Phần 33
Những ngày đầu tiên về lại Sài Gòn, cái cuộc sống tấp nập nơi đây cùng với môi trường học tập căng thẳng làm mình ngột ngạt. Cái cảm giác này trước giờ mình không hề có, có chăng mình đang yêu xa và đang nhớ chị, cứ vài tiếng lại phải gọi cho chị chỉ để nghe giọng chị, chỉ để nghe em vẫn tốt là mình vui rồi.
Cứ thế ngày qua ngày mình vẫn đi học bình thường, nhưng mình không hề có thời gian về gặp chị vì thứ 7, CN mình học tất. Mình còn nhớ trưa hôm ấy nắng rất to, ở trường về mình có ghé qua chợ mua đồ về làm bữa trưa. Về đến nhà thì thấy hôm nay có ai đó đứng trước cửa nhà mình, mà lại lạ con gái. Nhìn vóc dáng thì khá là cao, ăn mặc sành điệu mình cũng chỉ có nhìn được vậy thôi, nên đành dựng xe xuống từ từ đi lại rồi hỏi.
– Uhm… Bạn tìm ai nhỉ ?
Cố gái trẻ nhẹ nhàng mở đôi kính mát ra nhìn mình với khuôn mặt lấm tấm mồ hồi, điều đáng nói hơn là người ta đẹp, đẹp đúng chất “thần tiên tỷ tỷ” làm mình đứng hình vài giây.
– Anh… anh cho em hỏi đây có phải là nhà của cô Ng.
Mình giật mình, vì chất giọng của cô gái này, nó không giới với người ở VN mà nó cứ lớ lớ kiều gì đó.
– Đúng rồi, mà bạn là ?
– Là con của má Ng.
– À à, thì ra là con của dì Ng.
Đến lúc này mình mới nhớ ra là dì Ng mình còn có một đứa con gái lớn đang sống ở Hà Lan. Mình cũng không hỏi gì thêm, mở cửa rồi phụ người ta xách hành lý vào trong nhà. Mặc dù đang bận rộn nhưng mình cũng nhiệt tình rót nước mời. Cô gái vào nhà nhìn tới nhìn lui, lúc mình vừa ngồi xuống thì liền hỏi.
– Anh ơi, má em với em gái em ở đâu rồi anh.
– À, dì Ng dọn ra ở riêng rồi.
– Ủa vậy hả anh.
– Uh. Dì ng, bố anh với em gái em ra ở riêng cũng lâu rồi. Mà em không có địa chỉ nhà mới hay số điện thoại mới của dì mà đứng bên đây vậy.
– Dạ lâu lắm rồi em không có liên lạc được với má và em bên này, từ lúc em đi học là mất liên lạc luôn, má và em thì đổi số điện thoại em chỉ có nhớ địa chỉ nhà bên đây lúc má nói lúc trước thôi, nên hôm nay em về bất ngờ bị vậy đây.
– Em chờ anh tí anh gọi điện cho dì nhé.
Mình cầm điện thoại gọi cho dì, nghe mình nói có con gái lớn về VN dì mừng lắm nói dì qua liền. Mình bỏ điện thoại xuống nói.
– Mà em tên gì nhỉ ? Nghe mẹ em bảo là em nhỏ hơn anh 1 tuổi đúng không nhỉ?
– Dạ em tên Hương Ly cứ gọi em lyly là được rồi, vậy anh 93 hả.
– Uh anh 93. Họ vẫn là họ bố em Jessen chứ đúng không nhỉ ?
– Dạ đúng rồi anh, nhưng bên đó mọi người gọi theo tên là Hương Ly.
– Em uống nước đi, dì đang qua đó.
– Em cảm ơn anh nhiều nha. Mà anh học gì rồi.
– À anh học ở xxx. Em học gì rồi.
– Dạ em học ở Thụy Điển anh.
– Ủa vậy anh tưởng em ở Hà Lan chứ.
