Phần 5
Sáng hôm sau, anh tới công ty, làm thủ tục súc miệng bằng cốc trà đá, rửa mặt bằng cách ngắm gái mặc minizip đi qua đi lại như thường lệ với mấy ông ở công ty.
8 giờ 15, chờ thang máy, thấy em ý cùng đội vừa tới, mặt mũi phờ phạc nhưng tươi tắn. Anh nhìn em ý, khẽ mỉm cười. Em ý cũng mỉm cười đáp lại.
Vào thang máy, em ý đứng gần anh, khẽ hỏi:
– Đêm qua anh ngủ ngon không?
– Ngủ ngon lắm. Em thì sao?
– Em ngủ muộn, thâm quầng hết cả mắt đây này.
Hớ hớ, lại còn nói giọng làm nũng thế này mới chết chứ.
Anh đang định bông đùa đưa đẩy thêm tí, chợt nhận thấy 13 cặp mặt đang đổ đồn vào mình, từ những ánh mắt ngạc nhiên của đội nhà em ý, tới ánh mắt hừng hực căm thù của đội nhà anh.
Hị, thế là đành im lặng.
Vào văn phòng, pha xong cốc cafe cho tỉnh táo, ngay lập tức anh mở máy. Em ý cũng đã on.
Anh buzz:
– Hi em, ngày mới vui vẻ. Uống cafe không?
– He, dạ. Anh mang xuống đây đi.
– Okie.
– Mà anh xem dùm em cái máy với. Như điên ý, gõ word toàn bị lỗi suốt thôi.
– Ừ, để anh xuống xem.
Anh pha cốc cafe, mang xuống tầng 17. Mấy bố trong phòng đang định chất vấn cái vụ thang máy vừa nãy, thấy anh đi, liền hỏi:
– Chú đi đâu đấy?
– Em xuống tầng dưới, sửa cho Hương cái máy. Em ý nhờ.
– Ơ cái thằng, từ từ tao hỏi đã.
Anh cười cười, dông thẳng.
Lần đầu xuống công ty em ý. Vừa bước vào đã thấy em ý chờ sẵn ở cửa. Anh đưa cho cốc cà phê rồi đi vào bàn làm việc của em. Mấy thím cùng phòng nhìn anh đầy soi mói. Em ý bẽn lẽn:
– Ơ, em nhờ anh Chi xuống sửa dùm cái Word, toàn bị lỗi thôi.
Mình vào xem máy em ý, hờ, lỗi khỉ gì đâu, máy cài thiếu font nên các kí tự bị lỗi. Mình mới phán:
– Font này soạn bằng Vn.Time, máy em mới cài lại nên thiếu ý mà. Để anh tải về cho.
Em ý mới bảo:
– Anh xem trong ổ D ấy ạ, hình như lần trước bạn em có tải về rồi.
Hợ, đã hiểu, mình đã cáo mà gặp em ý còn cáo hơn. Hóa ra bảo mình xuống sửa máy chỉ là để lấy cớ cho đỡ ngại với mấy bà cùng phòng.
Tranh thủ lúc mình sửa máy, em ý gọt ổi mời ăn.
Hị, sửa máy tính quả là một nghề vinh quang. Được ăn được nói, được gói mang về.
Hai đứa lại nói chuyện linh tinh, anh mới bóng gió:
– Chẹp, sáng nay anh dậy muộn quá, chưa kịp ăn gì. Giờ đói quá.
– Anh ăn tạm ổi cho bớt đói, tí đi ăn trưa.
– Em mời nhá?
– Vâng, hì, coi như trả công sửa máy.
Các cụ bảo: Con thầy, em bạn, gái cơ quan. Đó là 3 đối tượng nên tránh. Không phải vì không cưa được, mà vì rủi cưa cẩm xong rồi, có xích mích, hoặc là bỏ nhau, thì sau này khó nhìn mặt anh em bạn bè, đồng nghiệp…
Em Hương thì chẳng phải là gái cơ quan anh, nhưng anh cũng đang gặp phải một cơ số rắc rối không kém. Ấy là mấy ông trong công ty.
