Phần 61
Bây giờ bỏ qua chuyện tức giận của 2 tên ma đầu Viên thủ thần cửu và Miêu Thiên Tường. Chúng ta quay lại xem thử tình hình của Vân Linh lúc này ra sao.
Đúng như là dự đoán của Miêu Thiên Tường. Hai tên tay sai chuyên làm ác kia đã bị Vân Linh một chưởng giết chết. Hai gã này đúng là làm chuyện gian ác cả đời nên cuối cùng cũng không thoát khỏi kiếp số. Bọn chúng lúc trước vốn đã được Vân Linh tha cho rồi mà còn không chịu hối cải. Lần này chúng gặp phải chàng ta lần nữa thì làm sao Vân Linh tha cho chúng được.
Hai tên gian tặc bị giết chết một cách nhanh chóng đến không ngờ. Bọn chúng ngay khi bước vào phòng giam nạn nhân thì bị Vân Linh hạ thủ khiến chúng đến một chút phản ứng cũng không có. Cơ hồ vừa biết cái chết thì thần chết đã đến nơi rồi.
Phải biết lần này Vân Linh ra đòn theo kiểu “sấm chớp không kịp bịt tai”. Bởi lẽ chàng biết bọn người này gian trá độc ác, lắm mưu nhiều kế, trong khi đó chàng tình hình địa vật nơi đây lại không chút am tường.
Nội việc theo dõi chúng thôi cũng đã thấy khó khăn. Lý do là vì bọn người này võ công cũng không tầm thường. Hơn nữa nơi phòng giam tiềm phục vô số cơ quan. Vân Linh chuyến này vào tận nơi giam giữ người như vầy nếu không được 2 tên gian tặc này đi trước dẫn đường thì thể nào cũng dính phải cạm bẫy đặt ra trên đường.
Lúc này chàng giết xong hai tên Tiếu Diện Phật Hổ Như và Trí Đa Tinh Lưu Hành liền nhanh chóng lấy chìa khoá ra cầm tay tìm kiếm nơi phòng giam giữ Ngọc Liên Hoa.
Trong phòng giam này, có tất cả 2 dãy phòng, mỗi dãy có gần 10 phòng giam riêng biệt. Mỗi một phòng giam như thế đều có ô cửa nhỏ để người ta đưa cơm vào. Tuy nhiên, cũng chỉ người ngoài mới có thể nhìn được qua ô cửa này thôi vì người ở trong không thể đưa tay mở ô cửa nhỏ kia ra được, mọi ô cửa đều có lẫy cài giữ chặt lại ở bên ngoài.
Trong phòng không khí ngột ngạt. Mùi xú khí bốc lên cực kỳ khó ngửi. Bọn giam giữ phạm nhân dường như không quan tâm lắm đến việc quét dọn. Chúng như muốn để phạm nhân ngoài cực hình đau đớn ra còn phải chịu thêm thứ khí vị thối tha kia nữa.
Bên ngoài đã vậy, thì sâu vào từng phòng giam chắc mùi vị khó ngửi kia hẳn còn cao hơn nhiều. Vân Linh vào trong này rồi tự nhiên cũng phải ngửi lấy cái mùi khó chịu kia. Chàng nghĩ đến cảnh người ngọc bị giam cầm nơi đây thì không khỏi thương xót cho mỹ nhân.
Thế rồi, Vân Linh đưa tay mở từng ô cửa nhỏ đưa mắt nhìn vào trong. Đầu tiên đập vào mắt chàng là những thân hình tiều tuỵ, hốc hác và dơ bẩn. Chàng thấy một gã thanh niên đang ngồi im trong góc phòng – y chính là đại công tử Ngọc Quang Lân, rồi 2 người phụ nữ tóc tai rối bù ở phòng bên cạnh. Họ là vợ và con gái của lão trang chủ là Cam phu nhân và tiểu thơ Ngọc Y Vân, sau nữa là đến một lão sư râu ria lởm chởm.
Vân Linh trong lòng chỉ muốn tìm kiếm nương tử Ngọc Liên Hoa nên căn bản không quan tâm lắm đến bọn nam nhân bị giam trong phòng. Thế nhưng khi chàng nhìn thấy lão sư đầu tóc lởm chởm kia thì hết sức ngạc nhiên.
Khuôn mặt lão sư khiến chàng nhớ đến một người. Đó chính là lão sư Bất giới hoà thượng, người đã đánh nhau cùng với Vương phu nhân, mẹ của Sử Nguyệt Nga ở trên núi Cửu Long Sơn vì tội làm lạc mất đứa con của bà ta.
Có điều hiện giờ thân hình lão hoà thượng to béo kia đã gọn đi rất nhiều. Vì lẽ đó, Vân Linh thoạt mới nhìn lão cũng không nhận ra. Nếu chẳng phải lúc này lão quay mặt về chỗ ô cửa nhỏ thì Vân Linh cũng chẳng dám tin lão chính là Bất giới hoà thượng nữa.
Vân Linh nhìn thấy Bất giới hoà thượng tự nhiên nhớ đến Sử Nguyệt Nga. Trong lòng chợt nhiên nhói đau. Tự nghĩ không hiểu giờ này Sử Nguyệt Nga đã như thế nào rồi ? Không biết Hoạt trúc sư thúc đến nơi có cứu chữa được cho nàng chưa ?
Chàng nhớ đến người yêu tự nhiên cảm xúc thương hại cho lão sư Bất giới đang bị giam cầm. Thế rồi, Vân Linh liền tìm lấy chìa khoá mở cửa phòng giam cứu lão hòa thượng ra.
