nó. Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi vội vàng tiến hành công việc gỡ từng viên gạch.
Thấy vậy, cô gái liền giúp tôi gỡ những viên gạch cuối cùng, thế là những viên gạch cuối cùng cũng được gỡ ra để lộ ra một con đường hầm.
Đường hầm này khá sâu và tối tăm lạnh lẽo, xung quanh tường hầm là rêu xanh. Đồng thời, trên trần hầm xuất hiện những hạt nước li ti. Tiếng… tí tắc… vang vọng khắp đường hầm.
Trên đường đi, cô gái cứ hỏi tôi rằng đường hầm này xuất hiện từ đâu sau bức tường phòng giam.
Theo tôi suy đoán là đường hầm xuất hiện trước khi căn phòng được xây hoặc sau khi căn phòng được xây.
Đi được một lúc, trước mắt chúng tôi hiện ra một căn phòng khá rộng rãi, bên trong bài trí khá nổi bật, đồ đạc ở đây được thiết kế theo phong cách cổ điển phương tây.
Nhìn xung quanh một lúc, thì cô gái bỗng nhiên chỉ tay về phía trước và hét lớn bảo có thứ gì đó vừa vụt qua đằng kia. Tôi nhìn về hướng tay cô gái chỉ và lên tiếng hỏi.
– Có chuyện gì thế?
– Hình như tôi vừa thấy có thứ gì đó vừa vụt qua ở hướng đó.
Tôi nhíu mày lại nhìn thật kỹ về hướng đó xem đó là cái gì thì đột nhiên, tôi mở to mắt, miệng lắp bắp cố gắng nói gì đó.
– Gì thế? Bạn định nói cái gì?
… Lộp bộp… Lộp bộp… phát ra từ phía sau.
Một vật nặng rơi xuống đất, rồi lăn về phía trước mặt hai chúng tôi. Khiến cả hai chúng tôi phải lùi lại và hét lên…
… A… a… a… a…
Khi trấn tỉnh lại, hóa ra đó là đầu của một ma – nơ – canh.
– Ôi đầu ma – nơ – canh! Sao nó lại ở đây…
Chúng tôi hít một hơi thật sâu, ở đây có vẻ không an toàn. Đồng thời, nơi này cũng có một chút ma quái. Không biết nó ma quái đến mức nào nhưng trong lòng chúng tôi có một sự thôi thúc phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
– Chúng ta… Ra khỏi nơi này nhanh lên, ở đây không an toàn chút nào. Nếu ở đây lâu quá, tôi e rằng sẽ xảy ra chuyện.
– Mà xảy ra chuyện gì chứ?
– Thì gặp ma chứ sao…
– Này… Cô đừng có mà dọa tôi như thế chứ!
Lúc này tôi và cô gái mới chầm chậm quay đầu nhìn lại phía sau, quay lại nhìn thì cả hai đều biến sắc mặt, bởi trước mặt là một người phụ nữ có cái miệng dài đến tận mang tai.
– Đừng… có… rời… khỏi… đây… khi… chưa… được… cho… phép của ta… he… he…
Tôi hét lên kinh hãi, vội nắm lấy tay cô gái và quay người bỏ chạy hết mức có thể.
Trong bóng tối, tôi và cô gái không biết mình chạy đi đâu. Miễn là bỏ xa được ‘cái thứ đó’.
Tuy nhiên, tôi và cô gái mới chỉ chạy được một đoạn ngắn đã không thể không quay lại nhìn. Lúc ấy, tôi và cô gái ấy như bị một trận gió lạnh làm đông cứng người, không nhấc chân lên được nữa.
– Các người… không thể ra khỏi đây…
‘Thứ đó’ từ từ tiếp cận chúng tôi với những cánh tay có móng vuốt sắc nhọn của nó ngoạm lấy đầu chúng tôi với ý định lấy mạng chúng tôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi và cô gái ấy biết cảm giác hồn sắp lìa khỏi xác mà người ta thường ví von là như thế nào. Chúng tôi không còn con đường nào khác để sống ngoài nhắm mắt nín thở chịu trận.
… 1 phút… 2 phút… rồi đến 3 phút…
Cảm giác rằng thứ đó dường như đã biến mất, tôi và cô gái từ từ mở mắt ra và nhìn quanh xem chuyện gì đã xảy ra. Lúc này đây, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh đến lạ thường.
Tôi và cô gái không dám nán lại lâu mà nhanh chóng quay người bỏ chạy trước khi thứ đó quay lại. Mãi lo chạy mà không để ý đến những gì trên mặt đất nên vô tình đạp phải cơ quan bẫy sập.