– Đúng rồi, nhưng đó là trước khi em học xong phổ thông thôi. Xong phổ thông em thi vào Karolinska bên Thụy Điển.
– Học xa nhà vậy có cực gì không em.
– Cực nhiều cái lắm anh, nhưng cái em sợ nhất là khí hậu lạnh ở Bắc Âu thôi. Mà em nói tiếng việt chữ được chữ mất, có khi phát âm sai, có gì anh nghe không được thì bảo lại em nhé, tại năm lớp 6 em đã qua bên đó rồi.
– Em nói anh vẫn nghe được mà, không sao đâu.
Vậy mà trong tưởng tượng của mình thì cô chị này cũng giống cô em, bị căn bệnh điên hành hạ. Sau này mình mới biết Hương Ly là thiên kim tiểu thư, do ngoan và học hành tốt hơn cô em nên được bố là người Hà Lan cưng và cho qua tận Karolinska một trong 10 ngồi trường y học hàng đầu thế giới hiện nay, đó cũng chính là lí do mà cô chị chọn ở lại với bố còn cô em lại theo mẹ về VN.
Nói thật Hương Ly rất đẹp, đẹp theo kiểu thần tiên tỷ tỷ mà chúng ta hay ám chỉ đẹp như thiên thần vậy. Cũng dễ hiểu thôi vì Hà Lan là một trong những quốc gia được gọi là sản sinh ra nhiều người đẹp, mà nói gì thì nói chứ tây mà lai á kiểu gì cũng ra đẹp thôi. Hương Ly thì mắt xanh, mũi cao nhưng vẫn giữ được nét đẹp của người Phương Đông. Mình không tự nhận mình là trai thẳng hay quân tử gì nhưng Hương Ly thật sự là quá đẹp, mình cứ lén nhìn hoài, ai cũng vậy mà, thấy đẹp thì ngắm bình thường mà.
30 phút sau dì mình qua. Gặp lại được mẹ thấy Hương Ly vui lắm, lao vào ôm mẹ mình. Thấy vậy mình cũng đi xuống dưới nấu cơm, nấu ăn để 2 mẹ con nói chuyện. Đang mãi mê nói làm đồ ăn thấy dì xuống mình nhìn dì rồi nói.
– Dì với em ở lại ăn cơm trưa luôn với con cho vui dì.
– Được rồi, dì ở lại ăn với con, hiếm gì được dịp ăn đồ con nấu.
– Ở một mình phải tự lo thôi dì ơi.
– Chả bù cho 2 đứa con gái dì, không đứa nào biết nấu nướng cả.
– Từ từ học cũng được mà dì.
– Mà H này, dì nói chuyện này với con được không.
– Dạ có chuyện gì dì nói đi.
– Con cho bé Ly ở lại đây được không.
– Hả ?
Mình giật mình hả họng nhìn dì.
– Ở là ở đến chừng nào vậy dì.
– Nghe Ly nói là ở 2 – 3 tháng gì đó. Nhưng Ly tính không hợp với con em nó. Ở chung một phòng là không được, bên này thì phòng ốc thoải mái hơn, dì nghĩ được chứ.
– Sao mà được dì, con là con trai cũng chừng này tuổi, Ly cũng vậy, không có ở chung được đâu.
– Dì biết là vậy, giờ dì có thể cho Ly ở khách sạn cũng được nhưng làm vậy dở lắm con.
– Vậy dì đã nói với Ly chưa.
– Ly tính tình dễ thương lắm, dì nói là nó nghe liền.
– Con gái dễ gì chịu ở chung nhà với con trai đâu dì.
– Dì tin con mà, ở với con mấy năm dì cũng biết con thế nào, yên tâm con một tầng Hương Ly một tầng. Cái dì lo là lo cơm nước ăn uống, Ly nó tệ cái khoản đó lắm, nếu không được, dì đặt cơm tháng cho nó.
