Mợ không chịu được nữa… rồi T ơi… mợ thích làm như thế này lắm… con cặċ của T chọc thật sâu vào bên trong… mợ nữa đi…
– Mợ… thích quá… sướng quá… đi mất thôi… A!!! A!!!
Tôi thấy mợ sướng như vậy thì cũng đưa tay lên mà bóp chầm chậm lấy hai cái bầu vú to đồ sộ đó, thật mềm mại, tay tôi ray ray vào hai ti của mợ, vừa bóp tôi vừa đẩy con cặċ của mình lên cho nó cắm thật sâu vào bên trong cái lỗ Ɩồŋ. Vừa đẩy con cặċ của mình như vậy tôi cũng nói:
Lồŋ của mợ ấm quá… lại còn co bóp mạnh nữa chứ… Ɩồŋ mợ siết cặċ cháu mạnh quá, cháu… sướnggggg… quá… mợ…
Thấy tôi kêu sướng thì mợ nhấc cả cái mông của mình lên rồi cứ thế mà ấn mạnh Ɩồŋ xuống cái con cặċ của tôi. Những tiếng nhẹp nhẹp, bạch bạch, do nước nhờn cùng với cặp mông căng tròn của mợ dập xuống.
Ngoài trời là cơn mưa rào giữa trời đêm tĩnh mịch, lạnh lẽo nhưng phía sau bức tường kia là sự cháy bỏng, mãnh liệt của một cuộc mây mưa giữa người mợ 37 tuổi với chính thằng cháu ruột mới học lớp 11 của mình, họ đã phá bỏ mọi rào cản mà tiến đến với nhau trong cơn trụy lạc. Những tiếng bạch bạch bạch không ngừng vang lên theo nhịp nhấp của mợ, mợ nhấp ngày càng mạnh, suốt bao nhiêu lâu, cuối cùng mợ cũng đã giải phóng con thú ra khỏi con người mình. Không khí trong căn phòng ngày càng nóng, tiếng thở của mợ ngày càng dồn dập.
Tôi thấy mợ làm như vậy thì cũng hơi mệt lên khẽ ngồi dậy, ôm mợ vào trong lòng rồi cứ thế mà nhấp chầm chậm lên. Mợ cũng ôm nhẹ lấy tôi mà ấn cái Ɩồŋ của mình xuống, nhưng…
Ở tư thế này khiến tôi không thể chịu lâu hơn được nữa.
– Cháu không chịu được nữa rồiiiii, mợ ơiiiii…
Tôi cố đẩy mợ nằm xuống để rút con cặċ đang căng cứng của mình ra, nhưng không kịp, người tôi giật lên, tinh trùng từ cặċ tôi phóng ồ ạt vào trong Ɩồŋ mợ, tôi đỡ mợ nằm xuống rồi rút chầm chậm con cặċ vẫn đang còn cứng ngắc của mình ra, những dòng tinh trùng đặc sệt từ trong Ɩồŋ mợ bắt đầu nhỉ ra rồi rớt xuống giường.
Tôi: Cháu xin lỗi mợ, đây là lần đầu nên cháu không kiểm soát được…
Mợ ngồi dậy, đặt vào môi tôi nụ hôn nhớp nháp rồi nói…
Mợ: Không sao đâu cháu.
Mợ với lấy cái quần lót, lau bớt tinh trùng đang nhỉ ra rồi đứng lên, mặc lại đồ, định về phòng thì tay tôi níu mợ lại.
Tôi: Hãy để cháu làm mợ sung sướng đêm nay…
Vừa nói dứt câu, tôi kéo mợ nằm xuống giường. Tôi hôn mợ, lưỡi tôi và mợ lại quấn vào nha, tiếng nhóp nhép phát ra từ đôi môi của chúng tôi.