Thế là cả hai cùng rơi xuống hố. Không biết nó sâu bao nhiêu mét, khi chúng tôi đập xuống đất một đòn chí mạng và sau đó ngất lịm đi.
Sau một lúc bất động, tôi cảm thấy như linh hồn và thể xác của mình bị tách rời, trong khi ý thức vẫn còn tỉnh táo riêng cơ thể tôi hoàn toàn tê liệt, không thể cử động ngay cả đầu ngón tay.
Tôi nhắm mắt lại, không thể hét lên, bất lực khi cảm thấy đầu lưỡi ướt át của ai đó lướt trên môi. Cùng lúc đó, một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra. Một mùi hương thơm đặc trưng của hoa nhài.
Đúng rồi mùi hương thơm này là của Lan mà.
Nhưng có điều kỳ lạ là tại sao hơi thở của Lan lại rất lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương khiến cho tôi rùng mình một cái.
Trong khi tôi vẫn còn đang nằm bất động, tôi cảm thấy một đôi môi mát lạnh nhẹ nhàng di chuyển trên môi tôi, trong khi chiếc lưỡi đó cứ đi vào miệng tôi và mơn trớn đầu lưỡi của tôi.
Điều này khiến tôi rùng mình, tôi ấp úng cố mở miệng:
– Bạn… bạn… ơi? Bạn… muốn… hôn… ở… Nơi này hả?
Người đó không trả lời mà nằm đè lên người tôi tiếp tục hôn môi tôi một lúc rồi nhìn tôi.
Trong bóng tối mờ ảo, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt người đó, với mái tóc đen mượt phủ trên má, làn da trắng mịn, khuôn mặt thanh tú, bờ môi đỏ hồng.
Nhan sắc và vóc dáng của người đó thua xa các nữ quỷ trong phim, sau khoảng hai phút, người đó nhẹ nhàng lên tiếng, tất nhiên, giọng nói lạnh lùng không mang theo cảm xúc, nhưng lại vô cùng dễ chịu…
Sau đó, một tiếng… chóp chép… Chóp chép… của bờ đôi môi giao nhau vang lên.
Tại sao tôi vẫn còn tâm trạng để thưởng thức nụ hôn môi của người đó trong tình huống này? Tôi không kìm được ham muốn ấy nên đã vươn tay ôm lấy người đó và đáp lại nụ hôn.
– Đi theo con đường này, đi về phía tây Nam, bạn… sẽ thoát khỏi nơi này.
Cuối cùng, người đó nói thêm: “Tôi rất thích bạn… Tôi yêu bạn”.
Người đó nhẹ nhàng hôn lên môi tôi lần cuối rồi biến mất, cơ thể tôi cũng dần lấy lại cảm giác không còn cảm giác căng cứng, lạnh lẽo nữa.
Tôi biết người đó đã rời đi.
Tôi từ từ ngồi dậy, nhìn quanh tìm kiếm cô gái thì thấy cô ấy đang nằm ngất lịm ở một góc tường bên cạnh. Tôi bước từng chút một đến bên cô ấy và đánh thức cô ấy.
Ngay khi tĩnh lại, cô gái lập tức hỏi.
– Đây là đâu hả Như?
– Tôi không biết, thôi chúng ta mau mau rời khỏi nơi này.
Sau đó, tôi đỡ cô ấy đứng dậy, nhanh chóng đi về hướng tây nam, đi không bao lâu, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân của ai đó.
Biết chuyện gì đã xảy ra, tôi vội cõng cô ấy trên lưng và chạy thật nhanh. Tiếng bước chân ấy lúc này càng ngày càng gần chúng tôi. Tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng may mắn thay, một căn phòng đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Không suy nghĩ nhiều, tôi chạy thẳng vào trong căn phòng và khóa trái cửa lại. Tôi ráo riết nhìn quanh, thấy xa xa ngoài cửa có bóng một người phụ nữ miệng rộng mang tai đang dáo dác ngó nghiêng xung quanh để tìm kiếm chúng tôi.
Lúc này, cô gái lên tiếng hỏi.
– Có chuyện gì vậy?
Tôi nhanh chóng bịt miệng cô ấy và thì thầm.
– Yên lặng đi, nữ quỷ kia lại xuất hiện ở đây.
– Mụ ta đến nơi này làm cái quái gì vậy?
