Phần 40
Trưa ngồi ăn cơm tôi không tài nào ăn ngon miệng được, tôi cứ suy nghĩ hoài về cô.
– Sao không ăn đi còn ngồi đấy? Cơm mẹ nấu không ngon à?
– Dạ..không.
Tôi xì xụp bát cơm rồi phắn lên phòng nằm vật ra giường suy nghĩ, tôi liệu có nên nói với má không? Không, nói ra chắc má giết tôi quá, má sẽ sốc lắm. Còn cô, liệu tôi để cô đi phá thai có phải ý kiến hay không đây? Thực sự lúc này tôi đang rất rối, tôi phải làm gì đây. Hay tôi sẽ ngăn cô đi phá thai, tôi sẽ chịu trách nhiệm về đứa bé, nhưng liệu rằng mẹ tôi và mẹ cô có đồng ý cho hai chúng tôi lấy nhau hay sẽ phản đối tận cùng. Còn tôi, mới 17 tuổi đầu, chưa một lần va vấp ngoài xã hội, vẫn còn phải bám váy mẹ thì liệu tôi có đủ sức gách vác trọng trách của một người đàn ông với gia đình, làm một bờ vai vững chắc cho cô hay tôi sẽ làm khổ cô đây. Rồi người ngoài họ sẽ bàn tán, tôi thì không sao nhưng còn cô, một giáo viên lại có thai với học sinh của mình, cô sẽ mang tiếng rất nhiều, có thể bị đuổi việc nữa. Còn Linh thì sao, nàng đã yêu tôi quá nhiều, tôi cũng chưa làm được gì cho nàng cả, khi biết chuyện chắc hẳn nàng sẽ đau khổ rất nhiều, nàng là một cô gái ngây thơ và còn trẻ con lắm, tôi lo nàng sẽ nghĩ quẩn vì chuyện này mất. Grừ….điên đầu quá, nằm vật vờ suy nghĩ cũng hơn hai giờ chiều, tôi gọi cho cô.
– Alo! Em nghe nè.
– Em có nhà không anh đến nhà em nhé.
– Vâng, anh đến đi.
Tôi xuống nhà lấy xe đến nhà cô, tôi mua cho cô ít hoa quả và sữa nữa. Đến nhà cô.
– Anh mua làm gì vậy?
– Anh mua cho em đấy, em phải ăn nhiều vào.
– Vâng, cảm ơn anh yêu nha.
Nhìn cô cười thật đẹp.
– Cháu chào bác ạ.
– Chào cháu, cháu lại đến nhờ cô Lan giảng bài à.
– Vâng.
Rồi cô kéo tôi lên phòng cô, cô đang chuẩn bị bài tập cho học sinh.
– Em làm vừa thôi không mệt.
– Em không sao đâu.
Tôi nhìn bụng cô, có hơi to ra chút xíu thì phải, chắc vậy, hay do tôi tưởng tượng nó to lên nhỉ, tôi đặt tay lên bụng cô, hai má cô hơi ửng hồng.
– Anh xin lỗi, vì anh mà em phải khổ rồi.
– Em không sao đâu, anh đừng lo.
– Em định bao giờ đi … phá thai?
– Em định ngày kia, ngày mai em phải dạy cả ngày rồi.
– Ừ, đi thì nhớ gọi cho anh, đừng có đi một mình đấy.
– Vâng.
– ….
Tôi ngồi ngắm nhìn cô làm việc, cô thỉnh thoảng lại nhìn tôi cười. Được nửa tiếng tôi phải về vì còn mẹ cô dưới nhà, ở lâu dễ bị nghi ngờ lắm. Vừa ra khỏi ngõ tôi gặp ngay Phong.
– A! Hiếu hả? Vừa thăm Lan hay sao nhóc?
– Vâng.
– Anh em mình đi uống nước nói chuyện đi.
Tôi theo Phong vào quán cafe bên kia đường.
– Em uống gì?
– Một ly cafe đen đi.
Rồi Phong quay ra nói chuyện với phục vụ, hai ly cafe được mang ra.
– Dạo này khoẻ không em?
– Em vẫn khỏe.
– Anh củng nể chú đấy, tán đổ được cả cô giáo.
Tôi cười nhìn Phong.
– Chú với Lan yêu nhau lâu chưa?
– Chúng em yêu nhau từ đầu năm.
– Ừ, chắc chú vẫn nghĩ anh là bạn của Lan.
