Phần 2
Cuộc tình thứ hai…
Bối cảnh xảy ra tại trường Đại Học Nông Nghiệp Hà Nội.
Bạn này tên là Diệp, gọi là bạn vì bằng tuổi nhau. Trong suốt thời gian yêu nhau, với em Diệp này và một cơ số em khác nữa, rất ít khi anh được gọi bằng anh, toàn là cậu-tớ, bạn-mình, ông-tôi, hoặc cùng lắm là chú-cháu, mai mốt có thể là bác-cháu, vân vân…
Hồi ấy anh học năm thứ nhất, đâu là khoảng những năm 2005, cũng hơn chục năm rồi.
Anh hồi ý mới vào học Đại học, phong độ lắm các bạn ạ. Chả là anh có con máy tính ghẻ, Pen III, thửa của thằng bạn 2 triệu.
Hồi ý máy tính nó hiếm lắm chứ không như bây giờ, cả xóm anh mới có 1 con, cả lớp anh cũng mỗi chỉ mình anh có. Rồi thì anh lại sang bên Đặng Dung tậu được con di động SAM SUNG A100 nữa. Danh giá vô cùng, điện thoại hồi ấy nó còn là xa xỉ phẩm. Mỗi lần anh đi uống trà đá với giai và với gái, anh quẳng con điện thoại lên bàn, miệng thì thao thao bất tuyệt về những khái niệm cao siêu (so với hồi ấy), như là RAM, CHIP, Ổ Cứng, Bộ nhớ đệm là cả đám cứ lác hết cả mắt, nhìn anh với ánh mắt trầm trồ, thán phục.
Con máy của anh thì ghẻ vô cùng, gọi là cho có thôi, chứ mà hỏng suốt ngày. Mỗi lần hỏng là anh lại phải lóc cóc vác ra Trần Dương nhờ nó sửa hộ.
Chiều ý, đang ra hỏi xem sửa máy xong chưa, đang chuẩn bị đi về thì thấy 1 cô bé lóng ngóng đứng trước cửa hàng Trần Dương hỏi mua máy.
Trần Dương thì, như các bạn biết đấy, hồi ý sửa chữa cũng chặt chém kinh lắm, con máy của anh chỉ cháy cái RAM thôi, mang ra sửa, nó găm cho cả tuần liền, rồi vứt trả anh với 1 cái RAM hỏng (máy anh 2 ram), rồi thì là thịt anh mất 1 lít rưỡi.
Thấy bạn ý cũng hiền lành, anh chả lỡ để trứng rơi vào miệng ác, mới nháy nhỏ bạn ý ra cửa, bạn ý ngờ nghệch, thế là cũng ra thật.
Anh mới bắt chuyện:
– È hèm, cậu định mua máy à?
– Ơ, ừ, tớ đang định hỏi mua cái máy.
– Không nên mua ở đây.
– Sao cơ?
– Thì đại khái là không tốt lắm. Thế cậu muốn mua máy cấu hình thế nào?
– Cấu hình là gì vậy?
– Thì Ram, chip, ổ cứng thế nào?
– Ơ, tớ không biết !
Anh nản, đúng là gà thật, nhưng tính vốn thương người, anh mới hỏi tiếp:
– Thế cậu định mua bao nhiêu tiền?
– Chừng khoảng 4 triệu.
– Thế để tớ tư vấn cho, mấy cái này tớ rành.
Con bé nhìn anh như chết đuối vớ được cọc (mà đúng là cọc thật).
– Thế giúp tớ nhé !
– Ừ, để tớ chọn cho. Chừng ấy đủ mua máy mới đấy, còn thì màn cũ cũng được. Nhưng tớ để bảng báo giá ở nhà mất rồi. Hay về nhà tớ, tớ xem cho.
Các cụ có câu: Khôn 3 năm, dại 1 giờ. Hóa ra lại chuẩn, chả hiểu đầu óc bạn ý nghĩ thế nào mà lại đồng ý. Anh mới lấy con xe đạp Thống Nhất mua 5 trăm rưởi của anh để trên hè ra mà đèo bạn ý về nhà trọ.
Trên đường đi hai đứa huyên thuyên đủ thứ chuyện:
– Cậu đang học ở đâu đấy?
– Năm thứ mấy rồi.
– Ngành gì…
Đi với gái đúng là nhanh thật, mới có tí mà đã về đến nhà.
Hồi ý trọ trong An Đào, cái xóm heo hút lắm. Có 3 phòng, toàn giai với nhau, ế cả lũ. Mà vui, thân nhau như anh em. Tự dưng thấy mình dẫn gái về nhà, các bố ý có vẻ sốt sắng lắm. Xúm lại hỏi thăm.
