Mợ: Cháu làm cái gì vậy…
Tôi: Cháu xin lỗi, nhưng…
Vừa dứt câu, tôi tiến lại, hai tay ôm lấy thái dương mợ, ghì chặt lấy mợ, tôi hôn lên bờ môi gợi cảm kia như điên dại, lưỡi la liếm bờ môi đó, cố tách miệng mợ ra nhưng bất thành, mợ ngậm chặt môi, hai tay tì vào ngực tôi. Một cú đẩy thật mạnh, một lần nữa mợ đẩy tôi ra, mợ tát tôi một cú tát trời dáng. Tôi choáng váng, mợ là người đầu tiên tát tôi như vậy…
Mợ: Cút ngay khỏi đây…
Giọng nói danh thép của mợ khiến tôi giật mình…
Tôi: Cháu xin lỗi mợ! Cháu sai rồi! Tại cháu không thể kiềm chế cảm xúc của mình, cháu xin mợ!
Mợ tôi bình tĩnh hơn, hạ giọng xuống…
Mợ: Cháu về đi, từ nay cháu không phải qua nữa, mợ sẽ nói chuyện với bố mẹ cháu sau…
Tôi: Cháu xin mợ! Mợ mà nói chuyện này với bố mẹ cháu chắc cháu chết mất…
Thấy tôi nài nỉ van xin, mợ cũng nguôi lòng…
Mợ: Thôi được rồi! Cháu cứ về đi…
Tôi: Mợ! Mợ giúp cháu…
Mợ: Về ngay đi trước khi mợ đổi ý…
Tôi lẳng lặng bỏ về, cảm giác tội lỗi dâng lên trong tôi, rồi sau này còn mặt mũi nào mà nhìn cậu mợ nữa đây. Vừa quay đầu thì bà tôi đi ra.
Bà: Có chuyện gì mà bà thấy to tiếng thế…
Mợ: Không có gì đâu mẹ, hôm nay con hơi mệt nên bảo cháu nó về nhà tự học ấy mà…
Bà ậm ừ rồi quay đầu vào phòng, tôi bước ngay sau bà, bước chân như nặng trĩu. Chưa bao giờ đoạn đường về nhà lại hiu quạnh đến thế. Về đến nhà, tôi như người mất hồn, lững thững đi vào phòng, nằm úp xuống giường. Mẹ tôi thấy hôm nay về sớm, chạy vào hỏi…
Mẹ: Hôm nay không học hay sao mà về sớm thế con…
Tôi trả lời bằng giọng điệu uể oải…
Tôi: Mợ bảo hôm nay mệt nên về nhà tự ôn ạ…
Mẹ: Thế sao không lấy sách vở ra mà học đi, còn nằm dài ra đấy…
Tôi: Con nghỉ, lát con học…
Tôi nằm ngủ li bì từ lúc đó đến tận trưa hôm sau…
Mẹ: T, mày có dậy ăn cơm không thì bảo, đời thuở nhà ai mà con cái ngủ đến trưa trời trưa trật vậy đó…
Tôi: Vânggggg, con xuống ngay…
Cả nhà đang ăn cơm thì mẹ bảo…
Mẹ: Mợ nói qua hai buổi vừa rồi, mợ thấy kiến thức con khá vững nên từ nay cũng không cần mợ phải kèm lại nữa. Con thấy sao…
Tôi: Con cũng thấy vậy, để con tự ôn ở nhà thì thoải mái hơn…
Mẹ: Ôn thoải mái hơn hay chơi game thoải mái hơn…
Tôi phì cười: Đâu có mẹ…
Mẹ: À mà! Sáng nay mợ về ngoại rồi đấy…
Tôi: Sao vậy mẹ?
