Tốc độ mấp máy môi của chúng tôi ngày càng nhanh, tiếng chóp chép, v. V đều đều vang lên.
Sau khi nụ hôn kết thúc, tôi và đồng nghiệp nữ vẫn không rời môi nhau ra, cứ thế chúng tôi ngậm lấy miệng.
Đúng lúc này thì chị Liên chạy vào và vô tình thấy chúng tôi đang hôn nhau say đắm. Giọng nói trong trẻo.
– Hm… tôi làm phiền hai người đang hôn nhau phải không?
Chúng tôi giật mình vội buông nhau ra, bảo:
– Không có gì…
– Ừ… nhưng vụ Thuận Kiều, theo tôi cũng giống như vụ ở chung cư Trần Hưng Đạo 10 năm trước.
Tôi và nữ đồng nghiệp không hiểu thì vội lên tiếng hỏi:
– Ý chị là sao chứ chị Liên?
– Thì chuyện bùa ngải trấn yểm chứ sao nữa?
– Chuyện bùa ngải chị cũng tin sao chị Liên?
Nữ đồng nghiệp lên tiếng.
Chị Liên gật đầu.
– Tất nhiên chuyện bùa ngải là có thật, chung cư Thuận Kiều và Trần Hưng Đạo khi xây họ đã ếm bùa trinh nữ quanh 4 góc của chung cư.
– Ếm bùa để làm gì chứ? Có ích gì?
Chị Trưởng phòng Liên tiếp tục nói:
– Ếm bùa để trấn yểm, hoặc có hiềm khích với chủ chung cư chứ sao.
– Làm sao chị biết điều đó?
– À… thì… ngày xưa tôi cũng làm phóng viên báo chí.
– Vậy chị kể cho tụi em nghe với.
Chị Liên bắt đầu kể lại cho tôi và nữ đồng nghiệp nghe về khu chung cư Trần Hưng Đạo.
… Câu chuyện ớn lạnh của một cô gái xài tiền… âm phủ…
Chúng tôi (chị Liên cùng nhóm phóng viên năm xưa) bắt đầu hành trình giải mã những “sự kiện kỳ quái” ở ngay tại chung cư Trần Hưng Đạo nơi luôn gắn liền với biết bao người. Những lời đồn đại lạnh xương sống. Chung cư này được xây dựng từ những năm 60 của thế kỷ trước và hiện là một trong những chung cư cổ nhất còn sót lại ở trung tâm TP. HCM.
Nhiều người dân cho biết, ban đêm họ nhìn thấy các đoàn quân diễu hành và giậm chân lên đó. Một số người khác trình báo nhìn thấy một người đàn ông cao to như Tây dẫn gái qua lại trên các tầng của chung cư, các cô gái trên đó bị ông ta ôm lấy để… Giằng co rồi ngã xuống tầng dưới chết, mặc dù không cố ý.
Chúng tôi cũng nghe một số người khác kể những câu chuyện đáng sợ về bà Hạnh. (60 Tuổi, Sóc Trăng), người từng bán nước trước cổng chung cư, nay đã nghỉ việc. Hàng ngày sau khi bán nước xong, bà thường đếm lại tiền, bỗng một ngày rằm bà đếm được một tờ tiền từ âm phủ, hốt hoảng đem đốt. Những ngày sau đó mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng đến ngày đầu tháng, lại thấy có tờ tiền âm phủ, bà đốt đi và tự nhủ từ nay sẽ xem xét kỹ khi cầm tiền của khách, xem có phải người mua gian lận. Nhưng nửa tháng sau, bà cũng lại nhìn thấy tờ tiền âm phủ đó.
Sau đó bà bình tĩnh lại và để ý kỹ thì thấy vào ngày mùng 1 hoặc ngày rằm thường xuyên có một cô gái ấy ra ngoài uống nước cam, rồi gửi cho bà 10 nghìn tiền thật, cầm tờ tiền bà cảm thấy rất lạnh. Nhưng mang về lại là tờ của âm phủ. Bà bèn đi hỏi những người xung quanh, họ cho biết trước đây có một cô gái ở trong căn hộ, bị hãm hiếp rồi tự tử nên oan hồn vẫn còn. Có người khuyên bà chuyển đi, vì cô gái chết có nhiều oán hận, nếu lấy số tiền đó sẽ thay mạng sống cô gái nên bà sợ hãi quá, một thời gian sau bà chuyển đi nơi khác để buôn bán.
