Phần 39
Mình trở về phòng mà như người không hồn, đóng cửa khóa trong, lẳng lặng nằm úp mặt vào gối. Nếu có thể miêu tả được cảm xúc của mình lúc này, mình chỉ có thể nói là quá đau đớn, cứ như lục phủ ngũ tạng của mình đang chảy máu. Mất chị đã đau đớn lắm rồi, bây giờ con cũng không còn, mình chỉ muốn gục ngã không muốn đi tiếp nữa. Mình vội vàng lấy điện thoại ra tìm hình chị xem nhưng ôi thôi cái điện thoại của mình sọc đỏ sọc đen do hậu quả của cơn mưa chiều Đà Lạt.
Hoảng loạn, mình chạy vào bàn làm việc của mình lấy cái ảnh đề bàn có hình chị ôm vào lòng như thể mình bị ám ảnh điều gì và cả thần kinh mình lúc đó không ổn định do quá sốc, mình ôm tấm hình của chị nằm ngủ luôn. Mãi đến trưa hôm sau 10h sáng mình mới mở mắt dậy vệ sinh, xong bước ra thì thấy nhà cửa dọn dẹp gọn gàng, vào bếp thì thấy tô phở đã nguội cùng mãnh giấy nhỏ “Anh đừng giận em nữa nhé, hôm nay em đi vô thư viện nghiên cứu việc học, chiều em về”. Tại sao cứ cô phải làm giống chị để cho mình nhớ đến như vậy, nhưng làm vậy vô tình làm mình nhớ lại những điều tương tự chị đã từng làm với mình, chị đi đâu trước khi mình còn ngủ thì sẽ là những sticker thay cho các cuộc gọi hay tin nhắn. Nhớ chị quá mình cũng chả nhai được nữa.
Trở lại lên phòng tắm rửa tỉnh táo xong mình mới có một quyết định mà cho đến bây giờ mình không biết là đúng hay sai nữa, nhưng ngay lúc đó là mình thấy đúng, mình tháo sim vứt luôn, coi như quyết tâm quên chuyện cũ và đứng lên lại. Nói là làm, mình đổi máy đổi sim mới, bỏ luôn cả những bức hình chung của hai người trong điện thoại nhưng còn bức hình trong ví của mình và hình để bàn thì mình lại không có đủ sự tàn nhẫn để bỏ nó đi, mình vẫn luôn giữ cái hình nhỏ của chị trong ví mình, cho đến tận bây giờ, cũng chả hiểu sao mình lại mâu thuẫn đến vậy.
Chiều hôm đó Ly về với một đống sách trên tay, có vẻ vì đã chuẩn bị tâm lý trước nên Ly không có quá u buồn như mình nghĩ, hoặc có thể Ly che giấu cảm xúc quá tốt chỉ để cho mình thấy đôi mắt sưng lên vì khóc, còn lại thần thái của Ly vẫn bình thường. Ly đi đến cầm món gì gì đó đưa cho mình mà mình không nhớ rồi nói.
– Anh ăn đi cho nóng. em vừa mua cho anh đó.
Mình chả nói một tiếng nào quay vào phòng đóng cửa bỏ lại Ly với ánh mắt buồn bã nhìn theo. Hôm đó mình nằm suy nghĩ nhiều lắm, nhưng chủ yếu là nghĩ về mối quan hệ của mình và Ly, mình giận thì giận Ly thật, nhưng suy đi nghĩ lại cái thai Ly mang cũng do mình, vì mình, Ly cũng phải chịu như đau khổ chứ có vui sướng gì đâu, giờ chỉ có mình là bên cạnh mà mình đành lòng lạnh nhạt như vậy với Ly thì quá tàn nhẫn. Mình nằm dậy mở cửa phòng thấy Ly ngồi ở bếp khóc một mình. Kéo ghế lại ngồi gần nhìn Ly thật lâu rồi cầm tay bàn tay của Ly rồi nói:
– Thôi mọi chuyện qua rồi, anh cũng không trách em. Đừng khóc đừng buồn nữa em à.
– Anh đừng chửi em, đừng giận nữa mà, em cô đơn, em chịu đựng đủ rồi.