Trong thâm tôi thầm nghĩ có phải vì chuyện hôm qua mà mợ cố tình tránh né tôi…
Mẹ: Mợ đem mấy đứa nhỏ về thăm ngoại ít hôm, mấy ngày tới con phải mang cơm sang cho ông bà…
Xong bữa trưa, tôi lên phòng làm mấy trận liên minh với lũ bạn, đang combat say sưa thì tầm 13h, có tiếng kêu thất thanh từ ngoài cổng, tôi ngó qua cửa sổ thì thấy đó là anh Sơn, anh là thợ nhôm kính, xưởng của anh ngay đối diện nhà mợ tôi, tôi đang suy nghĩ không biết giờ này anh qua nhà tôi có chuyện gì thì bỗng giọng mẹ tôi vang lên.
Mẹ: T!!! Xuống đây mẹ bảo…
Tôi vừa xuống thì thấy gương mặt hốt hoảng của mẹ, đôi mắt đỏ ngầu…
Tôi: Có chuyện gì vậy mẹ…
Mẹ: Bà bị ngã, mày lấy xe đi cùng với bố đưa bà lên trạm xá. Nhanh lên…
Vừa nói mẹ vừa mặc cái áo khoác hớt ha hớt hải chạy theo anh Sơn qua nhà mợ, tôi cùng bố nhanh chóng lấy xe. Vừa đến nơi thì anh Sơn bế thốc người bà lên xe, bố tôi lái còn tôi ngồi sau giữ bà. 30 phút sau, bác trạm trưởng có thông báo…
Bác sĩ: Chẩn đoán sơ bộ thì bà bị gãy chân, ngoài ra tôi không phát hiện va chạm ở nơi nào khác nhưng để chắc chắn, ngày mai anh chị nên trở bác lên bệnh viện thị xã để chụp chiếu…
Lúc này cả nhà tôi mới hoàn hồn trở lại…
Tôi: Thế mẹ đã báo cho cậu mợ chưa…
Mẹ: Vừa báo rồi, chắc chiều nay mợ để mấy đứa nhỏ ở lại ngoại rồi về luôn, còn cậu bảo sẽ thu xếp công việc, chắc ngay mai là bay về đến nhà thôi…
Bố: Con về nhà với ông đi, không ông lại lo, để bố mẹ ở đây được rồi…
Sẵn tôi nhờ anh Sơn trở về luôn, về đến nhà tôi thông báo ngắn gọn tình hình của bà cho ông, vì ông lãng tai nên nói ngắn gọn thôi, tôi bảo ông nghỉ đi, lát nữa mợ về, ông với mợ lên thăm bà. Nói xong tôi nằm lên ghế chợp mắt tí. Được một lúc thì nghe có tiếng lạch cạch ngoài cổng. Tôi thức dậy, nhìn đồng hồ “mới đó mà đã 4 giờ chiều rồi”. Ngó ra ngoài cổng thì thấy mợ đang đi vào, tôi và mợ nhìn nhau, một bầu không khí gượng gạo bao quanh chúng tôi, tôi chẳng biết mở miệng nói gì, mợ cũng vậy, gương mặt lạnh lùng của mợ khiến tôi càng sợ hơn. Mợ không nói gì mà đi thẳng lên phòng, lát sau thấy mợ dắt ông ra…
Mợ: Mợ với ông ra trạm với bà, cháu ở nhà trông nhà giúp mợ…
Câu nói của mợ như giải tỏa đi gánh nặng mà tôi phải chịu đựng từ hôm qua đến giờ, lòng tôi như nhẹ nhõm hơn vì biết rằng mợ sẽ không vì chuyện đó mà xa lánh, không đếm xỉa gì tới sự xuất hiện của tôi. Tôi đáp lại một cách rõng dạc…
Tôi: Dạ! Vâng ạ…
7 giờ tối, vẫn chưa thấy động tĩnh gì, định bụng mở tivi lên xem thời sự thì mẹ gọi điện…
Mẹ: Con khóa cửa lại rồi về nhà ăn cơm, để mẹ lên trạm trông bà…
Vừa phi về tới nhà tôi cũng thấy ông ở đó, bố tôi liền bào…
Bố: Tối nay mẹ con ở lại trông bà, mợ về chuẩn bị đồ đạc để mai lên bệnh viện…
Tôi: Thế còn cậu, cậu sắp về chưa bố…
Bố: Thôi đừng nhắc nữa, mẹ con đang cáu trong kia kìa…
Tôi: Sao thế ạ?
Bố: Cậu mày tạm thời chưa về được, tháng cao điểm lũ lụt nên đơn vị phải giữ quân, chắc phải tuần nữa có người lên, cậu mày mới thu xếp về được.
Tôi vừa buồn, vừa thất vọng về cậu nhưng trách sao được, nhiệm vụ mà. Suốt bao nhiêu năm qua, cậu đã hoàn thành tốt nhiệm vụ mà tổ quốc giao nhưng còn nhiệm vụ đối với gia đình thì sao, mợ luôn là người phải gánh vác nó, một người phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng đang gồng gánh cả một gia đình, càng nghĩ tôi càng thương cho sự cam chịu của mợ, thương cho sự cô đơn của mợ.
2 hôm sau bà được về nhà, chân bà bị bó bột nên không thể tự đi lại được vậy nên lúc nào cũng phải có người túc trực bên cạnh bà. Nhà tôi chia ra 3 ca, mẹ buổi sáng, bố buổi chiều còn tôi buổi tối để cùng với mợ chăm sóc ông bà cho đến khi cậu về.
Tối hôm đầu tiên tôi qua sớm, vì cửa không khóa nên tôi đi thẳng vào nhà, đi qua phòng ông bà thì thấy ông bà đang xem ti vi, tôi đi thẳng xuống bếp thì thấy đống bát đũa mới ăn xong vẫn còn chưa rửa, tôi nghĩ hay nhân cơ hội này lấy lòng mợ, thế là t xắn tay áo lại rửa. Đang rửa thì mợ tôi từ phía ngoài nhà đi vào.
Mợ: Thôi! Thôi! Cháu để đấy mợ làm cho…
Tôi: Có gì đâu mợ, cháu cũng gần xong rồi…
Mợ: Vậy để mợ giúp một tay cho nhanh…
Tôi chẳng biết nói gì nữa, ậm ừ một lúc, tôi chuyển chủ đề.
Tôi: Mợ còn giận cháu không?
Mợ dừng tay, ngược mặt lên nhìn tôi bằng ánh mắt chìu mến…
Mợ: Mợ suy nghĩ lại rồi, mợ cũng thông cảm cho cháu, ở cái tuổi cháu tâm sinh lý phát triển là điều bình thường, có điều cháu nên biết kiềm chế bản thân…
Tôi như mở cờ trong lòng…
Mợ: Mợ cũng xin lỗi vì đã tát cháu mạnh như vậy, chắc cháu đau lắm hả?
Tôi: Không đâu mợ! Cháu mới là người phải xin lỗi, cháu xin mợ đừng vì chuyện này mà xa lánh cháu, cháu buồn lắm…
Mợ: Mợ đã nói như vậy rồi thì tất nhiên mợ cũng đã tha lỗi cho cháu rồi nên cháu yên tâm đi…
Nói xong mợ nở nụ cười ấm áp rồi nhìn tôi…
Tôi hí hửng đáp lại: Cháu cảm ơn mợ…
Mợ và tôi đứng cạnh nhau trong bếp, nhìn như đôi tình nhân vậy. Tay tôi đang quơ quơ trong nước để tìm xem còn sót gì không thì bất chợt chạm phải tay mợ, mợ giật mình rút tay ra, tôi và mợ lại rơi vào tình huống khó xử…
Mợ: Thôi để mợ làm nốt cho, cháu vào với ông bà đi…
Tôi: Thế cháu vào với ông bà đây…
Đấy vừa mới làm lành với mợ mà lại thế rồi, từ nay phải cẩn thận hơn mới được…
Tối hôm đó tôi được sắp xếp ngủ ở phòng hai đứa nhóc để tiện để ý tới bà. Nửa đêm đang ngủ tôi nghe thấy tiếng thút thít như ai đang khóc, chẳng lẽ ma. Tôi chấn tĩnh lại, làm quái gì có, nhà cậu mợ ở bao nhiêu năm, ma cỏ gì ở đây. Tôi mở đèn flash của điện thoại rồi lần theo âm nhanh đó, đến đầu cầu thang thì tôi phát hiện ra tiếng đó phát ra từ trên tầng, có lẽ là từ phòng mợ. Tôi tắt flash, bước từng bước nhẹ nhàng lên tầng, quả nhiên tôi đoán không sai, tiếng đó phát ra từ phòng mợ, tôi ghé vào cửa sổ thì thấy mợ đang ngồi co gối, tựa lưng vào thành giường mà khóc. Tôi suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì, cứ thế mà mở cửa vào thì lỗ mãng quá, thế là tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho mợ.