– Cái đó dì không cần lo, cơm nước con lo được, nhưng mà ở phải có phép tắc nhé.
– Rồi để dì hỏi nó xem có chịu không rồi nói lại con nhé.
Dù muốn hay không thì thật sự mình phải chấp nhận thôi vì trên pháp lý giấy từ đây là nhà của mình nhưng nguồn gốc và tiền bạc đồ dùng ở đây là của bố và dì mình. Mình cũng chả có lý do gì không cho Hương Ly ở cả, cái mình sợ là sợ mình ở gần cô gái xinh đẹp thế này nhiều vấn đề lắm, mình thì thích ở một mình, tự do thoải mái, có người lạ vào là thay đổi cách sinh hoạt ít nhiều làm mình khó chịu hơn.
…
Trưa hôm đó dì và Ly nói chuyện rất lâu, còn mình thì ngồi dưới bếp làm cơm, mãi một lúc sau mới thấy dì và Ly xuống bếp phụ mình. Mình thì nấu không ngon nhưng được cái chu đáo làm là làm đâu ra đó. Trưa hôm đó sau khi ăn cơm xong mình giao chìa khóa nhà và chìa khóa phòng trên cho Ly rồi đi học đến gần chiều tối mới về. Về nhà thì chả thấy Ly nó ở đâu nữa, lên phòng thì thấy phòng khóa trong nên mình mới gõ cửa gọi Ly, gọi mãi mới nghe em nó dạ một tiếng rồi nói ra.
– Dạ. anh về rồi hả ?
– Uh. Anh mới học về, em ngủ hả ?
– Dạ, em xin lỗi em mỏi người quá ngủ từ trưa giờ luôn.
Dứt lời là cửa phòng bật ra. Ly trong bộ đồ đồ ngủ rất đẹp lộ ra làn da trắng hồng của vừa nhìn mình vừa vuốt vuột lại tóc rồi nói.
– Trưa giờ em dọn phòng rồi mua vật dụng cá nhân với mẹ về mệt quá ngủ luôn, xin lỗi anh nhé.
– Không sao đâu, vậy em cứ ngủ đi, anh xuống coi thử đồ ăn còn gì không làm đồ ăn tí còn ăn tối.
– Hay là mình đi kiếm gì ăn ngoài đi anh, anh đi học về chắc mệt còn phiền anh làm đồ ăn nữa.
– Thôi vậy cũng được, em tắm đi, anh cũng xuống dưới tắm rồi mình kiếm gì ăn một bưa cho no.
– Nhất trí anh nhá.
Đi về lại phòng, mình lấy điện thoại ra gọi cho chị như mọi hôm và tất nhiên mình chả nói chuyện mình sống chung nhà với bé Ly vì 2 lí do. Cái thứ nhất là nó là em gái mình, và mình cũng coi nó như người trong nhà, thứ hai là không muốn chị lo lắng khi tự tin tưởng chính bản thân mình. Những ngày trở về Sài Gòn học nó nhưng một cái gì đó rất nặng với mình, nặng về việc học, nặng về năm cuối nặng về tình cảm dành cho chị quá nhiều ở nhà. Chị thì lúc nào cũng động viên mình học cho tốt, cùng những lời lẽ ngọt như đường mà bất cứ người con trai nghe cũng phải xiêu lòng.
Tắm rửa xong minh và Ly đi ăn, và tất nhiên mình và Ly đi một xe. Thật ra mình nghĩ vô tư lắm, nó là em gái mình thì cũng chả có gì ngại cả. Nhưng hình như Ly nó khá vô tư và thoải mái ôm mình. Nghĩ đi nghĩ lại thì nó sống ở ngước ngoài cũng lâu lắm rồi nên văn hóa bên đó nó thoáng hơn mình, ôm nhau cũng không có gì là quá. Nhưng bản thân mình lại có gì đó rât khó chịu nên gỡ tay của Ly ra. Ly cũng biết vậy nên không còn ôm nữa.
