Phần 2
6 giờ sáng, tiếng điện thoại của thằng nhóc Thanh làm tôi tỉnh giấc. Giấc ngủ ngắn ngủi sau một ngày mệt mỏi và bao biến cố làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi vào tắm cho mát, tắm để gột rữa nỗi phiền muộn trong lòng, tắm để vơi đi con tim đang oằn nặng. Lại li cà phê, nhưng hôm nay đắng chát lạ thường, tôi gọi mấy điếu thuốc lá. Do hút không quen nên tôi không cảm thấy thanh thản mà lại thấy đầu óc quay cuông. Tôi chưa từng hút thuốc, và tôi cũng không muốn hút. Vì cái tình yêu không xứng đáng này mà tôi lại hành hạ bản thân hay sao? Có đáng không? Tôi phải sống vì tôi, không thể vì cái Dung mà tôi không còn tôn trọng nữa…
Tiếng điện thoại vang lên. Lại là cái Dung.
“Chừng nào anh về?”
“Chiều anh về, tối anh còn đi vào trường làm kiểm tra nữa!” Tôi lấy hết bình tĩnh để trả lời với Dung.
“Nhớ mua quà cho vợ nhé! Vợ nhớ anh lắm!”
“Anh mua rồi vợ à! Vợ nhớ ăn sáng rồi vào lớp nhé! Cắn vợ miếng”
Cũng không biết sao lúc này tôi lại nói được những lời đó. Tôi đã trở thành một kẻ khác, không còn là tôi của mọi ngày. Lừa đảo là điều mà tôi ghét nhất, vậy mà hôm nay… Không ai là không có cái xấu, nó luôn hiện hữu trong mỗi con người, và bây giờ là lúc “phần con” đang nổi loạn.
Hôm nay thứ 7, những quán cà phê đông hơn. Mọi người gặp nhau và cười nói vui vẻ, chỉ có tôi, ở một nơi góc vắng buồn bã cho chính mình. Suy nghĩ về những gì đã trải qua, tôi nhận ra rằng đó một sai lầm từ lúc đầu, sai lầm từ sự cả tin và ngây ngô.
Khoảng 1 năm rưỡi trước, tôi và em bắt đầu tình yêu với bao nhiêu niềm tin và hi vọng. Em xinh, nước da trắng ngầng, đôi môi hồng và nụ cười như thiên thần. Lúc đó tôi cũng vừa ra trường được vài tháng. Công việc bộn bề, và phải lo đi học thêm văn bằng 2 nữa nên không có nhiều thời gian nhưng không tôi luôn cố gắn để được bên em. Tôi hạnh phúc vì có em. Có lẽ cái vẽ đẹp của em làm tôi mệ muội, tôi yêu mà không quan tâm nhiều đến những thứ khác…
Cũng một năm trước, vào đêm trung thu đã xóa đi mọi khoảng cách của tôi dành cho em. Có lẽ đó là một kĩ niệm mà tôi không bao giờ quên được, và nó cũng làm cho tôi bao đêm qua vẫn còn đau nhói.
…
Đêm đó là lần đầy tiên tôi được đón trung thu cùng Dung. Đi làm về, tôi vội vàng thay một bộ quần áo thật đẹp sang phòng em. Tôi háo hức và cả hạnh phúc. Hôm nay em thật đẹp. Chiếc đầm màu hồng, đôi guốc cao làm em nỗi bật giữa phố thành nhộn nhịp. Chúng tôi cùng nhau dạo qua mọi con đường thành phố, giữa phố thị nơi tình yêu chúng tôi chấp cánh. Em vui và hạnh phúc bên tôi. Từ lúc chúng tôi yêu nhau đến giờ, lúc nào buồn vui, chúng tôi đều cùng nhau lướt trên những con đường này.
Em ngồi phía sau tôi, đôi vòng tay ôm chặt và đôi gò bồng đảo áp sáp vào lưng. Cả người tôi nóng rang. Dừng lại bên bờ hồ Bán Nguyệt, chúng tôi trao nhau những nụ hôn thắm thiết. Chúng tôi muốn hòa và nhau, là của nhau, và không còn một biên giới nào cả.