Bất giới hoà thượng đang ngồi trong phòng giam thì tự nhiên thấy có người mở cửa đi vào thì rất ngạc nhiên. Lão chưa kịp hỏi gì thì Vân Linh đã lên tiếng:
– Lão hoà thượng. Ta đến cứu lão đây. Lão hãy ra nhanh lên.
Bất giới hoà thượng không ngờ mình lại có thể được cứu. Vô pháp vô thiên vội vàng bước ra.
Vân Linh thấy lão sư phụ bây giờ thân thể gọn gàng hơn hẳn thì rất lấy làm kỳ liền hỏi:
– Lão sư phụ có phải là Bất giới hoà thượng không ?
Bất giới hoà thượng thấy thanh niên nhân mặt mày xấu xí, nhưng được cái ánh mắt gã nhìn rất nhu hoà thì không thể giận gã được trợn mắt nói:
– Ta không phải Bất giới hoà thượng thì còn là ai ? Ngươi làm sao biết ta bị nạn ở đây mà đến cứu ?
Lão nói tuy không lớn nhưng vì trong phòng giam kín tiếng nên thanh âm vang vọng. Ai ai cũng có thể nghe được.
Mọi người trong các gian phòng tức thời có chuyển biến. Có mấy người lên tiếng kêu gọi xin được giúp đỡ.
Vân Linh thấy lão tăng kia được cứu mà không cám ơn. Lại còn nói lớn tiếng với chàng thì lắc đầu cười.
Chàng vội hỏi:
– Lão ở trong này, có bao giờ nhìn thấy hay nghe thấy bọn chúng bắt giam một nữ nhân vào trong này không ?
Bất giới hoà thượng thấy thanh niên nhân không trả lời mình còn hỏi lại như vậy thì ngớ người ra. Hẳn nhiên lão hiểu rõ thanh niên nọ vào đây là để tìm kiếm nữ nhân kia. Còn cứu lão chỉ là tình cờ thôi.
Bất giới hoà thượng nghĩ vậy liền gãi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Ta hình như có nghe bọn cai ngục kháo nhau có một nữ nhân bị giam ở gian phòng thứ 7 nhan sắc cực đẹp. Nàng nọ có phải là người ngươi muốn tìm không ?
Vân Linh đang đưa tay mở ô cửa bên một gian phòng để nhìn vào thì nghe lão hoà thượng nói vậy liền không kìm được vội vàng nhảy ngay đến gian phòng thứ 7 ở bên phải.
Chàng mở ô cửa ra thì thấy lại là một đạo cô lớn tuổi liền biết rằng không phải liền quay sang mở ô cửa phòng giam thứ 7 bên trái.
Đập vào mắt chàng lúc này đúng là có một cô nương xinh tươi bị giam trong đó. Thế nhưng, người này lại chẳng phải là Ngọc Liên Hoa – nương tử của chàng mà lại là Sử Tố Tố – sư muội của chàng.
Vân Linh đột nhiên gặp phải Sử Tố Tố bị giam ở đây thì không khỏi kinh mang. Chàng vội vàng tìm lấy chìa khóa mở cửa cho nạn nhân.
Phải công nhận bọn cai ngục ở đây cũng biết cách tính. Hai hàng phòng giam đều được bọn chúng đánh số thứ tự vào trên từng chìa một. Vì vậy, Vân Linh rất dễ dàng trong việc tìm chìa mở cửa cho Sử Tố Tố.
Hai người gặp nhau. Sử Tố Tố kinh ngạc nhìn gã trai xa lạ xấu xí kia. Không tưởng được mình lại có thể được cứu ra khỏi ngục tù.
Vân Linh trong lòng rất muốn nói rõ thân phận của chàng với Sử Tố Tố. Thế nhưng chàng biết hiện tại rất cấp bách. Không thể để mất thời gian hơn nữa. Vì thế chàng không nói rõ thân phận thực sự của chàng ra lúc này mà giao một trùm chìa khóa cho Sử Tố Tố để nàng giúp mình mở cửa cứu cho các nạn nhân.
Các tù nhân được cứu thoát đều hết sức cảm tạ hai người. Riêng đạo cô lớn tuổi liền lên tiếng:
– Chúng ta ở đây đều bị bọn chúng dùng pháp môn phong bế huyệt đạo. Hiện giờ nhị vị thí chủ có ai biết cách giải khai hay không ?
Vân Linh bởi lo lắng tìm kiếm Ngọc Liên Hoa nên nhất thời quên mất điểm này. Hiện giờ số người bị bắt đã được thả ra hết thảy nhưng tông tích Ngọc Liên Hoa vẫn không hề có. Thực sự đúng là gây cho chàng nhiều bối rối.
Lúc này, mọi người nghe lời cảnh báo của vị Đạo cô kia thảy đều lo lắng.
Phải biết rằng, võ học trong người chính là thực lực để sinh tồn. Hiện thời ai ai cũng bị vướng phải cấm chế thì việc thoát ra ngoài kia phỏng có được mấy thành thành công.
Nói không chừng mấy người vừa ra khỏi cửa đã bị bọn người Hắc Thanh Phái bắt lại rồi.
Bất giới hòa thượng tính tình bộc trực liền nói lớn:
– Thanh niên nhân. Ngươi cứu bọn ta ra vậy có biết cách giải cấm chế không ?
Mọi người nghe lão hòa thượng nói thế đều quay sang nhìn Vân Linh để xem chàng trả lời thế nào.
Vân Linh thấy mọi người đều nhìn mình thì khẽ nói:
– Nhị vị hãy để tại hạ kiểm tra thử một lúc xem có cách gì giải khai không ?
Thế rồi chàng chọn ngay tiểu cô nương Sử Tố Tố làm kẻ thực nghiệm đầu tiên.
Để lại một bình luận