Vừa nói vừa khóc Ly ôm chặt lấy mình mà khóc, mình cũng chẳng có lí do gì đẩy Ly ra nữa cả. Mình có thể làm tất cả với Ly, thậm chí ôm Ly nhưng tình yêu thì nhất định sẽ không. Ly vừa khóc vừa nói:
– Em xin lỗi anh, vì em tất cả là do em. Em biết anh đã có bạn gái nhưng em vẫn chủ động… Em thương anh, em buồn chuyện gia đình, em cô đơn, anh quan tâm em, hỏi han em, khiến em ấm áp trong suốt thời gian ở bên cạnh anh, đêm đó uống vào em lại nhớ chuyện buồn, em chỉ muốn được ôm anh, ở bên cạnh anh thôi chứ em chưa từng nghĩ đến việc chiếm hữu anh vì em không phải ở đây mãi. Nhưng quyết định của anh làm em bất ngờ là lấy em và giữ đứa con mặc dù em biết anh và người yêu đang rất hạnh phúc. Bản thân là con gái và là người yêu thương anh em không có quyền đón nhận cái tình cảm này, em cũng biết anh sẽ không bao giờ yêu em nên em quyết định bỏ con đi để trả anh về với tình yêu thật sự của anh, anh thể sống với em và con mà lúc nào cũng nghĩ về người kia được, anh sẽ đau khổ lắm đó.
– Muộn rồi em à, cô ấy là người rất tốt, bản thân anh thấy không đủ tư cách để tiếp tục bên cạnh cô ấy, cả anh em và cô ấy không ai chung đường nữa cả.
– Em xin lỗi, tất cả là do em.
– Thôi giờ cái chính là bỏ qua tất cả mọi chuyện đi. Tắm rửa thay đồ anh dẫn em đi khám, phá thai gì mà xanh xao quá.
– Em không sao đâu mà, em học y em biết chứ, do em stress quá thôi, qua giờ khóc mãi mà.
– Vậy anh dẫn em đi ăn, em tắm rửa đi rồi mình đi.
Sau hôm đó mối quan hệ của mình và Ly đã bình thường trở lại như anh trai và em gái. Riêng bản thân mình thay đổi rất nhiều. Mình đi tập gym, mình làm mọi cách để không có thời gian rảnh rỗi, vì khi rảnh rỗi mình lại nhớ ai đó mà ai cũng biết, mình đến phát điên phát dại lên vì nhớ, mình đi trào dồi lại piano, đi học nấu ăn… mình làm tất cả. Nhưng khi đêm về mình lại nhớ chị, nhớ một cách kinh khủng, người ta nói thay đổi kiểu tóc sẽ làm con người ta màu quên chuyện cũ… Ừ thì mình cũng thay đổi kiểu tóc, chơi hẳn kiểu Fauxhawk màu bạch kim nhưng kết qua cũng bằng con số 0. Nhớ lại những ngày tháng đó như một cái gì đó rất nặng nề, cứ ngày đi học đi gym, học thêm này nọ, tối về lại nằm nhớ chị như mội vòng tròn vậy, không có đêm nào mình ngủ ngon, cứ nhắm mắt lại là mơ thấy chị ôm con khóc. Mình trở nên lạnh lùng hơn, bất cần nhưng có một điều là mình học giỏi hơn thì phải ( đã hiểu nguyên nhân tại sao mấy ông học giỏi hay ít nói).
Một thời gian sau Ly hoàn thành đề tài nghiên cứu của mình ở đây, cũng đã đến lúc Ly trở về Thụy Điển. Cái ngày mình đưa Ly ra sân bay có cả bố và dì mình, Ly gọi mình ra chỗ vắng người rồi ôm mình thật chặt rồi nói.
– Em về lần này không biết bao giờ mới gặp lại được anh. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt nhé, em thấy dạo này anh lạnh lùng bất cần lắm, có phải do em không?
– Không phải đâu, anh vẫn chưa quên người cũ.
– Em biết mà, dù anh có giận hay ghét em thế nào đi nữa, hôm nay em cũng muốn nói là em yêu anh lắm.