Với một phong cách ăn mặc khá là “bắc âu” cộng với việc Ly khá xinh xắn kiểu mắt xanh mũi cao nên không có gì ngạc nhiên khi cô nàng hút mọi anh nhìn của người khác trong quán, đến độ làm mình cũng phải bối rối. Cô nàng thì khá ngây thơ, chả biết mình đang là trung tâm của chú ý, kéo ghế ngồi rất hồn nhiều. Còn mình thì cố gắng chọn các món ngon nhất cho Ly ăn. Dường như đồ ăn ở đây khá cay nên Ly ăn chưa quen cứ hít hà liên tục làm mình ngồi cười. Thấy mình cười Lý nó nhìn một hồi rồi nói.
– Anh hai… hừm anh ba mới đúng chứ. Sao em thấy anh ăn ít vậy.
– Đâu có, anh ăn cũng nhiều rồi chứ, em cứ ăn thoải mái. Anh còn cho em ăn đồ ăn ở Sài Gòn này dài dài, ráng mà tận hưởng đi.
– À mà em hỏi thật anh nhá. Do em không liên lạc với mẹ trước nên giờ phải ở “ké” anh thế này, có phiền anh không.
– Có gì phiền đâu, nói chung mới gặp lần đầu nhưng cũng là anh em trong nhà rồi, dễ gì có dịp em về Việt Ban chơi đâu nên em đừng có ngại. Nhưng mà để anh nói luôn mấy cái em sống chung nhà với anh phải nhớ nghe chưa.
– Cái gì mà nghe nghiêm trọng vậy anh.
– À thì ở với anh là phải tuần theo 4 cái này. Cái đầu tiên là giữ vệ sinh sạch sẽ, gọn gàng phòng ở cũng như cá nhân cho anh. Thứ 2 là vật dụng trong nhà nhất là kệ sách hay mấy cái linh tinh em có động đến hay xem lúc để lại nhớ để đúng vị trí cho anh. Thứ 3 là không được dẫn bạn trai lên phòng riêng, nếu có bạn là con trai thì cứ ở dưới phòng khách cho anh. Cái cuối cùng là em đi đâu làm gì phải về trước 11h đêm, không là anh đóng cửa đó nhé.
Ly nheo mắt nhìn mình một hồi lâu rồi nói.
– Anh yên tâm đi, anh quên em học y hả ? Nên bệnh nghề nghiệp nhìn đâu cũng ra vi khuẩn hết, việc vệ sinh anh đừng lo, em cũng gọn gàng lắm. Mà lúc chiều em có đi dạo hết nhà rồi. Anh cũng giỏi quá ha, ở một mình mà ly, chén bạt sạch ghê. Mấy cái kia anh không cần lo đâu, em sống xa Việt Nam lâu lắm rồi còn quen ai là con trai đâu. Có mấy đứa bạn cấp 1 mà giờ đang tìm cách liên lạc lại đây.
– Vậy em về đây đâu có ai đâu, buồn lắm đó. Anh thì đang năm cuối, học muộn nữa.
– Ủa sao mà học muộn vậy anh.
Ly lại nheo mắt tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn mình. Mình vừa nói vừa chỉ chỉ vào cái đầu đinh của mình.
– Do cái này nè, có một số chuyện và tai nạn nên anh không có đi học được, nên giờ phải học bổ sung.
– Anh bị gì mà phải cạo đầu vậy.
Nói xong bệnh nghề nghiệp của Ly nổi lên vậy là đứng lên đi qua sau đầu mình sờ sờ nhìn nhìn rồi lại nói.
– Hehe. Đánh nhau đúng không.
Biết không thể chối được mình cũng đành nói luôn.
– Thì một số chuyện hiểu lầm nên đánh nhau ấy mà.
– Ghê không. Đánh nhau vì gái chứ gì nữa.
– Đâu có đâu.
