Mông bà hẩy hẩy lên. Bà cảm thấy nó đang “ra” như thể khí của bà tuôn ra từng đợt. Rồi bà thấy mình ngất lịm đi trong sự sung sướng.
Lúc ấy ông Hùng mới ngừng bú, liếm. Ông ngẩng lên quan sát đối phương. Bà Thủy nhắm mắt một lúc lâu mới khẽ mở mắt ra nhìn xuống, thều thào:
– Em cám ơn anh… Em sướng quá… Thú thật với anh là em rất mê được bú. Nhưng em cũng được đàn ông bú vài ba lần từ trước đến nay mà thôi.
Ông Hùng hỏi bà:
– Từ trước đến nay em đã có mấy nhân tình?
– Từ năm em 17 tuổi đến giờ, tất cả là 3 người. Em chưa kết hôn với ai bao giờ. Cả ba đều chỉ là nhân tình mà thôi.
– Vậy chứ có ai bú em bao giờ chưa?
– Người tình đầu tiên. Lúc đó ảnh mới 21 tuổi, là sinh viên và cũng là thầy dạy kèm em nữa. Em mê ảnh vì cái trí thông minh và em cho ảnh phá trinh.
– Vậy còn hai ông sau?
– Tất cả đều muốn xây dựng với em. Nhưng em vẫn cảm thấy không vừa lòng. Có lẽ mối tình đầu còn nhiều âm hưởng trong em. Đó là một, còn hai nữa là vì ngay từ khi còn con gái, em được người tình đầu tiên bú liếm sướng qúa, nên khi gặp hai người sau này không ai chịu bú liếm nên em không thích mấy. Người tình thứ ba của em đã rời em cách nay hơn một năm rồi. Kế đó em gặp anh và để ý đến anh.
Ông Hùng cúi xuống hôn lên môi bà Thủy. Hai người nút lưỡi với nhau một chập khá lâu, rồi ông Hùng đề nghị:
– Nằm trên sofa này bất tiện qúa. Bây giờ mình xuống sàn nằm tiếp tục nghe em.
– Ừa… Bây giờ chắc anh lên cơn rồi phải không. Cởi quần ra đi cưng. Nhưng anh phải làm sao cho em thiệt sướng mới được à nghen. Không thì em bắt đền anh đó.
Cả hai xuống sàn nằm. Họ dẹp mấy cái ghế và cái bàn nhỏ qua một góc để cho chiến trường được rộng rãi.
Ông Hùng đã cởi vội quần áo ra rồi. Bà Thủy nhìn xuống hạ bộ đối phương quan sát. Bà nhủ thầm: “Ừ, bộ đồ nghề của lão này cũng khá tốt. Nhưng sao đến bây giờ mà nó vẫn chưa cương cứng lên vậy?”
Nghĩ rằng con cặċ của ông Hùng cần phải được săn sóc một cách đặc biệt, nên bà Thủy nói:
– Anh à ! Nãy giờ anh đã chìu em và tận tình làm em sướng. Vậy thì bây giờ đến lượt em đáp lễ. Để em thử coi xem em có biết cách chìu đàn ông không nhé.
Nói đoạn bà Thủy cầm lấy con cặċ của ông Hùng dùng bàn tay phải vuốt ve phần trên, còn bàn tay trái thì mân mê bóp thật nhẹ cặp bi. Một lát bà cúi dùng lưỡi liếm từ hai hòn dái lên đến quy đầu. Chỉ có vài phút sau là con cặċ của ông Hùng đã cương cứng hẳn lên. Bà Thủy buông nó ra, nhìn ông Hùng cười chúm chím:
– Bây giờ thì anh đã sẵn sàng để lên ngựa rồi chứ.