“Đi theo anh Dung nhé” Tôi nói.
Em không trả lời và ôm tôi thật chặt.
Tôi biết bây giờ đã là thời gian thích hợp… Tôi muốn em là của riêng tôi, và sẽ mãi mãi là của riêng tôi…
Tôi chọn một khách sạn đẹp, nơi mà chúng tôi sẽ là của nhau. Dưới ánh đèn màu lung linh, em xinh hơn bất kì ai trên thế gian này. Chúng tôi lao vào nhau, hôn ngấu nghiến, từng mảnh vải trên thân người được bóc ra, chúng tôi là 2 kẻ trần trụi quấn lấy nhau. Bầu ngực em không to, nhưng đầy đặn và đầu ti nhỏ và hồng. Tôi hôn nó, cả nâng niu và đam mê. Rồi cũng đến vùng tam giác, từng dòng nước ướt nhẹp như khiêu gợi và chờ đón. Lúc đó, tôi cũng đã 23 tuổi, cũng không phải là lần đầu tiên nhưng cái cảm giác hồi hộp và âu lo thật khó tả.
Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng cũng không thể cảm giác bối rối. Thật là không dễ dàng như mình vẫn nghĩ. Cuối cùng thì tôi cũng tìm chính xác được vị trí của cô bé thiên thần ấy. Thằng bé cương hết mức của tôi dễ dàng chui vào mà không gặp trở ngại nào. Trong lúc đó, thật lòng là cũng thoáng buồn. Tôi biết mình không phải là người đầu tiên của em. Tôi hiểu rằng mình không có quyền quy kết gì cho cái quá khứ của em. Tôi chỉ muốn biết rằng bây giờ, nơi này em là của tôi, và tôi sẽ là người cuối cùng của em.
Cái cảm giác ấm và chật chội, cộng với ẩm ướt thật là khó tả. Em ôm chặt tôi, và chúng tôi hôn nhau ngấu nghiến. Tôi bắt đầu nhấp nhẹ, cảm giác mỗi lúc một tăng lên. Tôi nhấp vội vã và bắn vào trong người em. Thật sự lúc đó, tôi biết rằng mình không hoàn thành nhiệm vụ. Lần đầu tiên thật tệ. Em nhìn tôi và nụ hôn trìu mến. Nói chuyện được một lúc, chúng tôi vào nhà vệ sinh. Nhanh thật, ham muốn lại trào lên. Chúng tôi nhìn nhau, và tôi hôn lên khắp người em, hôn lên bầu ngực căng tròn, đôi mông mềm mại và tay không ngừng kích thích cô bé đang rỉ nước. Tôi cũng muốn hôn vào cô bé mà mình mới bắn vào lúc nãy, nên hơi sợ sợ, chỉ dám hôn ở vùng rìa và vùng lông thôi.
Thằng nhỏ của tôi lại căng cứng. Lần này thì từ tốn và kinh nghiệm hơn rồi, tôi từ từ cho nó vào. Lại cái cảm giác nóng ấm và chật chội như thúc ép.
“Không thể vội vã được”, tôi tự dặn mình. Em thì đôi mắt nhắm nghiền và chờ đợi. Từng cú nhấp của tôi thì nhẹ nhàng, nhưng nó đủ mang lại cho em rất nhiều cảm giác. Em bắt đầu rên lên, tiếng rên càng lúc một to như ngây dại. Bất chợt, em bảo anh tắt đèn hết đi. Khuôn mặt trong ngượng ngùng và ham muốn thật đáng yêu. Giờ trong bóng tối đêm nay, chúng tôi đã hòa vào nhau. Nước của em ra ngày càng lúc càng nhiều, có thể ướt cả tấm ga, mà vì trời tối nên tôi cũng không nhìn thấy được. Tôi chỉ chắc rằng cô bé của nàng ngày càng lúc càng ôm thằng bé của tôi nhiều hơn, sướng không chịu được.
