12a7 là một lớp học không thầy cô nào muốn nhận. Làm chủ nhiệm của một lớp tập trung của thành phần học sinh cá biệt là một cực hình đối với tất cả thầy cô trường Hoa Mai. Và chiều hôm nay, còn một tuần nữa khai giảng năm học mới, lad cuộc họp quyết định ai là người đen đủi nhất. Dĩ nhiên, để công bằng ông Kiên – Hiệu trưởng đã chuẩn bị cho tất cả thầy cô tham gia bốc thăm. Đối với ông, nếu cơ quan lãnh đạo cho phép, thậm chí ông còn muốn đuổi sạch đám tiểu thư công tử kia. Nhưng cũng chính vấn đề xuất thân của chúng, ông chỉ dám mơ ước mà không dám thật sự làm gì.
Ba mươi bảy đối tượng bất hảo, phần lớn trong đó là con cái gia đình giàu có quyền to của thành phố. Chúng đi học như đi chơi, quần áo lòe loẹt bất chấp nội quy đồng phục của trường. Chúng đánh bài, gây sự, hút thuốc… như quy tụ đủ thứ xấu xa ngoài kia gom vào thành một xã hội dơ bẩn nằm ngay trong trường Hoa Mai. Chương trình dạy của chúng cũng được chọn lọc riêng. Vì trình độ hỗn tạp xen lẫn giữa chúng. Đứa lười học dốt đặc, đứa lại rất giỏi nhưng không muốn vào Đại học vì… ở đây vui hơn.
Quanh năm suốt tháng, lớp 12A7 trở thành một tập thể nổi trội vang danh lang đến cả trường bạn. Phòng giáo dục thành phố rất đau đầu vì “hiện tượng 12A7” bắt đầu lan rộng sang trường khác. Lãnh đạo liên tục cảnh cáo, đe dọa, thậm chí năn nỉ, Hiệu trưởng Kiên siết chặt hơn đối với lớp cá biệt này.
Trong phòng họp, máy lạnh quạt máy quay vù vù mà tất cả thầy cô ai cũng có vẻ căng thẳng, trán rịnh mồ hôi.
– Anh biết không? Tôi đứng ghi bảng mà có thằng dám búng cả tàn thuốc vào người tôi… Làm áo dài thủng một lỗ… Cái lũ mất dạy đó… – Cô Tuyền nói giọng hằn hộc.
– Chuyện đó chưa có gì đâu… Hôm bữa tôi nghe anh Hạ giám thị kể… Có lần đám con trai lôi cả một em nữ bên lớp bên cạnh vào trong phòng… Đóng kín cửa, lột quần áo con bé… Con bé khóc la quá trời… Nếu anh Hạ không ngăn kịp thì không biết còn chuyện gì xảy ra… – Thầy Tùng nghiến răng giận dữ.
– Trời ơi… Khốn nạn… Lần này mà tôi bốc phải… Ah… Nói xui xẻo… Nói xui xẻo… – Cô Xuân trề môi, tự vả miệng mình chát chát.
– Tôi sẽ nộp đơn nghỉ ngay…
– Phải… Em cũng vậy…
– Im lặng, im lặng… Mọi người im lặng một chút.
Hiệu trưởng Kiên đứng lên hô lớn. Ông có vẻ là người bình tĩnh nhất chiều hôm nay. Dù trách nhiệm to lớn đổ dồn trên vai, nhưng miễn không phải quản lý trực tiếp đám mất dạy kia là ông nhẹ người.
– Ai cũng biết mục đích của cuộc họp chiều hôm nay… Đó là phân công thầy cô chủ nhiệm cho lớp 12A7… – Ông nhìn quanh phòng.
– Và đặc biệt hơn… Phòng Giáo dục thành phố đã có chỉ đạo… – Ông nhấn mạnh. – Từ năm này trở đi, lớp 12A7 sẽ được dạy tập trung tất cả các môn bởi chính thầy cô chủ nhiệm. Thực hiện điều này, lãnh đạo mong muốn giáo viên có thể gần gũi hơn, thấu hiểu hơn với các em học sinh… Từ đó uốn nắn, định hướng các em đến con đường đúng đắn.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Chỉ có những hơi thở sâu nặng nề và ánh mắt lo lắng của mọi người. 12a7 dạy tập trung quả thật là tin tốt với rất nhiều người và cũng cực kì xấu đối với thầy cô nào được phân công. Nhiều ánh mắt kiên quyết lóe sáng nhìn hộp thăm đặt trên bàn ngay trước mặt Hiệu trưởng.
