Một lúc sau, bà Hạnh lấy hết can đảm lắp bắp, không dám ngẩng đầu lên:
– “… Tùng… bà biết cháu không như anh Minh… mọi việc xảy ra chỉ là bồng bột của tuổi nhỏ…”
Tiếng thằng Tùng ho nhẹ khiến bà Hạnh dừng lại không dám nói tiếp. Không khí yên lặng lại tiếp tục bao trùm cả căn phòng. Lương tâm của thằng Tùng đang đấu tranh mãnh liệt giữa phần con và phần người, giữa vai trò của chủ nhân và vai trò của một người cháu. Nó nuốt nước bọt… can đảm lên nào Tùng, mày không thể bỏ qua cơ hội này được… Chỉ có một cách để nó vượt qua cảm giác này, Tùng nhớ lại cách mình hoàn toàn chế ngự nỗi sợ đối với bà Lệ. Nó đứng dậy, tay với lấy cái roi, cố gắng để giọng khỏi run:
– “Hình như bà vừa quên mất thân phận của mình thì phải”
– “… Bà… chủ nhân… làm ơn…”
– “Quay… quay mặt lại… và cúi xuống đi con đĩ già”. Tùng lắp bắp…
Bà Hạnh líu ríu nghe theo. Mũi bà bắt đầu hơi cay cay, nước mắt cứ thế tự nhiên tuôn ra. Không chỉ vì sợ, mà còn là vì sự thất vọng của một người bà đối với cháu cưng của mình, cảm giác như rơi xuống vực khi chút hy vọng còn lại cũng bị dập tắt.
Tùng vung tay, chiếc roi nặng nề rít lên rồi bổ xuống người đàn bà khốn nạn, hết lượt này đến lượt khác… Cặp mông to tròn của bà ngoại nó nhanh chóng được phủ đầy bởi sắc đỏ của những lằn roi…
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận