– Căn bệnh ? Bệnh gì? Anh chỉ nói nhảm. Định dọa em đó hả?
– Không anh nói thật. Căn bệnh ấy gọi là bệnh thích phô bày thân thể cho người khác phái xem. Em có máu dâm nặng lắm đó.
Quỳnh cười sặc sụa. Vừa cười nàng vừa đấm vào lưng Thục thùm thụp:
– Anh ghẹo em. Ờ mà hình như em có máu dâm thiệt đó anh! Anh chịu em nổi không?
Thục trà lời:
– Anh chấp em luôn đó.
– À… Anh nhớ nha.
Thế là Quỳnh lại bắt Thục phải phục vụ. Dĩ nhiên là Quỳnh bắt Thục phải bú cho tới khi nàng lăn lộn vì khoái lạc rồi mới cho chàng leo lên. Và nàng bắt Thục phải làm thật mạnh cho đến khi nàng ra mới thôi.
Bữa nay, ngồi cạnh Đăng, trí óc Quỳnh lãng đãng nhớ lại hôm làm tình với Thục khi nàng thấy con cặċ của Đăng cương cứng ngắc trong quần. Quỳnh loay hoay nghĩ kế hoạch để tấn công. Nàng thừa biết đối với một chàng trai tân như Đăng, hấp tấp sẽ làm cho anh ta sợ hãi. Vậy phải từ từ cho chàng tưởng rằng chàng đang chinh phục một cô gái còn trinh. Như vậy thì mới thú vị.
Từ lúc nãy tới giờ, hai người vẫn ngồi sát vào nhau. Mặt mày Đăng đỏ ké vì con cặċ chàng đang cương cứng. Bỗng Quỳnh làm rơi cây viết ngay xuống đũng quần. Chàng chưa kịp có phản ứng thì Quỳnh đã đặt tay nàng xuống ngay chỗ đó như thể là để lượm cây viết, và tay nàng chạm vào con cặċ của Đăng. Quỳnh duy trì sự đụng chạm như thế vài giây rồi mới từ từ rút tay lên. Quỳnh sờ trán của Đăng rồi giả bộ hốt hoảng:
– Ủa anh Đăng đang bệnh, phải không? Người anh nóng như lửa thế này chắc là bị cảm gió rồi đó. Để em cạo gió cho anh kẻo để lâu có thể trở thành bệnh nặng đó.
Chàng suy nghĩ:
“Có thể là người mình nóng thật. Tại vì mình nứng quá cở nứng mà. Ờ… cứ để cho con nhỏ cạo gió rồi mình sẵn dịp đè nó làm đại. Chắc nó sẽ cho, vì xem ra nó có vẻ thích mình lắm. Hay là nó mê mình rồi cũng chưa biết chừng.”
Nghĩ vậy, nên Đăng đứng lên và bảo Quỳnh theo chàng vào phòng ngủ lấy dầu “cù là.” Quỳnh theo Đăng vào phòng. Đăng lục trong tủ đưa hộp dầu cho Quỳnh. Nàng cầm hộp dầu “cù là” thản nhiên ra lệnh cho Đăng:
– Anh cởi quần ra đi. Chỉ chừa lại cái quần lót thôi. Như vậy mới cạo gió được.
Đăng ngoan ngoãn làm theo lời Quỳnh. Nhưng khi trên người chàng chỉ còn cái quần lót thì chàng đâm ra lúng túng ngay, vì phía trước quần chàng đã bị con cặċ đội hẳn lên một cục to tổ bố. Quỳnh giả bộ như chẳng thấy gì. Nàng bảo Đăng nằm sấp trên giường rồi bắt đầu thoa dầu và cạo gió.
Quỳnh chỉ thoa một tí dầu vì nàng thừa biết rằng Đăng đâu có bị cảm cúm gì đâu. Một lát sau, nàng cởi áo ra, vừa cởi nàng vừa nói:
– Bận áo nó cản trở, vướng víu quá. Em phải cởi ra để hai cánh tay được thông thả mới cạo gió cho anh được.
Cạo một vài cái cho có lệ, Quỳnh bảo Đăng lật ngửa người nằm ngửa lên để nàng xoa dầu lên bụng. Nhìn con cặċ nứng nhổng hẳn lên trong chiếc quần lót của chàng, Quỳnh không còn tự nhiên được nữa. Nàng cũng nứng. Xoa xoa bụng Đăng một lát rồi Quỳnh nắm nhẹ con cặċ của Đăng, qua làn vải rồi giả vờ hỏi:
– Cái này là cái gì cứng dữ vậy? À, mà sao nó nóng qúa vậy anh?
