Phần 24
Trân thoáng bối rối, lảng tránh ánh nhìn của tôi:
– Thì…… !
– Là sao ? – Tôi hỏi, có phần ngờ vực, bỗng dưng cảm thấy có điều gì đó không rõ ràng trong chuyện này, nhất định là có liên quan đến Khả Vy.
– Em… đoán ! – Con bé nói trớ đi.
– Đoán mà trúng cả tên ? – Tôi thắc mắc.
– Thì… chuyện của anh chị ai ở trong trường lại không biết chứ ! – Trân nói nhanh.
– Thật à ? – Tôi ngẩn người ra.
– Ừa, thầy của em nổi tiếng lắm mà, hì hì ! – Nói rồi con bé lại nhoài người sang tôi.
– Này… thôi… ! – Tôi khiếp vía đẩy chân ghế xoay lùi ra.
– Hì, vậy thì làm bài đi chứ ! – Trân cười lỏn lẻn.
Vậy đấy, ưa nịnh và khoái được khen là tính phù phiếm của tôi, và chỉ bằng một câu nói rằng tôi đang ” nổi tiếng ” toàn trường mà Trân đã đánh ngay điểm yếu chí mạng đó, khiến tôi hết ham thắc mắc rằng tại sao Trân lại biết về Vy trong khi tôi chưa hề mở miệng nói ra lần nào.
Tạm bỏ qua khúc mắc đó, sáng hôm sau tôi lò dò đến trường mà hai mắt cứ lờ đờ vì tối qua lại là một đêm khó ngủ khi vật lộn với mớ công thức Toán đến nhũn cả não. Giờ đọc báo tường cho lớp, tôi đang gục mặt xuống bàn chuẩn bị ngủ gật đến nơi thì thằng Luân lay vai tôi lia lịa:
– Dậy… dậy Nam !
– Hả ? – Tôi giật thót người ngẩng mặt lên.
Khả Vy tay cầm tờ báo tường đứng ở trên bục giảng đang nhìn thằng Luân bằng ánh mắt toé lửa, bất chợt thấy tôi ngẩng dậy thì em ấy vội giấu ánh nhìn vào lại trong tờ báo:
– Là… là sao ? – Tôi hãy còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
– Là mày ngủ gật chứ sao cái thằng ngu này, cờ đỏ nó trừ điểm rồi kìa ! – Luân khùng lấm lét nói.
– Hự….. chết tao…. ! – Tôi hoảng vía than trời.
– Ngủ cho lắm vào, sao tối mày không ngủ ? – Nó thì thào khi nhìn thấy con nhỏ cờ đỏ vẫn còn đang nghía xuống dãy bàn bọn tôi.
– Tao toàn thức khuya học mày không thấy sao ! – Tôi làu bàu.
– Rồi, ráng tí ra chơi xuống làm lon bò húc cho tỉnh ! – Nó phất tay ngán ngẩm rồi quay lên.
Thật vậy, dạo này ngày nào tôi cũng học từ sáng sớm đến tối mịt, buổi sáng học ở trường đến trưa, đầu giờ trưa học trên nhà Tuấn rách và Luân khùng đến chiều, ra biển họp với Sơn đen một tí rồi lại phóng qua nhà bé Trân học anh ngữ, có hôm thì đi dạo với Tiểu Mai đến gần 10 giờ đêm. Về nhà tôi lại bâu đầu vào luyện toán đến quá nửa đêm, ngày nào tính ra cũng trắng mắt.
Giờ ra chơi, khi cái đầu tôi nó đã sắp rụng luôn ra khỏi cổ vì gật gù thì Khang mập vỗ vai cái oành chát chúa:
– Tỉnh chưa, ra căn-tin, thằng trời đánh ! – Nó nhăn nhó nhìn tôi.
– Ờ… ờ…. ! – Tôi dụi mắt rồi đứng dậy đi theo cả bọn ra ngoài sân.
Xuống đến căn-tin, bọn Khang mập đồng loạt kêu ra toàn là bò húc vàng óng:
– Bọn mày cũng buồn ngủ à ? – Tôi ngạc nhiên.
– Ờ, hai tiết sử – địa liền nhau mà không ngủ mới lạ ! – Tuấn rách than thở.
– Thằng Chiến đâu ? – Luân khùng nhìn quanh.
– Nó ở trên lớp, đang bám thằng Huy mà ! – Tôi giải thích.
– Chà… thiệt thân thế, tí mua nước lên cho nó luôn ! – Dũng xoắn cười cười.
Thế nhưng Dũng xoắn vừa dứt lời thì bọn tôi đã thấy thằng Chiến đang từ xa lò dò đi tới:
– Ớ… sao bảo…. ? – Bọn tôi đần mặt ra.
– Bảo gì ? Nó xuống căn-tin rồi ! – Thằng Chiến hậm hực nói. – Biết vậy nãy xuống theo tụi mày cho đỡ phí năm pphút vàng ngọc của tao !
– Thằng Huy cũng xuống á ? Nó đâu ? – Thằng Quý tò mò hỏi.
– Kìa, đi chung với hai thằng đệ nó đó ! – Nói rồi thằng Chiến hất đầu về phía góc sân bên phải.
Nhìn theo chỉ dẫn của thằng Chiến, trước mắt bọn tôi lúc này là thằng Minh Huy đang tán hươu tán vượn với hai thằng đệ Bin Bon của nó.
– Chắc lại đang bàn kế hoạch hốt xác mày đó Nam ! – Khang mập quệt mũi nói.
