Phần 4
– Anh là Nguyễn Việt Khánh? – Giọng người công an đi đầu tiên khô khốc và lạnh lùng khiến cho Trâm chỉ muốn bật khóc.
– Chúng tôi có lệnh tạm giam anh vì nghi ngờ anh liên quan tới những sai phạm về kinh tế, trốn thuế và làm giả giấy tờ…
Trâm bưng mặt khóc nức nở lao vào lòng Khánh, giữ chặt lấy người anh, bấu víu sợ hãi người ta sẽ lôi Khánh đi ngay lập tức. Tai nàng ù đi chẳng nghe được bất kỳ điều gì lúc người ta đọc lệnh bắt giữ Khánh, Trâm cảm giác như một cái gì đó trong lòng mình đang chết đi vậy.
Nhưng Khánh thì bình tĩnh, đúng ra là anh đã mất bình tĩnh mấy ngày nay, cũng đã suy nghĩ và hối hận về những việc làm liều lĩnh và bồng bột tuổi trẻ của mình rồi. Đúng là người ta đã hại anh, là ai thì Khánh cũng chẳng biết và chẳng thể đoán ra, một người lịch thiệp và quảng giao như anh thì lấy đâu ra kẻ thù đến mức họ hại anh thảm thế này. Nhưng có một điều mà Khánh chẳng thể phủ nhận, nếu như anh không quá liều mạng để hở sườn thì làm sao người ta vin vào đó để bắt được, anh muốn làm giàu thật lẹ, muốn lập tức có thiệt nhiều tiền để có thể chính thức hỏi Trâm về làm vợ, tất cả đã sụp đổ.
– Anh xin lỗi, lỗi tại anh…
Khánh lầm thâm nói nhỏ vào tai Trâm trong lúc Nhi phải cố gắng lắm mới kéo được nàng ra khỏi vòng tay Khánh để anh lê bước đi cùng những người công an, Khánh thậm chí phải giấu hai tay bị còng của mình ra phía trước tránh để Trâm nhìn thấy, anh biết cái cảnh tượng mình bị giải đi hãi hùng ấy là một đòn quá mạnh giáng vào Trâm. Nàng xinh đẹp, thông minh và đảm đang thật nhưng Khánh biết, chính Trâm lại là một người con gái vô cùng nhạy cảm và yếu đuối. Lúc này, thực sự Khánh cũng không có ý định tìm kiếm ai đã đứng sau hại chết mình mà anh chỉ thấy ân hận vì đã làm khổ Trâm, tiếng khóc nức nở chạy với theo của nàng như một nhát dao chí tử đam vào tim Khánh khi anh bước lên chiếc xe cảnh sát, thậm chí anh đã không dám nhìn lại.
– Anh vừa mới biết chuyện Khánh liền hốt hoảng chạy ngay tới đây, sao họ bắt Khánh lẹ vậy.
– Phải lẹ, anh thật tốt, lúc bạn bè cần anh nhất thì anh ở đâu vậy.
– Anh xin lỗi mà, đừng trách móc anh dữ vậy cưng, anh chạy đi hỏi mấy nơi xem có cách nào để giải quyết chuyện này không thôi mà.
Việt Thắng vỗ về Nhi, hắn chọn thời điểm hợp lý nhất cho sự xuất hiện của mình, khi chỉ còn có hai cô gái đang ngồi ôm lấy nhau khóc, lúc người ta vừa mới giải Khánh đi xong.
– Vậy anh có cách gì không.
Cả Trâm và Nhi gần như cùng đồng thanh, họ hy vọng vào sự ma quái và tháo vát của Thắng, như thể bấu víu vào một niềm khấp khởi cuối cùng nhưng cái lắc đầu đầy vẻ buồn bã của Thắng khiến cả hai xìu xuống thất vọng.
– Công ty mình vậy là giả tán phải không?
– Đâu nhất thiết phải như vầy, bên công an họ chỉ bắt giam Khánh nhưng sau khi điều tra xong họ sẽ không phong tỏa tài khoản công ty nữa, mình có thể kinh doanh trở lại bình thường mà.