Đăng hơi ngượng, nhưng chàng tự hỏi thầm:
“Lẽ nào con nhỏ này đã 22 tuổi rồi mà chưa thấy con cặċ của đàn ông bao giờ là chuyện vô lý.” Nghĩ vậy chàng hỏi Quỳnh:
– Thiệt em không biết nó là cái gì hả?
Quỳnh ấp úng:
– Em có nhìn thấy đàn ông trần truồng bao giờ đâu mà biết.
Đăng nhìn vào mắt Quỳnh như dò hỏi. Rồi chàng ngẫm nghĩ:
“Nếu qủa thật mi chưa thấy thì hôm nay ta sẽ cho mi biết mùi cặċ lỏ là gì”
Chàng nói nhỏ:
– Nếu em chưa bao giờ nhìn thấy cái của quý này thì … Anh cho em nhìn đây.
Vừa dứt lời, chàng tuột ngay cái quần lót ra và quăng vào góc giường. Quỳnh nhìn chăm chú con cặċ đang cương cứng ngắt của Đăng rồi từ từ thò tay nắm lấy nó. Nàng nói:
– Trông nó ngộ, và đỏ quá hén.
Đăng cười khanh khách:
– Cái này người ta gọi là con cặċ. Nhưng … Chắc em giả bộ chứ em đã 22 tuổi chẳng lẽ nào em chưa biết cái này gọi là cái gì.
Quỳnh giả vờ giận dỗi, phụng phịu:
– Em nói thiệt mà anh không tin em hả. Thôi em giận rồi. Em về đây.
Đăng hốt hoảng chụp cánh tay nàng kéo lại, kéo mạnh một cái. Quỳnh được dịp nhoài người lên nằm trên người Đăng. Chàng nói:
– Đừng giận. Anh xin lỗi. Nằm đây với anh một lát có được không?
Nói xong, Đăng ôm đầu Quỳnh kéo nhẹ đầu nàng sát xuống để đôi môi chàng chạm vào môi Quỳnh. Chàng hôn Quỳnh say sưa… Quỳnh đưa lưỡi ra cho Đăng mớm. Đăng ngây ngất người ngậm lưỡi Quỳnh và cũng đưa lưỡi ra cho hai cái lưỡi quyện vào nhau. Thừa lúc Đăng đang say sưa hôn, Quỳnh đã chồm lên nằm hẳn trên người chàng. Hơi nóng từ thân thể Quỳnh truyền qua người chàng khiến Đăng cảm thấy đê mê. Một lát, sau cái hôn dài, Đăng đề nghị:
– Hay là Quỳnh cũng cởi quần ra. Chúng mình cùng ngắm của nhau, rồi nằm ôm nhau thật sát và hôn nhau. Như thế có lẽ … khoái hơn.
Quỳnh mừng rơn trong bụng. Nàng giả vờ e thẹn một chập mới cởi quần ngoài lẫn quần lót ra. Đăng choàng tay ôm ngang lưng Quỳnh. Nàng khẽ nhúc nhích hạ bộ và nhỏm mông lên một chút cho đầu cặċ rà ngay hạ bộ của mình. Nước nhờn trong âm đạo chảy ra lênh láng. Quỳnh bị kích thích đến tột độ vì nàng sắp được hưởng cái thú vị ái ân của một chàng trai tơ nhỏ hơn nàng ba tuổi.
Quỳnh chuyện động hạ bộ và nhắm cho đầu con cặċ nằm ngay cái lỗ, đoạn nàng ấn nhẹ xuống. Con cặċ của Đăng từ từ đi vào âm đạo…. Chàng cảm thấy sướng qúa. Chưa bao giờ chàng có được cái cảm giác đê mê và sung sướng như thế này. Trong lúc ấy Quỳnh cứ từ từ ấn nhẹ xuống. Chỉ một lát là trọn con cặċ của Đăng đã nằm sâu trong âm đạo nàng. Đăng rên lên vì sướng…
Anh sướng lắm… Ư … ư …Đã lắm…
Quỳnh ôm Đăng hôn vào môi. Nằm một lát rồi Quỳnh khởi sự nhấp nhô đôi mông để cho con cặċ cửa Đăng ra vào một cách nhẹ nhàng. Chỉ mới nhắp nhắp như thế chừng mấy chục cái thì Đăng đã hét lên dữ dội. Chàng có cảm tưởng như bao nhiêu chân khí trong người chàng đã tuôn trào ào ra nơi đầu khất. Và chàng cảm thấy khoái lạc không tả xiết. Mười đầu ngón tay chàng bấu vào lưng Quỳnh. Chàng nhắm nghiền đôi mắt. Giữa lúc Quỳnh cũng ra. Nàng bỗng rùng mình hai chân giựt giựt. Quỳnh cố gắng nhấp thêm vài cái nữa để cho cặċ của Đăng vào sâu thêm.
