Phần 1
Minh là một đứa trẻ năm nay 15 tuổi có một hoàn cảnh gia đình rất đặc biệt không giống hầu hết những đứa trẻ khác. Gia đình của nó có 4 người gồm có nó, bà ngoại (bà Hạnh – 59 tuổi), bà cô (bà Lệ – em ruột bà Hạnh, 56 tuổi – ở nhà Minh vẫn thường gọi là bà Tư) và thằng Tùng (em trai của Minh – 14 tuổi). Ba mẹ thằng Minh mất sớm trong một vụ tai nạn để lại cho anh em nó 1 căn biệt thự và một gia tài khá lớn, vì anh em nó chưa đủ tuổi nên hiện giờ toàn bộ tài sản vẫn đang do bà Hạnh quản lý. Bà Lệ thì hoàn cảnh không kém, khi chồng bà đã mất và con trai duy nhất của bà hiện lại đang ở tù do có dính đến một đường dây buôn lậu phi pháp. Cứ thế gia đình gồm 2 người phụ nữ lớn tuổi và 2 đứa trẻ nhỏ cùng sống yên bình bên nhau qua bao năm tháng.
Nhưng thật ra mọi việc lại không yên bình như bề ngoài của nó…
Minh rất ghét 2 bà của nó. Bà Lệ và đặc biệt là bà Hạnh đều rất gia trưởng, nghiêm khắc. Từ khi bố mẹ Minh mất đi, tất cả những thứ bà nghĩ đến hầu như chỉ là công việc. Tiết kiệm chi tiêu từng đồng xu một – mặc dù nhà nó rất khá giả. Đừng hy vọng xin được bà đồng nào để đi chơi – một việc mà ở lứa tuổi này nó cho là rất cần thiết. Từ nhỏ ngoài lịch học hành dày đặc thì anh em nó bị bắt làm việc luôn chân luôn tay, và những lỗi lầm luôn bị trách phạt rất nghiêm khắc. Mặc dù những điều đó đều xuất phát từ việc hai bà muốn các cháu của mình nên người, thật tâm bà Hạnh đặt rất nhiều kỳ vọng vào thằng Minh khi bà nhận thấy nó là đứa trẻ có tư chất rất đặc biệt. Nó quá thông minh so với lứa tuổi này và đặc biệt có năng khiếu thiên bẩm về Y học. Ở lứa tuổi này bà thấy nó đã tìm đọc những quyển sách dành cho các sinh viên năm cuối ngành y một cách đầy say mê. Tuy nhiên tài lại đi đôi với tật, Minh là đứa trẻ rất kiêu ngạo và cục cằn, sẵn sàng lao vào đánh bất cứ bạn bè nào gây gổ với nó. Bà cũng không ít lần kinh hãi khi thấy nó mổ xẻ những con vật như ếch, chuột, thậm chí là xác những con chó mèo chết với sự thích thú đến lạnh người. Bà sợ cháu mình trở thành người không tốt nên lại càng nghiêm khắc với nó, trẻ con nào hiểu được, cứ thế tình cảm giữa các bà cháu dần càng nguội lạnh. Nếu thằng Tùng là một đứa trẻ hiền và nhút nhát không dám phản kháng thì thằng Minh ngược lại, trong lòng nó luôn mong muốn có một ngày ngày được trừng trị bà nó, cho bà biết cảm giác bị sai bảo là thế nào. Tất nhiên Minh vẫn nghĩ đó chỉ là suy nghĩ vẩn vơ… cho đến một ngày… đó là một ngày đặc biệt đã làm thay đổi hoàn toàn số phận của 4 con người trong cái gia đình “bình yên” đó…
Hôm đó là ngày thứ 5 trong tuần, do là ngày lễ quốc tế lao động nên người dân cả nước được nghỉ lễ 4 ngày liên tiếp. Bà Hạnh tham gia một chuyến đi thiện nguyện ở Đồng Nai đến chủ nhật mới về, bà dẫn thằng Tùng theo vì muốn rèn luyện nó qua những chuyến đi như thế này. Minh do gần đến kỳ thi cuối học kỳ nên nó ở nhà cùng bà Lệ.
– “Minh ơi…” “giờ này mà mày vẫn chưa dậy để ôn bài à con, chẳng lẽ lại muốn ăn roi nữa à?” – Tiếng bà Lệ vang lên từ nhà dưới…
Minh vội vàng bật dậy chạy ra khỏi phòng, vừa dụi mắt vừa nói:
– “Cháu dậy lâu rồi đấy chứ, đang soạn bài bà ạ”?”
