Phần 3
– Cần gì khổ vậy, anh muốn trông thấy em trần truồng cơ.
Khánh thủ thỉ, anh đặt tay lên cái nút cuộn cởi bỏ nó ra rồi bóc cái khăn ra khỏi người Trâm như thể người ta bóc bánh. Thân thể Trâm trắng muốt, lại tỏa ra một mùi rất thơm, rất đàn bà khiến cho Khánh cảm thấy nứng không chịu nổi. Anh hấp tấp vứt bỏ cái quần đang mặc trên người rồi nhào lên người Nhi. Hai thân thể trần truồng quấn chặt vào nhau, Nhi nép mặt vào ngực Khánh, anh bắt đầu nghe thấy tiếng nàng rên khẽ khi anh sờ mó những chỗ nhạy cảm nhất trên người Nhi.
– Anh… anh ác lắm, anh hiếp đáp em.
Khánh thấy cảnh Nhi lim dim nhắm nghiền mắt, hai tay nàng quờ quạng nắm chặt lấy cái ra giường khi anh bắt đầu đi vào trong nàng thật là kích động. Nàng nằm đó, yếu đuối, dễ bị tổn thương, như thể cần lắm sự săn sóc của Khánh.
– Đụ em đi anh, mạnh nữa lên anh ơi, em là của anh hết rồi đó.
Nhi nhướn mông lên cao mỗi lần Khánh dập xuống, khiến cho Khánh cảm thấy quãng đường mà cái buồi của anh phải đút vào trong nàng như được thu hẹp lại, khoảng cách giữa anh và nàng hình như cũng nhỏ hơn. Khánh nghiến răng, anh tăng tốc, những tiếng động phọt phẹt ma sát giữa hai cái bộ phận sinh dục khiến cho cả anh và Trâm đều sướng đến ngừng thở.
Kỳ lạ, cả một ngày làm việc mệt mỏi là thế, nhưng cứ tới buổi đêm về, leo lên bụng của Trâm trong lúc nàng nằm đó, duỗi chân, dạng háng thế này thì Khánh lại tìm thấy nguyên vẹn tất cả mọi sức mạnh đàn ông của mình. Hai hòn dái của anh đập vào mông nàng bành bạch mỗi khi anh ấn vào nàng, Trâm không rên rỉ hay van xin anh địŧ nàng mạnh hơn nữa, địŧ thế này là đã mạnh bạo lắm rồi, thay vào đó, Khánh thấy bạn gái chỉ kêu những tiếng hừ hự, những tiếng rên nơi cổ họng đầy nữ tính mỗi khi anh làm nàng trân người lên vì khoái cảm.
Khánh ngừng một lúc, một mặt vừa để nghỉ ngơi, mặt khác anh muốn dành thời gian để cho Trâm chăm sóc cái buồi của anh bằng miệng nàng. Hai tay cầm cái buồi của Khánh rất cẩn thận, rồi một tay vòng xuống dưới ôm trọn hai hòn dái của Khánh nâng lên, Nhi nhắm nghiền mắt rồi bú Khánh say mê và cuồng nhiệt.
Khánh cảm nhận được tình yêu vô bờ của Trâm khi nàng bú anh, thổi cho anh, như là nàng đang truyền tất cả tình cảm của mình qua mồm nàng tới cái chỗ đó của Khánh. Thậm chí nàng chẳng màng đến cái chỗ đó của Khánh khá dơ, anh vừa mới rồi còn nhét cái khúc thịt đó vào Ɩồŋ, vào đít nàng, vậy mà Trâm có thể mút nào, lau rửa cái chỗ đó của Khánh bằng môi, bằng lưỡi mình một cách tuyệt như thế.
Khánh thấy mình hơi căng thẳng, cơ bắp như cứng lại, anh nâng vội cằm của Trâm lên, trong lúc nàng vẫn ngậm buồi của anh, Khánh phọt rất nhiều tinh khí vào trong miệng nàng khiến Trâm suýt ẹo ra vì nàng nuốt hết cái thứ đàn ông đó của anh vào bụng cũng không kịp.
Nuốt xong khí của Khánh, Trâm cẩn thận bú lại một lượt buồi anh cho đến khi sạch sẽ rồi mới tới bên nằm cạnh Khánh. Trâm để yên cho anh vuốt tóc nàng, thỏ thẻ nhưng giọng có vẻ rất nghiêm túc.