– Và tôi nói trước. – Ông Kiên lắc lắc hộp thăm lào xào trong tay. – Ai đang nghĩ rằng nếu bốc trúng mình thì xin nghỉ, thì bỏ ngay ý định đó đi. Ai muốn nghỉ, nộp đơn ngay bây giờ, tôi nhận… Còn đã bốc thăm thì phải nhận 12A7… ít nhất cho hết năm.
– Không… Sao kì vậy.
– Nghỉ hay dạy là quyền của mọi người mà…
– Không ổn anh Kiên ơi…
Ông Kiên xua xua tay, ánh mắt kiên quyết tóe lửa.
– Không bàn nữa. Ai cũng có quyền lựa chọn… Nhưng tôi chỉ cho lựa chọn trước khi bốc thăm…
Tất cả thầy cô trở nên trầm mặc. Nếu quyết định nghỉ trước thì quá oan uổng, trường Hoa Mai là trường điểm mà thầy cô nào cũng mơ ước. Nhưng nếu ở lại mà bốc phải lá thăm định mệnh đó, ai cũng rùng mình ngán ngẩm. Sau một lúc suy nghĩ, mọi người đều chấp nhận đồng ý bốc thăm. Tất cả thầy cô nhấp nhỏm không yên theo dõi ông Kiên cầm hộp thăm trong tay đi quanh bàn họp. Lần lượt mỗi người chọn một mẫu giấy gấp gọn. Người thì mở ra thở phào. Người thì hí mắt hé hé từng chút như nặn bài cào.
Hiệu trưởng Kiên đi gần hết vòng, thì kết quả thăm trắng đã đến 80%. Thầy Tùng nhấp nhỏm không yên, vì ông ngồi ngay cuối vòng. Dù còn một số người đã bốc thăm nhưng chưa mở, nhưng thầy Tùng vẫn thấy tim đau thắt từng cơn. Đến cuối bàn, vừa đủ một vòng tròn 28 cái thăm, Hiệu trưởng Kiên đưa luôn cả hộp thăm cho thầy Tùng. Người cuối cùng và một lá thăm cuối.
Nhưng khi nhận hộp thăm, thầy Tùng hơi ngờ ngợ vì thoáng thấy 2 mẫu giấy trắng xếp gấp. Tại sao là 2 cái nhỉ? Nhìn lên thì ông Kiên đã quay lưng đi về chỗ, ông bèn run run cho tay vào hộp. Khi mẫu giấy nhỏ hơi hé ra, ông suýt la hoảng khi thấy một con số in đen thấp thoáng. Ông vội bỏ qua lá thăm đó, nhặt cái còn lại, rồi đẩy trả hộp giấy ra giữa bàn.
“Cộc cộc”.
Tiếng gõ cửa nhỏ vang lên bên ngoài. Cánh cửa hé mở một bóng dáng yểu điệu bước vào.
– Em chào mọi người…
Cả gian phòng như sáng bừng lên. Trước ánh mắt sững sờ của mọi người, một cô gái tuyệt đẹp cúi đầu chào lễ phép. Khuôn mặt thanh tú, ánh mắt trong veo, hàng mi cong vút nhấp nháy mơ huyền. Mái tóc cô đen óng rũ thẳng, tỉa ngắn dài so le theo đúng kiểu thịnh hành. Cô mặc trên người bộ áo dài thướt tha vàng nhạt, hoa văn đường chỉ óng ánh như muốn tôn lên vòng một tròn trịa căng tràn. Dưới ánh mắt sáng rỡ của tất cả thầy cô giáo, đặc biệt là gánh đàn ông, cô gái có vẻ hơi bẻn lẽn nhìn qua thầy Kiên Hiệu trưởng. Ông cũng sực tỉnh, đứng lên.
– Đây là cô Vy… Phạm Thùy Vy… Là cô giáo mới của trường chúng ta…
Ông bắt nhịp vỗ tay, làm tất cả mọi người đều vô thức hùa theo. Tiếng vỗ tay vang dội làm mặt Thùy Vy thoáng đỏ lên, càng xinh đẹp đến cả đám đàn ông nín thở. Trường Hoa Mai trước đây có 28 giáo viên chính thức với hơn phân nửa là giáo viên nam. Trong số đó chỉ có 7 người là đã lập gia đình, số còn lại dù tóc muối tiêu đến đen rậm đều đang vỗ tay hoan hô kịch liệt. Ai lại không muốn một người đẹp như Thùy Vy làm chung một nơi chứ? Biết đâu duyên nợ trời ban lại đến.
– Thôi… thôi… Tôi nói anh đó… anh Bắc… Bớt vỗ tay đi… Thùy Vy lấy chồng được ba tháng rồi…
Cả phòng ồ lên, có người sung sướng hả hê, có người thất vọng não nề. Thùy Vy chỉ biết che miệng cười, đôi mắt đẹp thoáng vui vui tự hào.