Chúng tôi gặp ông Trần Văn Cheo, người chuyên bơm nước cho các hộ dân trong khu chung cư này đã hơn chục năm nay.
Ông Cheo quả quyết:
“Ở đây làm gì có ma, tối tôi vẫn đi bơm nước cho tất cả các phòng nhưng chẳng thấy một con ma nào cả. Chỉ là khu chung cư này cũ kỹ, xuống cấp, hôi hám nên người dân không ở nhiều nữa, chỉ có một số công nhân bình thường và đám thanh niên cá biệt sinh sống thôi”.
Nghe chị Liên kể chuyện này khiến tôi và đồng nghiệp nữ cũng khá tò mò về câu chuyện này. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn không mấy tin vào những lời đồn đại về chuyện ma tâm linh ở hai khu chung cư này.
Chị Liên thấy tôi không tin có ma thì lên tiếng:
– Chuyện này có thật, tôi tin rằng hồn ma của cô gái kia vẫn chưa siêu thoát nên đã hiện ra dọa bà lão.
– Nếu đúng như vậy thì đã hơn 10 năm rồi. Em nghĩ cô ấy đã siêu thoát rồi.
Chị Liên liền lắc đầu ngán ngẩm nói:
– Không có đường thoát ra ngoài, mỗi khi có người không may chết ở đó, họ sẽ bị giam cầm trong khu chung cư đó mãi mãi mà không thể thoát ra được.
– Tại sao chưa?
– Vì bị bùa chú giam giữ lại không cho siêu thoát. Nếu hai cô không tin, thì có thể đó xem thử xem tôi nói thật hay nói đùa.
Đang nói chuyện bàn tán chưa được bao lâu thì điện thoại của chị Liên reo lên… Tình yêu muôn phương.
Làm thế nào tôi có thể tìm thấy nó?
Chúng ta hãy đi trong một thời gian…
Cảm thấy ngày càng xa cách…
Mọi người không biết rằng tôi yêu bạn…
Chị Liên đứng dậy xin phép chúng tôi ra ngoài để nghe điện thoại. Trong khi đó, tôi và nữ đồng nghiệp tiếp tục câu chuyện ma ở chung cư Thuận Kiều, Trần Hưng Đạo. Ít phút sau, chị Liên quay lại nói:
– Xin lỗi… hai cô hôm nay tôi phải về sớm, phiền hai cô nói lại với giám đốc một tiếng giúp tôi.
– Ok được rồi tụi em sẽ nói lại với giám đốc giúp chị.
Khoảng một vài ngày sau.
Tôi và nữ đồng nghiệp có mặt tại chung cư Trần Hưng Đạo như lời chị Liên nói. Thấy chúng tôi lảng vảng bên ngoài, nữ bảo vệ bước tới hỏi.
– Xin lỗi… Hai cô là ai mà cứ lảng vảng ở trước cổng chung cư của chúng tôi?
– A… chúng tôi là phóng viên của tòa soạn báo.
Nữ nhân viên bảo vệ hỏi lại:
– Thế hai người có giấy mời của ban quản lý chung cư không?
– Chúng tôi không có, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi.
– Được rồi… hai người ra khỏi đây đi, đừng ở lại đây nữa.
– Có chuyện gì vậy… Vấn đề ở đây là gì…
– Nơi này có quỷ, hai người mau đi đi…
Nói xong, nữ nhân viên bảo vệ liền xoay người rời đi, bóng dáng của nữ nhân viên bảo vệ vừa đi khuất, thì nữ đồng nghiệp đứng bên cạnh lên tiếng.
– Sao chúng ta không lẻn vào đó mà tìm hiểu nhỉ…
– Cái gì lẻn vào trong đó ưh… Cô ta đang ngồi gác ở đó, làm sao chúng ta vào đó được?
– Không sao đâu… Đi theo tôi… Tôi có một cách… Đằng kia có một cái lỗ chó chúng ta có thể vào.
– Lỗ chó àh?
Nữ đồng nghiệp vội bịt miệng tôi lại và nói:
– Nhỏ tiếng lại đi không khéo cô ta nghe được thì sao…
Tôi không còn cách nào khác ngoài làm theo cách của cô ấy, sau khi chui qua lỗ chó để vào trong. Trước mắt chúng tôi là một hành lang tối và lạnh.