– Xin lỗi nhưng anh chỉ yêu một người.
– Được rồi, cho em hôn anh môt cái được không.
Nói xong Ly quay qua tính hôn mình, nhưng mình nhanh như sóc quay mặt đi không để Ly hôn.
– Anh nói em rồi, anh có thể làm cho em mọi thứ ngoài yêu và hôn.
– Em xin lỗi…
Ly quay đi và bước vào thật nhanh như muốn chạy thật xa khỏi mình, thỉnh thoảng Ly còn quay lại nhìn mình.
Trở về lại căn nhà tự nhiên lại thấy trống vắng, đến lạ lùng, không biết vì lí do gì mà mình lại mở cửa bước vào phòng của Ly, đây là lần đầu tiên mình trở lại căn phòng này sau cái đêm định mệnh hôm đó. Mùi hương của Ly vẫn còn thoang thoảng nơi đây, nhìn trên bàn thì thấy có một bức hình của Ly phía sau thì là một dòng chữ
“ Nếu anh đọc những dòng này thì lời đầu tiên em thật lòng xin lỗi anh và chị ấy, dù có thế nào đi nữa thì em cũng là người thứ 3 trong cuộc tình hai người. Nay em ra đi em hi vọng anh và chị ấy có thể trở lại, anh cố lên nhé, chị ấy là một người phụ nữ rất đẹp. Nếu hai người có thế lấy nhau em sẽ về Việt Nam dự đám cưới”.
Thở dài rồi mình lại ngồi xuống, ngồi xuống không phải vì nhớ Ly mà là mình lại nhớ đến chị. Thử hỏi xa chị chừng ấy ngày có đêm nào ngày nào hôm ngưng nghĩ đến chị không ? Nhiều lúc nửa đêm nhớ chị đến phát điên phát dại, thèm được nghe giọng ngọt ngào của chị, thèm cơm chị nấu, thèm được bế cu Lin trên tay… Ước gì chị gọi cho mình một cuộc điện thoại để hỏi thăm, mà gọi gì được, khi mình thay sim. Chỉ có anh Vũ là hay gọi hỏi thăm mình một cách lạ kỳ?
Thời gian lại trôi thật nhanh, ấy vậy mà hình từ một cậu sinh viên thư sinh mình trở thành một thanh niên đang mê thể thao và nhất là gym, phải nói body của mình thay đổi nhanh nhờ chăm luyện tập ăn uống đầy đủ. Mình còn nhớ như in chiều hôm đó, lúc mình đi tập gym xong và đang chạy bộ về nhà. Thì mình tranh thủ lấy điện thoại gọi hỏi thăm mẹ. Đầu dây bên kia vang lên chất giọng vội vã của mẹ mình
– Mẹ ngay đây con.
– Mẹ bận gì sao mà mẹ nói nhanh quá vậy ?
– Giờ mẹ phải vào bệnh viện nè.
– Chi vậy mẹ, ai bị gì.
Mình có linh tính không hay rồi y rằng vậy.
– Bé Trinh, con còn nhớ không.
Mình hét lên:
– Trinh sao.
– Nó cắt cổ tay tự sát rồi.
– Rồi có sao không mẹ ?
– Chưa biết giờ mẹ mới vào xem nó sao nè. Thôi mẹ đi đây.
Lúc đó tim mình như bị ép chặt lại tức và đau kinh khủng không thể nghĩ điều gì khác, mình đứng như chết lặng vậy một lúc rồi mình cố gắng hết sức chạy thật nhanh về nhà, không tắm gì mặc đồ vào lấy xe chạy thẳng về nhà. Đêm rồi mình kéo 70-80 chạy như đua xe, cuối cùng bị bị bắn tốc độ. Đứng xe xuống mình cũng không dám chối hay gì.
– Chào anh. Mấy anh thông cảm cho em, nhà em có người tự sát, giờ bằng lái xe em đây mấy anh thu lập biên bản bao nhiêu cũng được, để xe em chạy về nhà rồi em nộp phạt chứ giờ em không về kịp em hối hận cả đời.