Nói xong Ly ngồi trở lại vào ghế. Đôi mắt thì vẫn không ngừng nhìn mình tỏ thái độ dò xét.
– Thảo nào em nghĩ anh thế kìa mà lại đi hớt tóc thế này thật không hợp tí nào. Em không muốn tò mò nhưng thật sự người mà đánh anh hơi bị dã man đó.
– Thôi đừng nói chuyện này nữa qua lâu rồi. Mà công việc học hành em bên đó thế nào mà qua đây chơi vậy.
– Việc học của em cũng tương đối nhưng do đợt này được nghỉ dài hạn để nghiên cứu nên em về Việt Nam thăm mẹ và tìm hiểu luôn.
– À vậy hả ? Vậy có khó khăn gì cứ nói anh giúp, giúp được thì anh giúp đừng có ngại gì hết nhé.
– Ủa ủa. Mà sao anh tốt với em vậy, em không ngờ luôn ấy.
– Có gì đâu mà không ngờ, coi nhau như anh em trong nhà thôi mà.
– Cứ nghĩ anh ra mấy cái quy tắc kia là khắc khe ghét em chứ.
– Không có gì nghiêm trọng đâu, trước giờ tín anh vậy quen rồi.
– Mẹ em với em đâu phải ruột thịt gì của anh đâu mà anh tốt vậy, anh không ghét hay hận mẹ em chứ.
Nghe những câu hỏi của Ly hỏi mình từ nãy đến giờ mình đã ngợ ngợ ra có cái gì đang cách suy nghĩ mọi chuyện ở đây của Ly khi mới đặt chân về nước.
– Tại sao lại ghét hay hận mẹ em. Anh không hiểu lắm ?
– Vì mẹ em mà bố mẹ anh chia tay.
– Haha. Em nghĩ kinh khủng quá, chuyện người lớn thì làm sao anh và em hiểu hết được, sống với ai mà bố mẹ cảm thấy hạnh phúc thì anh ủng hộ thôi.
– Em nói anh đừng giận em nha. Thật ra trước giờ em có ác cảm với bố anh và cả anh nữa. Và đó là nguyên nhân em không muốn qua nhà bên kia ở.
– Thì ra là vậy, nhưng mà em suy nghĩ hơi quá rồi, chuyện người lớn mà. Anh nghĩ em nên qua kia ở với mẹ và em cho gần gũi, lại có thể hiểu hơn về con người của bố anh.
– Anh không thích em ở đó thì cứ nói, em sẽ dọn, còn qua ở đó thì chắc em không qua đâu.
– Anh không có ý đó, chỉ muốn em thay đổi cách nhìn về bố anh thôi.
Và dường như chủ đề đó nó ngủ lâu trong con người của Ly khiến em nó bộc bạch hết mọi thứ với mình. Ly có tâm sự với mình là do Ly theo học bên đó, cộng với việc không muốn bố cô đơn nên phải ở lại bên đó vừa học vừa chăm sóc bố. Nói như vậy không phải Ly không thương mẹ và em, chỉ là hi sinh mà thôi, vì nhớ mẹ quá nên phải bay qua đây mặc do liên lạc không được. Ly kể mà muốn khóc luôn, và mình hiểu được tâm trạng của Ly nên chỉ biết khuyên và an ủi Ly nhiều hơn.
Ăn uống xong đến lúc tính tiền, theo quán tính thì mình trả rồi vì thứ nhất là hôm nay mình mời mà, thứ 2 là Ly mới về mình cứ nghĩ chả có tiền Việt Nam nhưng Ly lại nhanh hơn trả liền làm mình ngớ người. Chưa kịp nói gì thì nhân viên thu ngân nhìn Ly rồi nói.
– Chị ơi có anh bàn bên kia muốn làm quen chị kìa.