– Uầy, kệ nó ! – Tôi nhún vai đáp.
– Ê, ra đằng sau nghe lén tụi nó đi ! – Luân khùng hiến kế.
– Điên, vụ hôm bữa là nó để ý rồi đấy ! – Tuấn rách nhăn mặt.
Thật vậy, sau cái hôm vạ mồm với tôi và Khang mập ở cửa toa lét, cộng thêm vụ thằng Chiến bữa trước xem đểu giải bài, thì thằng Minh Huy bây giờ đã luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ, lúc nào cũng đề phòng hội bàn tròn bọn tôi.
Thế nhưng khi đưa mắt dòm về phía bọn nó, tôi chợt nghĩ ra một ý:
– Đằng bọn nó đứng là mặt sau căn tin, một thằng nữa đi với tao, tới đó dựa vào tường mà nghe ngóng, ngay cửa sổ đó, không bị thấy đâu ! – Tôi hạ giọng thì thào.
Nói rồi đứng dậy ngay lập tức, tôi với thằng Luân vội rảo bước về phía mặt sau căn tin, hồi hộp đánh một vòng thật xa khỏi tầm mắt tụi thằng Huy rồi mới nép mình vào sát cửa sổ. Áng chừng tình hình êm ả và tụi kia vẫn chưa phát giác ra, hai thằng tôi mới dỏng tai lên thám thính:
– Nản, vậy mà cũng không được ! – Là cái giọng tép nhảy thằng Huy.
– Cũng khó nhỉ, mà nó làm gì mày chưa ? – Thằng Bin lên tiếng.
– Sao không ? Độp lại tao vậy mà mày bảo chưa à ? – Thằng Huy nóng nảy nói ngay.
– Ý tao là nó chủ động làm gì mày chưa kìa ? – Vẻ như là thằng Bon.
– Nó đang chơi tao hôm giờ rồi ! – Thằng Huy hậm hực đáp.
– Thế tính sao ?
– Kệ nó, ê mà cái chuyện kia sao ? Tao rủ được em nó đi chơi riêng thì tụi mày mất mỗi đứa 100 ngàn đúng không ?
– Ờ, nhỏ Mai này khó xơi đó nha !
– Tụi mày coi, tao mời là em nó đi liền !
Đến đây tôi nghe máu nóng dồn lên não, nắm tay thu chặt lại…
– Được, thế tối nay à ?
– Chứ sao, tí vô tao tranh thủ nói ngay !
– Rồi sao tụi tao biết mà có rủ được không ?
– Hề hề, tối nay tao gọi cho tụi mày, cứ đi theo tao là biết chứ gì !
– Ờ, lần thứ hai rồi đó nghe mày !
– Yên tâm, lần này sẽ được !
Quyết định không nghe nữa, tôi ngoắc tay ra dấu bảo thằng Luân rút êm, về đến chỗ ngồi tường thuật lại tình hình hết rồi tôi mới tức tối mà phun luôn thỏi đá ra ngoài.
– Khốn thiệt mà, nó xem con gái như trò cá cược ! – Tuấn rách đập bàn.
– Giờ phá nó sao đây ? – Dũng xoắn thở gấp.
Thằng Dũng hỏi câu này xong thì cả đám đều quay sang nhìn tôi, đầu sỏ trong toàn bộ kế hoạch tác chiến lần này.
– Sao mày ? – Luân khùng dò hỏi.
– Kệ, cứ để nó mời ! – Tôi hừ mũi đáp.
– Hả ? – Cả đám đồng loạt thắc mắc.
– Để nó mời Trúc Mai đi ! – Tôi xác nhận lại một lần nữa.
– Lỡ… Mai nhận lời rồi sao ? – Tụi nó đơ mặt ra vì chả hiểu tôi đang nghĩ gì.
– Thì vậy chứ sao ! – Tôi thở dài đánh thượt.
Thực ra chuyện thằng Huy mời Tiểu Mai đi chơi thì tôi đã có tính đến trong kế hoạch tác chiến ở mặt trận thứ ba rồi, từ lâu điều này đã là không ngoài dự đoán, phương pháp chống trả thì tôi có thừa. Chỉ là lúc này tôi đang tức vì cái cảm giác Tiểu Mai như thế mà bị tụi nó đem ra làm trò cá cược như một món hàng không hơn không kém.
– ” Lần này thì tao chơi mày sát ván, ranh con ! ” – Tôi nghiến răng.
Hết giờ ra chơi, bước vào lớp là bọn Khang mập hồi hộp ngóng lên trên dãy bàn tổ 1, và y như kết quả do thám, thằng Huy đang tỉ tê to nhỏ gì đó với Tiểu Mai. Đâu đó xong xuôi thì nó cười mãn nguyện mà quay lại lên trên.
– Chết chưa, nó mời được rồi kìa ! – Luân khùng đẩy vai tôi lia lịa.
– Bình tĩnh đi ! – Tôi thở hắt ra nói.
Phải, bất cứ tình huống nào cũng phải bình tĩnh mới mong giành được kết quả thuận lợi. Tôi nói thật nếu không phải là có kế hoạch trước thì có thể tôi cũng đã nhấp nhổm như tụi thằng Luân lúc này rồi. Sở dĩ tôi để thằng Minh Huy nó mời Tiểu Mai trước cũng là một phần trong ý đồ của tôi, nàng không nhận lời cũng không sao, mà nàng nhận lời nó thì… càng tốt !
Để lại một bình luận