Phần 23
Thằng Dũng đi đi lại lại trước cửa phòng với vẻ mặt sốt ruột. Thật tình nó không hề nghĩ rằng mẹ nó đang bị tai nạn đến nỗi phải nhập viện thế này. Lúc ra mở cửa cho quý cô đỏng đảnh kia, nó cứ nghĩ rằng mẹ nó bận đi công chuyện đâu đó 1 lát sẽ về. Chính vì thế mà nó yên tâm ”làm việc” với người bạn thân của mẹ mình.
Ai ngờ đâu sau khi màn cụp lạc vừa hạ xuống, Xuân Hà đã vô tình buột miệng nói ra 1 câu mà ngay từ khi mới theo chân Thằng Dũng vào nhà, cô không biết nên ăn nói thế nào cho nó khỏi thấy shock. Nhưng chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, lời đã nói cũng đã nói rồi. Thằng Dũng sau khi trố mắt nhìn Xuân Hà như một người từ hành tinh xa lạ nào đó vừa ghé thăm trái đất thì nó không hỏi han gì thêm mà nhanh chóng mặc quần áo chinh tề rồi nắm tay cô lôi xềnh xệch ra cửa, nó bước ra mở cổng rồi trèo lên chiếc SH chạy vù ra cổng. Sau đó nó chở cô phóng ra đường với tốc độ chóng mặt và chỉ hỏi Xuân Hà 1 câu duy nhất:
– Bệnh viện nào thế ?!
Sau khi Xuân Hà nói tên cái bệnh viện ấy, Thằng Dũng không hỏi han gì thêm mà chỉ mím môi và siết chặt tay ga. Với nó lúc này sự an nguy của mẹ là trên hết. Xuân Hà ngồi sau lưng nó chỉ thấy gió thổi ào ào tạt qua rát cả da thịt nên cô vội vòng tay ôm sau eo ếch nó chặt cứng rồi gác đầu lên vai nhìn như đôi tình nhân đang dạo phố. Cặp bưởi căng tròn ướm vào lưng nghe mát lạnh, tuy nhiên nếu là lúc khác thì Thằng Dũng đã nứng bấn người… nhưng lúc này nó không có tâm trạng đâu để nghĩ tới chuyện ấy nữa. Có lẽ khi người ta lo lắng một điều gì đó thì ái tình cũng có lúc nhạt phai.
Sau khi vào bệnh viện, nó để mặc Xuân Hà loay hoay với việc gởi xe và chạy như bay vào phòng cấp cứu với hi vọng mẹ mình sẽ không bị thương tích gì. Nhưng đôi khi ông trời cũng chẳng chiều lòng người như người ta mơ ước. Vị bác sĩ sau khi nghe nó hỏi thăm và cung cấp tên tuổi bệnh nhân, ông báo cho nó biết mẹ nó đang bị hôn mê sâu vì mất khá nhiều máu, phải làm cuộc tiểu phẩu và truyền thêm máu thì mới mau bình phục. Và ông nói rằng ê kíp y tá đã đưa mẹ nó vào phòng mổ khá lâu rồi.
Cho nên bây giờ nó không biết làm gì ngoài việc đi đi lại lại trước cửa phòng. Thỉnh thoảng cu cậu ngồi bệt xuống ghế đá ở hành lang ôm mặt buồn bã. Xuân Hà ngồi kề bên tự nhiên cũng cảm thấy lòng dạ xót xa. Cô không nghĩ Thằng Dũng lại thương yêu và lo lắng cho mẹ nó như thế. Thật là 1 chàng trai hiếu thảo, ước gì mình cũng có được 1 đứa con hiếu thảo thế này. Xuân Hà nghĩ bụng.
Thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi trong dòng đời vô định, mặc cho những người hờ hững chẳng muốn níu kéo thời gian hay những người đang lo nghĩ chỉ muốn thời gian trôi qua thật mau như trường hợp Thằng Dũng bây giờ. Cứ chốc chốc nó lại đưa đồng hồ lên xem giờ nhưng sao nó thấy thời gian hôm nay chạy chậm quá chừng… mãi mà chỉ có hơn 30 phút thôi !!!
Thời gian trôi qua rồi cũng trôi qua, cái gì đến cũng sẽ đến. Sau hơn 4 tiếng đồng hồ hết đứng lại ngồi thì cánh cửa phòng mổ cũng bật mở. Hai cô y tá đẩy ra ngoài chiếc băng ca trên đó có 1 người nằm im lìm không động đậy, phía trên phủ tấm khăn trắng xoá. Thằng Dũng tự nhiên thấy điếng hồ và gai ốc nổi đầy mình khi nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra với mẹ nó. Vị bác sĩ bước theo sau dường như đã đoán biết nó đang nghĩ gì nên ông liền bước nhanh đến bên cạnh, vỗ vai nó và nói thật khẽ như rõ ràng, dứt khoát:
– Mẹ cháu đã qua cơn nguy kịch rồi. Cũng may là những người đi đường đã mang mẹ cháu vào đây kịp lúc, nếu không….
