Phần 1
Logo 3 cánh sao đặc trưng thương hiệu Mercedes của chiếc GLE 450 4Matic dòng SUV rung lắc trên con đường Bến Bình Đông gồ ghề. Trung càm ràm: “Lắm ổ gà thế không biết!”
Chiếc trợ lý ảo nhanh nhảu đáp lời: “Khoảng cách đến điểm hẹn còn gần 3km, sẽ còn rung lắc dài dài, bạn nên giữ bình tĩnh!”
Trung với tay ấn vào màn hình cảm ứng để tạm thời tắt chế độ trợ lý ảo, đồng thời liếc nhìn qua bộ ngực cũng đang rung lắc của cô thư ký đang ngồi ở ghế bên cạnh. Thân hình trắng trẻo của cô nàng trong chiếc váy đen xẻ tà ngực rủ không làm hạ được cơn bực bội trong lòng hắn.
Ở nhà hắn cứ bị mẹ cằn nhằn suốt đã đành. Ba tháng trước bấm bụng tậu về con Merc này, cứ nghĩ đời hắn sẽ êm ấm trong con xe với vẻ ngoài khỏe khoắn, ngon lành đến từ nước Đức danh tiếng, cùng dàn nội thất tiện nghi, hệ thống loa âm thanh vòm Burmester 13, đèn viền tinh tế, bảng đồng hồ phong cách công nghệ, tính năng ga tự động, hộp số 9 cấp Tronic Plus, khối động cơ 6 xilanh thẳng hàng 3. 0 lít, tích hợp hệ thống mid – hybrid EQ Boost.
Nhưng không!
Cọp bắt cái đứa nào cài thêm chiếc trợ lý ảo cho con xe này đi. Trợ lý đâu không thấy, chỉ suốt ngày nó ra rả cái họng: “Bạn không nên vừa lái xe vừa xem phim cấp 3”, hoặc “Quay tay quá 1 lần 1 ngày không tốt cho sức khỏe” Rảnh háng à!
Chưa hết!
Tháng trước tuyển được em thư ký ngon lành cành đào, cứ tưởng có hàng để húp mỗi dịp cuối tuần đông về gió rét. Ai ngờ lần đầu tiên mới đưa tay úp nhẹ vô bờ mông to hơn cả cái đập thủy điện Trị An thì ăn ngay một cái tát vào mặt. Ừ thì thôi, nghiêm túc đã đành đi. Thư ký kiểu gì mà như mẹ thiên hạ hắn vậy. Đi ăn xả stress tí, kêu mấy em tay vịn vô ngồi cạnh chút, bị em thư ký đuổi ra hết. Mình không cho ăn thì thôi, hắn ăn em khác mà cũng không cho là sao??? Hắn tưởng tượng một ngày nào đó sẽ dụ cho em gái này uống say mèm đi, hắn sẽ vác lên giường lột sạch đồ ra, để xem là ngọc trai hay rừng rậm, rồi dập cho tan nát, chừa cái vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa kênh kiệu đi. Không có cái mặt xinh như hoa, ngực như trái banh, mông như đập thủy điện, da trắng như trứng, và năng lực không quán xuyến được mọi thứ thì hắn đã đuổi việc từ tám bữa rồi.
Đang nghĩ ngợi thì giọng mẹ thiên hạ vang lên bên tai hắn: “Ông chủ Triệu này là ai? Sao chưa từng nghe anh báo thông tin gì với tôi về ông ta vậy?”
Hắn muốn nhảy dựng lên. Tôi là giám đốc mà phải đi báo cáo cho thư ký như cô à? Nhưng cố gắng kiềm chế trong lòng, vì mục tiêu tối nay sẽ được úp mặt vào da thịt trắng trẻo kia mà hắn nịnh nọt nở nụ cười hòa hoãn: “Hi hi, ông ta là bạn cũ lâu năm không gặp, nay có việc gặp nhau bàn chút công việc, chưa có dịp kể cho cô nghe.”
“Ông ta làm lĩnh vực nào?”
“Ông chủ Triệu này là chuyên gia về đồ cổ. Từng đánh hàng đến và đi qua rất nhiều nơi, nhưng khu vực chủ yếu là Đông Nam Á, đặc biệt là Thái Lan. Ông ta cực rành về đồ cổ của Thái.”
Không nghe cô thư ký xinh đẹp hỏi gì nữa, Trung nhìn bản đồ lái theo chỉ dẫn.