Hai người lại hôn nhau…. Đăng định nói gì đó nhưng Quỳnh suỵt suỵt bảo chàng giữ im lặng. Quỳnh biết với sức con trai của Đăng, chỉ mười hay mười lăm phút sau là con cặċ của chàng lại cương cứng lên ngay.
Qủa nhiên, đúng như Quỳnh tiên đoán, Đăng lấy lại phong độ một cách mau chóng. Con cặċ chàng ngóc ngóc trong âm hộ của Quỳnh mấy cái rồi cương cứng lên như cũ.
Quỳnh mừng rỡ. Nàng nở một nụ cười đắc thắng. Nàng khẽ bảo:
– Anh Đăng. Anh cử động ở phí dưới một chút đi. Như em đã làm lúc nãy đó. Có như vậy hai đứa mới cảm thấy sướng chứ.
Đăng nghe lời, làm y như Quỳnh đã làm lúc nãy khi còn nằm trên người chàng. Trong tư thế là kẻ chủ động Đăng cảm thấy khoái lạc hơn. Nhưng rồi sự nhấp nhô của chàng cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Có thể là dài hơn lần đầu. Nhưng cũng chỉ mười lăm phút sau là chàng đã ra thêm lần nữa. Lần này Đăng cảm thấy khoái lạc hơn lần trước. Còn Quỳnh thì tưởng chừng như hồn bay bỗng lên tận chín từng mây. Quỳnh nói:
– Anh sướng không anh Đăng?
– Sướng lắm mới chơi được hai cái đó.
– Em cũng sướng lắm. Thôi …tụi mình vào phòng tắm rửa ráy cho sạch sẽ nha anh.
Hai người đùa giỡn với nhau trong phòng tắm rất vui vẻ. Khi bước ra Quỳnh nũng nịu nói:
– Bây giờ em là của anh rồi đó, Anh liệu mà giữ hồn. Anh không được có bạn gái và được tự do như trước nữa đâu nghen.
Đăng vừa hôn nàng vừa hứa sẽ không có bạn gái. Chàng dìu Quỳnh xuống thang lầu và tiễn nàng ra tận cửa. Chị Sáu từ nhà dưới đi lên, miệng cười chúm chím:
– Sao? Thế nào? Cậu đã làm thịt con nhỏ rồi phải không? Vậy cậu đã hả dạ rồi chứ gì. Cổ còn “con gái” mà cậu hưởng được như vậy thì cũng đủ gọi là trả thù được rồi.
Đăng nhìn chị Sáu, ngần ngừ một lúc rồi nói:
– Tôi nghĩ cô Quỳnh đã mất trinh trước với ai rồi.
– Vậy sao? Cậu có thấy mấy giọt máu nhỏ xuống khăn trải giường không?
– Tôi không để ý. Nhưng tôi chẳng thấy cổ tỏ ra đau đớn gì cả. Tôi nghe nói con gái còn trinh lúc bị phá thì đau đớn lắm. Nhiều cô còn khóc rồng. Đằng này tôi thấy cổ tỉnh bơ chẳng nhăn nhó gì cả, nên tôi nghi lắm.
Chị Sáu nhìn Đăng:
– Nếu cậu chưa dẹp tấm trải giường thì để tôi lên xem sao.
Chiến trường còn nguyên vẹn. Tấm khăn trải giường ướt đẫm khí của hai người nhưng chẳng thấy có dấu vết máu trinh nữ đâu cả. Quan sát một lát rồi chị Sáu tuyên bố:
– Cậu nghi đúng boong. Không có giọt máu nào cả. Vậy là cô Quỳnh đã mất trinh từ lâu rồi.
Đăng tức tối nói:
– Vậy tôi cũng đâu có trả thù gì được đâu.
Chị Sáu cười dòn:
– Còn cậu. Tôi hỏi cậu đây có phải là lần đầu tiên không vậy?
Đăng đỏ mặt không trả lời, nhưng đành thú nhận với chị bếp đây là lần đầu tiên chàng làm tình. Chị bếp cười tinh quái:
– Vậy là cậu lỗ rồi chứ lời ở chỗ nào. Xem nào, còn hai cô em nữa. Cậu làm được cô nào cứ làm lại đi cho rồi. Chắc hai cô kia còn trinh. Nhất là cô út mới có 16 tuổi hà cậu.
Đăng lắc đầu:
– Thôi chị đừng xúi dại. Cô Huyền bằng tuổi tôi thì còn có thể được vì cổ cũng đã vào tuổi thành niên rồi. Còn cô Thu Nhi nghe chị vừa nói đó. Mới 16 tuổi tức là còn vị thành niên. Rớ vào bà Thủy hay được bả dám đi thưa lắm à.
Chị Sáu cười lớn:
– Cậu coi vậy mà nhát như con thỏ. Vậy mà cũng đòi trả thù.
