Phần 80
Ngồi nghe nhạc thêm một lúc rồi tôi cũng shutdown cái máy cho lành. Vừa tắt máy tính đi, quay người lại tính đi ngủ cho khỏe thì thấy nàng cũng mở cửa phòng tôi đi vào.
“Ủa sao vậy? ” – Tôi nhìn nàng nghi hoặc.
“Chiều Hiếu ôn lại bài môn khác nhé, giờ mình về đây. ” – Nàng nhìn tôi mỉm cười.
“Ủa sao về sớm vậy? ” – Tôi ngạc nhiên.
“Chiều nay không kèm Anh văn để cho Hiếu học môn khác nữa, vì thế chiều mình về còn học bài. ”
“Ủa học ở đây không được à? ”
“Giờ mình ghé nhà sách xem chút rồi mới về. ” – Nàng cắn môi nói.
“Vậy để mình đưa đi. ” – Tôi vân vê cằm nói.
“Hiếu cũng học bài nữa kia mà? ” – Nàng nheo mắt nhìn tôi dò xét.
“Thì mấy môn kia ổn hết rồi, giờ liếc qua là được thôi. Không có gì đâu. ” – Tôi khoát tay.
“Ổn thật không đó? ”
“Thật mà, mình không đáng tin vậy à? ” – Tôi trợn mắt nói.
“Ừa, vậy giờ đi luôn hay để xíu đi? ”
“Tùy Linh thôi. ”
“Vậy giờ đi luôn ha? ”
“OK luôn. ” – Tôi gật gù.
“Hiếu xuống lấy xe đợi mình đi, mình xuống liền. ” – Nói xong nàng quay người đi ra khỏi phòng.
Gì chứ thoát khỏi cái bàn học là tôi mừng thấy mấy ông trời, thay đồ xong tôi tót xuống dưới nhà, lôi xềnh xệch con Martin chiến ra ngoài chờ người đẹp.
“Giờ đi nhà sách nào? ” – Đợi nàng ngồi lên yên đằng sau xe, tôi quay lại hỏi.
“Qua bên Nguyễn Văn Cừ đó. ”
“Ừa. ” – Tôi khẽ gật đầu, chợt nhớ lại lần thứ hai mà tôi vô tình gặp nàng chính là nhà sách Nguyễn Văn Cừ.
“Đi thôi, sao lại ngây người ra rồi. ” – Nàng vỗ nhẹ lưng tôi, nhẹ nhàng nói.
“Rồi, đi nè. ” – Tôi cười toét miệng, rồi guồng chân đạp thẳng.
Nắng cuối tháng 12 cũng không có gay gắt, bầu trời trong xanh và nhẹ nhàng. Tuy giờ đang là buổi trưa nhưng đạp xe ngoài đường cũng rất dễ chịu. Thỉnh thoảng có những con gió liu hiu thổi tới làm cho mái tóc của tôi khẽ phất phơ, tôi càng khoái chí tợn.
Vừa đạp xe tôi vừa tếu táo đủ thứ chuyện, nàng thì ngồi sau che miệng cười liên tục. Khiến cho mấy thằng ất ơ đạp xe ngang qua cũng phải ngoái cổ lại nhìn. Thỉnh thoảng tôi còn trêu chọc nàng bằng cách rung mạnh tay lái, tạo cảm giác xe như mất thăng bằng sắp đổ. Những lúc như thế thì nàng sợ hãi bấu chặt vào hông làm tôi bật cười, và sau đó là màn cau có quở trách của nàng.
“Chạy xe đàng hoàng coi. ” – Nàng khẽ gắt.
“Thì vẫn đang chạy đàng hoàng đây thôi, đã ngã đâu. ” – Tôi phản bác.
“Còn như vậy nữa là mình đi bộ đó. ”
“Ừa thôi, đùa xíu mà làm căng vậy. ”
“Vậy mà căng à, hừ. ”
“Vậy như nào mới gọi là căng? ”
“À, làm căng là phải trợn mắt lên nạt nộ, thậm chí còn suýt đập bàn nữa. Giống như ai đó lúc sáng đó. ”
“Ế, người ta xin lỗi rồi mà. ” – Tôi toát mồ hồi, con gái đúng là chúa thù dai. Chuyện từ… ngàn năm trước rồi mà giờ còn lôi ra nói.
“Hihi. ”
“Chọc hoài là mình quỵt nợ luôn đấy. ”
“Nếu Hiếu dám. ” – Nàng khẽ bấu vào hông tôi, đe dọa.
“Cái đó không gọi là dám hay không, cái đó gọi là… ”
“Gọi là gì? ”
“Gọi là… Giống như kiểu dân chúng bị áp bức bóc lột nên phải vùng lên đấu tranh đó. ” – Tôi khoát tay.
“Hứ, vậy mà cũng nói. ”
“Chứ sao nữa, không lẽ để chọc hoài. ” – Tôi trợn mắt lên vặc lại nàng.
“Người gì hung dữ thấy ghê. ” – Nàng khẽ đập lưng tôi – “Thi xong Hiếu có tính đi đâu không? ”
“Đi đâu là đi đâu? ”
“Thì thi xong là sắp tới Tết dương, mà Tết dương năm nay nghỉ nhiều mà. ”
“Ừm để xem đám bạn như nào đã. ” – Tôi gật gù, rồi bỗng nhớ ra một điều – “Chậm đã, nãy thằng Đức nói chiều qua nhà để hỏi nàng Anh văn. Mà giờ đi thế này… Mà thôi kệ xác nó, cho nó leo cây một hôm vậy. ”
“Ủa mà Linh đi nhà sách mua gì vậy? ” – Đạp xe đến khúc đường Trần Hưng Đạo thì nghiêng đầu qua hỏi nàng.
“Mình tính đi mua một vài thứ thôi. ”
“Vậy thì đợi chiều đi cũng được, ai lại đi giữa trưa thế này. ” – Tôi nhìn trời rồi than thở.
“Thì… ” – Nàng cắn môi nói – “Mình có thói quen lang thang ở nhà sách cả buổi chiều cuối tuần. ”
Tôi choáng váng trước câu trả lời, cái xe đang chạy thẳng cũng lảo đảo theo.
“Này… ” – Nàng khẽ gắt.
“Xin lỗi, mình không cố ý. ” – Tôi nhún vai – “Như vậy có nghĩa là cuối tuần nào Linh cũng ra nhà sách? ”
“Ừa, nếu không có gì làm thì mình ghé đó. ”
“Rồi ở đó cả buổi chiều? ”
“Ừa. ”
“Làm gì ở đó? ”
“Không làm gì hết, mình thích vậy thôi. Nếu tìm được gì hay thì mua, hì. ”
Đến đây thì tôi hết biết nói gì rồi, đúng là chuyện lạ trên đời cái gì cũng có.
“Vậy chứ bình thường cuối tuần Hiếu làm gì? ”
“Cũng không làm gì cả. Ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, chán thì ngồi ngáp gió đợi hết ngày” – Tôi nhún vai.
“Thiệt không đó? ” – Nàng nheo mắt hỏi.
“Chứ còn gì mà làm nữa đâu? ”
“Sáng dậy café, sau đó là đi chơi game với bạn. Trưa về ăn cơm xong chiều lại tót đi tiếp. Buổi tối hôm thì ở nhà, hôm thì ra quán café xem đá bóng. Đúng chứ? ”
“Gì mà biết hết luôn vậy? ” – Tôi toát mồ hôi.
Nàng không nói gì, tôi hơi nghiêng đầu ra đằng sau thấy nàng đang khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng khiến cho người đối diện cũng cảm nhận được sự thoải mái dâng lên từ đáy lòng. Từng giọt nắng khẽ đung đưa trên bờ vai hao gầy, một chút gió nhẹ cuộn bay những sợi tóc mượt mà đang được thả tự do, đôi mắt đượm buồn khẽ chớp nhìn cảnh vật bên đường. Tôi không dám dừng ánh mắt quá lâu trên người nàng, liếc qua cảm khái xong rồi rời ánh mắt về phía trước.