– “Lên trên phòng xép tầng mái mang hết mấy cái thùng các – tông đựng những đồ linh tinh để đem đi bỏ, rồi xuống học tiếp. Nhanh chân nhanh tay lên!”
– “Vâng!”
Rủa thầm trong bụng, nó lên trên phòng mà bà nó bảo, lịch kịch bê mấy cái hộp chó chết đó xuống nhà cho nhanh chứ không thì chết đòn với bà. Luống cuống thế nào mà nó lại tuột tay làm rơi mất một thùng. Những đồ vật linh tinh trong hộp đổ hết cả ra ngoài. Nó sợ bà nó la nên vội vàng nhặt hết đồ cho lại vào trong thùng. Bỗng nó thấy trong đống đồ linh tinh đó lòi ra một chiếc bì hồ sơ đã hơi ngả màu. Nội dung trong đó làm nó sửng sốt, không tin vào mắt mình nữa. Thì ra chú Cường (con trai của bà Lệ) không chỉ dính đến đường dây buôn lậu mà còn có cả buôn thuốc phiện, là đứa thông minh nên đủ để Minh hiểu rằng những thông tin này mà lộ ra có thể làm chú nó đối mặt với án phạt rất nặng, thậm chí là tử hình. Minh thấy lạnh hết cả người, nó định bỏ túi hồ sơ lại như cũ… nhưng bất chợt nó nảy ra một ý định… Không, đúng hơn là một kế hoạch. Một kế hoạch táo bạo…
“Minh ơi, làm gì mà lâu thế? Đừng để bà xách roi lên nhé!!!”
– “Vâng, cháu đang xuống ngay đây!”
Minh lấy điện thoại chụp lại các trang hồ sơ, sau đó nó dấu túi hồ sơ thật kỹ phía sau tủ trong phòng rồi đi xuống dưới nhà.
“Ơ bà chuẩn bị đi đâu đấy ạ”
Nó thấy bà Lệ mặc một bộ áo dài màu xanh, vừa xỏ xong đôi giày cao gót vào chuẩn bị đi ra ngoài.
“Sáng nay có buổi gặp mặt các giáo viên cũ, bà lên tham dự một chút rồi về”
Bà Lệ từng là hiệu phó của trường trung học Thanh Sơn nổi tiếng trong vùng, đã về hưu được gần 3 năm. Hồi còn đi dạy bà có biệt danh là người đàn bà sắt do bà rất nghiêm, không chỉ học sinh mà ngay cả một số giáo viên cũng nể sợ. Sau khi chú Cường bị bắt, do thấy hổ thẹn và tuổi cũng cao nên bà xin về hưu sớm.
– “Mà ơ kìa, bà bảo mày mang các thùng trên lầu xuống, sao lại đi tay không thế này”.
– “Vâng có cái này rất quan trọng, cháu muốn bà xem trước ạ…”
Bà Lệ lườm thằng Minh, cầm lấy cái điện thoại trong tay nó. Minh quan sát nét mặt của bà Lệ đang tái dần khi đọc các trang hồ sơ chụp trong điện thoại. Chú Cường có lẽ đã dấu những hồ sơ này và không kịp tiêu hủy trước khi bị bắt đi.
– “Minh cháu thấy cái này ở đâu, đưa túi hồ sơ đó cho bà?” Bà Lệ lắp bắp…
– “Vâng vâng, được thôi. Nếu bà đồng ý với cháu một chuyện… nếu không tất cả mọi người sẽ biết chuyện này!”
Một nỗi khiếp sợ bao trùm lấy gương mặt của bà nó. Minh giật lấy cái điện thoại, dợm bước ra cửa và tỏ cho bà nó biết là nó sẽ làm thật. Bây giờ bà nó đã hoảng sợ thật sự.
– “Khôôông! Đừng!” Bà Lệ thét lên. “Đừng cháu ơi… bà xin cháu… chú Cường sẽ chết mất… Cháu… cháu muốn gì?”
– “Cháu muốn sở hữu một thứ…”
– “Được… được Minh à. Bất cứ thứ gì cháu muốn. Chỉ cần bà có…”
– “Chắc chắn là bà có” Minh ngắt lời, cười ranh mãnh…
– “Đ… được Minh. Cháu muốn sở hữu thứ gì?”
– “Cháu muốn sở hữu bà!!”