– Bao giờ thì anh tính rước em về làm dâu nhà anh đây.
– Đợi thêm một thời gian nữa, khi việc kinh doanh ổn định thì anh sẽ nhờ ba má tới thưa chuyện với ba má em có được không.
Trâm gật đầu, nàng ôm lấy Khánh rồi cả hai chìm dần vào giấc ngủ.
– Ủa, Thắng đâu rồi Nhi, sao hai ba ngày nay chẳng hiểu cậu ta biệt tăm đi đâu nữa?
– Em cũng không rõ, mấy ngày nay em cũng không liên lạc được anh ạ. Hôm rày anh hà gọi cho em nói kẹt chút việc rồi chẳng thấy gọi lại nữa.
– Hôm nay bên công ty Đại Phú đã đồng ý hợp tác với công ty mình, định tìm Thắng rồi cả bọn đi nhậu nhẹt một bữa ăn mừng, thế mà lại chẳng thấy đâu nữa.
Khánh khấp khởi, cả anh và Trâm đều hiểu rất rõ, chỉ cần đạt được hợp đồng làm đại lý chính thức cho một tập đoàn lớn như Đại Phú thì có thể coi là công ty của Khánh đã tiến thêm một bước dài nữa. Đáng lẽ ra nếu có mặt của Thắng tại đây hôm nay thì bốn người bọn họ đã có thể rất vui, trước nay bao giờ Khánh cũng tâm niệm trong đầu, một trong những yếu tố giúp cho công ty thành công chính là vì nó như một gia đình nhỏ của bốn con người, bốn người bạn trẻ tuổi đã gắn bó và chơi thân với nhau suốt bao nhiêu năm nay. Nếu không có tình bạn ấy thì sẽ không bao giờ cái công ty này có thể ra đời chứ đừng nói tới việc phát triển như bây giờ.
– Thôi, hai người cứ về trước đi, Nhi sẽ ở lại công ty thêm một chút nữa chờ xem Thắng có về không cũng được?
– Nhi chủ động đề nghị nhưng không thể giấu nổi nỗi thất vọng, nhất là lại coi thấy cảnh Khánh và Trâm tay trong tay hết sức thân mật trước mắt mình.
– Vậy đâu được, để bọn này ở lại cùng Nhi, đằng nào thì mình và anh Khánh cũng chưa có dự định nào cả.
– Thôi mà, Trâm không biết nói xạo đâu, tối nay là tối thứ sáu mà hai người lại không tính đi chơi cùng nhau hay sao. Đằng nào Nhi cũng sẽ về ngay thôi, có lẽ anh Thắng về nhà thăm ba má rồi. Hai người cứ đi tự tiện, đừng vì chuyện này mà mất đi một buổi tối lãng mạn.
Nhi lắc đầu quầy quậy, nàng rất muốn được như họ, cùng người yêu đi bên nhau vào một buổi tối cuối tuần đẹp như hôm nay, nhưng nàng càng vì thế mà không muốn làm kẻ thứ ba kỳ đà cản mũi hai người họ. Cũng như nàng họ cũng đã làm việc vất vả suốt cả tuần liền thì cũng cần có một ngày nghỉ cuối tuần thiệt xứng đáng.
– Vậy bọn này không khách sáo nữa nha, đi trước nha. Trâm kéo tay Khánh, hai người thực tâm trong lòng cũng đã quá nóng lòng được có một khoảng thời gian dành riêng cho nhau. Khánh chờ cho tới lúc cả hai đã đi khuất khỏi tầm mắt của Nhi rồi mới ghì riết Trâm vào lòng, hất mái tóc Trâm về một phía rồi hôn nhẹ lên sau gáy của nàng.
– Đi ăn tối rồi đến rạp coi phim nha. – Khánh rủ rê.
– Thôi, anh chở em ra chợ mua thức ăn về hai đứa mình nấu ăn đi. Cả tuần ăn cơm tiệm rồi em chịu hết nổi, với lại em cũng muốn được tự nấu cho hai đứa mình cơ.
– Thế thì phải để anh ghé qua tiệm mua mấy thứ đồ ăn sẵn đã, đề phòng… á á. Khánh chưa kịp nói dứt câu đã bị Trâm đấm túi bụi vào lưng dỗi hờn.