Nói xong, bà nằm ngửa xoạc hai đùi ra chờ đợi. Ông Hùng cũng đã nứng lắm. Một là vì mấy ly rượu củ sâm, hai là vì bà Thủy đã bú ông. Con cặċ của ông Hùng được đẩy vào âm đạo một cách nhẹ nhàng. Nước nhờn của bà Thủy ra lênh láng ngay từ khi ông Hùng đẩy trọn con cặċ vào sâu trong Ɩồŋ bà.
Ông tự nghĩ: “Con nhỏ này ra nước nhiều qúa. Quả đúng là hồng diện đa dâm thủy”.
Nằm trên người bà nhắp nhắp chừng 15 phút ông chợt nói:
– Thủy ơi ! Em ngồi lên đi. Tụi mình chơi kiểu “Ông Địa nhổ củ cải” cho nó đã nghe em.
Bà cười hăng hắc:
– Nhổ thì nhổ chứ sợ gì.
Sau mười lăm phút với thế “nhổ củ cải”, ông Hùng lại nổi hứng lên nói:
– Bây giờ mình xoan kiểu “vác cày qua núi” được không em?
– Em chịu anh rồi đó. Không ngờ anh là một kiện tướng như vậy. Anh vừa có sức lại vừa dai phông nữa. Điệu này em sẽ đeo anh cho tới ngày em chết mới thôi.
Ông Hùng “vác cày qua núi” được một chập thì nói:
– Giờ thì tới “Vác bẹ chuối qua sông” nha. Hứ… Hứ… Đã thiệt, đã thiệt…
– Uzzz… Uzzz… sướng Ɩồŋ quá anh ơi !
– Đổi thế khác nhe em.
– Thế gì nữa đây?
– Giờ mình thưởng thức món “Sấu trường bải cát” nghen em.
– Cha… Kiểu nào anh cũng rành hết hén.
– Thôi, nãy giờ anh đóng vai chủ động lâu rồi. Bây giờ đến lượt em đó. Để anh nằm ngửa cho em leo lên cởi ngựa nha.
Bà Thủy vừa cười vừa gật đầu:
– Chịu liền. Em mà thượng mã thì anh phải đầu hàng ngay.
Quả nhiên tài phi ngựa của bà Thủy có thể liệt vào hàng thượng thừa. Vừa ấn con cặċ của ông Hùng vào trong Ɩồŋ mình xong, bà đã đi ngay một đường “sàng, sẩy” với một tốc độ nhanh đến nỗi tiếng nhọp nhẹp phát ra liên hồi. Ông Hùng chỉ nằm ngửa ra đó mà cảm thấy “thằng nhỏ” của ông nó xông xáo, móc nậy trong âm hộ của bà không sót chỗ nào.
Bà Thủy sàng, sẩy càng nhanh thì mặt bà càng đỏ lên nhiều hơn. Hơi thở bà trở nên dồn dập. Nước từ trong âm đạo tuôn ra ướt hết cả lông của hai người. Ông Hùng thầm nghĩ: “Đúng là cái thứ rượu hồng sâm này có công hiệu thiệt. Một giờ đồng hồ trôi qua mà vẫn còn muốn chơi tiếp?” Nhưng ông cũng cảm thấy nó sắp “ra” rồi vì bà Thủy chơi dữ qúa. Ông vụt nói:
– Anh sắp ra rồi đó cưng.
Bà Thủy cũng nói:
– Em cũng sửa soạn “ra” đây. Hai đứa mình cùng ra một lượt cho nó sướng nghe anh.
Thật đúng như vậy, cả hai cùng ra một lượt. Khí của hai người cùng bắn ra, hoà lẫn với nhau, khiến cả hai rú lên vì khoái lạc. Bà Thủy nằm sấp trên người ông Hùng, vừa thở phì phò vừa nói:
– Sướng thiệt… Đã thiệt…. Anh đúng là có phong độ đó nghe.