Tôi ngừng hôn mở mắt nhìn mợ, mợ cũng nhìn tôi ánh mắt long lanh si mê, gương mặt trái xoan quyến rũ đó càng làm cái cảm xúc của tôi như dâng trào mợ khẽ kéo tôi xuống nói thì thầm…
– Mợ muốn… T… nghe mợ nói xong thân thể tôi như được tiếp thêm sức mạnh, tôi nhìn thẳng vào mắt mợ mỉm cười…
Nói xong mợ khẽ ngồi dậy hai tay vươn lên kéo dây áo ngủ xuống, chiếc áo ngủ mỏng manh từ từ tuột khỏi vai rơi xuống, hai bầu ngực to tròn hiện ra trước mắt tôi, hai núm vú đỏ chĩa về phía trước tôi đưa miệng lại gần ngậm lấy mà mút nhẹ mợ đưa tay lên ôm đầu tôi rên khẽ…
– Ưm… ưm…
Đẩy mợ nằm xuống tôi đưa tay kéo nốt cái váy ngủ rồi vứt xuống đất, lúc này trên người mợ còn sót lại cái quần lót mỏng manh, tôi đưa bàn tay hơi run nhẹ lên cầm lấy tấm vải cuối cùng trên người mợ mà kéo xuống…
Dần dần Ɩồŋ mợ lại hiện ra trước mắt, tôi đưa tay lên xoa nhẹ nhàng, cái cảm giác ấm áp mềm mịn và ướt át khiến tôi muốn bùng nổ, mợ nhắm mắt đưa cánh tay xuống chạm vào cái gậy đang cương cứng của tôi…
– Ưm… lại to nữa rồi – mợ khẽ mở mắt nhìn tôi, bàn tay mềm mịn của mợ khẽ vuốt nhẹ làm tôi sướng đến run rẩy cả người, mợ kéo tôi nằm xuống leo lên người tôi, cánh tay vẫn vuốt nhẹ cái dương vật cứng ngắc của tôi, khẽ mỉm cười mợ đặt đầu dương vật của tôi hương về phía âm đạo của mợ, khẽ hạ mông cái đầu dương vật đã được đẩy vào trong mợ, mợ khẽ bặm môi hạ tiếp mông xuống cho con cặċ tôi lút cán bên trong mợ.
Cứ thế cuộc hoan lạc diễn ra dưới sự hoàn toàn chủ động từ mợ tôi, những tiếng thở dốc, tiếng rên và cả những tiếng bạch bạch của da thịt chạm vào nhau vang lên cả đêm, đối nghịch với sự lạnh lẽo, u tối của bầu trời mưa ngoài kia, hai cơ thể đã hòa chung làm một.
Không biết tối hôm đó tôi đã xuất tinh biết bao nhiêu lần vào Ɩồŋ mợ, mãi đến 5 giờ sáng! Mợ mới chịu buông tha cho con cặċ của tôi. Tôi mệt lả nhưng cũng cố đi về nhà để ngủ cho thẳng giấc.
Sau một đêm làm việc cật lực, tôi ngủ đến tận 3 giờ chiều, lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ ngon đến vậy. Đang đánh răng rửa mặt thì nghe có tiếng ồn ào dưới nhà.
A! Thì ra là cậu mới về. Thấy cậu tôi cố trưng lên bộ mặt hớn hở chạy lại ôm cậu. Hơn 1 năm rồi mới gặp lại, cậu trông gầy hơn thì phải.
Tôi: Cậu mới về ạ?
Cậu: Cậu mới về hồi sáng, sáng cậu qua thì mẹ bảo cháu đang ngủ…
(Mẹ tôi chêm vào với vẻ mặt cau có)
Mẹ: Nó mới dậy đấy!!
Cậu: Thanh niên mà chị…
(Cậu vừa nói vừa cười hớn hở)
Tôi: Cậu về lâu không cậu…
Cậu: Cậu được 5 ngày phép thôi.
Cậu: À mà… lát nữa anh chị với cháu qua nhà em ăn cơm, lâu lâu mới về quê, em muốn nhà mình có bữa cơm quây quần cùng nhau.