Ngưng lại một chút, ông tiếp:
– Mẹ cháu chỉ bị chấn thương phần mềm nên cũng không nguy hiểm lắm. Tuy nhiên cô ấy mất khá nhiều máu lại bị hòn đá chém vào gáy nên phải khâu vài mũi. Chỉ vài mũi thôi chàng trai ạ.
Thằng Dũng hỏi với vẻ lo lắng:
– Thế bây giờ mẹ cháu thế nào ạ ?
Vị bác sĩ mỉm cười đôn hậu:
– Bà ấy không sao đâu, cháu đừng lo. Bây giờ y tá sẽ đưa bệnh nhân vào phòng chăm sóc đặc biệt cho mau hồi sức. Cháu cầm cái hoá đơn này đi đóng tiền viện phí nhé !
Nói xong ông vỗ vai nó thêm lần nữa rồi đi thẳng. Thằng Dũng đứng tần bần trông theo bước chân 2 cô ý tá với nét mặt lo âu. Xuân Hà thấy vậy liền đưa tay lấy cái hoá đơn trên tay nó rồi nói:
– Thôi cháu vào phòng với mẹ đi, để cô đi đóng tiền cho.
Thằng Dũng gật nhẹ đầu và hơi mỉm cười thay cho câu cám ơn rồi nhanh chân bước theo 2 cô y tá nọ.
Sau khi đưa bệnh nhân vào phòng, 2 cô y tá căn dặn người nhà không được hỏi han gì bệnh nhân sẽ không tốt cho sức khoẻ của họ.. rồi lui ra. Thằng Dũng đứng lặng bên chiếc giường nệm trắng tinh tươm ngắm nhìn mẹ nó đang thiêm thiếp ngủ. Trên gương mặt mẹ nó còn hằn sâu vẻ mệt mỏi sau cơn phẫu thuật. Thằng Dũng bỗng thấy thương mẹ nó vô ngần. Nó ước chi có thể thay mẹ chịu đựng những cơn đau ấy, ước chi người nằm đây là nó chứ không phải là mẹ… càng nghĩ nó càng thấy buồn bã và nước mắt cứ chực trào ra 2 bên khoé mắt.
Trên giường, Tuyết Trinh vẫn nằm im lìm và bất động không hay biết gì về sự có mặt của Thằng Dũng ở đây.
Thằng Dũng đứng nhìn mẹ nó nằm thiêm thiếp trên giường mà lòng dâng lên một niềm xúc động không thể thốt nên lời. Nó lặng lẽ đến bên chiếc giường và nhẹ nhàng ngồi xuống rồi cầm bàn tay trắng bệch của Tuyết Trinh lên xoa nhè nhè. Những ngón tay nó miết nhẹ nhàng trên bàn tay với những ngón thon dài vốn đuợc mẹ chăm sóc rất kĩ nên cực kì sạch sẽ và mềm mại. Nó nhìn Tuyết Trinh với đôi mắt ngấn ngấn lệ.
Trên giường, Tuyết Trinh vẫn im lìm trong giấc ngủ đầy mệt mỏi và ưu tư.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thằng Dũng vẫn cứ ngồi cạnh bên mẹ nó và nắm bàn tay ấy như để truyền thêm hơi ấm và sức mạnh cho nàng. Chỉ đến khi Xuân Hà bước đến bên cạnh và đặt bàn tay lên vai nó thì nó mới sực tỉnh:
– Thôi nào chàng trai, hãy để cho mẹ nghĩ ngơi một chút nào !
Lúc ấy Thằng Dũng mới hay sự có mặt có mặt của Xuân Hà trong phòng.. nơi mà vốn dĩ nó chỉ nghĩ rằng là nơi chỉ có nó và mẹ mà thôi.
– Dạ, cháu biết rồi cô ạ.