Chung cư Trần Hưng Đạo (quận 5, TP. HCM) được Mỹ xây dựng cho quân đội Mỹ xây dựng từ năm 1960. Đến nay, sau hơn 50 năm, chung cư này đã quá cũ kỹ, xuống cấp trầm trọng.
Vừa đi tôi vừa nhớ đến câu chuyện ma chung cư Trần Hưng Đạo từng được đăng tải trên mạng.
Câu chuyện ma nữ uống nước cam…
“Chung cư này không biết có phải là chung cư ma của Sài Gòn không. Sáng nào đi học ở đây mấy đứa nhỏ cũng không hù dọa nhau về ma rồi chạy lung tung”, người phụ nữ ở gần chung cư cho biết.
Lý giải về tên gọi “chung cư ma” người phụ nữ này kể lại, hồi trước có Bà Năm (quê ở Sóc Trăng) chuyên bán nước ở sát chung cư này.
Năm 2009, chung cư này xảy ra vụ tai nạn khiến một thiếu nữ tử vong vì ngã từ tầng lầu xuống đất.
Sau khi cô gái trẻ chết, cứ mùng 1 và 15 âm lịch hàng tháng, khi trời mờ sáng, Bà Năm đang chuẩn bị dọn hàng để bán thì có một cô gái trẻ đến gọi ly nước cam uống. Điều kỳ lạ là sau khi cô gái đi thì ly nước cam vẫn còn y nguyên như chưa có ai uống. Sau khi dọn hàng và đếm tiền, bà tá hỏa khi nhìn thấy trong túi của mình có cả tiền vàng mã.
Quá hoảng sợ, bà đem chuyện này ra kể lại sự việc cho những người ở chung cư nghe và nghỉ bán nước rồi về quê luôn. Người nhà cô gái sau đó đã mời thầy đến cúng bái để mong cô gái được siêu thoát.
Về sau, người dân truyền tai nhau câu chuyện “hồn ma uống nước cam” rồi thêu dệt thêm về khu chung cư.
Câu chuyện này rất giống với câu chuyện mà chị Liên đã kể, nhưng chi tiết thì hơi khác.
Ông Hoàng, cư dân khu chung cư cho hay:
“Tôi sống ở đây mấy chục năm rồi có thấy ma cỏ gì đâu. Có mấy hộ dân vẫn còn sinh hoạt bình thường. Chắc do nhiều người di dời, phòng trống, đầy rác nên người ta nghĩ vậy rồi đồn thổi”.
Chung cư này gắn liền với nhiều câu chuyện ma quái như nhiều người tự tử, rơi xuống đất chết… Đặc biệt, từ khi người dân sống trong chung cư phải di dời vì nhà cửa xuống cấp thì tin đồn về “ma chung” lại càng xôn xao hơn. Họ cho rằng do khu chung cư này nhiều ma nên các gia đình mới đồng loạt dọn đi.
Bên trong “ma quái”
Tại khu chung cư Trần Hưng Đạo, Phóng viên ghi nhận tình trạng xuống cấp trầm trọng đến “kinh hoàng” tại chung cư.
Nhiều phòng bị nứt toác, lõi thép nhô ra khỏi trần, sàn có dấu hiệu sụt lún. Hành lang khu chung cư xuất hiện một số hố có thể nhìn xuyên nhà phía dưới.
Hệ thống đường dây điện cũng xuống cấp nghiêm trọng, dây giữa trần nhà và các ổ cắm điện lỏng lẻo, không được an toàn, có nguy cơ chập, cháy nổ bất cứ lúc nào.
Nhiều căn phòng bỏ hoang do người dân chuyển đi nơi khác trở thành bãi rác với rất nhiều đồ đạc lặt vặt, rác thải sinh hoạt. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Quay lại thực tại.
Chúng tôi tiếp tục đi dọc hành lang tối om của căn hộ, ánh sáng từ hai chiếc đèn pin mà chúng tôi mang theo cũng bị bóng tối nuốt chửng, lúc này trong lòng cả hai người chúng tôi cảm thấy con đường này cứ như đang dài ra. Sự vô tận và kết thúc ở thế giới bên kia. Mặc dù đó là một buổi tối mùa hè khá nóng, nhưng bấy giờ chúng tôi cảm thấy như đang đi trong một đường hầm băng. Xung quanh vô cùng lạnh lẽo, thỉnh thoảng có một cơn gió thoảng qua khiến cơn ho lạnh sống lưng, trên trán đều rịn ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Có điều cả hai chúng tôi đều không biết rằng lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi.