Mình thì chỉ nửa kín nửa hở, úp úp mở mở:
– Ấy, chỉ là bạn em thôi, không có gì đâu.
Bạn ý thì lạ nước lạ cái, đâm ra thẹn. Ai hỏi gì thì nói, rồi thì cười cười, chào chào, đúng như kiểu con dâu mới về nhà chồng.
Đâm ra là các bố ý lại càng nghi ngờ tợn.
Sau khi các bố ý hỏi han xong, anh mới dẫn em ý vào phòng, mời nước, rồi lấy quyển catalog bảng giá mới thuổng bên Trần Anh bữa trước cho em ý xem. Em ý xem xét 1 hồi, chả biết đâu vào đâu, thế là anh lại tận tình giảng giải:
Anh:
– Ram, nó là cái Ram ý mà, nó xử lý dữ liệu.
– Chip ý, nó bé như cái bao diêm ý, nó cũng xử lý dữ liệu.
Em ý:
– Thế 2 cái cùng xử lý dữ liệu, sao không gộp vào làm 1 cho gọn.
Anh:
– À, ừ, cái vấn đề này thì thực ra, nói chung là nó hơi phức tạp, đại khái là nhà sản xuất quy định vậy.
Em ý:
– À, à…
Anh:
– Cái ổ cứng ý, nó lưu trữ dữ liệu, ca nhạc phim ảnh các thứ.
Em ý:
– À, à.
Trò chuyện 1 thôi một hồi mới để ý trời tối sẩm tối xờ từ bao giờ. Trời cuối thu, nhanh tối thế chứ lị.
Mấy ông anh gọi ới sang:
– Chi ơi, rủ bạn sang ăn cơm này. Chín rồi.
Gớm, tâm lý thế chứ lại, chả biết chuẩn bị cơm từ bao giờ. Yêu các anh lắm..
Anh mới è hèm đầy tiếc nuối:
– Hay ăn cơm đã nhé, rồi tí tớ đưa cậu về.
Cũng chả biết phải làm sao, em ý đành đồng ý.
Bữa cơm vui lắm. Hỏi han đủ thứ chuyện:
Các ông ý:
– Em quen Chi lâu chưa?
Mình cướp lời:
– Dạ, cũng lâu rồi anh ạ. Bạn cấp 3 của em.
Rồi quay sang nhìn em ý đầy tình tứ.
Em ý thẹn đỏ cả mặt, lúng túng chả biết nói gì. Anh thì anh biết, nhìn đã biết nãy giờ cũng có cảm tình với anh rồi.
Một ông nói:
– Thằng Chi sướng nhá, cả xóm mình mày có người yêu.
Anh phì cười, ra vẻ chuyện tế nhị, rồi thì là cúi xuống, cặm cụi gắp thức ăn.
Gớm, nói vô duyên quá cơ. Ấy dưng mà thích.
Cơm nước xong, cũng đã 7 rưỡi tối. Em ý xin phép ra về, anh dắt con ngựa chiến ra đèo em.
Nói chung là cũng nặng, nhưng mà không thành vấn đề, anh đã có tình yêu.
Nhà em ý ở Thạch Bàn, quãng đường khá xa, đủ để hàn huyên tâm sự, mà tán gái nó lại đúng là sở trường của anh:
Anh:
– Thế quê cậu ở đâu?
– Mình ở Hưng Yên.
– Ồ thế á, mới nhìn tớ đã đoán là Hưng Yên rồi, hóa ra đúng thật !
– Sao cậu lại đoán được.
– Thì con gái Hưng Yên toàn người xinh, nhìn dễ nhận ra lắm.
– Điêu!
– Thế cậu ở đâu Hưng Yên?
– Mình ở Mỹ Hào
– Thằng bạn cùng lớp tớ cũng ở Mỹ Hào, thế cậu ở xã nào?
– Tớ ở Xuân Dục. Thế bạn cậu ở xã nào.
Hợ, lớp anh có thằng mả mẹ nào ở Hưng Yên đâu, anh chém thế.
– Ừ, cũng ở Xuân Dục, trùng hợp thế nhỉ? Bữa nào tớ xuống nhà nó thì vào chỗ cậu chơi nhé
– Okie thôi.
Các bạn trẻ ạ, anh khuyên các bạn nên học 1 tí về địa lý, nhất là về địa lý các tỉnh loanh quanh Hà Nội, tỉnh nào hay, có đặc sản gì, các huyện ra sao, để con biết đường mà chém với gái.
Yếu quyết khi chat với gái lạ là phải chiếm được sự tin tưởng. Còn gì đáng tin tưởng hơn khi các bạn biết được rõ ràng về quê quán gái. Gái sẽ có cảm tưởng như đi vạn dặm gặp đồng hương, thấy yêu mến và thân thuộc vô cùng.
Để lại một bình luận