Mẹ: Sao mày không nói sớm để chị sang phụ con Tâm, chứ để nó nấu nướng một mình vất vả ra.
Cậu: Không sao đâu chị, vợ em lo được mà!
Bố: Thôi em qua phụ với em nó trước đi, lát hai bố con qua sau…
Nghe vậy mẹ tôi cũng đồng tình liền lật đật chạy sang bỏ lại ánh mắt ngơ ngác của cậu, tôi nghĩ hôm qua mợ không được chợp mắt, sáng nay lại phải đón cậu về nữa, cả ngày như vậy chắc mợ mệt lắm.
Tôi: Bố với cậu ở lại uống nước đi, con qua phụ mẹ với mợ một tay…
Bố: Ừ! Đi đi con.
Không chần chừ, tôi cũng đi theo mẹ, một phần vì muốn gặp mợ, một phần cũng vì không muốn ở cạnh cậu.
Vừa đi tôi vừa nghĩ bụng, lần này sao thế nhỉ? Bao nhiêu lần cậu về mình đều vui mừng, háo hức nhưng lần này cái cảm giác đó đi đâu mất rồi, mình chưa bao giờ muốn tránh mặt cậu như lúc này, có phải vì cảm thấy có lỗi với cậu nên mới như vậy hay do ghét cậu vì đã làm khổ mợ, cảm giác thật khó tả.
Hôm đấy cả nhà đang ăn cơm thì có mấy người bà con sang chơi, lâu lắm mới có một bữa cơm đông đủ như vậy nên ông bà vui lắm, cứ tranh được ngồi cạnh cậu để gắp cho cậu, nhìn sang mợ, vẻ mặt gượng gạo ấy khiến tôi dễ dàng nhận ra, có lẽ mợ đang mệt chăng. Suốt cả buổi chiều đến bữa cơm, mợ luôn tránh né nhìn thẳng vào tôi, chúng tôi cũng chẳng lúc nào có đủ thời gian riêng để nói chuyện với nhau. Tôi cảm thấy không vui và cũng chẳng thích sự ồn ào này nên tôi vội ăn thật nhanh rồi chạy vào phòng hai đứa nhóc, nằm dài trên giường, tôi ưỡn người thật thoải mái. Đang bấm điện thoại thì mợ đi vào.
Mợ: Sao cháu không ra ngoài chơi mà lại trốn và đây thế?
Tôi: Hôm nay cháu buồn!!
Mợ: Sao thế? Cậu về mà cháu buồn hả?
Tôi: Không!!! Cháu buồn vì mợ, sao mợ cứ né tránh cháu vậy, mợ không muốn nhìn thấy cháu sao?
Mợ: Không phải đâu! Tại mợ hơi mệt…
Tôi: Cháu biết điều đó! Nhưng đó không phải lý do khiến mợ luôn né tránh ánh mắt của cháu…
(Mợ ậm ừ một lúc)
Mợ: Tại vì… tại vì…
Chợt tiếng cậu kêu lớn từ ngoài sân “Tâm ơi!!!”, Mợ liền chạy ra, tôi thì ngơ ngác rồi lại nằm xuống bấm điện thoại.
Từ hôm nay cậu về, tôi không phải sang chăm bà vào mỗi đêm nữa, bản thân tôi lại không muốn điều đó xảy ra, đêm đầu tiên ở nhà, tồi chẳng biết làm gì khi mà trong đầu tôi chỉ xuất hiện hình ảnh của mợ. Thế nên tôi quyết định lấy điện thoại gọi mợ, cầm máy lên lại nghĩ “thôi muộn rồi, để mai gặp mợ cũng được”, tôi lại ngưng cái ý định gọi cho mợ, nằm được một lát, cảm giác cứ trằn trọc khiến tôi khó chịu, thở mạnh một phát, tôi cầm máy rồi bấm số mợ.
Đầu dây bên kia: Cậu đây! Có chuyện gì không cháu?
(Tôi giật mình, là cậu sao? Biết nói gì bây giờ? Sao cậu lại bắt máy của mợ chứ?)