– Nhưng không có Khánh thì…
– Không có Khánh thì còn ba đứa mình mà, chúng mình phải ráng làm tốt để khi Khánh trở lại sẽ tiếp tục kinh doanh như cũ chớ, phải không. Khánh chắc không muốn chúng mình buông xuôi. Với lại chỉ là tạm giam thôi, đâu có gì chắc chắn đâu.
Thắng ôm lấy Nhi và Trâm vào hai bên vòng tay mở rộng của hắn, lúc này hắn mới thấy hết được cái sự yếu đuối rất đáng yêu của đàn bà. Họ cần được che chở, được dựa dẫm, phải thôi, đó là bản năng của đàn bà mà. Ngay cả bà giám đốc Mai Lan lừng lấy hắn cũng dám cá là không sống nổi nếu không được đàn ông địŧ, không được rúc vào lòng một gã nào đó trong cái trạng thái lông lá tơ hơ của một con đàn bà mềm yếu.
Thắng nghĩ lại vừa nãy trước khi về đây hắn vẫn còn nằm trên giường với bả, cái mùi Ɩồŋ của bà Lan tỏa ra mùi nước hoa thơm phức nhưng sao hắn vẫn thấy nó dơ dáy tanh tanh sao đó. Lồŋ gái già nó vậy, bà ta phải công nhận là xinh đẹp và gợi tình đáng nể sợ với cái tuổi bốn mươi nhưng chỉ nghĩ đến trong cái cuộc đời bốn mươi năm ấy bà ta đã cho bao nhiêu thằng mút, bú, đóng cặċ vào Ɩồŋ bả là Việt Thắng đã thấy rùng mình khi gã đưa lưỡi qua cái khe hẻm giữa đùi mụ.
Thắng đặt Trâm ngồi xuống ghế, ra hiệu cho Nhi vỗ về khuyên giải nàng giúp gã. Nhìn cái dáng khóc rấm rứt của Trâm, Thắng nuốt nước bọt đến ừng ực trong cổ họng. Giá như chỉ có gã và nàng lúc này, không có người yêu gã cản mũi ở đây thì có lẽ là gã đã không kìm được con thú trong người mà vật Trâm ra địŧ rồi.
Nghĩ đến cảnh thằng Khánh vừa mới bị gã hại cho phải vô tù, thế mà chỉ dăm phút sau đó gã đã cưỡi lên bụng con bồ của nó là Thắng thấy khoái lạc tột độ trong người, kể cả cái điều đó chỉ là qua ý nghĩ. Cũng không sao, sớm muộn gì hắn sẽ chiếm được cái con đàn bà nõn nà đó, khi không có thằng người yêu đẹp trai tài giỏi kề bên thì con nào cũng sẽ phải ngửa ra cho gã hết thôi.
Thắng nhếch mép cười kín đáo không để cho hai người con gái coi thấy, mắt hắn liếc xéo khắp người của Trâm. Lúc nàng bưng mặt khóc, cặp vú ngồn ngộn của Trâm nảy tưng tưng trên ngực, cùng với cái dáng ngồi quên mất giữ kẽ của nàng lại càng khiến cho nàng thêm gợi tình hơn lúc nào hết. Hán nhìn như muốn lột truồng, lột hết. Lột từ cái váy hoa màu xanh mỏng manh của Trâm cho đến tất cả những gì nàng mặc bên dưới, nếu Khánh mà biết thằng bạn nó tin nhất lại hại nó phá sản đi tù rồi còn rắp tâm chiếm lấy cái Ɩồŋ và cả thể xác ngon lành của con bồ nó thì dễ nó tức hộc máu chết quá. Thắng tự thưởng cho mình một cái vỗ tay khoái trá trong tâm tưởng, dù bên ngoài, cái vẻ thương tâm và lo cho bạn của gã đủ để khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải mủi lòng, cũng phải ca ngợi gã.
Mai Lan ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, bà ta lao đến bên gã tỉ tê vuốt ve gã rồi ngồi tỉ mẩn cởi từng nút áo gã.
– Em phục anh rồi đó, anh đúng là có thể làm những chuyện không ai tưởng tượng nổi.
