Phần 2
Tháng sáu, mới năm sáu giờ sáng mà nắng đã rọi vào, nắng buổi sớm không nóng, cũng không gay gắt, nhưng nó cũng đủ khiến cho hắn tỉnh giấc. Mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ, Việt Thắng quờ quạng xung quanh, uể oải ngồi dậy. Theo một phản xạ đã trở thành thói quen, hắn đưa tay sờ xuống dưới, cái chỗ mà con cặċ hắn nằm vắt vẻo qua một bên đùi, nom đến là thảm hại. Cái vẻ ỉu xìu này khác hẳn với hàng ngày, thường ngày mỗi khi hắn ngủ dậy, cái đầu buồi của hắn lúc nào cũng căng phồng lên đòi phải được địŧ vào Ɩồŋ đàn bà theo một cách bắt đầu ngày mới của riêng hắn.
Việt Thắng lật cái tấm mền đắp ngang qua bụng hắn, quay sang hắn thấy cô bạn gái vẫn đang ngủ ngon lành, cô nàng quay về phía hắn, trong lúc ngủ vẫn còn cười một cách rất thỏa thích và mãn nguyện.
– Địŧ nhau be bét suốt cả đêm qua, chẳng trách đến buồi cũng không ngỏng lên được.
Thắng làu bàu, hắn vừa đặt một chân khỏi giường xuống nền nhà là đã vấp ngay phải đống quần áo vất la liệt bên dưới. Đêm qua lúc kéo Nhi về đây làm tình, hắn hấp tấp đến nỗi không chờ đợi nổi quá một phút trước khi lột truồng cô nàng và bế ngay lên giường bắt dạng háng ra. Thắng mệt mỏi ngửa cổ nhìn lên, mới có năm giờ rưỡi, tuy nói là sáng nay phải thức dậy sớm vì lát nữa Khánh và Trâm sẽ qua đón hắn cùng đến trường nhưng hắn chẳng thích thú gì khi bị tỉnh giấc vào cái lúc sáng bảnh mắt thế này.
Lạ thiệt, đáng lý sau khi hành lạc với Nhi đêm qua như thế thì hắn phải ngủ ngon giấc mới đúng, thế mà gã lại bị thức dậy trong cái trạng thái bồn chồn như vầy. Nếu lấy lý do rằng hôm nay là ngày hắn sẽ làm lễ tốt nghiệp nhận bằng ra trường mà hồi hộp quá đến nỗi mất cả ngủ thì lại càng tức cười. Công bằng mà nói, chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể lê lết nổi qua bốn năm học đại học để đến được lúc tốt nghiệp thế này.
Nếu không nhờ Khánh, thằng bạn thân của hắn mấy năm liền cứ phải lẽo đẽo giúp hắn ôn bài, rồi còn thi hộ hắn mấy cái môn học khó thì lúc này hắn không đúp cũng đã bị buộc thôi học sớm rồi. Vậy mà hắn lo lót cũng đủ để cầm cái bằng không đến nỗi tệ khi ra trường, tuy không đạt loại xuất sắc như Khánh nhưng với cái bằng sắp nhận thì Việt Thắng hiểu, hắn cũng không quá khó kiếm job khi tốt nghiệp, nhất là khi hắn có thừa tại ăn nói bẻm mép để đánh bóng bản thân.
Nghĩ đến thế hắn khoái trí lắm, đúng là lúc này hắn chẳng so nổi với thằng bạn nhưng ai mà biết đâu khi ra trường hắn sẽ có điều kiện để vượt xa Khánh. Đáng lý hắn phải hết lòng cảm ơn thằng bạn nhưng quả tình, cứ nghĩ đến cái cảnh cô nàng tên Trâm là người của Khánh là hắn thấy cực kỳ ganh tị và đố kỵ. Hà cớ gì cứ cái gì tốt nhất, đẹp nhất thì đều về tay thằng bạn của hắn như vầy, nom con bồ của nó ngon không chịu được, mông ra mông, vú ra vú, mỗi lần cô ả bước đi, mấy cái bộ phận ấy cũng đong đưa theo từng bước chân khiến Thắng nhìn mà nước miếng trong mồm cứ nhểu ra.
– Đàn bà ngon như thế được địŧ một lần rồi chết cũng đáng.
Việt Thắng nghĩ thầm, giá như thằng Khánh không phải là đứa có công ơn với hắn, nhờ Haòng mà hắn mới được tốt nghiệp thì thể nào hắn cũng sẽ tìm cách chiếm cho bằng được Trâm trong quãng thời gian mấy năm vừa rồi khi cả ba học chung trường. Thắng nhìn về chỗ người yêu mình, nhận xét một cách chính xác, Nhi cũng chẳng phải là loại sứt sẹo hay xấu xí.
Mà nếu nhận xét chính xác hơn nữa, với một thân hình không đến nỗi nào, một khuôn mặt cũng ưa nhìn và nhất là nàng có một cái mu Ɩồŋ nhiều lông và vun cao như thế thì Nhi cũng đã được liệt vào loại gái có nhan sắc khá rồi. Nhưng với Thắng thì thế có lẽ không đủ, mỗi lần địŧ Nhi hắn đều bị ám ảnh bởi một sự so sánh ngầm trong lòng giữa Nhi và Trâm. Cô người yêu của thằng bạn gã dĩ nhiên hơn hẳn của gã. Mà cái bản tính của gã không thể nào bình tâm được nếu cái gì thuộc về sở hữu của gã lại bị thua kém của người khác nhiều đến vậy.
– Sao hôm nay anh dậy sớm thế, nóng lòng dự lễ tốt nghiệp hôm nay quá à.
Nhi ép sát vào lưn Thắng từ lúc nào, hai cái vú cô nàng cũng theo đó mà dính sát vào lưng hắn khiến Thắng có thể cảm thấy được cả cái sự cưng cứng hai núm vú cô nàng chọc vào lưng hắn. Thắng quay lại, lấy tay quệt qua mép của người yêu, có mấy vệt dính quánh lại xung quanh miệng Nhi, chẳng biết là dãi dớt cô nàng lúc ngủ hay là tàn tích của cuộc truy hoan đêm cuồng của hắn để lại. Kể cũng lạ, chẳng hiểu cái nước sữa đó của gã có cái gì ngon bổ sao đó mà lần nào hắn đòi hỏi được “ấy” vào mồm Nhi cô nàng chưa một lần phản đối, lâu dần thành thói quen, đến nỗi lần nào làm tình hắn cũng cứ phải phọt vào mồm cô ả một lần thì mới coi như là hôm đó đã địŧ được cô nàng.
– Ừ, hơi hồi hộp chút xíu nên khó ngủ. Đằng nào cũng phải dậy sớm vì lát Khánh và Trâm sẽ qua đón tụi mình, hôm nay anh đâu có xe đi đâu cưng.
Thắng đưa mắt nhìn Nhi rồi sỗ sàng tiện tay bóp vú người yêu một cái rõ đau khiến Nhi kêu ré lên, hắn bóp vú bạn gái nhưng trong đầu lại cứ cố mường tượng là đang được bóp cái chỗ đó của Trâm, người yêu của bạn hắn. Cái mối quan hệ chồng chéo này khiến hắn đau đầu quá mất thôi, nhưng mà soi kỹ lại, mọi thứ hắn đều chẳng thể so bì được với Khánh thì làm gì có nổi cơ hội nào đây.
– Không chịu đâu, sao anh bóp vú em đau dữ vậy.
Nhi phụng phịu giận dỗi, nhưng cô nàng vẫn ưỡn lên cho hắn bóp thảo thuê, năm đầu ngón tay của Thắng in rõ trên vú nàng.
– Dạo này anh thấy vú của em sao không được săn chắc như ngày xưa nhỉ, có phải em không chịu kiêng khem nên người mập ra có phải không.
– Đâu có, em vẫn ăn kiêng mà, tại anh thì có. Lần nào địŧ em anh cũng cứ bóp vú em thế này thì vú của em không bị xệ mới là lạ đó. Nhi đấm thùm thụp vào lưng hắn rồi ngã nhào cả người trần truồng vào lòng hắn. Nhi nhướng mắt lên thỏ thẻ.
– Nếu anh thích thì để qua tháng sau tốt nghiệp, kiếm được việc rồi em sẽ xin ba má tiền đi thẩm mỹ nâng ngực cho đẹp nha. Đến lúc đó người ta cho anh tha hồ.
– Tha hồ gì?
– Thì tha hồ… tha hồ bóp, tha hồ địŧ người ta chớ còn gì, anh này kỳ ghê.
Cả hắn và Nhi cùng ré lên cười lớn rất thoải mái, hắn chỉ trầm xuống chút ít trong lúc nằm dài ra để Nhi thổi kèn cho hắn. Cái lưỡi rất mềm và ướt của Nhi lướt qua lướt lại trên đầu khấc của hắn, rồi cả cái miệng của nàng mút chặt lấy cả cái đó dài ngoằng của hắn nhưng không hiểu sao hắn không cảm thấy thích như mọi khi. Hắn không thông minh trong việc học hành, nhưng sự lọc lõi của hắn thì như một thứ thiên bẩm, Thắng biết cái ngày hôm nay, cái ngày hắn tốt nghiệp sẽ là một bước ngoặt lại cuộc đời hắn theo một chiều hướng khác, hắn tự đặt ra mục tiêu cho bản thân mình về một sự thành đạt và vinh danh nhanh chóng, càng lẹ càng tốt. Hắn không thể nào chịu cái cảnh này mãi được, hắn cần phải giàu có, phải có tiền, và phải có thật nhiều đàn bà vây quanh.
Hán hít một hơi thật sâu trước khi thở ra đầy khoan khoái, không phải hắn đê mê vì cái cảm giác được bú mút rất tận tình bên dưới, hắn làm thế để tự trấn tĩnh và khôi phục lại sự tự tin cho chính mình. Cái xã hội khốn nạn đầy xảo trá này sẽ là môi trường không thể tốt hơn cho hắn thi thố.
– Em bú được không?
Thắng gật đầu, không trả lời, hắn hơi ngửa về phía sau co chân lên và chìa cái lỗ đít ra về phía Nhi, nàng liếm cái chỗ dơ đó của hắn một cách ngon lành, không đợi hắn phải ngỏ lời. Hắn để yên cho Nhi liếm mấy đường dọc từ dưới lỗ đít qua hai cái bìu dái lên tới tận đầu cặċ.
– Nào, nằm ra đi cưng.
Hắn ngồi dậy sửa soạn, nhổ phẹt một bãi nước miếng xuống Ɩồŋ của Nhi rồi ấn phọt buồi vào đó, thở hắt ra một tiếng trong lúc bạn gái hắn nằm dưới trân người lên khi hắn thọc một phát vào đến tận tử cung cô ả. Thắng nhấp như máy, hắn dập như thể có ai đã lập trình sẵn chương trình hoạt động cho cái buồi của gã từ trước rồi thì phải…
– Sao hai người coi bộ mệt mỏi vậy, ham hố quá à?
Khánh trêu chọc, anh choàng tay qua vai của Trâm đầy hạnh phúc, chưa bao giờ anh thấy vui như thế, khấp khởi như thế. Ngày hôm nay vốn dĩ đã là một ngày vui rồi, mấy năm vất vả học hành cũng chỉ chờ tới cái ngày hôm nay thôi mà. Khánh nháy mắt kêu Trâm xuống ngồi ở ghế sau cùng với Nhi còn giành lại cái ghế trên bên cạnh cho Thắng.
– Anh ấy ép uổng mình tệ lắm, đến sáng nay mà vẫn còn đòi nữa đó. Mình phải biểu hai người sắp tới đón ảnh mới tha cho…
Nhi phụng phịu trách móc, mối quan hệ giữa bốn người đã vô cùng thân thiết sau mấy năm chung trường chung lớp nên nàng cũng không ngại nói cả về những chuyện chăn gối tình dục giữa mình và Thắng trước mặt Khánh và Trâm.
– Thôi mà, giận làm gì. Bên này cũng vậy đó, ổng cũng có để yên cho tớ đâu.
Trâm tươi cười an ủi, nháy về phía Khánh. Đúng là nàng và Khánh cũng đâu có khá hơn, sáng nay thức dậy Khánh cũng đòi phải được “một cái” lấy hên mới chịu rời khỏi giường. Không hiểu tại sao cứ nói đến chuyện tế nhị này là không khí rôm rả hẳn lên, có mỗi Thắng là như vẫn đang có gì đăm chiêu. Hắn giấu được mọi người nhưng không thể nào tự dấu, tự lừa dối chính gã, gã không thể phủ nhận cái ham muốn chiếm đoạt người đàn bà của bạn gã, một người đàn bà quá đẹp, quá hấp dẫn khiến hắn có thể bất chấp tất cả.
– Mình tính tốt nghiệp rồi thì mấy đứa mình cùng chung vốn đứng ra mở công ty làm ăn riêng nha. Chuyện đó sau này dĩ nhiên phải bàn tính kỹ hơn nhưng theo mình, bốn đứa chúng ta chẳng ai lại muốn đi làm công chức nhà nước hàng ngày cắp cặp sáng đi tối về phải không.
