Tiếng chó sủa của những căn nhà lân cận làm Út Thơm giật mình, con Gạo cũng sủa theo, nhưng nhìn cách sủa vui mừng hớn hở của nó thì chị biết là người nào rồi, đó chỉ có thể là điền chủ Cao, vì mỗi lần ông đến, đều đem cho nó 1 miếng thịt nướng to tướng. Út Thơm nghĩ cũng tội cho chú chó của mình, nó từ khi sinh ra đã sống với gia đình chị, nhưng với nó miếng thịt như bộ đồ lót trắng mà chị mới mua, tất cả đều là một thứ gì đó quá xa vời, vượt tầm với của cả chủ lẫn chó mặc cho họ vẫn hăng say lao động cực nhọc. Mọi thứ tài sản nông sản họ làm ra đều về tay các điền chủ, còn lại chút lương thực còm cho những mảnh đời nông dân nghèo khó, họ quây quần lại thành 1 xóm nghèo đùm bọc nhau, có cơm ăn đã là may lấy đâu ra tiền mà mua thịt, mua đồ lót, nhung lụa. Út Thơm tạm gác những suy tư, dằn vặt đang tuôn chảy trong đầu, chị vội lau mình rồi nhanh chóng mặc đồ vào, tuy vậy bộ đồ lót lần đầu tiên được mặc trên người cũng làm chị tốn kha khá thời gian, nhất là cái áo ngực vì chị chưa quen cài chốt như thế nào.
“Thơm ơi!!! Mở cửa cho anh nào, anh tới rồi đây”, tiếng gọi khẽ kèm những cái lay cửa sổ nhẹ nhàng.
“Em nghe rồi, ông đừng lắc cửa nữa kẻo xung quanh để ý”, Út Thơm nhanh chóng đáp lại cũng bằng lời nói khẽ tương ứng, chị nhanh chóng xách cây đèn cầy chạy nhanh ra cửa chính rồi nhẹ nhàng mở cửa, một cái bóng đen nhanh chóng lẻn vào trong nhà khi cửa còn chưa kịp mở rộng, con Gạo mừng rỡ khi thấy mặt người quen, vội nhảy chồm lên chào đón vị khách mà nó và cô chủ nó đang chờ đợi. Út Thơm đảo mắt nhìn xung quanh rồi cũng nhanh chóng khép cánh cửa lại, còn mọi người xung quanh ư? Họ cũng đã quá quen với tiếng chó sủa um sùm nhưng chẳng thấy bóng ai, lúc mới đầu họ còn cố gắng soi đèn tìm kiếm xem chó sủa người lạ nào nhưng vô ích, cũng chẳng thấy ai vào nhà mình, vì với kinh nghiệm rình rập chui rúc hoạt động trong bóng đêm rồi nhanh chóng lẻn vào nhà dân như điền chủ Cao thì họ chẳng biết đâu mà lần. Chỉ trừ những đêm có trăng là lão đành chấp nhận ở yên tại nhà khuây khỏa với mụ vợ già nua xấu xí(cái này là lão hay tự nhận xét thế). Thế nên giờ người dân quanh đây cứ cho rằng lũ chó sủa đổng vì một bóng ma nào đó và chỉ biết kêu chúng im miệng để họ còn được nghỉ ngơi sau 1 ngày làm việc cực nhọc.
“Của chú mày đây, chạy tới đó ăn để ông còn làm việc nào, hêhê”, điền chủ Cao lấy từ trong túi giấy ra 1 miếng thịt to tướng ném vào góc nhà, chú chó nhanh chóng chạy sà đến và nhai ngấu nghiến, nó đã quá quen với mùi vị thịt nướng thơm lừng và cả sự ghé thăm thường xuyên của lão với chủ nhân nó, chẳng trách dù lão còn đang ở xa mà nó đã đánh hơi được và làm điệu bộ mừng rỡ báo cho bà chủ nó biết.
“Còn cái này tí tao thưởng mày sau, sau khi tao đã xong việc với bà chủ của mày nhé héhé”, điền chủ Cao gói cục xương to còn lại vào trong túi giấy và đặt lên bàn, mắt lão nhìn sang Út Thơm nỏ điệu cười biến thái.
“Ông thật là già dê quá chừng”, Út Thơm cũng niềm nở đáp lại bằng nụ cười bẽn lẽn với điền chủ Cao, rồi chị chậm rãi bước tới và ngồi xuống chiếc giường mà chị đã tốn công sửa soạn.