Băng qua cầu số 3, đánh một vòng cua quay trái, quay đầu vào đường dưới chân cầu, rẽ phải men theo đường bờ sông. Đến khúc rẽ ngoặt tay áo, thay vì theo đường lớn, Trung theo chỉ dẫn rẽ vào một con hẻm chỉ vừa đủ một thân xe hơi. Cứ tưởng người quen của mình ở đâu một nơi trong hóc trong hẻm như gà thế này thì con đường đột ngột mở rộng ra vào một cái sân lớn như quảng trường. Cuối đường là một cổng chào kiểu tam quan với trụ chống to như cổ thụ. Bánh xe lăn qua bên dưới cổng chào trên con đường lát đá bằng phẳng, nghiến lên mấy cục đá nhỏ tạo ra thứ âm thanh quen thuộc như khi bánh xe chạy đường sỏi mi.
Mẹ thiên hạ đưa tay chỉ qua một hướng: “Đậu xe bên kia”.
“Người quen này của anh trước giờ vẫn sống bất thường như này à?” Mẹ thiên hạ hỏi khi cả hai ra khỏi xe, bước đến trước cánh cổng to bằng đồng với hoa văn điêu khắc phức tạp chẳng nhìn ra hình thù gì?”
Trung ngạc nhiên, không hiểu lắm: “Cô hỏi vậy nghĩa là sao?”
Mẹ thiên hạ chỉ ngón tay búp măng lên cửa: “Hoa văn này có nguồn gốc từ những phái Mật Tông đen”.
“Mật Tông đen?” Trung ù ù cạc cạc, “Nó nghĩa là gì vậy?”
Mẹ thiên hạ từ tốn giải thích: “Phật Giáo hơn 2.500 năm, qua nhiều nền văn hóa, phân chia thành cả ngàn phân nhánh. Trong đó Mật Tông là một nhánh lớn, bản thân Mật Tông lại tiếp tục chia ra cả ngàn phân nhánh nhỏ. Trong đó có những phân nhánh đi ngược lại rất khác so với tư tưởng Phật Giáo ban đầu. Đặc biệt có những phân nhánh không khác với tà giáo là mấy, được gọi là Mật Tông đen.”
Trung ngạc nhiên với kiến thức của cô thư ký xinh đẹp này, hỏi lại: “Vậy Mật Tông đen cụ thể là như thế nào mà bị coi là tà giáo?”
Mẹ thiên hạ chưa kịp trả lời thì hai cánh cửa mở ra. Ông chủ Triệu xuất hiện đường bệ giữa khung cửa, cười tươi, giang hai tay đón chào: “Giám đốc Trung, lâu quá mới gặp, vẫn đẹp trai phong độ như ngày nào, ha ha”. Dứt lời liền quay sang bên cạnh xuýt xoa: “Xuất sắc! Vị thần tiên tỉ tỉ này là…”
Trung vội vàng giới thiệu: “Đây là Trang Trang, thư ký của tôi.”
“Ôi Trang Trang! Trang Trang! Thật vinh hạnh cho tôi được đón tiếp người đẹp như cô đến tệ xá này. Cho phép tôi?”
Ông chủ Triệu nâng bàn tay của Trang Trang lên hôn phớt như quý tộc. Trung nhìn mà tức nổ đom đóm. Ngoại trừ cái lần ăn tát kia ra thì một sợi tóc của nàng hắn còn chưa đụng tới được, thế mà người khác có thể cầm tay hôn hít thế kia.
Tối sầm mặt, Trung không để ý một bóng người vẫn đang đứng cạnh ông chủ Triệu nãy giờ. Ông chủ Triệu thả tay Trang Trang ra, quay sang giới thiệu: “Đây là San San, trợ lý của tôi.”
Trung giờ mới sáng mắt ra, địa nhanh hàng ở các khu trọng yếu ngay lập tức. Chỗ nào cần to thì to, chỗ nào cần múp là múp, chỗ nào cần eo ót là eo ót. Hàng họ tầm này không thua mẹ thiên hạ là mấy, khuôn mặt lại đầy bí ẩn kiểu ma mị. Ngon lành! Ngon lành!
Mắt Trung dán lên người San San, không nghe tiếng nói xã giao gì đang loáng thoáng bên tai nữa. Mãi đến khi một cảm giác đau thốn từ hạ bộ xốc lên kéo hắn choàng tỉnh khỏi cơn u mê thì Trung mới phát hiện mình đã ngồi vào bàn ăn từ bao giờ, kế bên là mẹ thiên hạ đang thu bàn tay vừa vỗ vào chỗ kín của hắn về.
Ông chủ Triệu vẫn giữ phong thái đường hoàng, hỏi hắn: “Giám đốc Trung thấy hành lang vừa rồi thế nào?”
Hành lang vừa rồi?
Trung ngơ ngẩn không biết đối phương đang muốn nói đến hành lang nào thì mẹ thiên hạ đã đáp thay hắn: “Toàn là những tác phẩm đặc sắc, ông chủ Triệu quả có con mắt tinh đời!”
Ông chủ Triệu cười lớn, giơ ngón tay thán phục: “Thần tiên tỉ tỉ quả là có gu thưởng thức, hôm nay tôi đây được mang thân hầu hạ là phúc phần ba đời bảy kiếp mới được đó, ha ha! Nào mời mọi người dùng bữa.”
Đồ ăn trên bàn toàn là sơn hào hải vị như Thịt kho Đông Pha, Vịt quay Bắc Kinh, Gà nướng đất sét, Bún qua cầu, Trứng bách thảo, Mì trường thọ, đặc biệt là món Phật nhảy tường nổi tiếng như trong phim của Thánh Tinh được đặt trong một âu sành chiếm vị trí trang trọng giữa bàn.
San San đứng lên, bước tới rót sâm – panh khai vị vào chiếc ly chân cao sang trọng cho Trung. Một cái chạm người nhẹ không biết vô tình hay cố ý đem hương thơm ngọt ngào hất hết lên mặt, khiến hắn chưa uống đã muốn say ngây ngất rồi.
Bữa tối bắt đầu với những câu chuyện của ông chủ Triệu. Vừa ăn, ông ta vừa kể về những chuyến hàng gần đây của mình, rồi kể tới món hàng mới nhất mà ông ta vừa đem về:
“Hai người biết không, tháng trước tôi kiếm được một thứ vô cùng kỳ lạ mà cả đời tôi chưa bao giờ gặp được. Đoán chắc là hai người cũng chưa từng gặp được thứ gì tương tự như thế.”
Trung hiếu kỳ: “Nó là món gì vậy?”
Ông chủ Triệu khề khà: “Nó là một cặp tượng phồn thực.”
Thấy vẻ ngơ ngác của đối phương, ông ta vội tiếp lời: “Nhưng không phải là thứ chán ngắt vô vị như mọi người thường thấy đâu.”
“Thế nó có gì đặc biệt?”
“Chậc!” Ông chủ Triệu tặc lưỡi: “Từ ngữ không diễn tả hết được, mọi người phải thấy tận mắt mới cảm nhận được cái độc đáo của cặp tượng này.”
Trung hí hửng: “Ông chủ Triệu làm tôi tò mò không chịu được rồi. Có thể dẫn đường ngay luôn được không?”
“Ha ha! Được! Được! Cũng gần xong bữa rồi, chúng ta đi dạo một vòng rồi dùng món tráng miệng sau vậy.”
Mọi người đứng dậy khỏi bàn, theo sau ông chủ Triệu dẫn đường. Đi qua mấy hành lang và đại sảnh thì bước ra khỏi cửa sau của ngôi biệt thự. Trung chưng hửng: “Sao lại ra khỏi nhà rồi.”
Ông chủ Triệu chỉ tay về xa xa, giải thích: “Báu vật không thể để ở nơi tầm thường như nhà ở được. Của báu cũng như người đẹp, càng quý càng phải được ở nơi xứng tầm.”
Trung tiếp lời: “Ông chủ Triệu xây một tòa lâu đài riêng cho báu vật sao?”
“Ha ha, lâu đài thì đúng. Nhưng không phải tôi xây. Lúc tôi khám phá ra khu đất này thì nó đã có sẵn ở đây từ lúc nào.”
“Ý là một lâu đài cổ?”
Ông chủ Triệu gật đầu: “Phải. Cổ xưa và huyền bí.”
Thấm thoát, mọi người đã đặt chân lên bậc thềm của kiến trúc cổ xưa và huyền bí này. Trung ngạc nhiên, phát hiện ra một điều: “Nơi này không có cửa sao?”
Ông chủ Triệu cười phá lên: “Ha ha, không cần. Nếu không có tôi dẫn đường, sẽ không ai vào đây được đâu.”
Trung không hiểu hết ý của ông ta nhưng thấy không quan trọng nên cũng không hỏi tiếp. Ngay phía sau lối vào, bậc thang dốc xuống. Cuối dốc là một bức tường chắn ngang đường. Thực ra không hẳn là tường vì bề mặt của cái vách trước mặt không bằng phẳng mà gồ ghề, lồi lõm, được điêu khắc theo một hình thù gì đó mà nhất thời Trung không nhận ra được. Hắn ngập ngừng: “Đây là…”
Ông chủ Triệu tưởng hắn nhận ra điều gì, vội đưa một ngón tay lên môi ra dấu giữ im lặng: “Suỵt! Có những điều không cần phải nói ra, cứ im lặng chiêm ngưỡng là được.”
Trung gật đầu ra vẻ hiểu ý lắm, nhưng trong lòng vẫn ngơ ngác: “Có nhìn ra được cái gì đâu mà chiêm với chả ngưỡng!”
Hoa văn trên vách tường này đại khái là những đường cong uốn lượn chạy từ trên xuống dưới, có tính đối xứng hai bên. Ở độ cao hơn thân người chút có khối cầu tròn trơn tru hồng láng nhô ra. Ông chủ Triệu đưa tay lên quá đỉnh đầu, chạm vào khối cầu tròn đó, ấn ấn xoa xoa, xoay khối cầu qua trái qua phải như kiểu vòng xoay két sắt. Bỗng nghe…
“Phụp” một tiếng, cấu trúc uốn cong trên vách mở rộng ra hai bên, lộ ra một khoảng trống vừa đủ cho thân người tiến vào.
Bốn người lần lượt bước qua, cứ tưởng bên trong vẫn chật hẹp như vậy, nhưng chỉ có lối vào là khe hẹp vậy thôi, chứ bên trong là một hành lang khá rộng rãi. Hai bên lối đi là các pho tượng uốn éo kỳ lạ. Trung vừa đi vừa nhìn kỹ, thì ra là các bức tượng mô phỏng các tư thế làm tình. Ông chủ Triệu thuyết minh: “Đây là các bức tượng minh họa cho các tư thế trong Kamasutra, chẳng hạn như đây là thế Mở Lớn, người nữ để hai chân lên vai của nam. Đây là thế Nén, người nữ co chân lên ngực và người nam đè ép vào ngực nàng. Kia là thế Chẻ Tre. Còn kia là thế Cây Đinh, một trong những tư thế khá khó cho người nữ khi một chân để lên đầu, còn chân kia duỗi dài ra.”
Liếc qua mẹ thiên hạ, thấy cô nàng vẫn điềm nhiên ngắm nhìn các bức tượng, “Tốt lắm!” Trung như mở cờ trong bụng, hắn chỉ mong có dịp như thế này, cho cô nàng ngắm nghía những trò dung tục của thế gian để bị kích thích đi.
Như đọc được suy nghĩ của hắn, ông chủ Triệu quay sang Trang Trang, gợi mở thêm: “Thần tiên tỉ tỉ có biết về những kiến thức cơ bản này không?”
Trung cứ ngỡ cô nàng sẽ lắc đầu e thẹn, ai ngờ cô lại gật đầu, chỉ tay vào những bức tượng mọi người đang lướt qua, thể hiện: “Đây là thế Hoa Sen, cô gái co chân lên bụng, đùi vắt chéo nhau. Tiếp theo là thế Xoay Tròn. Còn đây là thế Treo, không dễ cho cô gái khi hai người đứng áp chặt thân thể vào nhau, cô gái lấy chân quấn quanh bụng chàng trai, lấy đà nhịp nhàng làm động tác giao hoan. Còn kia là thế Rùa, thế Bò Cái, rồi thế Sư Tử.”
Ông chủ Triệu vỗ tay khen ngợi: “Không ngờ một cô gái tuyệt sắc lại có kiến thức tốt đến như vậy. Tôi đặc biệt thích cách dùng từ giao hoan của cô đấy!”
“Vì sao?”
“Vì Triệu Hoan là tên của tôi, đây là nơi có vẻ dùng để thực hiện các nghi thức hợp hoan nam nữ cho việc cúng tế. Tìm ra nơi này, cảm giác như nó dành riêng cho bản thân mình vậy.”
Trung đi bên cạnh mà tức tối, chửi thầm trong bụng, “Này này, mấy lời dâm đãng này phải để cho mình nói với nàng chứ, ai lại để người khác giành mất mối thế này!”
Cuối hành lang là một đại sảnh, ông chủ Triệu dẫn mọi người tới khoảng không gian chính giữa, nơi đặt một khung kính bảo vệ to, bên trong là một đồ vật được phủ vải đỏ.
Ông chủ Triệu cẩn thận nâng Ɩồŋg kính lên, nhấc ra, đặt sang một bên. Tay cầm vào tấm vải đỏ nhưng chưa nhấc ra ngay mà quay lại kích thích sự tò mò của mọi người:
Để lại một bình luận