– Anh Khánh nói vậy đúng đó. Anh với anh Thắng cùng mở công ty đi, hai đứa chúng em tình nguyện làm thư ký cho hai người, có phải không Trâm. – Nhi thích thú phụ họa.
– Cậu thấy thế nào? – Khánh quay sang cậu bạn thân ngồi cạnh.
– Dĩ nhiên là mình tán thành rồi, bao năm qua không có cậu chắc mình hổng lết nổi đến ngày tốt nghiệp hôm nay quá. Sau này lại được làm chung với cậu thì mình rất vui.
Thắng tươi cười hớn hở vỗ vai Khánh một cách thân thiết.
– Mày tính để tao cả đời làm đầy tớ cho mày à, đừng hòng. Khánh và hai cô gái mải vui, mải nghĩ đến một tương lai sáng lạn đang chờ đón bốn người trẻ tuổi bọn họ mà không để ý tới một cái mím môi đầy ẩn ý của Thắng. Hôm nay bốn người bọn họ ra khỏi trường đại học, kết thúc quãng đời sinh viên nhiều kỷ niệm. Và cũng ngày hôm nay, sóng gió mới chỉ bắt đầu.
Khánh kiểm tra lại một lần nữa số liệu kinh doanh, lãi không nhiều lắm nhưng với một công ty vừa mới ra đời chưa lâu, lại do bốn chàng trai cô gái vừa mới rời khỏi trường Đại Học như bọn họ thì đây cũng đã là một con số vô cùng lý tưởng. Nhìn mãi những cột số như những ma trận dày đặc Khánh thấy hơi hoa mắt, chắc vì hơi mệt. Ai trong số bọn họ cũng làm tời mười một mười hai tiếng đồng hồ một ngày, không thấy mệt mới là lạ, nhưng cái mệt đó cũng khiến cho họ thấy vui, niềm vui của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết chứng tỏ mình.
Khánh quay sang thấy Trâm đang tíu tít trả lời điện thoại của khách hàng gọi tới, bây giờ cũng đã muộn nhưng khách vẫn phone tới rất nhiều. Thắng và Nhi thì đang đi liên hệ thu mua sản phẩm đầu vào, phải xuống tận miền Tây, hai người đi từ sáng nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về tới hay gọi điện thông báo kết quả đâm ra làm cho Khánh cũng thấy hơi lo.
Đang nghĩ tới thì cũng vừa khéo họ về tới nơi, giọng nói nhí nhảnh của Nhi khiến cho Khánh không cần nghe nội dung nàng nói cũng đã có thể thở phào, vậy là chuyến đi này của họ đã thu được kết quả.
– Mọi người biết không, chuyến này thành công ngoài mong đợi nha. Mình đã ký được thỏa thuận với mấy cái trang trại ở dưới đó cung cấp hàng cho công ty mình. Chất lượng hảo hạng luôn, đến tuần sau chỉ cần xuống đó kiểm tra lại một lần nữa là có thể thu hoạch rồi đóng gói xuất đi được.
– Vậy thì tốt quá, mình với anh Khánh nãy giờ chỉ lo không thỏa thuận được. Tốt quá rồi, thế là đầu tháng sau mình có thể xuất hàng sang bển đó. Hợp đồng này lớn ghê à ha. Phải ăn mừng mới được. – Đôi mắt to tròn của Trâm bừng sáng lên niềm vui, cái tin nóng sốt này của Nhi không những khiến cho Khánh tỉnh cả ngủ mà còn làm cho Trâm thấy vui vô cùng. Không vui vẻ sao được, đây là hợp đồng xuất khẩu đầu tiên ra nước ngoài của họ.
– Tuyệt quá, mình chỉ sợ không liên hệ được nguồn hàng thì chết. Lần này cũng đúng là mình làm liều thiệt, chưa chắc có hàng xuất không mà cứ ký bừa với khách, nếu không có hàng để xuất bị phạt cho thì phá sản luôn. – Khánh cầm ly nước đưa tận tay của Nhi và Thắng, coi bộ hai người bọn họ cũng phờ phạc chẳng kém sau một chuyến đi dài.
– Thế mới chứng tỏ tài của giám đốc chớ, nhưng nói thiệt nha, mình hổng tin hai người ở nhà lo cho tụi này đâu. Khai thiệt đi, hai người ở nhà có làm cái chuyện gì xấu xa không đó. Khánh và Trâm đỏ bừng cả mặt vì bị Nhi trêu chọc, cái tính tía lia và trẻ nít đó của Nhi chẳng thể sửa được. Đúng là Khánh và Trâm cũng tranh thủ đôi lúc âu yếm nhau chút thôi chớ thời gian đâu để mà làm cái chuyện kia trong lúc công việc thì ngập đầu ngập cổ thế này.