– Anh này, em không thèm nói chuyện với anh nữa. Nếu anh chê em nấu dở thì anh tìm cô nào khác xinh đẹp nấu ăn ngon mà yêu.
Trâm quay ngoắt đi phụng phịu, trông cái điệu bộ vừa ngoa ngoắt vừa giả bộ đanh đá của nàng đáng yêu vô cùng.
– Đùa chút thôi mà đã giận dữ vậy. Thôi để anh đưa em qua siêu thị rồi ghé tiệm thuê mấy cuốn phim về nhà hai đứa mình vừa ăn vừa coi nha, chịu hông.
– Coi phim? – Trâm dẩu môi về phía Khánh – Có coi được phim bao giờ đâu, chỉ sợ ăn chưa xong bữa đã… đã đòi địŧ người ta rồi thôi. Nói dứt câu thì tự Trâm cũng đỏ mặt vì câu nói phóng đãng của mình, nhưng nó lại khiến Khánh có vẻ rất khoái chí, cười giòn tan như quên hết tất cả mỏi mệt rã rời của công việc kinh doanh hàng ngày vậy.
– Đêm hôm nay anh phải hứa cho em coi phim đó, coi xong có làm gì người ta thì mới được làm rõ chưa. Trâm dí tay vào trán Khánh giao hẹn, kể cả nàng biết rõ mười mươi đến thời điểm đó thì cái giao hẹn này cũng chẳng có giá trị gì nhiều lắm.
– Được rồi, quân tử nhất ngôn, anh hứa đêm nay chỉ cùng ăn tối rồi cùng xem phim thôi, không đụ đéo gì hết trơn. Khánh không ngạc nhiên với điệu bộ tròn mắt ngạc nhiên của Trâm, có lẽ sợ anh nói là làm thiệt nên Trâm lại lập tức xuống nước ngay.
– Người ta đâu có nói là không cho anh đêm nay đâu, người ta chỉ muốn coi phim thôi mà. Thôi được, nếu anh muốn thì vừa coi phim vừa… vừa đút vào Ɩồŋ người ta cũng không sao.
Trâm dựa hẳn vào người Khánh, nép sát như một con thỏ con ngoan ngoãn trong vòng tay ôm ngang eo của Khánh, trông hai người là một đôi trai gái cực kỳ hạnh phúc đắm mình trong tình yêu.
– Làm sao cậu chắc chắn được là tôi sẽ đồng ý với đề nghị của cậu, dựa vào cái gì, chẳng lẽ cậu nghĩ chỉ cần cậu có một cái buồi to bự như vầy là tôi sẽ cúi mình làm theo cậu hay sao. Thế thì cậu nhầm to rồi đấy cậu bé. Người đàn bà trung niên nằm nửa nghiêng nửa ngửa, cẳng chân bà ta gác lên người cậu trai trẻ, hai người vừa mới qua một cơn chăn xô gối lệch khủng khiếp lắm, đến nỗi cái ra giường trở nên nhàu nát không thể chịu nổi, tấm mền cũng bị quăng xuống nền nhà cùng đống quần áo hai người cởi ra, có lẽ để cho khỏi làm chật hỗ “chiến trường” của cả hai.
– Nếu như chỉ địŧ được chị một đêm mà lại có thể sai khiến bắt chị nói gì nghe nấy thì có lẽ đấy không phải là bà giám đốc Mai Lan lừng lẫy và khét tiếng lạnh lùng nữa rồi.
Việt Thắng cầm lấy cái cẳng chân đàn bà vắt ngang bụng mình, đưa những ngón chân được làm nail rất công phu lên miệng, hắn bắt đầu mút từng ngón chân một, mút chùn chụt, cái lưỡi của gã đưa cả xuống liếm dưới gan bàn chân của người đàn bà. Hai người nằm vuông góc với nhau, không ra một cái tư thế nào cả, nói với nhau những câu nhấp nhẳng.
Cái tuổi hai mươi ba cũng đã quá đủ để Thắng sưu tầm cho mình một kinh nghiệm phong phú về đàn bà, hơn nữa suốt cả quãng thời gian vừa rồi cùng mấy năm trong trường Đại Học hắn đã có một tấm thân non trẻ gợi cảm của Nhi để thực tập tất cả những trò làm tình mà hắn nghĩ ra. Thành thử nói không hề xạo, trên đời có kiểu làm tình gì thì hà đều biết, còn những kiểu địŧ đàn bà mà hắn chưa biết thì có lẽ là những kiểu mà trước nay, từ thuở khai thiên lập địa, chắc chưa từng có gã đàn ông nào làm cả.