Tôi không nói gì nhìn Phong, anh ta định nói gì đây.
– Anh là người yêu cũ của Lan.
– Thì sao?
– À…không sao.
Hắn nhìn tôi cười.
– Anh về đây gặp Lan là định nối lại tình xưa nhưng chú lại cướp mất cô ấy mất rồi, anh lại phải về Úc tay không rồi.
– Anh với Lan đã chia tay thì sao có thể gọi đó là cướp được.
– Chú nói cũng đúng, anh mong chú đối xử tốt với Lan, đừng làm điều gì ngu ngốc với cô ấy không chú sẽ phải hối hận đấy.
– Anh đe dọa tôi đấy à?
– Không, anh nhắc nhở chú vậy thôi, dù sao anh cũng quay lại Úc vài hôm nữa, nên anh muốn Lan có một người chăm sóc cho em ấy.
– Điều đó tôi vẫn làm tốt từ ngày yêu Lan.
– Ừ…
Nói chuyện vài câu nữa tôi chào Phong ra về, tôi không hiểu anh ta là con người như thế nào, có vẻ anh ta vẫn còn yêu cô.
Tối, muốn bên cạnh cô mà không được, cô bắt tôi ở nhà làm bài tập cô đã giao. Ngồi làm bài tập mà tôi cứ thấy khó chịu, hình ảnh tờ giấy xét nghiệm cứ ám ảnh lấy tôi. Đang suy nghĩ tôi bị giật mình bởi chuông điện thoại, lại là Linh gọi.
– Alo.
– Anh, anh đang làm gì đấy?
– Anh đang học.
– Vâng, tự dưng em thấy thèm sữa chua mít quá.
– Rồi, đợi tý anh đi mua cho.
– Hi hi, cảm ơn anh yêu nha.
Suốt ngày nhõng nhẽo mệt hết cả người, tôi phóng xe đi mua sữa chua mít cho Linh, à phải mua cho cô nữa, tôi mua thêm hai ly chè bưởi. Đến nhà Linh, tôi nháy máy cho nàng xuống, thấy ăn là nhanh lắm, chẳng lẽ nàng không sợ béo à.
– Cảm ơn anh nha.
– Ừ, thôi lên học đi, anh về đây.
– Vâng.
Linh hôn lên má tôi rồi đi vào nhà, tôi đi đến nhà cô.
– Anh không ở nhà học đi, anh lại không nghe lời em rồi.
– Đâu có, này.
Tôi dơ túi sữa đưa cho cô, cô ngạc nhiên rồi mỉm cười.
– Cảm ơn anh nha, anh làm hư em rồi đấy.
– Hì, thôi em vào nhà đi, anh về đây.
– Anh đi cẩn thận nha, ngủ ngon nha anh.
– Ừ, em ngủ ngon nha.
Tôi nhìn cô đi vào nhà rồi mới về, đi đường buổi tối mát mẻ thật, gái cũng mát mẻ nữa…
Hôm sau đi học tôi không tài nào dời mắt khỏi cô được, ra chơi.
– Cô ăn sáng chưa?
– Cô ăn rồi.
– Cô uống đi.
Tôi đưa cho cô hộp sữa, may không ai nhìn thấy.
– Ừ, cảm ơn em nha.
Tôi nhìn bụng cô, không biết bên trong nó đang phát triển như thế nào nhỉ.
Trưa về nhà, tôi lên tra google về việc phá thai, nhiều cái hậu quả nó cũng khủng khiếp thật. Tôi lại bắt đầu suy nghĩ, hay là thôi không đi phá thai nhỉ, không được, làm thế mày sẽ phá hỏng đời mày đấy Hiếu ạ, lúc đó, trong tôi chỉ có những suy nghĩ ích kỉ, vụ lợi cho bản thân mình, tôi không biết cô đang có những suy nghĩ gì về chuyện này nữa. Mà ngày mai cô đi phá thai rồi, hôm nay tôi phải tẩm bổ cho cô mới được, bây giờ đâu phải có mình cô đâu. Nghĩ là làm, tôi lấy xe đi khắp nơi mua đồ cho cô, nào là sữa, gà hầm, thịt, hoa quả… rồi đi đến nhà cô.
– Anh mua làm gì mà nhiều vậy.
– Em gắng ăn hết đi, phải ăn đủ chất đấy.
– Nhưng nhiều thế này em ăn sao nổi.