Nói xong nhân viên chỉ qua bàn bên kia thì thấy có một thanh niên tầm tuổi anh Vũ mình gật đầu như muốn chào Ly. Ly thì cũng thân thiệt gật chào lại, lúc đầu mình cũng nghĩ sao con bé này nó đong đưa ghê vậy, nhưng sau nghĩ lại thi thấy Ly nó sống ở bên phương Tây chào nhau là phép lịch sự bình thường thôi.
Mãi suy nghĩ thì thấy thanh niên kia đứng dậy đi về phía Ly rồi nói.
– Chào em, anh là Hoàng, anh có thể làm quen được với em chứ.
– Hi. Em là Ly.
– Mà hình như giọng em không phải người ở nơi đây nhỉ ?
– Dạ đúng rồi, em ở nước ngoài về.
– Uh. Vậy em cho anh số điện thoại của em đi khi nào có dịp anh mời em café.
Nói xong Ly nó móc tay vào giỏ xách lấy điện thoại. Đến đây là mình nheo mắt lại nghĩ sao con bé này nó đong đưa dễ sợ vậy, chưa cần biết người bên kia thế nào nhưng mình là con trai lại đi cùng với Ly, ông kia không chào không nhìn mình lấy một tiếng trong khi ổng chưa biết mình là bạn trai hay gì của Ly mà dám tán tỉnh vậy thì mình đánh giá chả ra làm sao. Nếu ổng biết chào mình, từ tốn thì mình chả có gì phải can thiệp nhưng dù gì Ly cũng là em gái mình mà đang có hành động như vậy với ông kia nên mình hơi khó chịu.
Lúc Ly móc điện thoại ra thì Ly cười rồi nói.
– Em mới về Việt Nam nên em chưa có biết dùng số điện thoại nào và liên lạc ra sao, chắc vậy xin lỗi anh rồi.
– Vậy em lưu số điện thoại anh rồi có gì liên lạc.
– Ai đời con gái lại lưu số điện thoại con trai hả anh. Nếu có duyên thì gặp lại thôi anh à.
Nói xong Ly quay qua nhìn mình rồi nói.
– Mình đi thôi anh, giờ phải kiếm nơi thay cái sim tạm thời để em liên lạc cái đã.
– Uh thôi mình đi.
Cái giây phút đó mình có đứng hình luôn chứ nói gì ông kia. Ra đến chổ lấy xe mà thấy ổng còn đơ luôn, công nhận Ly cao tay hơn mình nghĩ. Chở Ly đi mua ít đồ cá nhân, đến lúc đi ngang qua cầu Sài Gòn tự nhiên Ly nói dừng lại.
– Anh cho em ở đây đi.
– Ủa sao lại ở đây ?
– Không có gì đâu, em thấy ở đây mát mẻ muốn nghỉ tí.
– Vậy anh ngồi đây dạo mát với em.
– Thôi hay là anh về nhà đi, em muốn ở đây một mình, anh ngồi chờ phiền lắm.
Ly vừa nói vừa nhìn mình với đôi mắt lòng lanh, một ánh mắt rất buồn và đầy tâm sự. Thấy Ly tâm trạng không ổn, mình cũng cố gắng đứng đó với Ly. Ly chả nói gì đưa đôi mắt xa xăm nhìn lên trời rồi lại nhìn xuống dưới làn nước đen ngòm. Một lúc lâu sau mình đứng lên nói.
– Thôi mình về đi em, giờ này cũng không còn sớm nữa.
– Vậy anh về trước đi, em muốn ngồi đây một lát, tí em gọi taxi về cũng được.
– Vậy sao được, thôi lên xe anh chở về.
Ly nhất định không chịu về, nói qua nói lại Ly bực mình lớn tiếng với mình.
– Anh thôi đi, em lớn rồi đâu phải trẻ con mà đi tò tò bên em vậy, anh về trước đi.