Chúng tôi nhìn xung quanh hành lang mà thần kinh căng lên như dây đàn, chỉ sợ trong bóng tối âm u lạnh lẽo kia sẽ đột ngột xuất hiện một con quỷ hay thứ gì đó đáng sợ. Đi một hồi lâu thì cuối cùng cũng đến một căn phòng rất lớn, bên trong có những chiếc bàn xếp ngăn nắp và ở cuối có một chiếc bếp lò trong phòng lập loè ánh lửa, mùi hôi thối xộc đến khiến cho nữ đồng nghiệp bịt miệng nôn thốc nôn tháo một hồi.
Trong ánh lửa nhảy múa như ma chơi từ cuối phòng truyền đến, nữ đồng nghiệp thấy thứ gì đó được trùm khăn trắng trên bàn. Tò mò đến mở ra xem, vừa kéo được một nửa tấm vải trắng thì cô ấy sợ hãi lùi lại mấy bước rồi ngồi bệt xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu. Thì ra dưới tấm vải là cái xác phụ nữ đầy những vết mổ xẻ, hầu như không còn gì nguyên vẹn. Hình như cái xác này nằm ở đây cũng khá lâu rồi.
Máu tươi theo những vết mổ nhỏ xuống đất tí tách, tiếng động dù rất nhỏ nhưng trong căn phòng im lặng đến chiếc kim rơi con nghe thấy như vậy thì nó lại càng trở nên đáng sợ. Âm thanh đó vang vọng trong tai mỗi người khiến họ không rét mà run.
Không dám nhìn lâu thêm nữa vội vàng lùi lại chỗ có ánh lửa nhưng càng đến gần thì mùi hôi thối càng nặng. Tôi và nữ đồng nghiệp ghé mắt vào nhìn trong lò thì thấy một cảnh tượng có lẽ cả đời cũng không quên được. Lại là một cái xác người đang cháy dở, lớp da thịt bên ngoài đã bị đốt gần hết dính chặt vào từng đoạn xương. Thì ra mùi hôi tanh gây mũi đó mùi mỡ người bị đốt cháy khét lẹt.
Lúc này nữ đồng nghiệp bịt mũi lại nói:
– Cái quái gì đã xảy ra ở đây thế này?
– Làm sao tôi biết được chứ?
Đột nhiên, cả hai chúng tôi đều nghe thấy tiếng bước chân chạy dọc hành lang. Giật mình quay lại thì thấy bóng ai đó đang chạy vụt nhanh vào góc hành lang bên phải kèm theo tiếng cười ma quái…”he… he”…
Lúc này tôi và nữ đồng nghiệp mới hít một hơi thật sâu rồi đuổi theo bóng người ra cổng sau khu chung cư thì không thấy đâu cả. Điều này khiến cả hai chúng tôi tự hỏi tại sao loáng một cái thì không thấy nữa.
Khoảng vài ngày sau, tôi đang ngồi viết báo cáo ở phòng tiếp…
Tân thì một thanh niên đẹp trai bước tới nói:
– Xin chào, tôi tên là Trần Văn Vỹ, là phóng viên mới ở đây. Đây là hồ sơ của tôi.
Tôi cầm tập tài liệu trên tay anh ta xem qua, sau đó đứng dậy dẫn anh ta vào phòng giám đốc.
– Được rồi, cô có thể đi để rồi tôi lo việc còn lại.
Tôi cúi đầu chào rồi rời đi. Vừa quay lại phòng tiếp tân thì thấy nữ đồng nghiệp cùng một nhóm người bước vào. Dẫn đầu là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
– Như này… đây là nhóm người làm youtulip về chuyện tâm linh.
Lúc này, cô gái chìa tay về phía tôi và nói nhỏ vào tai tôi:
– Alo… Mình là Ngọc trưởng nhóm, hai bạn kia là trợ lý của mình. Trần Lập, Nguyễn Bắc. Mà mình và bạn hôn miệng nhau xã giao được không?
Tôi cũng lịch sự bắt tay và hôn miệng xã giao rồi lên tiếng:
– Tôi tên Như… các vị đến đây có việc gì không?
– Chúng tôi muốn tìm hiểu về chung cư Trần Hưng Đạo và quay một clip.
– Bây giờ cô có thể nói rõ mục đích của các người đến đây có việc gì?
Để lại một bình luận