Tôi: À! Cháu gọi để hỏi mợ xem có làm rơi cái nghe ở đó không? Mà thôi! Mai cháu qua tìm cũng được, cậu nghỉ đi ạ…
Cậu: Ừ! Vậy mai cháu qua, cậu cháu ta cùng tìm…
Tôi: Vâng ạ!!
Tắt máy. Thở dài một hơi! “Mém chết”
Sáng. Tôi dậy thật sớm với tâm trạng háo hức, đánh răng rửa mặt thật nhanh để sang nhà mợ. Qua đến nhà mợ thì thấy cậu với ông bà đang xem tivi ngoài phòng khách. “Chán thật chứ!! Sao cậu không đi đâu đó đi nhỉ” tôi nghĩ thầm.
Tôi: Cháu qua tìm cái tai nghe…
Cậu: Để cậu tìm giúp cháu…
Tôi: Thôi cậu cứ ngồi đi, chắc cháu đánh rơi trong phòng em thôi mà!!!
Cậu: Vậy cháu tìm đi nhé…
Mục đích sáng nay là qua để gặp mợ nên tôi mới hào hứng, nhưng vừa nhìn thấy cậu, sự hào hứng ban đầu đã không còn. Đang đi chậm rãi vào phòng thì tôi nghe thấy tiếng cậu nói chuyện điện thoại.
Cậu: Tao biết rồi! Vẫn chỗ cũ à?
Tôi giả bộ đi vào phòng tìm tai nghe, còn cậu đi lên tầng, chắc đang sắp sửa đi đâu đó, tôi mừng thầm rồi tiếp tục giả vờ như đang tìm tai nghe, được một lúc thì tiếng cậu từ đằng sau tôi.
Cậu: Cháu vữa chưa tìm được à?
(Tôi giật mình)
Tôi: Cháu… cháu chưa!!!
Cậu: Cháu tìm đi nhé, mấy thằng bạn hẹn cậu đi cafe, cậu phải đi đây!
Tôi: Cậu cứ đi đi ạ, chắc tìm xong cháu cũng về…
Tôi ngồi trong phòng, chờ tiếng xe máy của cậu nổ, ngay lập tức tôi rón rén đi lên tầng, vừa đi vừa ép sát vào tường để không bị ông bà nhìn thấy, lên đến phòng mợ, tôi mở hé cửa ra nhìn thì thấy mợ vẫn chưa dậy. Tôi mở cửa bước vào rồi đóng lại thật nhẹ nhàng. Vẫn là bộ váy ngủ màu đỏ đó, đường cong của mợ hiện lên thật mềm mại, tôi tiến đến đặt tay lên tay mợ, nhẹ nhàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên gò má mềm mịn của mợ. Mợ nói với giọng ngái ngủ.
Mợ: Anh vẫn chưa đi à?
Tôi: Là cháu đây.
(Mợ giật mình ngồi thoắt dậy)
Mợ: Sao cháu… cháu lại ở đây…
Tôi: Cháu nhớ mợ!!
Mợ: Cháu… cháu ra ngoài đi, lỡ có ai thấy thì sao?
Tôi: Cậu mới đi rồi, ông bà đang xem tivi, mợ đừng lo…
(Nói rồi tôi cầm lấy tay mợ)
Tôi: Cháu chỉ muốn biết tại sao hôm qua mợ lại tránh cháu, mợ nói đi.
(Mợ rút tay lại)
Mợ: Không có gì cả, cháu đừng nghĩ nhiều nữa…
Tôi: Vậy còn đêm hôm đó…
(Mợ có vẻ ngượng khi nhắc lại chuyện đêm hôm đó)
Tôi: Chắc hẳn mợ đã có tình cảm với cháu, mợ nói đi!!!
Mợ: Chỉ là cảm xúc nhất thời của mợ thôi…
Tôi: Chẳng phải giờ cậu về rồi nên mợ không còn cần cháu nữa sao, mợ xem cháu là một món đồ ư?