Trong khi ông Hùng đang đê mê hoan lạc với bà Thủy thì Đăng, con trai của ông ở nhà chờ ông về ăn cơm nhưng không thấy nên Đăng đoán là ông đang ở nhà bà Thủy. Vì từ ngày bà và mấy cô cháu dọn nhà về ở nơi căn nhà lầu chỉ cách ngôi biệt thự của ông có mấy căn nhà thì ngày nào ông Hùng cũng sang nhà bà Thủy đến tối mịt mới về.
Cũng từ dạo ông lui tới nhà bà Thủy thì ông chẳng còn lưu tâm đến Đăng nữa. Và hầu như tối nào Đăng cũng ăn cơm một mình. Buổi trưa thì ông bận rộn buôn bán nên ít khi về nhà ăn cơm. Trước khi bà Thủy xuất hiện, rất ít khi ông Hùng chịu bỏ cơm tối vì đó là lúc hai cha con ngồi nói chuyện tâm sự với nhau.
Đăng bực tức, cau có đi ra đi vào một lúc rồi gọi chị bếp dọn cơm lên. Chàng vừa ăn một mình vừa nghĩ về bà Thủy. Cái con này qủa là một mụ đàn bà cao tay ấn. Từ bao năm nay, ông già mình đâu có mê ai bào giờ. Có nhiều khách hàng đàn bà rất đẹp thích ổng và các cô vữ nữ cũng xinh mà ổng có mê ai đâu.
Nghĩ đến đây, Đăng lo sợ cho ông Hùng sẽ trở thành một người u mê vì tình ái rồi tương lai hai cha con có thể phải xa nhau không chừng. Tức qúa, Đăng buông đũa, đập tay xuống bàn và nói to lên ý nghĩ của mình:
– Phải trả thù này mới được.
Chị bếp đứng gần đó, nghe nói vậy ngơ ngác hỏi:
– Cậu hai nói gì? Trả thù ai?
Đăng quay lại phía chị bếp:
– Trả thù ai thì rồi chị cũng sẽ biết thôi.
Chị Sáu lại càng ngơ ngác thêm:
– Mà thù gì ghê gớm vậy? Nghe cậu nói mà tôi muốn nổi da gà.
Đăng suy nghĩ mông lung không trả lời chị Sáu. Chàng nảy ra sáng kiến là bây giờ mụ Thủy bắt xác ông già, thì tại sao chàng lại không dụ dỗ mấy đứa cháu gái của mụ ta để bù lại. Theo chàng biết thì cô cháu lớn tên Quỳnh, lớn hơn chàng vài ba tuổi gì đó. Kế là cô Huyền bằng tuổi chàng. Còn cô nhỏ hơn là Thu Nhi năm nay mới chừng mười sáu.
Chàng chưa biết là sẽ phải nhắm vào cô nào. Cả ba cô đều đẹp, nhưng Đăng nghĩ là cô Quỳnh lớn tuổi hôn chàng, chắc khó dụ. Vậy chỉ có thể nhắm vào cô Huyền hay cô Thu Nhi. Nhưng làm sao đây? Chợt nhớ đến chị Sáu. Đăng lưỡng lự một lát rồi gọi chị Sáu đến hỏi:
– Chị Sáu à? Chị có biết là ba tôi từ lâu nay đã bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi không?
Chị Sáu cũng biết ông Hùng say mê bà Thủy. Nhưng muốn chắc ăn, chị hỏi hỏi lại Đăng:
– Có phải ý cậu muốn nói rằng ông nhà đã bị bà Thủy bỏ bùa mê đó hả?
– Phải. Chị cũng biết về vụ bà Thủy nữa à. Vậy theo chị thì tôi phải trả mối thù này ra sao?
– À…. Thì ra là cậu muốn trả thù… Thôi tui hiểu rồi, nhưng tôi đâu có biết làm sao?
– Chị nhắm chừng tôi có thể dụ dỗ mấy đứa cháu gái của bả cho bỏ ghét hay không?