– Tụi này trong sạch, chỉ sợ hai người mới là tranh thủ vừa công tác vừa yêu nhau thôi đó. Trâm cũng dẩu môi lên trêu lại Nhi, nàng tranh thủ liếc mắt qua chỗ Khánh đón nhận lấy cái nhìn đầy trìu mến từ anh.
– Chuyện này công đầu thuộc về hai người rồi. – Khánh tươi cười – Thôi giờ cũng trễ rồi, bọn mình nghỉ ra quán ăn gì đó nha.
– Phải đó, em cũng đói muốn chết rồi nè – Nhi tán thành ngay.
– Đói thì lát nữa làm làm ăn được gì nữa, phải đó, đi ăn thôi. – Từ lúc về đến giờ Thắng mới mở lời, nhưng mọi người đều nghĩ chắc do hắn mệt vì phải đi tất tả liên hệ cả ngày nay nên cũng không ai thấy lạ.
– Anh Thắng có chuyện gì lát nữa phải làm với ai mà cần phải ăn no lấy sức vậy. Khánh mỉm cười, hóa ra bạn gái của anh cũng chẳng phải vừa, chộp ngay lấy cơ hội này để trêu chọc hai người kia, khiến cho Nhi vốn tính vậy mà cũng ngượng chín cả người. Khánh lại gần choàng tay qua eo của Trâm ôm lấy nàng, khẽ trách.
– Thôi mà đừng trêu chọc nhau nữa, đi ăn thôi. Chờ cho Nhi và Thắng đi đằng trước một đoạn xa, Khánh mới ghé vào tai của người yêu nói nhỏ.
– Anh cũng phải ăn cho no, lát nữa mới có sức để địŧ em được chớ.
– Anh này – Trâm cấu yêu vào lưng của Khánh nũng nịu, còn khuôn mặt thì không còn chỗ nào là không đỏ, cũng may câu nói đó của Khánh chỉ có hai người nghe được. – Anh đã kêu là không được trêu chọc mà anh lại còn trêu người ta. Lát nữa anh muốn ăn bao nhiêu là việc của anh, đâu liên quan gì đến người ta đâu. Còn anh ăn xong muốn người ta làm cái chuyện xấu xa đó thì đừng hòng nha.
Trâm ngúng nguẩy giật tay ra khỏi tay Khánh, chạy lẹ ra đằng trước rượt theo Thắng và Nhi, chắc nàng sợ bị Khánh trêu chọc tiếp. Cứ mỗi lần Khánh nhắc tới chuyện làm tình thì Trâm đều làm bộ không muốn nghe, cho dù Khánh biết thực ra Trâm rất thích làm chuyện đó cùng với mình.
– Sao lúc rày kêu không cho anh chơi cơ mà, sao bây giờ lại chủ động thế.
Khánh nhăn nhở khi thấy Trâm bẽn lẽn bước tới sát giường, nơi Khánh đã nằm chờ sẵn nãy giờ, trên người Trâm chỉ quấn có chiếc khăn tắm màu trắng. Khánh tính chọc quê nàng thêm chút xíu nhưng thấy cái điệu bộ lúng túng đến tội nghiệp, chỉ một câu của Khánh thôi cũng khiến cho Trâm xấu hổ vục mặt xuống nệm không thèm ngẩng lên nữa. Cái khăn tắm quấn ngang thân không đủ để che những chỗ kín đáo của Trâm, nàng thấy bầu vú của mình bị lộ ra quá nửa, ngay cả hai cái núm vú cũng bị vạch ra vội lấy tay kéo cái khăn lên cao một chút.
Nhưng như thế lại khiến cho bên dưới, cái chỗ cửa Ɩồŋ của Trâm bị lộ tơ hơ ra khiến Khánh có thể thấy bên dưới cái mép khăn thấp thoáng những sợi lông Ɩồŋ đen nhánh của người yêu. Khánh với tay sờ nhẹ vào mấy sợi lông chìa ra ngoài đó khiến Trâm lại càng ngượng, lần này thì nàng kéo lại cái khăn lên chút xíu, đủ để cho Ɩồŋ của nàng không bị thò ra, mà cũng vừa đủ để cho bên trên, hai cái đầu vú nằm dưới hai cái mép khăn.
Để lại một bình luận