Phần 4
Ngày mà em trở về cũng là cái ngày tôi không ngờ đến.
Một buổi trưa, tôi đang ngồi vắt vẻo trên cây thì một cô gái đội nón, đeo kính râm, tay đeo túi xách trông có vẻ điệu đà đứng trước cổng nhà tôi ngó vào. Thằng Tường trong nhà nhìn ra thấy thì vội chạy ra mở cửa. Không biết nó thấy cái gì mà chạy vào hớt ha hớt hải chạy vào gọi tôi:
– Anh hai ơi anh hai!
Đứng dưới gốc cây nó thở:
– Chị… chị Phương về.
– Mày nói gì? – Tôi hỏi lại một lần nữa để chắc rằng mình không nghe lầm.
– Chị Phương về rồi kìa anh!
Lần này thì tôi không lầm được rồi, Phương về, em đã về rồi. Ngày em về, trông em lạ lắm. Không còn cái vẻ con gái thôn quê nữa mà đã là thiếu nữ thành thị.
Hôm qua em đi tỉnh về…
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều…
Em tháo chiếc râm xuống giương đôi mắt long lanh lên nhìn tôi nói:
– Anh không nhớ em hả?
Tôi ấp a ấp úng:
– A, anh… anh nhớ chứ.
Em cười tinh nghịch rồi nói:
– Có mà anh quên em luôn rồi thì có!
Tôi cười trừ. Lúc đó tôi định nói “Sao mà anh quên em được cơ chứ? Trái tim này đã lỡ trao em rồi.” Nhưng chẳng hiểu sao lúc đó miệng tôi cứ nghẹn ứ lại, tôi chỉ cười. Tôi lại dẫn em lên đồi, và như thường lệ, em bắt tôi cầm theo cây đàn để đàn cho em nghe. Chúng tôi đi lặng lẽ bên nhau, mắt bâng quơ nhìn trời ngắm đất, chẳng mất chốc đã đỉnh đồi. Chúng tôi ngồi xuống một tảng đá phẳng và vuông vức dưới gốc cây lạ mà tôi không biết tên. Trước mặt là một cánh đồng hoa với đủ loại màu sắc, chạy thoai thoải, đổ xuống tận bên kia đồi. Thấy tôi ngồi im như tượng, em hỏi:
– Làm gì mà anh thừ người ra vậy?
– Anh nhớ ngày xưa.
– Ngày xưa sao cơ?
– Hồi đó có một cô bé hay khóc nhè nên anh phải dẫn ra đây chơi nè.
Phương nhăn mặt:
– Xí, đó là hồi xưa thôi. Giờ em còn khóc nhè đâu.
Rồi em lại nhìn tôi nói tiếp:
– Anh còn nhớ gì nữa không?
– Anh nhớ…
– Nhớ gì?
– Em…
Tôi nói bằng âm vực nhỏ nhất của giọng mình rồi cúi xuống. Không biết em có nghe được hay không nhưng em chẳng nói gì nữa mà đã không còn nhìn tôi mà thay vào đó là đưa ánh mắt vào những bông hoa trên đồi. Một lát sau, em lên tiếng nhưng chả liên quan gì tới kỳ vọng của tôi cả:
– Anh đàn cho em nghe đi.
Rồi tôi vẫn đáp như một cái máy:
– Ừ ừ anh đàn.
Chiều hôm đó, Phương đi về thành phố luôn mà không thèm ở lại. Em lại đi rồi. Nhưng ít ra lần này tôi không buồn như lần trước nữa vì lần này em có viết thư về cho tôi. Tôi vẫn còn giữ những bức thư ngày nào em viết cho tôi. Từng nét chữ ngày ấy tôi vẫn còn nhớ như in, cảm giác khi đọc lại từng bức thư vẫn luôn hồi hộp, háo hức như khi tôi mở bức thư đầu tiên em gửi về vậy.
Ngày… tháng… năm…
Ở trên thành phố đẹp lắm anh ạ. Xe cộ, người người tấp nập vui ơi là vui luôn. Không biết chừng nào anh mới lên nhỉ? Khi nào anh lên em sẽ dẫn anh đi nhiều chỗ lắm. Em mới hỏi bạn em đó! Lên đây một tháng thôi mà em quen được vài người bạn rồi nè anh thấy em giỏi chưa…
Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha!
Bức thư thứ hai.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay là ngày đầu tiên em đi học nè anh! Ở dưới đó chắc anh cũng đi học rồi nhỉ? Mà sao thời gian trôi chậm quá, em cứ đợi mãi mà chưa tới ngày anh lên đây nữa. À mà trường ở thành phố to lắm đó anh, còn đẹp nữa. Đẹp hơn trường ở dưới quê mình luôn!
…
Những bức thư đó đều được tôi hồi âm đầy đủ. Em cũng viết cho tôi rất nhiều thư. Mỗi khi nhận được thư em, tôi vui lắm. Tôi có cảm giác như ngày hôm đó bầu trời như xanh hơn, mây cũng trắng hơn, và bên tai tôi, tiếng chim hót như véo von hơn. Những khi nhận được thư em, tôi đều vui vẻ xách đàn ra trước hiên nhà mà gảy, mà viết nên những bản tình ca chỉ dành cho một người. Nhưng bản tình ca ấy chắc có lẽ sẽ không hoàn thiện vì có một dạo em không gửi thư cho tôi. Đó là khi… em có người yêu.
Để lại một bình luận