– Sao, hôm nay chịu gọi anh bằng anh kia à. Lạ đời thiệt, thế anh làm gì khiến em bây giờ mới chịu phục thế.
Việt Thắng ngửa cổ ngẩng mặt lên phá ra cười, gã chờ cho Lan cởi sạch quần áo trên người gã, chỉ còn chừa lại cái quần cốc, còn bà ta cũng chỉ còn lại cái miếng tam giác bé xíu giữa bẹn. Hắn liếm vú bà ta, cái đầu vú hơi to nhưng khi nhay nhay nó thì sướng không thể tả.
– Đâu có, em phục anh từ hôm đầu tiên anh địŧ em kìa. Nhưng em không ngờ anh hại người còn giỏi hơn, ai mà ngờ nổi anh lại hại cho cậu bạn của mình thê thảm vậy. Bà Lan lấy tay nâng hai vú của mình lên ấn vào mồm gã, cặp vú của một người phụ nữ bốn mươi nhưng lại no tròn và trắng trẻo hơn nhiều những cô gái mười tám đôi mươi. Cái bầu vú ngày nào cũng được ngâm trong sữa tươi, căng trách nó mị như bơ vậy, Thắng liếm một vòng quanh cái núm vú sẫm màu nhô cao, xung quanh là vô số những hạt li ti đang cứng dần lên dưới lưỡi hắn.
– Anh ác lắm, mà em điều tra rồi nhé, cái cậu bạn của anh có cô bồ vừa xinh vừa ngon, có phải là… anh tính thế nên mới hại người ta mạt vận không.
– Đừng nghĩ lung tung, anh muốn làm thế để thoát khỏi cái bóng của nó thôi, công ty này anh mới là chủ chính đâu phải nó. Thắng hậm hực, hắn nhe răng cắn một phát khá đau lên núm vú của Lan khiến cho bà ta kêu oai oái, cốt để cho bà ta không nhận ra thoáng lúng túng của hắn khi bị nói trúng tim đen. Thắng cầm cái quần silip của bà ta lột mạnh ra ngoài, hắn đưa lên mũi hít hà cái mùi đàn bà tỏa ra từ đáy quần lót của Lan mấy cái.
– Có phục anh giỏi không? – Hắn xoa đầu bà ta như xoa đầu một con cún con, hắn cảm thấy với cái loại đàn bà đầy quyền lực thế này, trên giường, hắn càng tỏ ra bỉ ổi, đốn mạt, càng tỏ ra mình là tay ăn chơi và coi bà ta như một con đàn bà hạ đẳng thì bà ta lại càng khoái.
– Thì em nói là đã phục anh lâu rồi kia mà. Để em cho anh thấy em phục anh sát đất đến mức nào nghen.
Hắn nhấc đít lên để Lan cởi quần hắn, cặp môi chúm chím của bà ta ngậm lấy buồi hắn, bà ta lấy ta ấn nhẹ vào hai hòn dái bên dưới của hắn, đẩy dần chút một lên cho cái buồi ấy từ từ mất hút trong cái miệng khổ sở vì phải há hốc ra hết mức. Cặp mắt vốn rất ranh mãnh của một người đàn bà sắc sảo và đầy trải nghiệm thoáng chốc trợn lên, dại đi vì mắc nghẹn với cái khúc thịt to và dài quá cỡ trong mồm.
Mai Lan thể hiện cái sự “phục” của bà ta với hắn theo một cái kiểu không chê vào đâu được, xung quanh thân buồi của mình, Thắng nhìn thấy những vòng trong màu đỏ của son môi bà ta để lại. Những sợi lông mọc tua tủa chĩa ra từ bẹn, từ háng và từ dái của hắn chọc tùm lum vào mồm, vào mũi, vào cằm của bà ta khi bà ta bú hắn. Hắn ngồi cười hăng hắc, vỗ tay đập vào cái đít đang rướn cao ra đằng sau của bà ta, trông cái đít bả sao ngon thế.