– Thì ăn từ từ, anh có ép em ăn hết một lúc đâu, mà mẹ em đâu rồi?
– Mẹ em đang ngủ rồi, anh vào nhà cho đỡ nắng đi.
Tôi cùng cô vào nhà, tôi mở hộp gà hầm bắt cô ăn, tôi ngồi ngắm nhìn cô ăn.
– Anh ăn đi.
Cô dơ một miếng trước mặt tôi.
– Thôi em ăn đi, anh mua cho em cơ mà.
– Thế anh ăn cho em một miếng đi, nhiều quá em ăn không hết, anh mà không ăn là em giận đấy.
Nghe cô nói vậy tôi đành ăn một miếng, cô nhìn tôi cười. Bỗng trong phòng mẹ cô phát ra tiếng động, tôi giật mình.
– Thôi anh về đây không mẹ em dậy thì chết.
Cô tiễn tôi ra cổng.
– Em nhớ ăn hết đấy, không được để thừa đâu đấy.
– Vâng, em sẽ ăn hết mà.
– Ừ, anh về đây.
Về nhà, tôi lại nằm vật ra giường suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi.
– Anh! Anh dậy đi còn đi học.
Tôi tỉnh dậy, Linh đang ngồi cạnh tôi trong bộ đồng phục nhà trường.
– Ơ, sao em lên được đây, mẹ anh đâu?
– Mẹ anh đi làm rồi, em đến rủ anh đi học thì mẹ anh bảo em lên gọi anh, anh mau dậy đi không muộn học bây giờ.
Tôi uể oải dậy rồi đuổi Linh ra ngoài thay quần áo để đi học. Đi học, Linh cứ líu lo bên tôi, nàng mà biết chuyện cô có thai không biết sẽ sao nhỉ? Chắc nàng sẽ buồn lắm đây, tôi thấy có lỗi với Linh quá.
– Anh, anh có nghe em nói không đấy!
– À…có.
….
Đến trường, chưa thấy cô đến, trời nắng thế này không biết cô có chịu mặc áo chống nắng không đây. Tiếng trống trường vang lên, chúng tôi đi vào lớp, những giọt mồ hôi lấm tấm trên chán cô….
Tối, ngày mai cô đi phá thai rồi, tôi phải có tiền để đưa cô đi, không thể dùng tiền của cô được, nhưng lấy tiền ở đâu đây. Tôi đành gọi cho bố, cũng lâu rồi chúng tôi không nói chuyện. Tôi gọi cho bố, sau một hồi lý luận với những lý do dối trá bố cũng đồng ý cho tôi ba triệu, tầm đấy chắc là đủ rồi. Cầm tiền về nhà, lúc này tôi muốn đến bên cô lắm nhưng không được, chỉ có thể gọi điện cho cô mà thôi.
– Em ăn hết đồ anh mua cho chưa?
– Em ăn hết rồi, em bị đầy bụng rồi đây này, bắt đền anh đấy.
– Hì, muốn anh đền gì đây.
– Em không biết, cái đấy em cho anh nợ đấy.
– Ừ….
….
– Sao anh im lặng vậy?
– Ừm…em, hay thôi em… đừng đi phá thai nữa.
Im lặng…..
– …. Anh ngốc lắm…
Cô bắt đầu sụt sịt.
– Em, em đừng khóc, anh xin lỗi, anh tệ quá.
– Anh ngốc lắm… nếu không phá nó đi thì sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của anh đấy, em không muốn là ràng buộc của anh đâu.
– Không sao đâu mà em, anh sẽ là người chồng, người cha tốt.
Lúc này tôi chỉ muốn chạy đến bên cô và ôm cô thật chặt.
– Không, em muốn đi phá thai, anh đừng suy nghĩ ngốc nghếch nữa.
– Nhưng…
– Anh đừng lo, em không sao đâu, mọi chuyện vẫn sẽ bình thường như chưa có gì sảy ra thôi.
– Ừ, đành vậy.
– Em …thấy có lỗi với Linh quá.
– Em đừng nói vậy, anh mới là người có lỗi, anh quá tệ khi làm vậy với em và Linh.
– …
– Thôi em đi ngủ đi không muộn, mai còn phải chuẩn bị tinh thần nữa.
– Vâng, anh ngủ ngon nha.
– Ừ, em cũng ngủ ngon nha.
Cúp máy, tôi lại nằm suy nghĩ, không biết ngày mai nó sẽ ra sao đây….
Để lại một bình luận