Tôi: Cháu nghe thấy tiếng mợ khóc, mợ buồn ạ? Có chuyện gì mợ có thể tâm sự với cháu, cháu đang đứng trước cửa phòng mợ nè…
Lát sau, một giọng nói vang lên…
Mợ: Cháu vào đi…
Tôi bước vào, vẫn mùi hương quen thuộc đó, vẫn bộ đồ ngủ màu xanh đó, tôi tiến lại ngồi xuống cạnh bên mợ, tay tôi vén mái tóc nơi gò má của mợ lên, lau nước mắt…
Tôi: Mợ cứ khóc đi, khóc đi cho nhẹ lòng mợ ạ, cháu biết bao năm qua mợ luôn phải dồn nén nỗi cô đơn trong lòng…
Bỗng dưng mợ quay người về phía tôi, ôm chầm lấy, mợ ép sát người và lòng tôi, mợ khóc nấc lên, mợ khóc như chưa từng được khóc vậy, sự chủ động này của mợ thật sự làm tôi lúng túng. Gần sát bên mợ, tôi cảm nhận được mùi thơm nồng nàn từ mái tóc, cảm nhận được hơi thở nơi Ɩồŋg ngực mợ, tôi và mợ như đông điệu trong khoảnh khắc ấy. Tôi cũng phản ứng lại bằng cách lấy tay xoa vào lưng mợ rồi choàng tay ôm lấy mợ, tôi ôm người phụ nữ nhỏ bé này vào lòng, cặp vú nở nang của mợ cọ vào người tôi, ôi nó mềm mại và ấm biết bao, dường như cảm nhận được điều đó, thằng em tôi lại bắt đầu biểu tình.
Mợ: Cảm ơn cháu đã hiểu cho mợ…
Mợ buông tôi ra và nói…
Mợ: Có lẽ lần cuối cậu về là hơn 1 năm trước rồi, mợ quả thực rất cô đơn, chẳng hiểu sao mấy năm gần đây anh ấy ít về hẳn, không như lúc mới cưới. Mợ tủi thân lắm…
Tôi: Nhiệm vụ mà mợ, cậu đâu thể nào làm khác được…
Mợ: Không biết mợ phải sống như vậy đến khi nào, bà xảy ra cớ sự như vậy, mợ nên nói với anh ấy thế nào đây…
Vừa nói hết câu mợ òa khóc, tay chạm nhẹ vào đầu mợ đẩy nhẹ để tựa vào vai tôi, tiếng khóc hòa trong bóng đêm tĩnh mịch quả thật càng bi thảm hơn. Tôi để cho mợ khóc và cũng chẳng nói thêm gì. Tôi biết thời cơ đã đến tôi mạnh dạn cầm lấy tay mợ, quả nhiên mợ không chút phản kháng, tôi đang vui mừng thì quay sang, mợ ngủ thiếp đi lúc nào không hay, chắc có lẽ mợ không biết hành động vừa nãy của tôi, tôi duỗi chân thẳng ra, nghiêng nhẹ đầu về phía mợ và cứ thế tôi ngủ cho đến sáng.