Bà Lệ không tin vào tai mình, bà lắp bắp hỏi lại…
– “Sở hữu bà… Bà chưa hiểu ý…”
– “Đơn giản mà bà không hiểu à. Từ giờ trở đi bà phải nghe theo tất các mệnh lệnh của tôi. Tôi có toàn quyền dùng bà vào bất cứ việc gì, và lẽ dĩ nhiên cả quyền quyết định việc sống chết của bà” Minh gằn giọng, đổi cách xưng hô.
Bà Lệ lặng người đi, không biết thằng cháu toan tính gì.
– “Thế nào?” Minh vừa hỏi vừa giả vờ lùi mấy bước ra phía cửa…
– Được, được Minh. Chỉ cần cháu hứa không tiết lộ việc này, bà sẽ làm tất cả những gì cháu nói.
– “Tốt lắm, thế chứ” Minh cười…
– “Bà đứng thẳng lên và đưa 2 tay đây”
Không còn cách nào khác, bà Lệ ngoan ngoãn làm theo, ngạc nhiên khi thấy thằng Minh lấy trong túi quần ra mấy sợi dây rút. Nó trói 2 cổ tay bà với nhau và buộc xuống chân bàn tivi phía trước.
– “Đứng thẳng chân lên” Minh gằn giọng đồng thời đeo thêm một sợi dây xích vẫn dùng cho con Ki vào cổ bà…
Tay bị trói xuống chân bàn và bị bắt đứng thẳng chân khiến người bà Lệ chúi hẳn về phía trước. Tà áo dài từ từ trượt ra rũ xuống 2 bên. Tim thằng Minh như ngừng đập khi thấy những gì đang hiện ra trước mắt mình. Bà Lệ và bà Hạnh đều có chiều cao khoảng quanh 1m55, dáng hơi đậm người nhưng không quá xồ xề. Thành thật mà nói thằng Minh có sở thích đặc biệt với những phụ nữ lớn tuổi đặc biệt là những phụ nữ có mông bự. Nó không ít lần nhìn trộm cặp mông của bà nó, nhất là những khi 2 bà mặc áo dài hoặc những bộ đồ ôm sát người. Nhưng đó đều là những lần nhìn lướt qua, thậm chí những tấm hình nó chụp trộm qua điện thoại dù mờ mờ ảo ảo do lén lia máy chụp nhanh cũng đủ để nó dùng quay tay bấy lâu nay. Vậy mà giờ đây cặp mông tròn bự của bà Lệ nổi lên sau làn vải lụa mềm, đang hiện rõ mồn một ngay trước mắt nó, thậm chí đầu cặċ đang cương cứng của nó lúc này chỉ cách khe mông của bà ta vài gang tay. Minh vừa nuốt nước bọt vừa tự cấu mình xem đây có phải là giấc mơ không. – “Đây là sự thật Minh à. Mày đang là chủ nhân của bà ta, mày thậm chí có thể đập nát cặp mông kia nếu mày muốn.” Minh cười thầm, sướng tê người. Đồng hồ bây giờ đang là 08h00 sáng, Minh ráng nén cơn nứng lại, nó không có gì phải vội cả…
Minh ráng kìm nén sự hưng phấn lại, nó không có gì phải vội cả… là một đứa trẻ thông minh, nó bắt đầu phát thảo ra một kế hoạch lâu dài và táo bạo. Nó biết là mình sắp đẩy mọi thứ đi rất xa nên cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng… và trong cái kịch bản mà nó hình dung trong đầu, nó muốn sẽ thưởng thức mọi thứ thật chậm rãi và trọn vẹn…
Phần 2
Minh ráng kìm nén sự hưng phấn lại, nó không có gì phải vội cả… là một đứa trẻ thông minh, nó bắt đầu phát thảo ra một kế hoạch lâu dài và táo bạo. Nó biết là mình sắp đẩy mọi thứ đi rất xa nên cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng… và trong cái kịch bản mà nó hình dung trong đầu, nó muốn sẽ thưởng thức mọi thứ thật chậm rãi và trọn vẹn…
Đồng hồ đã điểm qua 09h00, Minh đang ngồi trên ghế salon của phòng khách và bắt đầu thưởng thức bát soup vừa nấu. Lúc nãy trong lúc chờ đồ ăn chín, nó cũng tranh thủ dùng điện thoại của bà Lệ vào web đặt một số món đồ cần thiết cho kế hoạch của mình. Đứng trước mặt nó chỉ hơn một mét là người đàn bà mà thường ngày nó vừa nể sợ, vừa thù ghét. Bà Lệ đã đứng như vậy gần cả giờ đồng hồ, đi giày cao gót và đứng trong tư thế này thật sự là một trải nghiệm không hề dễ chịu nhất là trong độ tuổi của bà. Lưng và đùi bà nhức mỏi rã rời, hai chân bà đã bắt đầu run lên cầm cập… đôi lần bà định xin thằng Minh cho bà đổi tư thế cho đỡ mỏi nhưng lại không dám, kinh nghiệm của một phụ nữ từng trải cho bà mơ hồ cảm nhận được đây chỉ là bắt đầu và mọi chuyện sẽ còn tệ hơn. Lúc này đây bà không đoán được thằng cháu bà đang toan tính điều gì, tất cả những gì mà bà có thể làm lúc này là cam chịu, phục tùng, và sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì mà nó muốn.