Ở phòng em ấy về, ôi thôi, rằng thì là đủ thứ chuyện. Anh em công ty ngay lập tức mở cuộc họp nội bộ, nội dung là kiểm điểm và phê phán cái thái độ hết sức ăn mảnh của anh. Rằng:
– Chú thế là không được, không biết kính trên nhường dưới. Anh tia nó trước cơ mà.
– Mà trước khi tán nó, chú phải thông báo trước tình hình để anh em còn biết.
Rồi:
– Mày kể cho anh nghe đầu đuôi sự vụ xem nó thế nào? Mày tán em nó ra sao?
Hoặc:
– Chú chọn đi, anh em công ty hay là nó?
Đến là khổ.
Mà anh em trong công ty anh, anh biết, gọi là ý kiến thế thôi, chứ mà rồi cũng ổn ý mà. Với lại mấy ông ấy cao to đẹp giai thật, dưng mà từ xưa đến giờ đã tán được ai quái đâu. Trình vẫn còn còi lắm.
Anh mới thú thực:
– Trưa nay em ý hẹn em đi ăn cơm
Các bố ý mới rồ lên:
– Ơ cái thằng này khá. Được, mày truyền cho anh ít kinh nghiệm đi….
– Hì, để em tán xong rồi nói 1 thể.
Đối diện tòa nhà Thành Công là 1 con đường nhỏ, đi vào 20m rồi rẽ vào ngõ là mấy quán ăn. Giờ ăn trưa, quán đông nghịt. Cơ mà lần hẹn hò đầu tiên ai lại ăn ở chỗ như thế. Em ý dẫn anh đến 1 quán ăn ở đầu đường Láng. Quán nhỏ, thoáng, khá lịch sự, vừa là quán ăn vừa là quán cafe, có ngăn riêng, ghế ngồi bệt.
Anh dẫn em ý vào quán, chọn 1 góc khá kín đáo, xếp chỗ ngồi cho em, gọi món…
Chẹp, đi ăn với gái cũng là 1 cuộc chiến khá cân não. Bạn phải tỏ ra chu đáo tỉ mỉ, quan tâm cho gái từng tờ giấy ăn, từng cốc nước. Làm sao phải tỏ ra không quá thờ ơ lạnh lùng, cũng không quá sốt sắng.
Ăn uống rồi trò chuyện rất chi là vui vẻ. Dân công sở mà, thiếu quái gì chuyện để nói. Nào là hôm nay chị này trong phòng mặc cái váy gì, chị kia cãi nhau với người yêu như thế nào, chị trưởng hôm nay đến ngày, đâm ra khó tính ra sao, etc… thôi thì đủ thứ chuyện.
Anh ngồi lắng nghe, cố tỏ thái độ cực kỳ hào hứng, thi thoảng lại chêm vài câu bình phẩm.
Cơm nước xong, anh gọi nước uống. Em ý, sau khi thức gần trắng cả đêm qua, có vẻ mệt, tựa lưng vào tường nhắm mắt.
Hồi anh còn làm ở đường Láng, cũng thi thoảng vào quán này để ngủ trưa. Không ngủ thì mệt, mà ngủ ở công ty thì phải kê mấy cái ghế lại, đau lưng bỏ xừ.
Em ý hôm nay mặc 1 cái váy màu xanh dương. Dài quá gối, lúc ngủ 2 chân duỗi thẳng, tay để lên đùi.
Bây giờ anh mới có cơ hội nhìn kỹ em ấy.
Xinh lắm các bạn ạ. Anh chỉ muốn ôm em ấy vào lòng, thơm cho 1 phát rồi gào lên rằng thì là mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Em ý da trắng, mặt trái xoan tinh khôi, tóc dài chấm vai, bo đì không chê vào đâu được.
Anh đắm đuối nhìn. Em ý mở mắt, nhìn anh, rồi sau hình như mệt với lại buồn ngủ quá, lại thiếp đi. Trông yêu như con cún con ý.
Tranh thủ lúc em ý ngủ, anh ngồi ngắm vẩn vơ, lấy con sony erricson P1i hàng second hand của mình ra, chụp mấy cái. Rồi sau chán quá, anh nhảy vào thơm em ý 1 cái vào má.
May mà em không biết.
Để lại một bình luận