Mai Lan quệt đầu ngón tay vào Ɩồŋ, khí của Thắng vẫn đang rỉ ra từ cái lỗ đó, cái lỗ Ɩồŋ của một người đàn bà chuẩn bị bước sang cái tuổi bốn mươi, nhưng nó vẫn đỏ, vẫn đầy đủ nước nôi mỗi khi nó bị lột truồng trước mặt một gã đàn ông nào đó, như thể cái lỗ Ɩồŋ ấy muốn khoe cái sự trẻ trung của mình, đi cùng với cái sự trẻ trung của một bà giám đốc góa phụ, là chủ của nó. Đầu ngón tay được đánh đỏ chót của bà Lan chỉ thoáng qua một lát đã bị bọc bởi một lớp nước quánh lại như sữa tươi, cái màu trắng đùng đục chảy từ trên đầu ngón tay xuống mu bàn tay.
– Cậu địŧ hay lắm, tôi không biết cậu về kinh doanh làm kinh tế thì có được bao nhiêu hiểu biết nhưng để làm một con đực trên giường thì đúng là cậu có thừa khả năng.
Lan thở dài, cái Ɩồŋ của bà ta như thể đang mọng lên vì đám nước quái gở bên trong cứ nhểu ra phòn phọt, nhiều đến nỗi bà ta phải co chân dạng háng ra cho khí chảy ra, hứng vào bàn tay thành một đống. Mai Lan lấy một ngón tay từ bàn tay bên phải quệt dần đám khí đọng trong lòng bàn tay trái, như một họa sĩ tinh nghịch, bà ta bắt đầu vẽ những đường ngoằn ngoèo lên trên bụng của Thắng, bằng chính tinh dịch vừa phọt ra từ buồi của hắn vào Ɩồŋ bà ta.
– Theo cậu vì sao tôi phải làm theo ý của câu đề xuất, hả nói đi, cậu làm nói khó nghe một chút là tôi sẽ ăn thịt cậu ngay lập tức bây giờ.
Bà ta phá lên cười, nụ cười khiến cho nếu tinh ý lắm thì cũng có thể nhìn thấy một vài nếp nhăn rất nhỏ trên khóe mắt của Lan, nhưng nếu so sánh khuôn mặt ấy thì cùng lắm người ta cũng chỉ nghĩ Lan ở vào cái tầm tuổi hai chín ba mươi mà thôi, không ai nghĩ bà ta đã nhiều hơn thế một chục tuổi rồi. Không biết cái lý thuyết mà Lan vẫn luôn đeo duỗi, đàn bà được đàn ông cắm buồi vào địŧ càng nhiều thì càng trẻ lâu có đúng không, nhưng nếu đúng thế thiệt thì cũng chẳng lạ là tại sao bà ta lại trẻ hơn cái tuổi của mình nhiều đến vậy. Thắng ngồi dậy, nghiêm nghị hẳn lên, cho dù hai cái bàn tay của hắn vẫn đang làm những động tác và cử chỉ vô cùng dâm ô và tục tĩu ở bên dưới.
– Nếu chị để cho công ty của chúng tôi liên kết và hợp tác thành công với tập đoàn Đại Phú thì chính chị sẽ thiệt hại rất nhiều. Đến trẻ nít cũng biết là chị với bên Đại Phú đã ở vào cái thế không đội trời chung mà. Tất nhiên là chị sẽ tìm mọi cách ngăn cản việc Đại Phú hợp tác với các công ty nhỏ có triển vọng để mở rộng thị trường, có phải vậy không.
Lan nhoẻn miệng cười, nụ cười không những đa tình mà còn ướt rượt và như bốc mùi chăn gối nồng nặc.
– Câu nói hay lắm, đúng lắm. Nhưng nếu tôi phá chuyện này thì chính công ty các cậu cũng thiệt hại rất lớn, thậm chí là phá sản. Đây là lần đầu tôi biết chuyện một anh chàng vác buồi của mình đi van vỉ người khác là hãy làm cho tôi phá sản đi đó. Nào cậu bé, nói cho tôi biết lý do cậu làm vậy được không.
– Đến lúc đó chị sẽ rõ, tôi dĩ nhiên cũng có lý do riêng của mình để muốn nó phá sản. Nói vậy chị nhận lời.
– Chắc là phải đành vậy thôi. Tôi không quen thất bại trong những lần đàm phán chuyện làm ăn trên giường như thế này nhưng lần này tôi nhường câu một bước vậy. ĐÚng là tuổi trẻ tài cao, này nha, nói cho cậu biết, tôi chưa từng bị một gã đàn ông nào bắt phải nhỏng đít như con đĩ giống vừa rồi với cậu đâu đó. Bà ta nhào lên người Việt Thắng, mân mê cái buồi của hắn để chuẩn bị làm thêm phát nữa.
– Được, tôi đồng ý để cậu làm cái chuyện thất đức đó, có điều cậu phải làm một cái chuyện thất đức khác cho tôi thật tốt vào.
– Chuyện gì?
– Còn gì nữa, địŧ tôi đi, tôi thích cái buồi của cậu quá đi mất, cắm vào Ɩồŋ tôi nhanh lên, tôi không chịu được nữa rồi, thấy nước Ɩồŋ của tôi chảy te túa chưa.
Thắng cười mỉm, hắn vừa tận hưởng tấm thân khác lạ của một bà goá trung niên xinh đẹp với một viễn cảnh huy Khánh cho chính bản thân gã. Linh cảm của gã về cái ngày mở mày mở mặt chắc là chính xác rồi.
Vẻ mặt phờ phạc, hàng ria mọc rậm rì cẩu thả, Khánh ngồi thụp xuống ghế ôm đầu, cái vẻ bên ngoài của một gã đàn ông trung niên, coi Khánh già đi hàng chục tuổi so với cái tuổi mới ngoài hai mươi của mình. Chán chường và bất lực, Khánh ngước mắt nhìn lên, sổ sách đã chuẩn bị đầy đủ, Khánh có cái linh cảm là thời khắc mình đưa tay vô chiếc còng số tám đang đến gần lắm rồi. Khoản vay lớn không thể nào chi trả nổi nữa sau khi hợp đồng đã cam kết bị huỷ vì không thể gom được nguồn hàng.
– Anh, anh đừng như vầy em sợ lắm. Có chuyện gì thì mình đều có thể giải quyết được mà anh.
Trâm mếu máo, nhưng Khánh cũng đọc được vẻ thất thần và hốt hoảng trên đó, tự anh cũng cảm thấy có lỗi, khi đã bắt nàng phải chịu khổ thế này.
– Nhưng tại sao tự dưng những trang trại đã hứa bán sản phẩm cho mình nay họ lại đồng loạt quay ngoắt lại như thế.
Trâm ngồi thụp xuống, mái tóc nàng bết lại, xác xơ khác hẳn với vẻ đoan trang và cẩn thận hàng ngày.
– Hình như là tập đoàn Mai Lan đứng sau chuyện này, có lẽ họ không muốn chúng ta gom được hàng rồi bán lại cho bên tập đoán Đại Phú vì như thế họ sẽ ảnh hưởng tới thị phần của họ.
– Đành rằng vầy nhưng chúng ta chỉ là công ty mới, đâu có lý gì tự dưng họ lại quay ra triệt chúng ta thê thảm như vầy chứ. Tuy nói là ảnh hướng tới họ nhưng đâu đến mức họ phải chấp nhận lỗ tung tiền ra để đẩy chúng ta phá sản vầy chớ.
– Nhi mếu máo, không chỉ Trâm mà ngay cả Nhi cũng mất hẳn vẻ nhí nhảnh tía lia hàng ngày, thay vào đó là một bộ mặt thiểu não.
– Mà anh Thắng không hiểu mất tăm tích đâu nữa, đúng vào lúc thế này thì lại chẳng tìm thấy đâu, thiệt tức chết thôi hà.
– Hơ, các anh là…
Cả Trâm và Nhi đều xám ngoét mặt, lúc này với họ cái màu xanh lá mạ đồng phục của mấy người cảnh sát mới vào cửa không khác gì là thứ màu của chết chóc. Nhưng Khánh thì bình thản, anh biết việc gì phải đến tất yếu sẽ phải đến.
Để lại một bình luận