Nghe Ly nói vậy mình cũng hơi bực mình và như vậy là lên xe về luôn. Về đến nữa đường thì dì mình gọi điện hỏi về Ly kiểu lo lắng. Tự nhiên nghe xong mình lại ớn lạnh với những lời lo lắng của dì mình dành cho Ly. Trong đầu mình lúc ấy cứ suy nghĩ lại sao Ly lại đuổi mình về cho được, tại sao Ly lại dừng lại ở ngay trên cầu, tại sao Ly cứ nhìn xuống dòng nước mãi. Cái sống SG này không còn đủ lời để mình nói vể các vụ tự sát. Nhanh như chớp mình quay đầu xe phóng hết ga lại cầu, đến độ mình quẹt tay trái mình vào người đi cùng đường làm nó bong cả móng tay chảy máu mình cũng chả để tâm, nếu Ly có chuyện gì mình thật sự không biết sẽ sao. Đường phố lúc ấy cũng vắng lắm rồi, lúc mình trở lại thì cầu chả còn ai chỉ còn cô quet rát. Lúc này mình sợ, cảm giác ớn lạnh nó cứ chạy dọc sống lưng mình, khiến mình không tài nào mà thở được. Mình chạy lại gần cô quét rát và hỏi.
– Cô ơi nãy giờ cô có thấy một cô gái cao tầm m7, mặc váy ngắn đứng ở đây không ?
– À con bé đó hả ? Nãy cô có thấy nó đứng bên kia, cô sợ nó nghĩ bậy nên hỏi nó thì nó bảo là nó không sao chỉ là ngồi dạo mát tí thôi, thấy đi đi lại lại mà giờ đi đâu mất rồi.
– Trời…Vậy có khi nào nó làm bậy không cô.
– Cô nghĩ chắc không đâu, nếu nó leo lên cô thấy liền, chắc đi đâu đó rồi.
– Bạn trai gì kì vậy, để bạn gái một mình vậy đó. Thôi con đi kiếm nó đi, con bé xinh lắm đừng để nó làm gì dại dột.
Lúc này mình chả còn tâm trạng mà giải thích nữa, mình đi lại chổ lúc nãy Ly đứng nhìn xuống dòng nước đen ngòm và cầu mong Ly nó không làm cái điều dại dột. Thâm trách sao lúc nãy mua sim cho Ly mình không lưu số điện thoại luôn, để giờ phải như thế này. Đưa bàn tay máu me của mình lên thành câu, nhìn về hướng xa xăm thầm nghĩ “tìm con bé này ở đâu bây giờ”…
Tâm trạng bất an cùng với chút gì đó rối bời, chưa bao giờ mình cảm thấy mình bối rối như lúc đó. Bao nhiêu cái suy nghĩ vớ vẫn chạy loạn hết trong đầu mình càng làm mình nặng nề hơn.
Không còn cách nào khác mình đàng ngồi lên lại xe chạy một đoạn xem Ly ở đâu, mà mấy bác biết đó, đường phố Sài Gòn thì làm sao mà tìm được, có chăn là tìm vô vọng ấy. Tìm mãi không được mình đang quay xe về nhà, ơn trời về trước nhà thì thấy Ly ngồi ở cổng đợi mình, coi bộ con bé này nó cũng biết nghĩ và về nhà đúng giờ. Thấy mình về Ly nheo mắt nhìn mình.
– Anh đi đâu mà để em chờ anh mãi vậy.
– Còn nói nữa anh đi tìm em chứ đi đâu.
– Chả phải em nói với anh là anh về trước em về sau rồi.
– À…anh không yên tâm nên tìm em về đó mà, về rồi thì tốt, để anh mở cổng cho vào.