Đăng cũng cười:
– Để tôi tính lại chuyện với cô Huyền. Nếu cần sẽ nhờ chị giúp một tay nghe chị Sáu.
Nói xong Đăng mót túi lấy một ít tiền dúi vào tay chị Sáu:
– Không phải là tôi hối lộ chị nhưng chị cũng có công trong việc này. Vậy chị cầm lấy chút tít tiền này mà tiêu xài.
Vài ba ngày sau, trong khi Đăng đang suy nghĩ tới kế hoạch để chinh phục Huyền thì ở bên nhà bà Thủy, hai chị em Quỳnh và Huyền họ ngồi tâm sự với nhau. Quỳnh hỏi thăm con nhỏ em:
– Huyền à… Thằng bồ của mày sao mấy lúc này thấy vắng bóng không lại đây nữa? Bộ mày cho nó số de rồi hả?
Huyền đáp:
– Ừa, em cho nó de rồi. Nó cặp bồ với em mà còn lăng nhăng với hai ba đứa con gái khác. Em bắt gặp quả tang nó đang làm một con bạn học cùng lớp ngay tại nhà nó.
Quỳnh gật gù im lặng một lúc rồi nhìn Huyền dò xét:
– Hôm trước mày nói là đã ngủ với thằng bồ đó rồi, tao còn nhớ. Vậy bây giờ mày cho nó de thì ai thay thế đây.
Huyền trả lời:
– Em cũng chưa nghĩ đến chuyện cặp với tên nào đâu chị.
Quỳnh nhìn vào mắt Huyền:
– Tao biết lúc còn trinh trắng thì không sao. Còn bây giờ mầy đã ăn quen rồi mà tự nhiên không có hơi hám của đàn ông thì mày chịu sao nổi?
– Đúng vậy … Lúc này không có kép em thấy khó chịu bực bội thiệt. Em đã ngủ với đàn ông nhiều lần rồi. Bây giờ vắng cũng thấy ngứa ngáy lắm. Tưởng không quan trọng mà thành ra quan trọng.
Nói xong Huyền cười dòn như để che đậy bớt sự ngượng ngập. Quỳnh nói nhỏ:
– Tao có cách cho mày giải quyết rồi, khỏi cần phải thủ dâm chi cho nó mệt. Mày biết thằng Đăng con ông Hùng không? Ông bồ của dì Thủy mình đó.
– À biết. Tên ấy còn măng sữa, biết gì đến chuyện chơi mà chị hỏi.
– Đúng. Hắn còn măng sữa. Nhưng nói thiệt với mày nghe, cách đây mấy bữa tao sang nhà bên đó chơi, và tao đã lập kế “phá tân” nó rồi.
Huyền trợn mắt:
– Thiệt vậy sao? Trời đất! Chị gan quá cỡ! Dì Thủy hay được dám cho chị ăn đòn lắm à! Mà nè … chị xài nó có thấy đã không vậy?
Quỳnh cười ngặt nghẽo:
– Trai tân thì có biết làm gì! Tao phải hành động hết. Nhưng nó có thể làm liền một lúc hai cái, cũng đã lắm đó mầy!
Cả hai phá lên cười. Quỳnh nói tiếp:
– Nếu hôm nọ tao ở lại thêm một tiếng đồng hồ nữa, chắc nó có thể làm thêm được hai qủa nữa qúa. Bây giờ tao hỏi thiệt. Nếu mày túng, tao sẽ dắt mày qua bển, hai đứa mình đóng kịch một lát để cho nó vui, rồi tao với mầy mần thịt nó. Mầy nghĩ sao?
Huyền suy nghĩ giây lát rồi đồng ý.
Hôm sau cũng vào giờ trưa, biết chắc ông Hùng và bà Thủy đều bận việc đến tối mới về, Quỳnh dắt Huyền sang tìm Đăng. Chàng rất ngạc nhiên khi thấy hai chị em cùng qua. Đăng dồn dã tiếp đón.
– Quỳnh … khoẻ không?
– À … cũng khoẻ lắm
Quỳnh nhìn sang cô em rồi giới thiệu:
– Giới thiệu với anh đây là …
Đăng nói cướp lời Quỳnh.
– Đây là Huyền có phải không?
Huyền cũng hơi ngạc nhiên, nàng hỏi:
– Ủa … sao anh hay qúa vậy.
– Ở vùng này có ba chị em xinh đẹp, nổi tiếng như vầy ai mà lại chẳng biết tên.
Đăng cũng hơi nghi ngờ lắm sự xuất hiện độ ngột của Huyền, chàng nghĩ thầm:
“Lần trước mình chơi con chị rồi, lần này hõng lẽ con chị dắt con em tới để mình chơi nữa, rồi hõng lẽ hai chị em vát Ɩồŋ tới cho mình chơi không nữa”
Để lại một bình luận