Hắn quay đít Lan lại, bắt đầu địŧ bà ta. Địŧ chán một lúc hắn lại quay bà ta lại đòi bú, bú chán lại địŧ. Đêm, nay hình như bà giám đốc Mai Lan quên mất người có phận sự phải phục vụ bạn tình là hắn chớ không phải bà ta, mà lại còn đi chiều hắn hết mức. Cặp mông bà ta rung lên khi cái buồi của Việt Thắng xọc ra xọc vào như pittông vào Ɩồŋ bả, người bả mềm như bún bên dưới hắn, rên rỉ.
Cái trò chơi tình dục này làm Thắng khoái không tả nổi, nhất là lúc hắn làm chuyện đó với tư cách một kẻ vừa mới chiến thắng vẻ vang. Hắn có thể dành ra cả cuộc đời hắn ở bên đàn bà, mà theo như hắn tuyên đoán và chắc mẩm lúc này, cái Ɩồŋ tiếp theo sẽ phải vạch ra cho hắn là cái Ɩồŋ bấy lâu nay hắn vẫn mơ ước.
Trâm ngồi nốc hết ly này tới ly khác, cái dáng vẻ ngật ngưỡng chán đời khiến nàng trông thực sự thay đổi. Có lẽ chỉ biết tự trách bản thân mình, Trâm nghĩ nếu như không phải vì mình, trong những đêm ân ái và làm tình với Khánh thường thúc giục anh làm đám cưới lẹ mà đẩy Khánh liều mạng để rồi bị người ta hại. Nói chung tất cả lỗi lầm là ở nàng, nàng uống đến giọt cuối cùng, lớn tiếng.
– Cho thêm… một nửa, loại mạnh nhất vào.
Giọng nàng phều phào, lè nhè khiến đám người xung quanh cũng phải quay lại để ý coi.
– Thôi Trâm, uống thế đủ rồi, em say rồi, đừng uống thêm nữa.
– Tôi không say, ai bảo tôi say. Mà anh là ai thế, ủa anh Thắng hả? Hay quá, anh ngồi xuống tiếp em đi, nãy giờ ngồi uống một mình buồn quá. Kìa, cho bọn này luôn một chai, hôm nay uống không xỉn không về.
Trâm say, có lẽ vậy, cho dù nàng tự coi mình vẫn còn tỉnh táo đủ để tiếp tục trách cứ bản thân về biến cố xảy ra với Khánh.
– Sao em phải hành mình khổ vậy chớ. Nhưng thôi, đêm nay ngoại lệ, anh sẽ uống với em. Hai đứa mình đêm nay không xỉn không về.
Việt Thắng khui nút chai rượu, rót vào hai cái ly rồi đưa ra trước mặt nàng mời mọc.
– Cụng nào, trăm phần trăm nha.
– Trăm… trăm phần trăm…
Trâm không biết mình đã uống bao nhiêu nữa, có lẽ nhiều lắm, nhiều cho tới khi thực sự nàng không thể nào trụ nổi nữa, đến thời điểm mà hình như nàng đã hoàn toàn không còn biết gì và được người ta đưa ra ngoài, có ai đó nhấc nàng lên rồi ôm nàng, rồi đặt nàng xuống, tất cả những gì diễn ra lẹ làng tới mức Trâm càng không thể biết chuyện gì xảy ra trong cái trạng thái ấy.
Việt Thắng cười nhếch mép, cái điệu cười đểu giả mà hắn không bao giờ cười như thế trước mắt mọi người. Hắn chỉ cười như thế mỗi lần đứng trước gương và tự khen ngợi cái vẻ đẹp trai theo kiểu Sở Khanh của gã. Hắn biết cái điệu nhếch mép ấy không bao giờ có thể khiến cho người khác tin tưởng nổi, vì thế chẳng dại gì hắn diễn tả cái vẻ mặt ấy cho người khác xem.
Có điều bây giờ, ngay lúc này thì hắn có thể tự thưởng cho mình sự thoải mái làm theo tất cả những gì mà hắn muốn, hắn muốn cười, cười thiệt lớn để mừng cho cái chiến thắng huy hoàng này.