“Tất nhiên, với Thơm là anh phải dê rồi, anh cũng như con chó của em, thấy em như thấy thịt, phải tranh thủ ăn ngấu nghiến cho đã cơn thèm. Thơm ơi, anh nhớ em quá chừng, nhớ cả cách em làm anh sung sướng, hehe… em y như là một món thịt nướng hảo hạng mà anh muốn ăn mãi”, điền chủ Cao nhanh chóng bước tới trước mặt Út Thơm, đưa tay vuốt mái tóc chị vẫn còn chưa ráo nước.
“Gớm, ông thật là tinh tướng, thế hôm nay ông muốn làm con chó giống chó nhà em hay sao”, sự thân thuộc với điền chủ Cao đã làm cho Út Thơm dạn dĩ hơn khi nói chuyện với lão, nàng cũng không ngại ngùng giữ ý tứ như lúc trước nữa.
“Ôi tưởng gì, có làm 10 con chó cho em cũng được, miễn được gần em, được ăn cái này của em, hêhê…”, điền chủ Cao bất ngờ đặt 2 tay lên ngực Út Thơm mà bóp mạnh.
“Á… aá đau em… con chó già hư này…”, Út Thơm tát mạnh vào tay điền chủ Cao làm tay lão văng ra cả 2 bên.
“Ấy… cho em xin lỗi ông, do ông làm em đau quá… ông bóp lại đi… nhè nhẹ thôi”, Út Thơm biết mình vừa hơi mạnh tay, không dám làm điền chủ Cao phật lòng, chị vội vàng cầm 2 tay lão đặt lên ngực mình lại rồi õng ẹo làm điệu bộ hối lỗi, gương mặt lộ rõ sự dâm dật của đàn bà gần tình nhân.
“Ôi nhìn cái mặt Thơm giận dữ đáng yêu quá chừng, cái miệng vừa kêu anh là chó già cũng xinh xắn. Cho anh xin lỗi, để con chó già này bóp nhẹ lại… thế này… thế này được chưa em yêu…”, điền chủ Cao vừa nói vừa bóp vú Út Thơm theo từng nhịp điệu, lúc nhẹ lúc vừa phải lúc lại mạnh hơn 1 chút.
“Dạ… được… được ông ơi”, Út Thơm nhắm đôi mắt mơ màng, tận hưởng cảm giác đê mê tê dại từ đôi tay 1 người đàn ông lạ không phải chồng chị đang nghịch ngợm chơi đùa với cặp vú căng tròn của chị dù vẫn còn cách chúng 2 lớp áo. Út Thơm thích cảm giác này, chính xác là cảm giác mân mê, mạnh bạo mà người đàn ông này mang lại chứ không phải của chồng chị, dù thỉnh thoảng chồng chị vẫn thèm thuồng bóp vú chị nhưng chị lại ngại ngùng đẩy tay anh ra. Vậy mà, với điền chủ Cao, Út Thơm lại để mặc lão muốn bóp nắn cặp vú chị thế nào cũng được, chị còn thấy thích thú với việc đó…
“Có phải sự khám phá của 1 người đàn ông khác không phải chồng mình luôn mang lại cho mình những cảm xúc khác biệt?”, Út Thơm hay tự hỏi bản thân câu đó khi gần điền chủ Cao, chị đến giờ vẫn chẳng thể tìm được cho mình 1 lời giải thích thỏa đáng.
“Hãy kêu anh là chó già đi, đêm nay anh lại thích được em kêu như thế, hãy để con chó già này hầu hạ em, chơi đùa với cơ thể em, liếm cái Ɩồŋ dâm đãng đầy lông của em, rồi dùng con cặċ già của nó chọc phá đâm nát cái Ɩồŋ em luôn, con chó cái ngọt xương à”, điền chủ Cao như bị kích động bởi những lời nói và suy nghĩ trong đầu lão, 2 tay lão nhanh chóng rời khỏi ngực của Út Thơm, lão đẩy nhẹ chị ngã ra giường để chị chống 2 tay xuống giường, rồi 2 cái tay hư hỏng của lão tìm đường di chuyển xuống cái mu Ɩồŋ đang nhô cao khi chị ngồi thỏng chân xuống giường.