Chị Sáu cười xoà:
– Ừ, ừ coi được lắm. Cậu bảnh trai lại đang học đại học. Mấy cô cháu bả mà được cậu chấm thì may cho mấy cổ chứ thiệt thòi gì.
Chị Sáu suy nghĩ một lát rồi nói:
– Để tôi giúp cho. Mà cậu tính nhắm cô nào trong ba cô vậy?
Đăng do dự:
– Tôi nghĩ là cô Huyền hay cô Thu Nhi có lẽ dễ hơn là cô lớn. Cô Quỳnh đã 20 hay 21 gì rồi, có lẽ rành rã việc đời hơn tôi nhiều.
Chị Sáu nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
– Chính cô Quỳnh mới dễ đó cậu. Theo như tôi thấy thì hình như cô Quỳnh đã để ý đến cậu thì phải.
– Vậy hả chị Sáu.
– Dạ, vì tôi hay qua nhà bển chơi nên có biết tình ý của cô Quỳnh. Cổ hỏi thăm tôi về cậu. Lúc nói chuyện với tôi về cậu, cổ luôn luôn chúm chím cười.
– Thật vậy hả.
Chị Sáu nói tiếp:
– Hôm trước cổ có cho tôi một xấp lụa nói là để tôi gởi về cho bà con ở dưới Vĩnh Hùng. Hối lộ xong, cổ thú nhận là cổ muốn gặp cậu trong sự kín đáo, ban ngày lúc ông nhà bận ở ngoài tiệm và bà Thủy cũng bận trong cửa hàng. Lúc đó tôi nói với cổ là để tôi xem sao. Chứ thiệt ra tôi đâu có nghĩ sẽ về thưa chuyện này với cậu. Tôi ừ đại để đem xấp lụa về cho êm đó thôi. Bây giờ cậu có ý định trả thù bà Thủy thì tôi mới dám xì chuyện này ra.
– Vậy bây giờ chị tính sau?
– Tôi sẽ gặp cổ vào ngày mai. Nếu không có gì trở ngại thì tôi sẽ dắt cổ qua đây vào buổi trưa mai, để giới thiệu cho cậu.
Đăng mừng rỡ tán thành kế hoạch của chị Sáu. Tuy nhiên chàng cũng hơi lo ngại vì chàng biết Quỳnh già dặn hơn mình. Hơn nữa, chàng chưa có làm tình hay mùi mẫn gì với cô nào bao giờ. Nhưng chàng tự nhủ, cô ấy đã để ý đến mình và còn đòi gặp nữa thì càng tốt chớ có sao đâu.
Trưa hôm sau, khi Đăng đi học về thì đã thấy Quỳnh ngồi ở phòng khách đang chuyện trò với chị Sáu. Thấy Đăng đi vào, Quỳnh đứng dậy:
– Chào anh Đăng.
– À… Cô Quỳnh đó hả, chào cô.
Quỳnh mĩm cười ngoe ngoãy nói tiếp:
– Em qua chơi và cũng để hỏi anh về mấy bài toán. Thiệt em dốt toán lắm. Phần vì nhập học năm 8 tuổi nên đến giờ này vẫn chưa xong tú tài. Vậy anh vui lòng chỉ bảo em về toán nhé.
Đăng gật đầu lia lịa:
– Ồ… Tưởng gì chứ chỉ cô làm toán thì trong khả năng của tôi. Rất sẵn sàng… Rất sẵn sàng.
Thấy hai người đã vui vẻ trò chuyện, chị bếp bè nói:
– Tui nghĩ cậu Hai nên đưa cô Quỳnh lên trên phòng học của cậu để hai cậu làm bài tiện hơn là ở dưới phòng khách này.
Không đợi cho Đăng trả lời, chị Sáu bước tới dắt Quỳnh lên lầu.