Nếu như việc hắn đẩy Khánh vào tù rồi chiếm lấy cái ghế giám đốc công ty là thắng lợi bước đầu trả thù chuỗi những năm tháng hắn phải dựa dẫm lon ton theo thằng bạn, làm cái bóng của nó thì bây giờ mới đúng là đỉnh cao của chiến thắng mà hắn mơ tưởng suốt bấy lâu nay. Trâm nằm đó, thỉnh thoảng vật vã xoay người vì say rượu, Thắng biết thừa là bây giờ nàng chẳng biết điều gì nữa cả. Hắn đứng ngắm nàng hồi lâu, đang nằm đó, trên cái giường của hắn, cái giường hắn đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu nay chỉ để chờ đến ngày hôm nay hắn sẽ làm cái chuyện khoái lạc với Trâm trên đó.
Hắn chưa muốn thịt nàng ngay, bởi lẽ giờ thì Trâm đã nằm gọn trong tay hắn rồi, hắn muốn xơi nàng lúc nào, theo kiểu gì và tới bao giờ hoàn toàn là quyền của hắn, do hắn quyết định. Thế thì cần gì phải hấp tấp, hắn muốn nhấp nháp cái dư vị của một kẻ chiến thắng, của một ông chủ có đầy đủ quyền hành với cái con đàn bà xinh đẹp và nõn nà đang nằm kia như một con cừu non tội nghiệp sắp bị lột truồng và ăn thịt.
Hắn lấy ra cái máy quay rồi chỉnh chế độ thâu tựu động, cái giây phút đáng nhớ này hắn thấy cần thiết phải lưu lại cho hậu thế, hắn không muốn cái cảnh hắn chiếm đoạt Trâm, địŧ nàng, biến nàng thành con đàn bà của hắn lại bị quên lãng. Mà chí ít thì về sau chắc chắn là hắn sẽ rất muốn được coi đi coi lại đoạn phim này, xa hơn, hắn sẽ cho Trâm coi, rồi có thể cả Hoàng nữa, khi thằng bạn của hắn ra tù, để nó biết được rằng con bồ của nó đã bị hắn chiếm làm của riêng như thế nào.
Chuẩn bị máy quay lấy hết toàn bộ cảnh của cái giường nơi mà Trâm đang nằm không hề hay biết gì xong, Thắng đứng trước cái giường ấy rồi bắt đầu thoát y, hắn vừa cởi đồ, vừa huýt sáo, hắn quăng mạnh những thứ vải vóc trên người gã vào một góc, khi hắn kéo cái quần xuống đầu gối rồi tụt ra khỏi hai chân thì cái buồi của gã đã cương lên đỏ ửng.
Hắn lại nhếch mép, giá mà hắn biết có thể làm gì hơn nữa để tăng thêm khoái cảm cho cái màn hiếp dâm này. Hắn đứng sục buồi, vừa đứng lấy tay kéo cho cái đầu khấc lột về đằng sau thân buồi, hắn vừa ngắm nhìn người đẹp đang nằm ngủ. Mái tóc nàng xõa ra, không được chải chuốt, quần áo cũng xộc xệch đúng dáng điệu của một kẻ say, nhưng Thắng vẫn thấy Trâm đẹp, nàng đẹp như một thiên thần, một người đẹp như thế, ngon như thế thì dù có là bồ, là vợ của thằng bạn thân nhất hắn cũng đành phải chiếm lấy.
Hơn nữa, được địŧ con nhỏ này cũng xứng đáng, chẳng phải lâu nay hắn vẫn căm thù việc mình luôn bị coi là con chó con theo đuôi của thằng Khánh hay sao. Cũng có một thoáng chốc tư lự trong hắn, hắn hơi cảm kích việc tờ khi bước chân vào trường đại học tới lúc ra trường kiếm việc Khánh luôn giúp hắn. Nhưng cũng vì thế mà hắn đã không hại cho Khánh thêm nữa, chỉ kiếm cớ đẩy anh trắng tay vào tù thôi đã là nhẹ nhàng lắm rồi. Còn Trâm thì hắn nhất định phải chiếm lấy, phải địŧ nàng, phải cưỡi lên nàng cho bõ những ngày hắn chỉ dám nhìn trộm và nuốt nước bọt thèm thuồng.
Để lại một bình luận