Em thì ôm vào vai tôi, tiếng rên càng lúc càng vang, đôi bàn tay thì bấm thật mạnh vào lưng tôi đau điếng. Tôi hiểu rằng hơn lúc nào hết em cần tôi, và chúng tôi dành cho nhau những cảm xúc và bao dấu yêu. Cái cảm giác buồn ở sống lựng lại đến. Tôi chậm lại và ngừng lại hẳn. Nhưng cảm giác lại càng tăng. Tôi sợ nếu tiếp tục để trong đó, mình sẽ lại xuất ra. Tôi cho thằng bé ra khỏi hang động, còn đôi mông em thì hẫy hẫy lên như chờ đón và hờn giận. Tôi lại hôn em, và nút ngấu nghiến bầu ngực, đôi bàn tay xoa bóp bờ mông mềnh mại.
Lần đầu tiên, cái gì cũng mới cả, cái cảm giác hân hoan và đê mê không có gì diễn ta được. Tí thì cái cảm giác buồn xuất tinh cũng giảm hẳn, gác chân em lên vai, tôi quỳ gối. Tư thế này khiến thằng bé tôi vào sâu hết cỡ, và cái cảm giác thật là sung sướng. Tôi nhịp nhanh và càng mạnh hơn. Tiếng va vào của da thịt, tiếng ọt ẹp của thằng bé trong hang động, tiếng rên của em hòa lẫn tạo thành thứ âm thanh gợi tình hỗn tạp. Em lại cấu mạnh vào lưng, nhưng không hề gì, tôi sẽ cho em tất cả những gì mà em có. Không có gì tồn tại xung quanh nữa, chỉ có tôi và em trong đam mệ nhục dục.
Cái con chim bé nhỏ của em ngày càng lúc càng co thắt thằng bé chặt, nó như nút mạnh, em cong người lên trong vô định, đầu ngưởng lên tìm bờ môi tôi. Hai con người như nút mạnh vào nhau, tôi nhấp càng lúc càng mạnh, nhấp như điên và bắn tất cả vào trong em. Một cảm giác sướng khoái trùm lên cả căng phòng, em và tôi đều mồ hôi lấm tấm. Tôi sờ xuống mông em, nước đã ước nhẹp một khoảng lớn. Chúng tôi hôn nhau, những nụ hôn hiền hòa sau giây phút ân ái. Cái cảm giác nóng ran đã không còn. Bây giờ chỉ còn hơi thở của hạnh phúc, của ước mơ, của 2 con người muốn bên nhau mãi mãi. Chúng tôi lại vào nhà vệ sịnh, 2 đứa đã có một đêm ngủ thật ngon với nụ cười đầm ấm.
…
Đó chỉ là ngày xưa. Ngày xưa đã trôi theo những dòng ký ức. Còn bây giờ chỉ còn là nỗi trống vắng ở trong lòng. Đã không còn em bên cạnh tôi nữa. Phải chăng ta đã quá dại khờ. Ta đã sai từ đầu. Sự thật là đúng như thế. Con người nhìn thấy rõ sai lầm của mình nhất khi đến trên nỗi đau của thất bại. Tôi yêu em, nhưng vì tôn trọng nên tôi chưa bao giờ gặng hỏi về quá khứ. Trong tôi, quá khứ không có lỗi. Không ai có quyền đặt cho mình cái quyền tha thứ cho cái quá khứ của người khác, mà hãy yêu con người hiện tại. Ai đó cũng đã nói rằng không thể dựa vào cái màn trinh sinh học kia mà đánh giá một người con gái. Và ai đó cũng đã nói không bao giờ chấp nhận một người con gái thất tiết. Mỗi người đều đúng với lý lẻ của họ theo logic của “Thầy bói xem voi”. Cũng như tôi, tôi đã không sai khi vẫn yêu em dù biết em không còn trong trắng, nhưng sai lầm là ở chỗ cả tin và không tìm ra những khoảng tối trong khoảng sáng của một tâm hồn. Bây giờ nghĩ gì thì mọi thứ cũng đã quá muộn.
Để lại một bình luận