Cái quán bún chả ấy nằm khuất sau đường lộ, gần mấy quầy mà bên ngoài bầy mấy cái đồ điện tử china còn bên trong bán cái mà ai cũng biết là cái gì… Quán ngoài bún còn có phở, cơm và nước giải khát. Nói chung chả khác gì hàng chục quán ăn khác ở cái đất Tân Thanh này…. Nhưng mình là khách quen của quán. Lần nào đưa hàng về mình cũng ăn ngày đủ 3 bữa…
Cũng vì quán có con bé…
Con bé là cháu cô chủ quán, xinh xắn, cái má lúc nào cũng hồng hồng nhưng khá đanh đá, lúc nào mình đến ăn cũng ngồi tán đủ thứ trên trời dưới đất…
Thường là em nó nói, mình nghe!
Có lần nó hỏi mình:
– Ít nói thế! Thấy hay bắt chuyện làm cao hả
– Nói chuyện có chủ ngữ – vị ngữ nhá, anh hơn cô gần chục tuổi đấy
– Thế anh sinh năm bao nhiêu?
– …
– Nhìn mặt này chỉ 93,94 là cao. Dám nói hơn em chục tuổi. Điêu!
Mình đưa con bé xem cái chứng minh thư, nó soi cái chứng minh thư còn hơn cả mình khi dò lô.
Từ hôm đấy con bé anh – em với mình…
Tân Thanh là cửa khẩu thông thương với China, hàng ngày có hàng nghìn chuyến hàng qua lại 2 bên, dễ hiểu nó tập trung lao động tứ xứ đổ về. Chủ yếu là tiểu thương, dân đưa người và cửu vạn…
Và rất nhiều thành phần bất hảo!
Ấy vậy mà chả thấy con bé giao du với ai, sáng mở cửa tối dọn dẹp đóng quán!
Có đợt bên China đặt 100 con rùa giống, mẹ mình phải xuống tận Bắc Ninh tìm mối, đi mất cả tuần. Mình đợi ở Tân Thanh – mò ra quán…
Bà cô thấy thế cứ trêu bảo gả con bé cho mình. Con bé má hồng hồng, chả dám nhìn mình, chạy tọt xuống bếp…
Bà cô phá đám…
Hôm ấy con bé đang bê cho mình tô bún ra:
– Anh ăn sáng.
– Cảm ơn em.
– Đm con đĩ này, đmm, nuôi mày ăn ở để mày ăn cắp à, đmm, đm con đĩ… – cứ mỗi câu đm là cái tát rất đanh và gọn vào mặt con bé.
Mình đứng hình mất mấy giây rồi lao vội vào kéo bà cô ra, chắn cho con bé sau lưng.
– Em nó còn bé, có gì cô dạy bảo từ từ, sao đánh nó thế
– Mày xem, cô nuôi nó, cho nó ăn ở cái nhà này, thế mà nó còn ăn cắp tiền của cô gửi cho con đĩ già ở quê, hỏi có tức không, mày tránh ra để cô dạy nó – bà cô trợn mắt lên, thở hồng hộc
– Em có lấy tiền của cô không?
– Em không lấy – con bé òa khóc
– Con đĩ lại còn già mồm, tiền hàng trước khi đi ngủ tao luôn để ở ví treo móc quần áo trong phòng ngủ, cái nhà này ngoài con đĩ như mày thì còn ai lấy
– Hôm qua cô tắm xong để quên trong nhà tắm, cháu cầm lên đưa chú vì cô đi ngủ rồi chứ phòng cô cháu làm gì có chìa khóa mà vào – con bé vừa nấc vừa nói.
Bà cô hơi sững vài giây rồi rút điện thoại alô cho ông chồng, tắt điện thoại thì dắt xe dông thẳng.
Con bé lúc này khóc to hơn, dụi mặt vào vai mình òa khóc
Khóc chán con bé bắt đầu kể
Đại khái là con bé là con rơi của mẹ nó với thằng bỏ mẹ nào ấy, nó lớn lên trong sự ghẻ lạnh của bên nội và người mà nó gọi là bố.
Rồi bố nó nghiện chết…
Mẹ lao phổi…
Thuốc thì được nhà nước bao cấp nhưng tiền giường và sinh hoạt 1 tay nó lo…
Bên nội mặc kệ…
Nó bảo khổ mấy nó cũng chịu được…
Miễn mẹ nó khỏi bệnh…
Nhà nó nghèo lắm..
Mình cứ ngồi cho nó xả…
Chả nói gì…
Đm đời!
Tối về chả ngủ được, cái áo lúc sáng mặc vai vẫn còn âm ẩm…
Lại nhớ đến con bé hay nói cườI…
Để lại một bình luận