Sáng hôm sau, đang thiu thiu ngủ thì có tiếng gọi “Tâm ơi ra mở cửa cho chị”, tôi giật mình, nhìn sang bên thì không thấy mợ đâu, tôi cuống cuồng chạy xuống dưới nhà mở cửa cho mẹ tôi.
Mẹ: Làm gì mẹ gọi mãi mới ra…
Tôi: Con đang ngủ…
Mẹ: Thế mợ đâu…
Tôi: Chắc mợ đi mua đồ ăn sáng…
Mẹ: Thôi mày về đánh răng rửa mặt đi…
Tôi: Dạ vầng…
5 giờ chiều tôi lại qua, đến nhà thì thấy mợ đang tập thể dục ngoài sân, mợ mặc bộ đồ thể dục bó sát để lộ ra những đường cong gợi cảm, cặp mông săn chắc, cặp vú không ngừng chuyển động theo từng nhịp nhảy của mợ và đặc biệt là mu Ɩồŋ đầy đặn, căng phồng của mợ. Tôi không dám nhìn thẳng mợ quá lâu vì sợ thằng em của tôi lại không chịu được, tôi vội chào một tiếng rồi đi nhanh vào phòng ông bà, ngồi trên chiếc ghế đầu, tôi lại mường tượng về “người phụ nữ tên Tâm” kia.
11 giờ đêm, tôi về phòng để ông bà ngủ, đang nằm bấm bấm điện thoại thì đột nhiên có tiếng kêu từ dưới bếp…
Mợ: T ơi! Ăn chè không…
Tôi: Dạ có! Vừa nói, tôi vừa đi xuống bếp…
Mợ: Đây! Để mợ lấy thêm đá…
Tôi: Chè mợ nấu à mợ…
Mợ: Nãy mợ mua đấy. Chứ thời gian đâu mà nấu…
Tôi ngồi đối diện với mợ, xì xụp húp bát chè…
Mợ: Cháu ăn gì mà ghê thế…
Tôi cười lớn: Ăn phải phát ra tiếng thế mới ngon chứ mợ…
Mợ cười, tôi với tay lấy cái vỏ đậu vừa dính trên mép miệng của mợ. Hai cặp mắt nhìn nhau, tôi như chết đuối trong đôi mắt ấy, đôi mắt như nuốt chửng lấy trái tim tôi. Bất giác tôi dùng ngón tay cái di nhẹ về phía môi mợ, ngón cái vuốt ve nhẹ nhàng môi mợ, mắt mợ hơi khép lại như đang tận hưởng nhưng có vẻ lý trí đã thắng, mợ cầm lấy tay tôi.
Mợ: Đừng…
Tôi: Sao thế mợ?
Mợ: Đừng để chuyện này đi quá xa…
Tôi: Cháu thương mợ, cháu thương mợ thật lòng mà…
Mợ: Cháu đừng nói nữa…
Tôi: Thế còn chuyện tối qua, cháu tưởng mợ đã có chút tình cảm đối với cháu chứ…
Mợ: Đó chỉ là sự yếu đuối nhất thời của mợ thôi, cháu đừng để tâm…
Tôi tiến sát về phía mợ, cầm tay mợ…
Tôi: Mợ! Cho cháu một cơ hội đi, cháu sẽ chứng tỏ tình cảm của cháu dành cho mợ…
Mợ không nói gì mà cứ thế đi lên phòng, bỏ lại tôi với sự ngơ ngác trống rỗng. Tôi không biết thực sự mợ đang nghĩ gì trong đầu, tôi ao ước đọc được suy nghĩ của mợ ngay lúc này.
Sáng hôm sau, đang quay tay thì nghe thấy tiếng mợ gọi ngoài cổng.
Mợ: T ơi…
Tôi chạy ra…
Tôi: Sao vậy mợ…
Mợ: Cháu sang xem hộ mợ cái quạt, sao bật mãi nó không lên…
Tôi: Mợ về đi, cháu qua liền…
Để lại một bình luận