“Kínhh… cooonggg”
Tiếng chuông cửa van lên. Minh bật camera và thấy một người shipper đang đứng trước nhà… thấy tính hiệu đèn, ông ta nói to qua mic trước cổng (Ghi chú: Cần nhắc lại là gia đình Minh thuộc dạng khá giả và đang sinh sống trong 1 căn biệt thự khá lớn)
“Chủ nhà ơi, ra nhận bưu kiện văn phòng phẩm” – Người shipper nói to…
Minh cười thầm, “Mình đặt ship hàng hỏa tốc nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy, lại còn chu đáo ghi văn phòng phẩm nữa”. Hàng nó đặt rất nhiều, 4 thùng to và nặng phải nhờ shipper mang vào sân gần cửa phòng khách cho nó.
Nó tip cho người shipper hậu hĩnh (Ghi chú: Tất nhiên là nó lại cũng dùng tiền của bà nó, đoạn này trở đi thì tiền bạc của nhân vật chính bắt đầu dư giả rồi) và quay lại thưởng thức nốt bữa sáng của mình. Xong nó hì hục kéo 4 cái thùng vào trong nhà, nhìn đồng hồ Minh thấy đã gần 09h30. “Giờ đến lúc thưởng thức “món chính” thôi”. Minh đắc ý, đi về phía bà Lệ.
“Mới hôm qua chắc không ai nghĩ lại sẽ có một ngày như thế này. Cuộc sống hay thật bà nhỉ.”
Bà Lệ thoáng giật mình khi tay Minh chạm nhẹ vào eo bà, sau đó lướt dần xuống cảm nhận phần bụng dưới mềm mại rất đặc trưng của những phụ nữ lớn tuổi.
“Bà cháu mình đã sống cùng nhau gần 15 năm, nhưng cháu tin rằng từ ngày hôm nay sẽ có rất nhiều thứ mà mình mới bắt đầu hiểu về nhau” – Minh cười…
“V… vâng…”
Tay thằng Minh bắt đầu chạm vào mông của bà nó, nó xoa nhẹ cảm nhận cặp mông to mềm bên dưới lớp vải lụa quần dài mát lạnh – “Chẳng hạn sau ngày hôm nay cháu có thể xác nhận là bà có 1 cặp mông chất lượng đó bà à ha ha… lỗ đít của bà còn trinh chứ?”
Bà Lệ choáng váng khi nghe thằng cháu mới 15 tuổi đầu hỏi – “Đừng… tội lỗi lắm Minh ơi, bà xin con… bà…”
“CHAATTTTT” “Ốiiiii…” Không để bà Lệ nói hết, Minh dùng hết sức vỗ thật mạnh vào mông của bà nó khiến bà nảy lên loạng choạng…
“Trả lời lạc đề rồi bà à, tôi hỏi lại lần nữa thôi nhé. Đã từng có ai nhét chim vào lỗ đít của bà chưa?” – Minh hỏi, ngón tay khẽ lướt nhẹ vào cái khe đang hằn lên nhức mắt giữa 2 quả mông to lớn.
“Vâng… dạ chưa… Đừng con… bà xin…”
“Suỵttt” – Minh đặt 1 ngón tay lên miệng bà nó – “Luật số 1: Từ giờ trở đi chỉ nói khi được hỏi hoặc được cho phép. Hiểu chứ?”
Vừa sợ hãi, vừa xúc động bà Lệ bắt đầu sụt sịt, vừa gật đầu cố nén tiếng khóc bật ra…
“CHAATTTTT” “Áaaaa…” Minh lại vỗ thật mạnh vào mông của bà nó…
“Tôi vừa hỏi bà đó. Và khi tôi hỏi thì điều tôi muốn nhận được là câu trả lời. Giờ đã hiểu chưa?”
“Dạ… vâng…”
“CHAATTTTT” “Áaaaa… đau quá con ơi” Sau phát vỗ thứ 3 này thì bà nó đã khóc thành tiếng.
Để lại một bình luận