– Chồng Thùy Vy tuy không dạy trường này, nhưng tôi nghĩ mọi người đều biết… – Ông Kiên nói tiếp.
– Trung Nghĩa… Là thầy Nghĩa sao?
– Ừa… Nghe nói thầy Nghĩa mới lấy vợ.
– Đúng rồi! Thầy Nghĩa, ngôi sao sáng trong ngành giáo dục của chúng ta. – Ông Kiên gật đầu xác nhận.
– Wah, hâm mộ quá…
– Quá xứng đôi rồi…
Nghe mọi người xôn xao, Thùy Vy tự hào muốn chết, vì người đó chính là chồng nàng. Anh không những được biết đến về diện mạo khôi ngô, gia đình nhà giáo 4 đời, mà anh lại vinh dự được bầu là “biểu tượng thầy giáo trẻ toàn quốc”. Anh có thể nói là “nam vương” trong giới. Thùy Vy cũng bén duyên với dạy học từ khi gặp và yêu anh. Trước đây, nàng khá có tiếng trong giới stylist thời trang, vì liên tục được các ca sĩ diễn viên nữ nổi tiếng ký hợp đồng. Để khi nàng tuyên bố giải nghệ, bao nhiêu người luyến tiếc thở than.
– Thầy Kiên, sao cô Vy cũng là giáo viên lại không phải bốc thăm?
Đột nhiên một giọng ôn tồn từ trong góc phòng vang lên. Giọng nói của cô Lý, 46 tuổi chưa chồng, người nổi tiếng khó tính của trường.
– À… Có… Có chứ… Tôi có chuẩn bị… – Ông Kiên cũng hơi lúng túng.
– Em nghe tôi nói nhầm giờ họp à? Sao đến trễ vậy? – Ông lại quay qua hỏi Thùy Vy, mắt hơi nháy nháy.
– Em… Em…
Thùy Vy lúng túng. Nàng nhớ rõ là ông Kiên dặn mình đến lúc 15h30, nàng đã đúng giờ.
– Thôi, không sao! Em vào ngồi đi. Hôm nay, mọi người bốc thăm chọn phân công phụ trách chủ nhiệm lớp 12A7… – Ông chỉ cho Thùy Vy một chiếc ghế trống cạnh mình. – Để tôi chuẩn bị thăm rồi bốc lại.
– Sao? Không… Tôi không muốn bốc lại…
– Sao phải bốc lại chứ?
Mọi người nhao nhao ồn ào. Ai cũng đang nhẹ nhõm vì thoát nợ, tự nhiên chả ai đồng ý đi dạo lại một vòng nguy hiểm.
– Thật ra, còn một cái thăm dư… – Thầy Tùng ngập ngừng, nửa muốn nói nửa không.
– Sao lại có thăm dư?!
– Cái thăm đó cho cô Vy là đúng rồi…
– Ừ… Vậy… Vậy Thùy Vy lấy cái thăm đó đi. – Ông Kiên hơi e ngại.
Thật ra ông từ đầu dặn Thùy Vy đến muộn 30 phút là có ý thiên vị cho nàng. Gia đình chồng nàng trong ngành giáo dục như cây tùng cây bách. Bản thân nàng lại đẹp, mềm mại, yếu ớt như vậy. Cả công và tư, ông Kiên thấy Thùy Vy không hề phù hợp với vai trò chủ nhiệm một lớp cá biệt như 12A7. Có lẽ cô thư ký hiệu trưởng làm thăm theo đúng số lượng giáo viên trường, cả cũ và mới.
Thùy Vy hơi nhíu mày khó hiểu. Nàng cảm thấy việc phụ trách lớp nào nên do Hiệu trưởng phân công. Việc không khó khăn gì sao phải đùn đẩy nhau?! Thùy Vy thản nhiên nhận lấy cái hộp từ tay đồng nghiệp chuyển sang. Bốc lá thăm ra, mở luôn. Trên tờ giấy trắng là một chữ in đậm.
“12A7 – Xin chúc mừng!” – Bên cạnh còn vẽ một cái mặt cười.
Một loạt tiếng xôn xao, thở dài thông cảm khe khẽ… Trong phòng còn khá nhiều người chưa dám mở thăm trong tay mình, giờ thở ra nhẹ nhẹ khoan khoái. Thùy Vy nhìn tới nhìn lui tờ giấy càng không hiểu biểu hiện của mọi người trong phòng. Thấy vẻ ngơ ngác của nàng, cô Xuân tội nghiệp kéo ghế ngồi sát lại.
– Em có vẻ rất khó hiểu Lớp 12A7 là thế nào, tại sao không ai muốn nhận?! – Cô Xuân nói nhỏ.
– Là thế này… Bọn chúng…
Để lại một bình luận