Mợ: Là do cháu tự nguyện, mợ không hề ép buộc cháu làm chuyện đó…
Tôi: Là do cháu yêu mợ thôi…
(Vẻ mặt mợ ngạc nhiên sau khi nghe câu đó từ tôi, sự thẳng thắn của tôi đã làm cho mợ bối rối)
Mợ: Chúng ta nên kết thúc ở đây, sai lầm vậy là quá đủ rồi.
(Tôi như nghẹn lại, hai mắt rưng rưng, những giọt nước mắt chỉ trực chờ để tuôn ra)
Tôi: Như thế nào là sai lầm, yêu một người là sai lầm sao?
(Giọng nói mang vẻ oán giận và trách móc)
Mợ: Yêu không sai, nhưng người cháu dành tình yêu không nên là mợ, như thế là loạn luân, cháu phải hiểu chứ!!!
Tôi: Cháu không muốn hiểu, người cháu yêu trước sau chỉ có mợ, cháu tưởng như đã có lúc có được mợ… vậy mà.
Mợ: Đừng cố chấp nữa! Cháu còn trẻ, còn chưa chín chắn trong suy nghĩ, mợ cũng có lỗi trong chuyện này khi đã phá bỏ ranh giới giữa hai ta. Cháu về đi! Tốt nhất nên kết thúc ở đây…
Tôi mang nỗi tuyệt vọng rời khỏi nhà mợ, chưa bao giờ trong cuộc đời tôi lại cảm thấy đau đớn như lúc này, tôi chỉ hét lên để giải phóng đi những cảm xúc tiêu cực này. Ngày hôm đó nước mắt tôi đã rơi…
Phần 3
Có phải tôi đã quá nóng vội nên khiến mợ chưa thể chấp nhận tình cảm này nhưng dù mợ có nói gì đi nữa thì tôi vẫn không từ bỏ tình yêu này, tôi không thể bỏ cuộc. Cả ngày hôm đó tôi tự nhốt mình trong phòng.
(Tiếng gõ cửa)
Mẹ: Mày không định ăn cơm à con?
Tôi: Con không đói…
Mẹ: Cả ngày mày đã ăn gì đâu mà không bảo không đói, có xuống ăn không thì bảo.
“Thật là, muốn yên tĩnh cũng không xong” tôi nghĩ bụng.
Tôi: Vânggggg!!!
(Đang ăn cơm thì mẹ tôi nói)
Mẹ: Ngày mai mẹ dặn mợ nấu cơm cho mày nhé…
Tôi: Sao thế mẹ…
Mẹ: Mai mẹ với bố ra thành thành phố nhập hàng…
Tôi: Cả ngày hả mẹ…
Mẹ: Nếu nhanh thì cuối giờ chiều mẹ về…
Tôi: Thế thôi! Để con tự lo…
Mẹ: Mày có biết nấu cái gì đâu mà tự lo, mẹ dặn mợ hồi nãy rồi…
Tôi: Sao mẹ chưa hỏi con mà đã quyết định rồi…
(Tôi nói bằng giọng gắt gỏng)
Mẹ: Ơ cái thằng này, có mỗi thế thôi mà mày gắt cả lên, không thích thì thôi để tao dặn mợ cắt cơm.
Tôi không nói gì mà bỏ lên phòng. Thật sự khoảng thời gian này tôi không dám đối mặt với mợ, tôi không thể nhìn mợ và xem như không có chuyện gì xảy ra được, giữa tôi và mợ giờ đã không còn giữ được sự thoải mái như trước đây.
Được hôm bố mẹ đi vắng, tôi tranh thủ ngủ nướng đến tận trưa, lâu lắm rồi mới có một ngày thực sự được tự do. Đang định xuống bếp úp bát mì để lên phòng chiến game thì có tiếng kêu từ ngoài cổng.
Cậu: T ơiiiii…
Tôi: Có chuyện gì vậy cậu.
Để lại một bình luận