Lúc mình đang mở cổng vào, Ly thấy tay mình chảy máu có hỏi nhưng mình nói không cẩn thận thôi. Vào nhà xong mình cầm điện thoại gọi lại cho dì biết, và sau đó cũng không quên đưa trung tâm rắc rối của ngày là Hương Ly lên phòng cho em nó nghỉ ngơi. Trở lại về phòng mới kéo ngắn tủ ra lấy cồn vệ sinh tay băng bó các kiểu, sau đó đánh răng rồi lăn đùng ra giường năm thở một mạch. Lúc này mình mới bình tâm mà suy nghĩ, lại cảm thấy trống vắng, cô đơn lắm, đã bao lâu rồi nhỉ, bao lâu rồi mà mình chưa được ôm người con gái ấy, làn da mịn màng mùi thơm ấy, mùi thơm mà cho đến bây giờ mình không ngửi nó hằng ngày là mình rất nhớ.
Nhớ là lấy điện thoại ra gọi liền cho chị, chả cần biết mấy giờ nữa. Giọng chị ngọt ngào bên kia vọng qua.
– Anh hả ?
– Uh anh đây, em ngủ chưa ?
– Hôm nay em hơi khó ngủ anh à.
– Sao vậy ?
– Em cũng không biết nữa, nhưng em cứ lo lo lại nhớ anh, muốn gọi điện cho anh nhưng sợ anh ngủ rồi.
– Anh cũng đang khó ngủ, thật sự anh nhớ em quá anh chịu không được.
– Thôi anh cố gắng học hành ăn uống khỏe mạnh ra trường rồi về đây với em, em không có ở gần chăm sóc anh được nên nhớ chăm sóc bản thân mình đó nhé.
– Anh biết rồi, em cũng giữ gìn sức khỏe, chăm sóc cho cu Lin tốt vào.
– Dạ, vậy giờ anh ngủ đi mai còn đi học đó nha. Em cũng ngủ đây.
– Em ngủ ngon.
Tắt máy vứt điện thoại qua một bên rồi lăn ra ngủ luôn. Nằm thiếp đi lúc nào không hay chỉ nghe sấm chớp rầm rầm là mình giật mình dậy đóng cửa vì gió vào phòng rất mạnh. Rồi mưa cứ như trút nước, mất hết cả điện làm mình lò mò dậy lấy đèn dự phòng. Thấy cũng lo lo cho bé Ly mình cầm đèn lên phòng nó gõ nhẹ cửa.
– Ly ơi, Ly.
Ngay lập tức trong phòng vọng ra.
– Dạ, anh gọi em ?
– Em ngủ chưa.
– Thế mở cửa ra anh đưa đèn cho.
Ly mở cửa ra thì đúng như mình nghĩ là Ly không thể nào ngủ được và nói đúng hơn là lệch múi giờ có ma mới ngủ được. Laptop của Ly vẫn còn sáng, chứng tỏ nãy giờ có ngủ đâu.
– Anh chưa ngủ hả ?
Ly vừa cười vừa nói với mình.
– Anh cũng mới chợp mắt tí nghe sấm chớp tỉnh dậy luôn.
– Trời. Đừng có nói anh sợ sấm nha.
– Đâu có thấy mất điện sợ em không quen mang đèn lên đây.
– Em học y đó, mổ tử thi thì cũng mổ nhiều rồi, sấm chớp thế này mà sợ gì. Có điều em hơi khó ngủ vì lệch múi giờ ấy.
– Khó ngủ thì xuống phòng khách nói chuyện với anh, tí có điện mát mẻ rồi ngủ.
– Vậy cũng được, đợi em tí.
Nói xong Ly vào phòng khoác áo rồi đi xuống phòng khách với mình. Nói chung đêm hôm đó mình với Ly nói chuyện đến tận 1h sáng mới có điện lại rồi đi ngủ, nội dung thì cũng xoay quanh chuyện gia đình của Ly và mình, mình nói nhiều, nói cho Ly nghe và hiểu vì mình thấy Ly suy nghĩ rất còn trẻ con.
Ngày đâu tiên ở chung nhà với Ly là vậy, nhiều cái khó nhưng bù lại có người nói chuyện qua lại cũng vui.
Để lại một bình luận