Phòng học của Đăng ở sát ngay phòng ngủ của chàng. Ông Hùng có phòng ở trên lầu nhưng ít khi lên vì ông ngại leo cầu thang. Do đó ông thường ngủ ở một phòng nhỏ cạnh bên phòng khách.
Vừa ngồi nơi bàn học là Quỳnh nói ngay:
– Anh Đăng đẹp trai lắm. Chắc anh đã có bồ?
Đăng ấp úng:
– Cô Quỳnh chế diễu tôi làm gì ! Đâu có ai khen tôi đẹp trai bao giờ. Còn bồ thì tôi cũng chưa có nữa.
Quỳnh cười tình:
– Chưa có ai khen à? Vậy bây giờ em khen đó anh chịu không?
Quỳnh lấy tập ra và chỉ vào mấy bài toán:
– Anh Đăng à… Mấy bài toán này em cứ làm mà vẫn chưa tìm ra đáp số. Anh giảng cho em nghe và chỉ dẫn cho em làm đi…
Đăng ngồi cạnh Quỳnh nhìn vào tập vở. Mùi thơm từ tóc nàng tỏa ra phảng phất khiến Đăng ngây ngất không chịu nổi. Chàng hít vào một hơi thật dài, rồi thở ra nói:
– Tóc của Quỳnh có mùi thơm đặc biệt lắm !
Quỳnh cảm thấy sung sướng vì được khen. Nàng liếc mắt, nở một nụ cười rất tình tứ:
– Cám ơn anh. Nhưng em nghĩ chắc anh cũng chỉ muốn lấy lòng em nên khen tóc em có mùi thơm vậy thôi, chứ em biết các cô sinh viên bạn cùng lớp với anh, thiếu gì cô đẹp và đã đẹp thì hẳn nhiên tóc các cô cũng thơm tho.
– À, các cô bạn học cùng lớp với tôi cũng có nhiều cô đẹp nhưng tôi chưa thấy ai có mùi tóc thơm như Quỳnh cả.
Lúc ấy Quỳnh mặc áo đầm bằng lụa ngà với chiếc nịt vú màu trắng bên trong. Cái áo đầm chỉ ngắn tới đầu gối, nên lúc nàng ngồi áo kéo lên quá đầu gối để lộ cặp đùi thon dài. Quỳnh ngồi sát hẳn vào người Đăng. Đùi nàng chạm vào đùi Đăng. Hơi nóng từ cơ thể Quỳnh truyền sang cơ thể chàng khiến Đăng càng thêm rạo rực. Chỉ một điều là Đăng không còn tự chủ được nữa. Mặt nóng bừng, hai tai đỏ hẳn lên. Đăng là một thanh niên mới 19 tuổi tràn đầy nhựa sống thì làm thế nào cưỡng lại được rạo rực của thể xác khi Quỳnh ngồi sát hẳn vào người chàng.
Đăng nhè nhẹ ngồi xích ra thì Quỳnh càng lại ngồi xích vào. Chỉ mấy phút sau là con cặċ của chàng đã từ từ dựng đứng lên. Đáy quần chàng nổi hẳn lên không còn che dấu được nữa.
Quỳnh liếc mắt xuống phía hạ bộ của Đăng. Nàng đã thấy chỗ đó như có một khúc cây đội lên.
Quỳnh cười thầm trong bụng:
“Anh chàng này xấu máu gớm ! Gì mà nhanh quá thế ! Mới ngồi cạnh mình chừng 15 phút mà cột cờ đã dương lên cao. Điệu này thì làm sao thoát khỏi tay mình được”
Quỳnh năm nay đã 22 tuổi. Nàng già dặn hơn Đăng là chuyện tự nhiên. Hơn nữa, nàng đã có bồ từ lúc còn ở dưới Mỹ Tho, và nàng đã mất trinh từ dạo ấy. Lên Sài Gòn ở chung với hai em và dì Thủy, Quỳnh vẫn còn loay hoay mãi với cái tú tài.
Để lại một bình luận