Phần 5
Ở vào lúc tôi đau khổ đến chết đi sống lại, nhờ vào hai câu này của Uyển Nhi mà mới có thể gắng gượng đứng lên, miễn cưỡng sinh tồn.
– Cứ tưởng là mất liên lạc rồi ha, cái đồ hậu đậu này!
Theo đó là một nụ cười rạng rỡ của nắng, ánh nhìn xanh biếc của đại dương.
– Ngày mai, tui sẽ dẫn cô ấy tới!
– Ai?
– Ừ, người đã khiến ông ra nông nỗi này!
– Làm sao mà…
– Nhưng… lại không phải là người mà ông muốn gặp đâu, chuẩn bị tinh thần trước đi…
Theo sau là ngày mai, ngày của nàng mà không phải là nàng. Xuất hiện trước mắt mà chẳng bằng cách xa vạn dặm, vì nàng chẳng nhận ra tôi.
Tôi cũng chẳng thể tin được đó là nàng. Đơn giản vì đó không phải là nàng.
Uyển Nhi, bằng một cách nào đó đã giết tôi thêm lần nữa.
Nhưng lại cũng rất cảm ơn em vì cũng bằng một cách đó đã giúp anh khởi tử hoàn sinh, một hơi trở lại.
Khi cực thịnh cũng là lúc khởi suy, câu tôi hay nói lại ứng vào bản thân. Âu cũng là cái liễn.
Và sau cực suy, sẽ là khởi thịnh.
— Hết —
Để lại một bình luận