Thấy mặt mình cũng ở tình trạng như người không hồn mấy anh CSGT cũng nhắc nhở các kiểu rồi thả mình đi với điều kiện không được chạy nhanh nữa. Mình cũng cảm ơn rồi lên xe tiếp tục chạy, lúc đầu thì 40 nhưng mình không thể chịu được cảnh này mình chạy như cái xác không hồn rồi lên lại 80-90 như thường. Mình không chạy về nhà mà chạy thẳng vào bệnh viện, hỏi mãi y tá, bác sĩ ở khu cấp cứu mới tìm được bác sĩ cấp cứu cho chị. Mình gọi chào và hỏi bác sĩ thì bác sĩ nói.
– Bệnh nhân cắt cổ tay chưa đủ sâu để chết nhưng mất quá nhiều máu, giờ máu dự trữ trong bệnh viện hết rồi chờ người nhà bệnh nhân tới hoặc là chờ máu từ viện huyết học trung ương đến nhưng sợ lâu não sẽ thiếu máu dẫn đến người thực vật. Nãy có một cô và một anh cùng nhóm máu nhưng anh thì bị tiểu đường, cô thì trong thời kì rối loạn kinh nguyệt. Em là người nhà thì là nhóm máu nào em nhỉ.
– B B anh à.
– À vậy là đúng rồi, bây giờ em có hiến máu cứu bệnh nhân không. Nếu có thì em đi làm thủ tục hiến mau đi em.
– Nhanh lên anh, cho hết, lấy hết máu của em cũng được.
– Hiến được hay không còn ở em, nếu máu em tốt.
Bác sĩ nhìn mình như kiểu sinh vật lạ, rồi nhờ y tá dẫn mình đi làm thủ tục lấy máu. Lúc đang lấy máu thì mình hỏi y tá.
– Bệnh nhân thiếu bao nhiêu, chị cứ lấy hết của em bỏ qua cũng được không sao đâu. Làm mọi thứ để cứu người ta đi chị.
– Em nghĩ muốn lấy bao nhiêu thì lấy hả, nhưng bệnh nhân thiếu không nhiều đâu, mình em là đủ rồi. Cái chính là còn phải xem máu em có sạch có tốt không.
– Em không tiền sử tiểu đường, viêm gan hay huyết áp gì đâu, hi vọng là được. Nếu được thì chị và bác sĩ có thể giấu thông tin người hiến máu cho em được không, em không muốn mọi người biết.
– Cái đó thì tất nhiên là được, nếu em yêu cầu. Mà kia là người nhà em hay là gì vậy ? Khổ thật, chị nghe nói là đẹp gái lắm, tự sát chắc vì tình.
– Em không phải người nhà. Nhưng chị giấu thông tin giúp em.
Sau đó y tá nhìn mình với ánh mắt rất lạ rồi nói
– Sau này có anh nào dễ thương như em mà hiến máu cho chị, chị nguyện cả đời theo anh ấy luôn.
Thật sự mình đang lo lắng không còn tâm trạng để đùa nữa nên cũng im chờ xong hết mình ra ngoài uống sữa, ăn uống nhẹ chờ kết quả. Mấy tiếng chờ kết quả như địa ngục trần gian giày xéo mình, mình ngồi suy nghĩ mãi không biết vì sao chị lại tự sát, vì sao chị lại làm việc ngốc nghếch như vậy chị còn con, chị là con gái một trong gia đình, thông minh giỏi giang có gì phải đi tự sát, mà nhất là tự sát vì tình. Nhưng linh tính cho mình biết là chị tự sát vì tình, và nói chính xác hơn là vì mình.
