Phần 35
Tôi trước giờ có thừa tự tin rằng mình khá hiểu biết trong nhiều lĩnh vực, từ nhỏ tôi đã khoái xem tivi và sách báo, ngốn hàng đống kiến thức khoa học, thiên văn hay xã hội, lại suốt ngày luyện phim từ hài hước đến hành động. Thế nhưng hai thể loại truyền hình và báo chí thì lại không dạy về tâm tư con gái. Bởi vậy tôi thừa nhận mình dốt đặc cán mai trong cái khoản đoán ý nghĩ của các nàng, đặc biệt là đối với một người thông minh như Tiểu Mai. Vậy cho nên chiều hôm đó, khi đã về nhà rồi, nằm suy nghĩ mãi mà tôi vẫn không thể nào hiểu ra ” lời ngỏ chính thức ” của Tiểu Mai có nghĩa là gì.
Dù rằng tôi đã ngờ ngợ đoán ra đó có thể là….. , nhưng tôi không dám xác nhận một cách chắc chắn, vì làm gì mà lại suôn sẻ mọi chuyện đến như vậy ?
Muốn biết phải hỏi, thế thì tôi biết tìm ai để mà hỏi ? Người đó phải hiểu rõ tính tình con gái, phải giảng giải dễ hiểu cho tôi nghe, và hơn hết nữa là phải… kín tiếng, biết giữ bí mật. Hỏi mẹ tôi thì là chuyện không tưởng rồi, khéo bà lại còn xách chổi rượt tôi chạy ra khỏi nhà vì cái tội yêu đương nhăng nhít chứ chẳng chơi. Mà hỏi ông anh bá đạo thì lại càng không nên, lão đang ở thành phố, chắc gì đã rảnh rỗi mà nghe tôi trút bầu tâm sự.
Bọn thằng Khang mập cũng không có cửa, vì tôi không muốn làm cái bia di động cho tụi nó chọc quê, nhỏ Huyền thì đụng chuyện gì cũng đồn ầm lên, vạn phần không được dây dưa đến nhỏ này. Còn Khả Vy thì…. không, hết rồi !
Suy đi tính lại, tôi chỉ thở dài rồi bỏ sách vở vào cặp, lẳng lặng đạp xe sang nhà… cô giáo Trân để thỉnh giáo cả chuyện học hành lẫn tình cảm. Vì dù sao Trân đối với tôi có vẻ tốt hơn những người khác, với cả con bé cũng là con gái, biết đâu lại hiểu được ẩn ý của Tiểu Mai thì sao !
– Ủa ? Bữa nay anh tới sớm vậy ? – Trân ngạc nhiên khi thấy tôi bước vào phòng.
– Ừ, bài nhiều nên học sớm ! – Tôi gật đầu đáp.
– Em đã dạy anh đâu mà biết bài nhiều ? – Trân sửng sốt.
– Thì… chắc nhiều đó ! – Tôi lúng búng trả lời cho qua chuyện, chứ không lẽ nói toẹt móng heo ra bài vở hôm nay chính là… chuyện tình cảm riêng tư.
Thoáng ngạc nhiên rồi bé Trân gấp quyển truyện lại, kéo ghế ra bảo tôi:
– Vậy anh ngồi đi, giờ mình học luôn !
– Ừ ! – Tôi mừng húm vì con bé không hỏi gì nhiều nữa.
Và suốt buổi học hôm đó, dường như được sức mạnh tình yêu hỗ trợ hay sao mà tôi học một hiểu mười, làm đâu trúng đấy khiến cho cô giáo Trân tròn mắt ngạc nhiên hết sức:
– Bữa nay anh giỏi đột xuất nha, chuyện lạ có thật !
– Ừ, nhờ em dạy giỏi đó thôi ! – Tôi gãi đầu cười khì.
– Chứ sao, em mà, hi hi ! – Con bé hấp háy mắt.
Nhưng thật ra là do tôi đang canh cánh trong lòng câu hỏi của mình nên mới cố sức mà học cho dữ, chứ học ngu thì có mà ăn chửi chứ ở đó có cửa được tư vấn miễn phí. Vậy nên buổi phụ đạo tối nay kết thúc sớm hơn dự kiến:
– Hết bài rồi, vui ghê là ! – Trân cười tít mắt.
– Ừm, mà nè…. ! – Tôi chớp ngay thời điểm hợp lí, ngượng ngập hỏi.
– Sao anh ? – Bé Trân thắc mắc.
– Anh nhờ em chuyện này nhé !
– Gì vậy ? Anh cứ nói đi, được thì em giúp !
– Ừ, anh định hỏi em một chuyện, mà anh nghĩ hoài không ra !
– Đừng… có nói là môn Toán nha, anh còn chịu thua thì em cũng không biết đâu !
– Không…. cái này khác !
– Khác như nào ? Nói lẹ đi !
Rồi trước ánh mắt tò mò của bé Trân, tôi nói ra mối thắc mắc của mình, và chầm chậm thuật lại diễn biến của vụ scandal ” thư tả cảnh ngụ tình ” và cuộc gặp riêng tư của tôi với Tiểu Mai chiều nay. Quá trình kể tôi có phần ngại ngần, thỉnh thoảng chột dạ vì tự dưng Trân lại cắn môi, nhíu mày ra chiều đang suy nghĩ dữ lắm. Thế nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao, tôi đành cố kể cho xong hết mọi sự để được trợ giúp:
– Là vậy đó, nên anh không hiểu…. lời ngỏ chính thức có nghĩa là gì ?
– Ưm… !
Tôi đâm ra thấp thỏm trước bộ dạng suy tư của Trân, con bé nhăn hí mặt rồi đưa tay vuốt tóc, rồi lại nửa muốn nói nửa như không. Và sau cùng của vài mươi giây im lặng trôi qua là con bé phì cười, nhìn tôi như muốn trêu chọc:
– Anh ngốc !
– Hở ?
– Là chị Mai muốn anh tỏ tình với chị ấy đấy !
– Hả…. thật không ?
Dù đã dự liệu trước câu trả lời này nhưng tôi vẫn không giấu nổi vẻ bàng hoàng, há hốc mồm ngạc nhiên, và Trân lừ mắt nhìn tôi:
– Dĩ nhiên là thật rồi, em gạt anh làm gì chứ, chị Mai có tín hiệu tốt rồi, anh không chớp lấy là sau này hối hận ráng chịu à nghen !
– Nhưng…… !
– Nhưng gì nữa ? Rõ ràng vậy mà còn không hiểu !
– Anh… thì….. !
– Rồi, biết luôn, chưa tỏ tình bao giờ đúng hông ?
Tôi giật bắn người vì Trân vừa phóng một mũi phi đao xuyên thẳng vào tim đen của tôi, bởi thực tình là từ nhỏ đến giờ tôi nào có biết tỏ tình là gì đâu chứ. Và cũng thoáng liên tưởng đến tình trạng của tôi với Khả Vy hiện giờ, âu cũngcũng là tại tôi chưa hề một lần tỏ tình nào với em ấy, nên đâu có tư cách ràng buộc gì nhau. Vậy là, theo ý của Trân, để giải quyết gốc rễ vấn đề thì tôi phải tỏ tình với Tiểu Mai.
– Ừ…. anh chưa biết cách… ừm… tỏ tình ! – Tôi lúng búng gật đầu thừa nhận.
– Tỏ tình thì làm gì phải có cách nào chứ, anh chỉ cần can đảm, nói lên những gì muốn nói là được rồi ! – Trân bĩu môi, xua tay lia lịa.
– Làm sao mà nói ?
– Thật chân thành vào, tự nhiên hay ngại ngần cũng được !
– Anh chịu, em nói thế thì bố ai mà biết được !
– Ngốc, anh dở tệ !
– Ừ thì anh dở, chứ đã tỏ tình bao giờ đâu mà có kinh nghiệm, bộ em tỏ tình với ai rồi à ?
– Dĩ nhiên là chưa, nhưng cũng sắp, dù sao em cũng hơn anh !
Nói đến đây tự dưng đôi má Trân đỏ ửng lên, nhưng vẫn ra vẻ tự nhiên và hoàn toàn bình thản, quả tình là tâm tư của cô bé này khiến tôi chẳng biết đâu mà lần:
– Em hơn anh á ?
– Ừ, hơn xa lắc xa lơ luôn, em mà đã tỏ tình thì dễ thương ghê lắm !
– Sao biết ?
– Vì sắp rồi ?
– Sắp…. ?
– Ừ, sắp nè !
Tôi ngây ra vì sửng sốt:
– Là sao ?
Nhưng Trân không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười rồi thì thầm vào tai tôi:
– Là em thích anh mất rồi, thầy ngốc ơi !
Trân nói khẽ khàng mà tôi nghe như sét đánh bên tai, và mặt của hai đứa thì gần như tôi chỉ cần nhích người đến một chút là có thể… môi kề má ngay tắp lự. Giây tiếp theo của sự việc, tôi điếng hồn rồi đơ luôn tại chỗ, gần như là ngây người ra và bất tỉnh nhân sự:
– Sao đó ? Im luôn ! – Trân nhíu mày trêu.
– Em….. ! – Tôi run lẩy bẩy.
– Em dễ thương quá đúng hôn ? – Con bé cười tươi.
– Em… đùa vậy là không…. không vui gì… đâu… !
– Ai bảo em đùa, thật đấy chứ !
– Nhưng…. nhưng…… !
Rồi Trân đưa tay véo mũi tôi cho tỉnh hồn, con bé phì cười:
– Ngốc, em vừa dạy anh tỏ tình đó !
– Hả… ?
Tôi đần mặt ra vì sửng sốt, lắp bắp nói:
– Cái vừa… rồi là em dạy á ?
– Ừ, chứ anh tưởng sao ? – Trân nheo mắt nhìn tôi đầy tinh quái.
– Tưởng….. !
– Tưởng em tỏ tình thật với anh à ?
– Thì… em…… !
Rồi Trân cũng cười, cũng điệu bộ ghé sát vào tai tôi, và lặp lại câu nói của Tiểu Mai hôm nào:
– Đừng có mà tưởng bở… đó nha !
Và con bé phá ra cười ngặt nghẽo mặc cho tôi đang ngu người vì bị quay như quay dế, tôi lúc này đâm ra xấu hổ không chịu được, mà cũng có phần bực mình vì rõ là vừa rồi tôi có tưởng… bở thật. Nhưng đâu phải lỗi của tôi, là Trân chơi nước bài gài tôi đấy chứ !
– Vậy… đó là tỏ tình à ? – Tôi lúng búng gãi đầu chữa thẹn.
– Dạ, đơn giản vậy thôi, mà đầy sức hút ! – Trân tủm tỉm đáp.
– Nhưng…. lúc đó đâu phải là… anh muốn tỏ tình… !
– Ơ… chứ anh muốn gì ?
Rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của Trân, tôi thật thà thú nhận:
– Lúc đó, anh định nói với Mai là… anh muốn học Guitar trở lại !
Nghe tôi nói xong, bằng một động tác vỗ trán đầy chán ngán, bé Trân thở hắt ra:
– Anh khờ chết đi được, chị Mai đúng là hồng nhan bạc phận mà !
-…………. !
– Thôi anh về cho em nhờ, nhức đầu với anh luôn ! – Trân đẩy vai tôi.
– Ừm… thì về ! – Tôi ngẩn tò te rồi đứng dậy cất sách vở vào cặp.
Khi tôi đã dắt xe ra đến cổng nhà cô Nguyệt rồi, ngồi lên yên xe mà cảm thấy bữa nay nói lời tạm biệt với Trân sao mà khó quá, mọi bữa tôi chỉ cần ” Anh về nha, mốt gặp lại ! ” là xong. Thế nhưng sau cái vụ ” dạy ” tỏ tình tối nay, tôi lại đâm ra ngượng ngập:
– Ừm… anh… về nhé !
– Thì về chứ sao, nói hoài, anh ngộ quá ! – Trân nửa cười nửa mếu.
Rồi tôi toan nhấc chân đạp pê-đan phóng xe ra đường thì Trân gọi giật lại:
– Anh !
– Hở ? – Tôi ngạc nhiên.
– Đừng có mà tưởng bở… đó nha, hi hi ! – Con bé vẫn cố tình nhại lại câu nói của Tiểu Mai, lại còn cười tôi chế giễu.
– Rồi…. ai tưởng đâu mà nói ! – Tôi nhăn mặt, thầm bách nhục vì cú tưởng tượng khi nãy.
Để lại một bình luận