“Ông lại kêu em là đĩ rồi… hàhhhaaa… em chỉ có… làm đĩ cho mình ông thôi chứ còn với ai nữa đâu… hhhaaa phải gọi ông là con chó già theo… ý ông muốn chứ…”, Út Thơm thở nhanh hơn, mặt ửng đỏ như kẻ say rượu khi bàn tay của điền chủ Cao xoa tròn trên mu Ɩồŋ chị, thỉnh thoảng một ngón tay của lão lại cố tình như muốn chọc xuyên qua 2 lớp quần để khẩy nhẹ hột le của chị. Út Thơm cũng chẳng vừa khi cố tình ưỡn mu Ɩồŋ của mình lên cao hơn, hướng về những ngón tay tinh nghịch của điền chủ Cao, để chúng có thể xâm nhập nghịch ngợm cái Ɩồŋ dâm đãng của chị nhiều và sâu hơn.
“Haha chứ em mà làm đĩ khắp xóm này thì chẳng mấy chốc em giàu có hơn anh và đám tá điền vì hầu hạ em mà đau lưng bỏ ruộng bỏ vườn của anh hết à. Em đúng là một con đàn bà dâm đãng, trắc nết, thằng chồng cao to của em nó làm gì đủ sức thỏa mãn em được, họa chấp hết cả đám trai làng này thì còn quạ may. Ước gì thằng chồng em chết quách cho xong hỷ, anh sẽ đỡ phải lén lút thế này, muốn đụ em lúc nào cũng được. Lồŋ em đang rỉ nước này con chó cái, khác xa con đàn bà hay giả vờ ngại ngùng, đàng hoàng mà người đời hay thấy quá, họ đâu biết rằng em đã dâng cái Ɩồŋ đầy nước của em cho anh đụ biết bao lần, đến nỗi dính cả bầu, em thật là 1 con đĩ chính hiệu… hehe”, điền chủ Cao bắt đầu mạnh tay hơn, lão cố tình đưa 2 ngón, 3 ngón rồi 4 ngón chà mạnh vào 2 mép Ɩồŋ Út Thơm, lão cũng chọc tay vào lỗ Ɩồŋ chị mạnh hơn, khiến cho chị nghĩ rằng với 2 lớp vải quần chị đang mặc gần như không đủ sức cản nổi những ngón tay đó của lão.
“Thôi, ông đừng nói quở, cũng đừng chê trách em không đàng hoàng, ngoài ông ra thì em có bậy bạ với ai nữa đâu, chẳng phải do ông hại đời em sao? Thân phận và hoàn cảnh em với ông như bây giờ là được rồi, em không mơ làm vợ lẽ cho ông đâu, em cũng sợ xóm làng dị nghị chê cười em lắm, lỡ đổ bể ra bà vợ ông chắc giết em mất, em cũng không có mặt mũi nào để sống trong làng này được nữa, chắc phải trốn qua xứ khác. Ông có thương yêu em khi em trót dại với ông rồi thì mong ông đối xử tốt với mẹ con em, thế là em mãn nguyện rồi, ông à…”, Út Thơm ghìm tay điền chủ Cao lại, làm giảm đi nhịp chọc ngoáy mạnh mẽ từ những ngón tay của lão vào lỗ Ɩồŋ chị, chị nhìn chằm chằm vào đôi mắt lão bằng đôi mắt ướt át đẫm lệ của chị, như muốn khẳng định cho lão thấy những điều chị nói lúc này là những lời tận đáy lòng. Đôi mắt long lanh đó của Út Thơm đủ sức làm mềm nhũn hay đánh bại cả những anh hùng trận mạc khi xưa nói gì đến điền chủ Cao, lão nhẹ nhàng ôm chị vào lòng và dỗ dành chị.
“Ấy ấy… tất nhiên là anh thương mẹ con em mà, anh sẽ tuyệt đối giữ kín miệng chuyện đôi ta, anh sẽ chăm lo cho mẹ con em, không để ai làm hại em cả. Mà em thấy ý tưởng anh cho chồng em đi canh chòi vịt vào buổi tối hay không? Nhờ vậy mà anh với em được gần nhau, chỉ tiếc là em không để anh sắp xếp cho chồng em đêm nào cũng ở lại chòi vịt đó luôn…”, điền chủ Cao ngồi xuống cạnh bên Út Thơm, hôn lướt quanh vùng gáy vùng cổ và 2 má chị.
“Nếu để chồng em mãi ở đó… xóm làng sẽ thắc mắc và cả chồng em cũng sẽ sinh nghĩ về cái bầu em đang mang…”, Út Thơm đăm chiêu suy nghĩ, có 1 chút ăn năn tội lỗi với chồng chị.
“Ấy chết anh lại quên mất chuyện này, hehe, em đúng là 1 con đĩ thông minh, còn thằng chồng em thật là khờ dại, vợ nó đang mang bầu của anh và trong khi nó đang nằm canh trôn của những con vịt cái chết bẫm thì Ɩồŋ vợ nó lại được anh hầu hạ, chăm lo, haha. Nào nào, bỏ qua những chuyện buồn, 2 chúng ta phải tranh thủ tận hưởng thời gian ít ỏi, hãy để con chó già xấu xa này làm em sung sướng… giờ cho anh xem cái Ɩồŋ xinh đẹp của em nào, anh thèm nó quá rồi đây… híhí, mà ba mẹ em thật khéo đặt tên, em Thơm à, em thơm thịt quá… héhé”, điền chủ Cao nhéo má Út Thơm và cười.
“Khoan đã nào, con chó đực vừa già vừa dê vừa xấu xa, em hôm nay muốn cho ông xem 1 thứ”, Út Thơm lắc đầu để xua tan đi những tội lỗi với chồng chị đang lởn vởn trong đầu, chị muốn trở lại thực tại. Út Thơm muốn được điền chủ Cao hầu hạ, yêu thương và được lão đụ chị như mọi khi lão ghé nhà, nó là điều luôn làm chị rùng mình mỗi khi nghĩ đến. Út Thơm có thể tái hiện rõ ràng chính xác con cặċ của điền chủ Cao trong đầu với đủ hình dáng kích cỡ mà không cần nhìn tận mắt… đơn giản vì chị mê nó, mê những cảm giác mãnh liệt mà nó mang lại cho chị.
“Thứ gì?”, Điền chủ Cao bất ngờ, đợi chờ thứ mà Út Thơm muốn cho lão xem.
“Ông chỉ biết dê thôi, chẳng để ý gì đến em cả”.
“Nào có như thế, anh vẫn đang chiêm ngưỡng em đây, có bỏ sót 1 cọng lông nào của em đâu, kể cả từng sợi lông Ɩồŋ của em, héhé”.
“Hứ… cái miệng cứ nói những thứ bậy bạ, ông có nhớ số tiền bữa ông đưa em không?”.
“Có, có chứ, em xài hết rồi à, tý anh sẽ đưa thêm cho em, mấy cái đó có khó khăn gì với anh đâu”.
“Không, ông nghe em nói đã, chưa hết hẳn, nhưng em có dành ra 15 đồng để mua cái này dành riêng cho ông xem”, hai má Út Thơm trở nên đỏ ửng, chị thấy ngại ngùng khi tính khoe khoang bộ đồ lót chị mới mua cho điền chủ Cao xem.
“Ai lại khoe thân thể khi mặc đồ lót cho đàn ông xem kia chứ, nhất là với người không phải là chồng mình, mình đúng là thứ đàn bà lăng loàn thật mà”, Út Thơm thầm thì trong đầu.
“Ôi dành riêng cho anh à, mà anh thì thiếu thứ chi, em mua cho anh làm gì, hãy dành tiền đó mua những gì em thích ấy”, điền chủ Cao cố gắng đoán xem thứ gì mà Út Thơm muốn cho lão xem, chẳng lẽ là cái mẻ kho như truyện Thạch Sùng, lão cười không hé miệng khi nghĩ đến đó vì liệu người đàn bà nghèo khó này có món gì mà cuộc sống giàu sang của lão lại không có. Út Thơm không nói gì cả, chị im lặng, hơi run rẩy, nhưng cái liều lĩnh của ái tình nhục dục khiến chị dần mạnh dạn hơn và làm điều mà chị muốn. Út Thơm cởi từng nút áo bà ba trắng của mình, rồi phanh 2 tà áo ra, ưỡn ngực cao lên, như muốn khiêu chiến với điền chủ Cao.
“Wa… ooooo… cha mẹ ơi… đẹp… đẹp quá… không ngờ em mặc đồ lót lại đẹp khác xa con mụ vợ nhà anh mặc… em đúng là món bảo vật mà anh may mắn có được”, điền chủ Cao há hốc mồm, miệng khô khốc hẳn ra, đúng là lão không lường được rằng Út Thơm lại mặc đồ lót, một thứ trang phục sành điệu mà phụ nữ giàu sang thời đó mới mặc. Điền chủ Cao đã quá quen với hình ảnh những người phụ nữ lão tán tỉnh, ăn nằm mặc toàn áo lót lụa hay thun ba lỗ cộc tay như tôi đã từng miêu tả ở trên, ngoại trừ vợ lão và mấy con điếm trên huyện, nhưng làm sao họ bì được với cơ thể hoàn mỹ của Út Thơm.
Để lại một bình luận