Thằng Dũng cười gượng và đưa tay ra hiệu mời Xuân Hà ngồi xuống chỗ của mình sau khi đã đứng lên. Tuy nhiên cô chỉ mỉm cười và lắc đầu thật nhẹ:
– Thôi được rồi Dũng.. giờ cô cũng phải về đây, cháu ở lại chăm sóc cho mẹ nhé.. sáng mai cô sẽ qua đây sớm với mẹ cháu…
Rồi cô tiếp:
– À, cái hoá đơn thanh toán viện phí cho ca mổ cô đã thanh toán rồi, cháu yên tâm nhé. Còn cái này – Xuân Hà mở ví lấy ra 1 xấp polyme mới cứng đưa cho Thằng Dũng – cháu cầm tạm để lo cho mẹ. Thôi cô về nhé.
Trước khi tạm biệt, Xuân Hà kín đáo quay sang cửa phòng xem có ai vào không rồi mới vòng tay qua eo Thằng Dũng kéo nó sát vào người đến mức cặp ngực căng tròn như áp sát vào người Thằng Dũng. Cô nhìn nó với ánh mắt thật đắm đuối:
– Cô sắp về đấy, cháu hôn tạm biệt cô đi !
Bất giác, thằng Dũng quay sang nhìn Tuyết Trinh một cái rồi như tạm yên tâm khi thấy mẹ vẫn đang ngủ say, nó dùng tay nâng cằm Xuân Hà lên rồi cúi xuống áp môi mình vào môi cô với 1 nụ hôn thật nóng bỏng trong khi phía dưới 1 chút, bàn tay nó đang mân mê cái gò ngực tròn căng của người thiếu phụ trẻ đẹp nhưng cũng rất đa tình.
Một lúc lâu sau, dường như thấy như thế cũng đủ mang đến thật nhiếu cảm xúc cho cả 2 người, Xuân Hà đẩy nhẹ Thằng Dũng ra rồi nháy mắt với nó:
– Vậy là được rồi chàng trai ạ, còn để dành cho những sau nữa chứ ?
Nói xong cô đưa tay xuống dưới vuốt nhẹ cái hạ bộ đang cương cứng trong quần Thằng Dũng với vẻ thích thú rồi quay lưng bước ra cửa. Thằng Dũng đứng nhìn theo cái dáng lả lướt của Xuân Hà với cặp mông căng tròn đong đưa theo nhịp bước mà nghe thèm dãi. Nếu là ở nơi khác thì dễ gì Thằng Dũng dễ gì đề cho cô ra về dễ dàng thế, nhưng ở đây thì khác ! Nó cố nén sự ham muốn tột độ của mình vào sâu trong tận đáy lòng rồi tiện tay nhấc cái ghế kê sát nơi Tuyết Trinh đang nằm, tay nắm chặt tay mẹ và mắt nhìn nàng đăm đăm.
Thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi qua trong thinh lặng…
Không biết Thằng Dũng đã ngồi nhìn mẹ nó đã bao lâu rồi, chỉ biết rằng khi Tuyết Trinh vừa cử động nhẹ các ngón tay và từ từ mở mắt ra thì nó đã gục đầu lên thành giường mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Về phần Tuyết Trinh, sau khi được y tá đưa ra khỏi phòng mổ và chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt này, nàng nhận biết được tất cả bằng trực giác của mình nhưng dù cố gắng đến mấy nàng vẫn vẫn không mở mắt ra được. Có lẽ do mất sức quá nhiều lại thêm tác dụng của thuốc mê nên nàng vẫn cứ như đang say ngủ. Lúc Thằng Dũng với Xuân Hà thì thầm nói chuyện với nhau, nàng vẫn nghe loáng thoáng bên tai nhưng không nhận ra ai đang nói chuyện với ai. Đầu óc của nàng cứ bồng bềnh và lơ lửng trong đám mây dày đặc.
Chỉ đến khi nàng thấy thật tỉnh táo và từ từ mở mắt ra, Tuyết Trinh nhìn lên trần nhà chỉ thấy một màu vôi trắng xoá. Nàng nhắm mắt lại rồi lại mở ra và nhận ra ngay đây không phải là căn phòng quen thuộc của nàng và nàng cũng biết đây là đâu và vì sao mình lại nằm đây. Tuyết Trinh cố gượng người ngồi dậy nhưng không thể, tuy nhiên cử động của nàng cũng đủ đánh thức Thằng Dũng choàng tỉnh sau giấc ngủ đầy mệt mỏi:
– Mẹ tỉnh rồi à ? Mẹ thấy trong người sao rồi mẹ ?
Nó thấy Tuyết Trinh tỉnh dậy nên mừng quá cứ hỏi dồn dập mà quên cả lời dặn của cô y tá khi nãy.
Tuy nhiên Tuyết Trinh không trả lời câu hỏi của nó mà hỏi ngược lại:
– Đây là đâu thế.. sao mẹ lại ở đây ??