– Để truy sát chúng ta chứ để làm gì nữa…
Vừa quan sát động tĩnh bên ngoài, tôi vừa trả lời, lúc này bóng dáng người phụ nữ đó dừng lại trước cửa phòng nở một nụ cười quỷ dị.
“… khặc… khặc…”lũ chuột nhắt ta biết các ngươi trốn bên trong ấy… Khôn hồn thì ra đây chịu chết đi.
Lúc này, cô gái nhìn xung quanh thì phát hiện giữa phòng có một bàn thờ, trên bàn thờ có ba bát hương và ba cây nến, nên chạy lại bàn thờ lấy một ít nhang và nến. Bên cạnh là một chiếc bật lửa và một túi đầy đậu đỏ ngâm máu chó đen.
Thấy vậy, tôi liền hỏi.
– Bạn đang làm gì vậy?
Cô gái một lần nữa nhìn xung quanh một lúc rồi bắt đầu bày đồ nghề của mình.
Ba cây nến được dựng thành hình tam giác, ở giữa là một túi đậu đỏ thẫm đẫm máu của con chó đen.
Cô gái thắp ba nén hương lên rồi bắt đầu lẩm nhẩm đọc câu chú gì đó mà tôi nghe không hiểu. Tiếp đó cô gái bốc một nắm đậu đỏ ngâm trong máu chó vung vẩy nhưng lực nhẹ, tạo thành hai vòng tròn liên tiếp.
Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên trong không gian:
– Ngươi định dùng mấy hạt đậu đỏ đó để giết ta sao?
Tôi và cô gái dựng thẳng lưng, ráo riết ngó quanh.
– Ngu ngốc.
Người phụ nữ đó làu bàu tỏ ý không hài lòng.
Hai người chúng tôi lập tức quay đầu lại nhìn, quả nhiên phía sau thấy bóng dáng một người phụ nữ đang từ từ đi tới, thoạt nhìn còn tưởng là tiên nữ giáng trần.
Nói là tiên nữ giáng trần cũng không sai, khuôn mặt của người phụ nữ này khiến tôi và cô gái sững sờ hồi lâu.
Người phụ nữ đó bây giờ không còn đáng sợ nữa rồi, giờ mụ ta ở trần truồng, tóc xõa, bờ môi đỏ hồng, trên đầu thì đội cái mũ hoa, trông hệt như một phu nhân nhà giàu ngày xưa.
Khuôn mặt của người phụ nữ không còn kinh khủng như lúc đầu, ngược lại, vô cùng xinh đẹp, với những đường nét như tranh vẽ thời Victory.
Nhưng lúc này, trán của tôi và cô gái đã lấm tấm mồ hôi.
Mụ già này chí ít cũng đã tồn tại hơn năm trăm năm rồi, tôi với cô ấy tuyệt đối không phải đối thủ của mụ.
Đề phòng bất trắc, tôi và cô ấy bước vào giữa 3 cây nến trên cầm những đậu để phòng thân.
– Rốt… rốt cuộc bà muốn gì? Chúng ta không thù không hận, tôi chưa từng đụng chạm đến, bà… bà đừng hại chúng tôi…
Dáng vẻ lắp bắp của chúng tôi khiến mụ ta chán ngán, ngồi khoanh chân lơ lửng trên không, không biết từ đâu xuất hiện một cái ấm và một cái cốc, ung dung rót một tách trà để nhâm nhi rồi đáp:
– Hai cô gái xinh đẹp, ta thấy hai cô đáng yêu thật đấy! Còn cô gái tên Lan kia là truyền nhân thầy trừ tà mà lại lắp ba lắp bắp như thấy quỷ.
“…”
Chứ lại không!
Dứt lời mụ ta bước tới gần chúng tôi rồi nở một nụ cười quái dị.
Phần 3: Ác liệt
– Các người chỉ là con người thôi… đúng là ta và các ngươi không có thù oán, nhưng là có duyên phận…
– Con người và ma quỷ làm sao có cái gọi là ‘duyên phận’, chỉ giỏi mơ hồ! Nói tóm lại, chúng tôi có thể giúp gì để bà hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của mình, bà nói đi.
– Đúng là ta có một điều ước chưa được thực hiện.” Mụ ta gật gật đầu, nhìn tôi: “Ta khi còn sống, cũng không có hôn ai, hay là ngươi hôn ta cho thỏa nguyện ước, thế nào?”
Mụ ta cười rất gian xảo, nhưng tôi cảm thấy nụ cười ấy như đang giễu cợt tôi.
– Bà… bà đùa à! Con người và ma quỷ không thể hôn nhau!
Để lại một bình luận