“Nè… ” – Nàng khẽ đập vào lưng tôi gọi.
“Hửm? ”
“Hỏi Hiếu cái này nhé? ”
“Ừa hỏi thì hỏi thôi, làm gì mà cứ rào trước đón sau ghê vậy? ”
“Lấy ví dụ Hiếu là một họa sĩ đang đi kiếm đề tài để vẽ đi ha… ”
“Họa sĩ… ừa rồi sao? ”
“Rồi bỗng nhiên Hiếu gặp một người con gái rất đẹp, Hiếu vừa nhìn thấy là muốn người đó làm mẫu cho Hiếu vẽ… ”
“Đẹp cỡ nào? ” – Tôi liếm môi hỏi.
“Tập trung vào câu chuyện, nghĩ đi đâu vậy! ” – Nàng vỗ lưng tôi trách cứ.
“Ờ thì chỉ hỏi vu vơ thôi, làm gì ghê vậy? ”
“Thì… đẹp cỡ mình nè, được không? ” – Nàng hỏi lí nhí.
Tôi nghiêng đầu nhìn nàng xong rồi gật gù – “Tạm chấp nhận. ”
“Hừ. ” – Nàng bĩu môi.
“Rồi tiếp đi, muốn người đó làm mẫu cho mình rồi sao nữa? ”
“Ừa, mà người đó lại không chịu. Nếu muốn người đó làm mẫu thì phải trả tiền công cho người ta. ”
“Ừa, tiếp đi. ”
“Người đó yêu cầu vậy đó, Hiếu định giải quyết như nào. ”
“Hả? ” – Tôi ngạc nhiên – “Quan trọng là người kia đòi nhiều hay ít đã chứ. ”
“Nếu như người đó yêu cầu một số tiền vừa phải, mà Hiếu có đủ số tiền đó trong người. ”
“Vậy thì trả tiền cho người ta rồi vẽ thôi. ” – Tôi khoát tay.
“Tại sao? ”
“Thứ nhất, là mình muốn vẽ chính là người đó, bỏ chút tiền để tìm cảm hứng sáng tác thì cũng không có gì cả. Thứ hai, dù gì thì cũng là mình nhờ vả người ta, người ta cũng không phải rảnh rỗi gì mà khi không ngồi ngốc một chỗ cho mình vẽ, vậy nên trả tiền công là đúng rồi. Với lại… ”
“Với lại sao… ”
“Với lại được ngắm người đẹp, bỏ tiền ra là cũng đúng. Hề hề” – Tôi ngoác miệng cười hềnh hệch.
“À, ra là thế. ” – Nàng khẽ gật đầu.
“Sao vậy? ”
“Vậy tiền của mình đâu? ”
“Ủa tiền gì, mình có vay Linh bao giờ đâu? ” – Tôi ngạc nhiên, rồi liên tưởng đến câu chuyện tào lao vừa xong thì nói luôn – “Mình cũng không có ý định vẽ vời gì mà. ”
“Hiếu vừa nói nếu muốn ngắm người đẹp, bỏ tiền ra là cũng đúng kia mà. ”
“Ừa, khi nào mình ngắm thì mình sẽ suy nghĩ lại vấn đề này. ” – Tôi vẫn cố tìm biện pháp chống chế.
“Mới vừa rồi còn liếc nhìn đó thôi, giờ lại bắt đầu chối hả? ”
Đến lúc này thì tôi cũng biết là nàng đang nói đểu vụ tôi nhìn lén nàng rồi, cũng chỉ dại gì mở miệng thêm cho mang khổ. Tôi đành cắn chặt răng đạp xe với tâm trạng đầy buồn bực, nàng ngồi đằng sau thì cứ khúc khích cười suốt làm tôi đã sầu càng thêm khổ.
Để lại một bình luận