Trong thời gian chờ kết quả mình đi lên phòng chị xem chị thế nào. Vào thì thấy mẹ mình và một người ngồi bên nắm tay chị rất tinh cảm, không ai khác là anh Vũ. Mình đau lắm đau thấu xương thịt, nói chung mình không diễn tả nổi đau lúc này của mình là đau gì, ù tai chân đứng không nổi. Đau hơn khi mình thấy chiếc vòng đeo chân có khắc tên chị mình tặng chị vẫn còn đeo. Chưa chưa hề quên mình… Mình sắp chịu không nổi nữa rồi, mình chạy nhanh vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, dẫu biết nhà vệ sinh ở bệnh viện nó rất bẩn nhưng mình không quan tâm. Mình ngồi lặng một góc, ôm đầu khóc nức nỡ, đây là lần đầu tiên sau hơn 10 năm mình khóc như vậy, khóc như một đứa trẻ con, khóc vì quá ân hận quá đau khổ và vì quá yêu thương chị. Lúc đó mình chỉ muốn lao vào đẩy anh Vũ ra ôm chằm lầy chị. Bây giờ mình đã hiểu được cảm giác lúc trước chị đưa mình vào bệnh viện.
Mình khóc sưng cả mắt, sau khi bình tâm rồi mình lau mặt bước ra lại phòng chờ kết quả xét nghiệm máu. Trong đầu mình lúc đó nghĩ, nếu chị không qua nổi hay có chuyện gì thì mình cũng sẽ không sống được nữa. Sau mấy tiếng chờ đợi thì cuối cùng cũng có kết quả không biết là xét nghiệm máu tổng quát 32 hay 17, 18 gì mà nhanh thế. Thấy bác sĩ gọi mình vào trên tay cầm 2 ồng nghiệm thu máu, chắc là máu của mình và máu của chị, đưa cho mình một tờ giấy phân tích máu rồi nói.
– Máu em khá tốt, có thể cho bệnh nhân. Em đã quyết định chưa, vì nếu không cung cấp thông tin của em, có thể người nhà nạn nhân sẽ không đồng ý nhận máu này.
– Em đồng ý rồi, anh cứ cứu người đi. Anh cố gắng thuyết phục nói người nhà người ta nhận vì anh là bác sĩ biết máu này cứu được hay không mà. Em nhờ hết ở anh.
– Rồi, không cần em nói, nhưng anh tin với kiến thức của anh, anh đủ kinh nghiệm để người nhà người ta nhận máu mà.
– Em có muốn ghi vài dòng nhắn hay số điện thoại gì không ?
– Dạ thôi anh. Em xin phép em phải về, muộn rồi em chưa tắm gì vào đây luôn.
Quay đi vậy là mình phóng xe về luôn Sài Gòn trong đêm khuya. Hiến máu xong về nhà mặc dù hơi mệt, hơi đói nhưng mình không muôn ăn. Lấy điện thoại gọi cho mẹ.
– Mẹ à, mẹ ở viện về chưa ?
– Mẹ chưa con à, chắc tí mẹ về. Vì có bố mẹ bé Trinh ở đây.
– Mà chị Trinh tự sát vì gì vậy mẹ.
– Tình cảm hay gì đó mẹ không biết. Nhưng mẹ thấy bé Trinh bị trầm cảm lâu lắm rồi, không nói gì, hay nghỉ việc. Thằng Vũ thấy thương nên hay quan tâm ở gần, kết quả bị ông bố bé Trinh hiểu lầm do anh Vũ làm bé Trinh tự sát nên nãy mới ầm ầm lên một trận đó.
– Thế sức khỏe chị Trinh sao rồi mẹ.
– Thiếu máu con à, cả mẹ anh Vũ thì không cho được. Bố mẹ bé Trinh thì cao huyết áp hết, may mà có ai hiến máu tình nguyện nên nay mai hay mốt tỉnh lại tùy sức thôi, khổ con bé ghê không biết khổ cái gì mà tự sát bỏ con bỏ cái.
Nghe xong điện thoại mình chỉ biết thở dài, vào phòng ôm lấy hình chị rồi nói một mình
– Anh có lỗi với em, có lỗi với cả gia đình em, anh hèn lắm, đến phút cuối vẫn không dám vào nắm tay em một lần. Em mau tỉnh lại, tỉnh lại với một bộ não mới, quên anh đi, anh không đáng để em khổ nhiều như vậy.
Vừa ôm tấm hình vừa khóc. Suy cho cùng mình nợ máu của chị thì chỉ có mình mới là người tra được, mình tin định mệnh đã sắp đặt vậy rồi.
Đó là một đêm dài nhất trong cuộc đời của mình…
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận