Phần 87
Rẽ vào cái cửa hàng quen thuộc, sau đó là dừng ngay trước cửa cái tủ chè, bà bán chè nhìn thấy tôi thì hơi cau mày lại. Lý do ư, rất đơn giản. Bởi vì thỉnh thoảng tôi với bé Thảo đến đây, chỉ có nói ngồi ăn như cái máy còn tôi thì chỉ ngồi nhìn, không bao giờ gọi món gì, nên không ấn tượng cũng hơi phí. Mất chút thời gian lảm nhảm rồi đợi mua bán xong xuôi, thì tôi lại chở nàng về. Về đến nhà thì thấy cũng đã 9 giờ hơn, tôi quay sang hỏi.
“Giờ Linh về luôn à? ”
“Ừa, về coi qua bài xíu rồi ngủ, hì. ”
“Giờ 9h hơn rồi, con gái chạy xe một mình ngoài đường… ” – Tôi nhìn nàng ái ngại.
“Có gì đâu, đường phố sáng mà, với vẫn đông người có gì mà sợ chứ. ”
“Linh đợi mình tí, mình vào đưa ly chè cho Thảo với nói bố mẹ vài câu rồi mình đưa Linh về. ”
“Thôi, Hiếu ở nhà đi, không có chuyện gì đâu. ”
“Không lằng nhằng, cấm cãi. Đứng yên ở đó đấy. ” – Tôi lừ mắt nạt một tiếng, rồi nghênh ngang đi vào nhà.
Vào đến nhà thì thấy nhị vị huynh đang yên vị xem tivi, bé Thảo thì không thấy, tôi đoán chừng nó đang ở trên phòng… tự kỷ.
“Con chào ba mẹ, con mới về. ”
“Về rồi à, học bài thi cử sao rồi mà đi suốt thế hả con? ” – Mẹ Hòa quay lại nhìn tôi cười.
“Con học xong hết rồi mẹ, mấy hôm nay có bạn qua giảng hộ con chút bài nên con dẫn bạn đi chơi cảm ơn thôi. ” – Tôi gãi gãi đầu.
“À con bé Linh đó hả, nó về rồi hả con? ”
“Bạn ấy đang ở ngoài, giờ con đưa bạn ấy về. Sợ thân con gái, đi trễ có chuyện gì thì không hay cho lắm. ” – Tôi cười hề hề.
“Ừm cũng được, đi nhanh rồi về sớm mà nghỉ ngơi đó. ” – Mẹ Hòa khẽ gật đầu.
“Dạ, giờ con mang ly chè lên cho em rồi đi. ” – Tôi nói nhanh rồi chạy huỳnh huỵch lên trên lầu. Đẩy ly chè cho bé Thảo xong, lại tốn thời gian lải nhải về vu đưa nàng về. Xong đâu đó tôi lại phi như bay xuống dưới.
“Chào bố mẹ con đi. ”
“Hiếu, từ từ mẹ hỏi đã. ”
“Dạ, sao vậy hả cơ? ”
“Con đã gọi điện cho mẹ con chưa. ”
“Dạ nay… bận học nên con quên mất. ” – Tôi toát mồ hôi gãi đầu, có vụ gọi điện từ qua đến nay cũng quên béng đi mất.
“Ừm, tí về gọi cũng được. ”
“Con bé đó đang đứng ngoài phải không? ” – Lúc này ba cũng lên tiếng hỏi.
“Dạ Linh đang đứng ngoài. ”
“Ta cũng biết một số chuyện trên lớp của con, ta không ngăn cản gì nhưng ta chỉ nói rằng. Con bé Linh nó đối xử với con như vậy, con nghĩ xem nên như nào mới phải. Làm con trai, nắm được thì buông được, đừng để đến lúc mất rồi thì lại hối hận. ”
“Dạ, con biết rồi. ”
“Ừm, từ từ mà suy nghĩ. Thôi con đi đi không người ta đứng chờ đấy. ”
“Chào ba mẹ con đi. ” – Tôi cúi người chào rồi phi như bay ra ngoài, đầu thì đang loạn như cào cào.
“Ba mẹ Hiếu có nói gì không? ” – Lúc tôi dắt xe ra, thì thấy ngay khuôn mặt đang nở nụ cười của nàng.
“Không, mình con ngoan trò giỏi mà. Có gì để nói chứ. ” – Tôi khoát tay.
“Ừa đúng rồi, ngoan nên giờ mới ở Sài gòn ha. ” – Nàng nhìn tôi tủm tỉm.
“Mình có phải con ve đâu mà cứ câu trước câu sau đã móc họng người ta hoài vậy. ” – Tôi trợn mắt lên nạt.
“Người gì mà thô lỗ, hơi tí là cáu. ” – Nàng chun mũi nói.
“Thế người đẹp có về không, hay là thích đứng đây tán dóc. ”
“Mình phải về thôi, người ta đuổi rồi mà còn ở lại thì kỳ lắm. ” – Nàng cúi đầu thở dài.
“Tiểu ny tử, bớt nói một câu thì có sao không? ” – Tôi búng trán nàng trêu chọc.
“Hì, đi thôi. ”
“Hiếu dừng ở đây đi, mình tự về được rồi. ” – Khi đến khúc đường hôm qua mà tôi thả nàng xuống, nàng khẽ dừng lại rồi nhẹ nhàng nói.
“Ừa, vậy mình về nhé. ”
“Mai nhớ làm bài đàng hoàng nha, đừng có làm ẩu đó. ”
“Linh cũng vậy nha. ” – Tôi cười, rồi đưa… nắm đấm tới trước mặt nàng.
“Gì vậy? ” – Nàng nhìn tôi ngạc nhiên.
“Cụng tay, coi như là lời chúc may mắn. ”
Nàng bật cười, rồi cũng cụp tay lại rồi đưa lên chạm vào tay tôi.
“Cảm ơn Linh về 2 ngày nay nhé. ”
“Mình đâu cần Hiếu cảm ơn đâu. ”
“Mình biết, nhưng nếu như mình cứ im im, thì… đến ngay cả chính mình cũng thấy khó chịu. Dù rằng nói ra lời này cũng chẳng khá hơn được, nhưng mình vẫn phải nói. ”
“Nhất thiết… phải sòng phẳng vậy à? ” – Nàng cắn môi hỏi.
“Chưa gọi là sòng phẳng được, vì mình biết mình vẫn còn nợ Linh nhiều, hiện tại thì… mình chưa trả được. Nhưng… mình sẽ cố. ”
“Hiếu cứng nhắc quá vậy, có cần thiết phải thế không? ”
“Có lẽ… nên phải vậy. Thôi Linh về đi. ” – Tôi khẽ thở dài.
“Ừa, vậy mình về, chào Hiếu. ” – Nàng khẽ gật đầu rồi chậm chậm dắt xe về nhà. Tôi tần ngần đứng nhìn theo một lát rồi cũng quay người bước đi.
Tôi nói như vậy chỉ muốn nàng biết được rằng, tôi đang nợ nàng, và tôi sẽ cố gắng để cho mọi việc thật sòng phẳng. Rồi có thể ngày đó xảy ra, tôi và nàng ai sẽ đi đường nấy. Nhưng tôi không trực tiếp nói ra được, chỉ đành nói bóng nói gió như thế, nhưng tôi biết… có lẽ nàng cũng hiểu.
Để lại một bình luận