Thằng Dũng liếm môi đáp nhỏ xíu:
– Đây là bệnh viện mẹ ạ !
Tuyết Trinh tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Bệnh viện à, sao mẹ lại ở đây thế ?
Thằng Dũng thấy mẹ mới vừa tỉnh lại mà đã có nhiều điều để lo lắng như thế nên nó sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ cũa nàng nên nó vội nắm bàn tay nàng như muốn truyền thêm nghị lực:
– Không sao đâu mẹ, mọi việc ổn rồi, mẹ nghĩ ngơi một chốc sẽ khỏi ngay ấy mà.
Nói xong nó lấy khắm lau những giọt mồ hôi lành lạnh đọng trên trán Tuyết Trinh với vẻ rụt rè dường như nó sợ làm mạnh sẽ khiến nàng đau thêm vậy. Thấy hành động của nó như thế Tuyết Trinh dù đang bệnh cũng phải phì cười:
– Mẹ khoẻ rồi, con đừng lo lắng. Giờ rót cho mẹ miếng nước nhé.
Sau khi uống chút nước, Tuyết Trinh nhắm mắt lại và dần dần hồi tưởng những việc đã xảy ra trong chiều nay… buổi tiệc ở nhà Mỹ Linh… những bước nhảy và những giai điệu rộn rã… những lon bia và những viên thuốc màu hồng… gương mặt thằng con trai bằng tuổi con nàng với những cử chỉ vuốt ve mơn trớn những chỗ nhạy cảm trên người nàng… rồi xe cộ tấp nập trên đường và 1 chiếc xe băng ngang tông vào bên hông xe nàng… Tuyết Trinh mơ hồ nhớ lại tất cả những việc ấy như đang tua lại một thước phim được quay bằng cái đầu thông minh tuyệt đỉnh. Khi đã nhớ lại tất cả, Tuyết Trinh tự nhiên thấy mủi lòng và những giọt lệ cứ lặng lẽ tuôn rơi trên mắt đẹp…
Thằng Dũng thấy tự dưng mẹ lại khóc trong lặng lẽ như thế thì lấy làm lo lắm, nó nghĩ có lẽ Tuyết Trinh đau đớn lắm nên mới khóc không thành tiếng như thế. Nó hỏi với vẻ lo lắng:
– Mẹ đau lắm phải không ? Con thương mẹ quá !
Nói xong nó cầm bàn tay Tuyết Trinh áp lên má biểu lộ sự yêu thương. Nàng thấy xúc động vô cùng khi con nàng lo lắng cho nàng nhiều như thế. Khẽ đưa bàn tay xoa nhẹ má nó, nàng trấn an:
– Mẹ không sao đâu, cám ơn con. Giờ con đi ngủ đi cho khoẻ. À, mai con gọi điện về quê của bà ngoại hay con Dung lên nuôi mẹ nhé, con là con trai không biết chăm sóc người bệnh đâu.
– Dạ, con biết rồi !
Nó đáp khẽ khàng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tuyết Trinh mắt nhìn nàng nửa như âu yếm nửa như lo lắng. Tuyết Trinh như muốn lịm người trong đôi mắt ấy.. cái đôi mắt rất giống một người.. trong quá khứ !
Về phần Xuân Hà sau khi ra khỏi bệnh viện, cô chạy thẳng về nhà với nét mặt vui tươi hớn hở. Nụ hôn vừa rồi với Thằng Dũng mang lại cho cô thật nhiều cảm xúc. Khi vào nhà thì ông chồng nàng đã đi trực đêm từ lúc nào. Là vợ một bác sĩ giỏi, đôi khi Xuân Hà cũng thấy hãnh diện khi ra đường những người quen cứ gọi cô là bà bác sĩ… nhưng cũng có lắm khi cô thấy buồn bã và trống vắng… như lúc này đây… cái cơ thể phơi phơi xuân tình đang thèm được vuốt ve và mơn trớn.. nhưng chồng cô lại chẳng ở kề bên…
Và không phải ngẫu nhiên mà cô nghĩ tới Thằng Dũng thật nhiều khi từ bên trong sâu thẳm người nàng, cái âm hộ cũng đang bắt đầu ươn ướt. Xuân Hà buông người nằm dài ra nệm rồi đưa tay vuốt ve vùng tam giác của mình với sự thèm khát vô tận. Phải chi có Thằng Dũng ở đây thì hay quá !! Cô lặng lẽ đưa tay mở khoá quần rồi kéo xuống tận đùi, sau đó những ngón tay bắt đầu len lỏi vào bên trong cái chip mỏng manh để đi tìm vùng đất mang tên cõi hoang lạc…
Để lại một bình luận